Chương 21: Tiểu tiên nữ xuất hiện
Trần Hiểu mau chóng gọi điện đến cho truyền thông Thanh Nhã, Viễn Minh là người nhận cuộc gọi đó.
Viễn Minh: Xin chào, chúng tôi là truyền thông Thanh Nhã. Có thể giúp gì được cho bạn?
Trần Hiểu: Xin chào tôi là Trần Hiểu, thư ký của sếp Lãnh tại tập đoàn Seplet.
Viễn Minh: À à, chào anh chào anh. Không biết anh gọi tới là có chuyện gì ư?
Trần Hiểu: À là như này, sếp Lãnh ban nãy có phản ánh về tiến độ của buổi quay ngày hôm nay có vẻ không được tốt lắm.
Viễn Minh: Không được tốt?
Trần Hiểu: Vâng, do thiếu hụt nhân sự nên tiến độ có vẻ chậm hơn so với dự tính.
Trần Hiểu: Tôi nghe nói trong công ty có một người tên là Thế Anh, theo như tôi tìm hiểu cô ấy vừa thành công nắm được vé tham dự sự kiện sắp tới.
Viễn Minh: Vâng, đúng rồi.
Trần Hiểu: Vậy anh có thể cử cô Thế Anh tới được không, do tiến độ công việc đang cần thêm một người nên chúng tôi cần mau chóng hoàn thành nó nhanh nhất có thể.
Viễn Minh: Vâng tôi hiểu rồi, để tôi báo lại với bên dưới.
Trần Hiểu: Cảm ơn anh.
Viễn Minh cúp máy, anh ta mau chóng ra ngoài gọi Thế Anh vào bên trong nói chuyện. Thế Anh đang ngồi làm việc, bỗng bị anh ta chạy ra réo tên.
“Thế Anh, vào đây tôi bảo chút chuyện.”
“Vâng.”
Thẩm Trâm ngồi bên cạnh cô, thấy vẻ mặt của sếp có chút quái lạ nên quay ra nhìn cô.
“Sao thế? Em lại làm gì à?”
“Em không biết.”
Thế Anh lưỡng lự mãi mới đứng dậy được, từng bước đi tới văn phòng. Cô đưa hai ngón tay lên gõ vào cánh cửa kính, khi người bên trong cất giọng lên bảo cô vào, lúc ấy cô mới dám bước vào bên trong.
Bàn tay sợ sệt mà bấu vào nhau, Thế Anh nửa cúi nửa ngửa, đôi mắt không dám nhìn thẳng.
“Ban nãy thư ký Trần gọi điện cho tôi, bảo rằng bên đội quay đang thiếu nhân sự. Cô qua đó đi.”
“Dạ? Em ạ?”
“Ừ, thư ký Trần đích danh chỉ cô.”
Đích danh chỉ cô? Tin tưởng cô đến vậy sao, còn chưa gặp nhau lần nào mà đã được bên trên tín nhiệm như vậy.
“Còn không mau thu xếp đi ngay?”
“À dạ vâng, em xin phép.”
Thế Anh gật đầu mau chóng đi ra bên ngoài, gương mặt cô lộ đúng hai dấu hỏi chấm to đùng trên đầu. Mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang diễn ra, cô về chỗ ngồi thu dọn đồ đạc của mình lại. Thẩm Trâm thấy cô thu dọn, tưởng cô bị sếp sa thải nên lo lắng quay qua hỏi han.
“Sao thế, sao lại thu dọn đồ rồi?”
“Em bị ông ý đuổi à?”
“Này!”
Thế Anh giật mình quay qua nhìn cô, môi mỉm cười, nói.
“À không không, sếp bảo bên đoàn quay bị thiếu nhân sự nên bảo em qua đó.”
“Vậy mà không nói sớm, làm chị sợ chết khiếp đi được.”
Thẩm Trâm đưa tay xoa xoa ngực, ban nãy cô không trả lời gì, Thẩm Trâm còn tưởng suy đoán của mình là thật. Làm cho cô ấy lo chết đi được, hóa ra chỉ thiếu nhân sự nên Thế Anh phải chạy qua đó.
Thế Anh thu dọn đồ xong, mau chóng tạm biệt Thẩm Trâm, quay người rời đi. Taxi bên dưới đã đợi sẵn, cô đi xuống sảnh tòa nhà, chạy ra bên ngoài mở cửa xe rồi chui vào trong.
“Bác tài, cho cháu đến biệt phụ họ Lãnh.”
“Ok.”
Bác tài gật đầu, bánh xe mau chóng di chuyển. Thế Anh ngồi trên xe, lôi máy tính của mình ra xem qua timeline ngày hôm nay.
Timeline của Lệ Dung lập như sau:
8:00 AM: Di chuyển tới biệt phủ Lãnh gia.
9:00 AM: Đối chiếu kịch bản, setup góc chụp và máy ảnh.
10:15 AM: Bắt đầu buổi chụp ảnh gia đình và từng thành viên.
11:00 AM: Nghỉ trưa.
13:30 PM: Bắt đầu quay phóng sự.
Note bên dưới:
[1] Quay toàn cảnh căn nhà.
[2] Quay phóng sự cả gia đình.
[3] Quay phóng sự từng thành viên.
Dự tính: 9 giờ tối buổi quay sẽ hoàn thành.
Timeline có thể nói là ổn, Thế Anh gật đầu lướt qua đọc kịch bản đã được Lệ Dung chuẩn bị. Cô chỉ mới đọc có một nửa cái kịch bản đấy, gương mặt đã biến sắc từ lúc nào không hay.
Đôi mày xinh đẹp cau lại, mắt tập trung đọc kĩ từng câu từng chữ. Đây là kịch bản mà cô ta chuẩn bị sao? Sơ sài đến phát điên, thế mà vẫn có thể đảm nhiệm được chuyện này.
À nhớ rồi, là do cô ta ăn cắp bản thảo của cô đem đi nộp nên mới được giao trọng trách to lớn này. Cầm bản thảo của cô mà không sử dụng, chỉ nộp thông qua xét duyệt xong soạn một bản mới toanh đem tới nhà họ Lãnh.
Thế Anh cảm thấy nực cười, cô ta dở trò như này khác gì tự vả một cái tát vào mặt mình. Cô bật Word lên, mở bản thảo của mình, bắt đầu chỉnh sửa lại.
Vừa chỉnh xong cũng là lúc chiếc xe taxi dừng lại ở cổng sắt lớn nhà họ Lãnh. Thế Anh mau chóng trả tiền rồi bước xuống, hai bảo vệ đứng đó thấy cô mau chóng đi tới hỏi.
“Là ai? Đến đây có chuyện gì?”
Thế Anh cúi người lôi từ túi xách ra chiếc thẻ nhân viên, dơ lên trước mặt bảo vệ, nói.
“Tôi là phóng viên bên truyền thông Thanh Nhã, đến để thực hiện buổi quay ngày hôm nay.”
“Phóng viên chẳng phải đến rồi sao?”
“Do thiếu nhân sự nên công ty cử tôi tới, không tin anh có thể hỏi thư ký Trần.”
“Thư ký Trần?”
Hai tên bảo vệ quay qua nhìn nhau, hai người bọn họ biết thư ký Trần là thư ký thân cận bên cạnh cậu chủ. Mà ý của thư ký Trần truyền tải, chắc chắn đều là ý của Lãnh Hàn.
Hai tên không nói gì thêm, mau chóng đi vào bấm nút mở cửa, cánh cửa sắt mở ra một đoạn đủ để cô đi vào. Thế Anh cúi đầu cảm ơn, cô nhanh chân bước vào bên trong.
Khoảng sân phía trước rộng rãi, trước mặt là một thác nước nhỏ đặt giữa sân. Xung quanh được bao chùm bởi cây cối và hoa cỏ, mỗi bụi cây ở đây đều được các thợ làm cắt tỉ mỉ tạo thành khối hình tròn to.
Căn nhà nằm ngay ở giữa phần đất rộng lớn, cầu thang trải dài với lớp thảm đỏ phủ bên trên làm tô điểm cho căn nhà càng sang trọng.
Biệt phủ được thiết kế một cách tỉ mỉ, nghe nói phải mời nhà thiết kế bên Anh về đây để ông ta tận tay vẽ bản phác họa căn nhà. Đội ngũ xây dựng cũng từ Anh đến, tổng chi phí cả căn nhà lên tới hàng nghìn tỉ.
“Cô là Thế Anh, phải không?”
“Vâng.”
“Mời đi theo tôi.”
Cô còn đang mải ngắm nhìn xung quanh, bỗng có một người đi tới, trên người mặc bộ quần áo được thiết kế riêng cho người hầu tại đây.
Cô ấy cúi người, cận trọng hỏi han, song cô ấy mau chóng dẫn cô đi vào trong nhà.
Lãnh Hàn ngồi trên ghế sofa tại phòng khách, trên tay cầm tờ báo toàn là tiếng nước ngoài, tay còn lại cầm tách trà đưa lên nhấp một hụm nhỏ. Nữ người hầu dẫn cô tới, cô ấy mau chóng chắp tay cúi người thông báo.
“Cậu chủ, cô Thế Anh đến rồi.”
“Lui xuống đi.”
“Vâng.”
Nữ người hầu mau chóng lui xuống để lại khoảng không gian rộng lớn cho hai người họ.
Lãnh Hàn nhẹ nhàng gấp tờ báo lại, đặt lên trên bàn cùng với tách trà.
Anh đứng dậy, tay đút vào túi quần tây, quay người nhìn về phía cô. Gương mặt điển trai cùng với mái tóc sáng nay anh tỉ mỉ tạo kiểu.
Bộ suit màu trắng làm nổi bật cả cơ thể, Lãnh Hàn sải bước từ từ đi đến trước mặt cô. Thế Anh ngơ người nhìn về phía anh cho đến khi có người đứng trước mắt cô.
Cô mau chóng lấy lại bình tĩnh, cố gắng điều chỉnh lại trạng thái, nụ cười trên gương mặt hiện.
Gương mặt trong sáng, nước da hồng hào, đôi mắt tươi cười cùng với nụ cười hệt như ánh mặt trời ngước lên nhìn anh.
Cô lúc này giống y như những gì anh mơ thấy, tiểu tiên nữ của anh thực sự đã xuất hiện.
“Chào anh, tôi tên là Thế Anh. Rất vui khi được đảm nhận buổi quay ngày hôm nay.”
Cô vui vẻ chìa tay tới trước mặt anh, Lãnh Hàn ngơ người nhìn cô rồi lại cúi xuống nhìn đôi bàn tay đang chìa ra phía dưới.
Lãnh Hàn cười nhẹ, tay đưa tới bắt lấy tay cô. Đôi tay mềm mại, ấm áp, ngón tay có vài vết chai do lúc trước làm việc hơi nhiều. Cô gật đầu, cười tươi mà rụt tay về.
“Chúng ta xuống dưới thôi nhỉ?”
Cô nhìn xung quanh mà không thấy ai, đoán ngay rằng mọi người đang tụ tập ở sau nhà.
Lãnh Hàn mỉm cười gật đầu, tay đưa lên ý bảo muốn cô đi trước. Thế Anh không biết có nên từ chối hay không, nhưng dù sao cô cũng không dám từ chối tại sợ điều gì xấu sẽ xảy ra.
Viễn Minh: Xin chào, chúng tôi là truyền thông Thanh Nhã. Có thể giúp gì được cho bạn?
Trần Hiểu: Xin chào tôi là Trần Hiểu, thư ký của sếp Lãnh tại tập đoàn Seplet.
Viễn Minh: À à, chào anh chào anh. Không biết anh gọi tới là có chuyện gì ư?
Trần Hiểu: À là như này, sếp Lãnh ban nãy có phản ánh về tiến độ của buổi quay ngày hôm nay có vẻ không được tốt lắm.
Viễn Minh: Không được tốt?
Trần Hiểu: Vâng, do thiếu hụt nhân sự nên tiến độ có vẻ chậm hơn so với dự tính.
Trần Hiểu: Tôi nghe nói trong công ty có một người tên là Thế Anh, theo như tôi tìm hiểu cô ấy vừa thành công nắm được vé tham dự sự kiện sắp tới.
Viễn Minh: Vâng, đúng rồi.
Trần Hiểu: Vậy anh có thể cử cô Thế Anh tới được không, do tiến độ công việc đang cần thêm một người nên chúng tôi cần mau chóng hoàn thành nó nhanh nhất có thể.
Viễn Minh: Vâng tôi hiểu rồi, để tôi báo lại với bên dưới.
Trần Hiểu: Cảm ơn anh.
Viễn Minh cúp máy, anh ta mau chóng ra ngoài gọi Thế Anh vào bên trong nói chuyện. Thế Anh đang ngồi làm việc, bỗng bị anh ta chạy ra réo tên.
“Thế Anh, vào đây tôi bảo chút chuyện.”
“Vâng.”
Thẩm Trâm ngồi bên cạnh cô, thấy vẻ mặt của sếp có chút quái lạ nên quay ra nhìn cô.
“Sao thế? Em lại làm gì à?”
“Em không biết.”
Thế Anh lưỡng lự mãi mới đứng dậy được, từng bước đi tới văn phòng. Cô đưa hai ngón tay lên gõ vào cánh cửa kính, khi người bên trong cất giọng lên bảo cô vào, lúc ấy cô mới dám bước vào bên trong.
Bàn tay sợ sệt mà bấu vào nhau, Thế Anh nửa cúi nửa ngửa, đôi mắt không dám nhìn thẳng.
“Ban nãy thư ký Trần gọi điện cho tôi, bảo rằng bên đội quay đang thiếu nhân sự. Cô qua đó đi.”
“Dạ? Em ạ?”
“Ừ, thư ký Trần đích danh chỉ cô.”
Đích danh chỉ cô? Tin tưởng cô đến vậy sao, còn chưa gặp nhau lần nào mà đã được bên trên tín nhiệm như vậy.
“Còn không mau thu xếp đi ngay?”
“À dạ vâng, em xin phép.”
Thế Anh gật đầu mau chóng đi ra bên ngoài, gương mặt cô lộ đúng hai dấu hỏi chấm to đùng trên đầu. Mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang diễn ra, cô về chỗ ngồi thu dọn đồ đạc của mình lại. Thẩm Trâm thấy cô thu dọn, tưởng cô bị sếp sa thải nên lo lắng quay qua hỏi han.
“Sao thế, sao lại thu dọn đồ rồi?”
“Em bị ông ý đuổi à?”
“Này!”
Thế Anh giật mình quay qua nhìn cô, môi mỉm cười, nói.
“À không không, sếp bảo bên đoàn quay bị thiếu nhân sự nên bảo em qua đó.”
“Vậy mà không nói sớm, làm chị sợ chết khiếp đi được.”
Thẩm Trâm đưa tay xoa xoa ngực, ban nãy cô không trả lời gì, Thẩm Trâm còn tưởng suy đoán của mình là thật. Làm cho cô ấy lo chết đi được, hóa ra chỉ thiếu nhân sự nên Thế Anh phải chạy qua đó.
Thế Anh thu dọn đồ xong, mau chóng tạm biệt Thẩm Trâm, quay người rời đi. Taxi bên dưới đã đợi sẵn, cô đi xuống sảnh tòa nhà, chạy ra bên ngoài mở cửa xe rồi chui vào trong.
“Bác tài, cho cháu đến biệt phụ họ Lãnh.”
“Ok.”
Bác tài gật đầu, bánh xe mau chóng di chuyển. Thế Anh ngồi trên xe, lôi máy tính của mình ra xem qua timeline ngày hôm nay.
Timeline của Lệ Dung lập như sau:
8:00 AM: Di chuyển tới biệt phủ Lãnh gia.
9:00 AM: Đối chiếu kịch bản, setup góc chụp và máy ảnh.
10:15 AM: Bắt đầu buổi chụp ảnh gia đình và từng thành viên.
11:00 AM: Nghỉ trưa.
13:30 PM: Bắt đầu quay phóng sự.
Note bên dưới:
[1] Quay toàn cảnh căn nhà.
[2] Quay phóng sự cả gia đình.
[3] Quay phóng sự từng thành viên.
Dự tính: 9 giờ tối buổi quay sẽ hoàn thành.
Timeline có thể nói là ổn, Thế Anh gật đầu lướt qua đọc kịch bản đã được Lệ Dung chuẩn bị. Cô chỉ mới đọc có một nửa cái kịch bản đấy, gương mặt đã biến sắc từ lúc nào không hay.
Đôi mày xinh đẹp cau lại, mắt tập trung đọc kĩ từng câu từng chữ. Đây là kịch bản mà cô ta chuẩn bị sao? Sơ sài đến phát điên, thế mà vẫn có thể đảm nhiệm được chuyện này.
À nhớ rồi, là do cô ta ăn cắp bản thảo của cô đem đi nộp nên mới được giao trọng trách to lớn này. Cầm bản thảo của cô mà không sử dụng, chỉ nộp thông qua xét duyệt xong soạn một bản mới toanh đem tới nhà họ Lãnh.
Thế Anh cảm thấy nực cười, cô ta dở trò như này khác gì tự vả một cái tát vào mặt mình. Cô bật Word lên, mở bản thảo của mình, bắt đầu chỉnh sửa lại.
Vừa chỉnh xong cũng là lúc chiếc xe taxi dừng lại ở cổng sắt lớn nhà họ Lãnh. Thế Anh mau chóng trả tiền rồi bước xuống, hai bảo vệ đứng đó thấy cô mau chóng đi tới hỏi.
“Là ai? Đến đây có chuyện gì?”
Thế Anh cúi người lôi từ túi xách ra chiếc thẻ nhân viên, dơ lên trước mặt bảo vệ, nói.
“Tôi là phóng viên bên truyền thông Thanh Nhã, đến để thực hiện buổi quay ngày hôm nay.”
“Phóng viên chẳng phải đến rồi sao?”
“Do thiếu nhân sự nên công ty cử tôi tới, không tin anh có thể hỏi thư ký Trần.”
“Thư ký Trần?”
Hai tên bảo vệ quay qua nhìn nhau, hai người bọn họ biết thư ký Trần là thư ký thân cận bên cạnh cậu chủ. Mà ý của thư ký Trần truyền tải, chắc chắn đều là ý của Lãnh Hàn.
Hai tên không nói gì thêm, mau chóng đi vào bấm nút mở cửa, cánh cửa sắt mở ra một đoạn đủ để cô đi vào. Thế Anh cúi đầu cảm ơn, cô nhanh chân bước vào bên trong.
Khoảng sân phía trước rộng rãi, trước mặt là một thác nước nhỏ đặt giữa sân. Xung quanh được bao chùm bởi cây cối và hoa cỏ, mỗi bụi cây ở đây đều được các thợ làm cắt tỉ mỉ tạo thành khối hình tròn to.
Căn nhà nằm ngay ở giữa phần đất rộng lớn, cầu thang trải dài với lớp thảm đỏ phủ bên trên làm tô điểm cho căn nhà càng sang trọng.
Biệt phủ được thiết kế một cách tỉ mỉ, nghe nói phải mời nhà thiết kế bên Anh về đây để ông ta tận tay vẽ bản phác họa căn nhà. Đội ngũ xây dựng cũng từ Anh đến, tổng chi phí cả căn nhà lên tới hàng nghìn tỉ.
“Cô là Thế Anh, phải không?”
“Vâng.”
“Mời đi theo tôi.”
Cô còn đang mải ngắm nhìn xung quanh, bỗng có một người đi tới, trên người mặc bộ quần áo được thiết kế riêng cho người hầu tại đây.
Cô ấy cúi người, cận trọng hỏi han, song cô ấy mau chóng dẫn cô đi vào trong nhà.
Lãnh Hàn ngồi trên ghế sofa tại phòng khách, trên tay cầm tờ báo toàn là tiếng nước ngoài, tay còn lại cầm tách trà đưa lên nhấp một hụm nhỏ. Nữ người hầu dẫn cô tới, cô ấy mau chóng chắp tay cúi người thông báo.
“Cậu chủ, cô Thế Anh đến rồi.”
“Lui xuống đi.”
“Vâng.”
Nữ người hầu mau chóng lui xuống để lại khoảng không gian rộng lớn cho hai người họ.
Lãnh Hàn nhẹ nhàng gấp tờ báo lại, đặt lên trên bàn cùng với tách trà.
Anh đứng dậy, tay đút vào túi quần tây, quay người nhìn về phía cô. Gương mặt điển trai cùng với mái tóc sáng nay anh tỉ mỉ tạo kiểu.
Bộ suit màu trắng làm nổi bật cả cơ thể, Lãnh Hàn sải bước từ từ đi đến trước mặt cô. Thế Anh ngơ người nhìn về phía anh cho đến khi có người đứng trước mắt cô.
Cô mau chóng lấy lại bình tĩnh, cố gắng điều chỉnh lại trạng thái, nụ cười trên gương mặt hiện.
Gương mặt trong sáng, nước da hồng hào, đôi mắt tươi cười cùng với nụ cười hệt như ánh mặt trời ngước lên nhìn anh.
Cô lúc này giống y như những gì anh mơ thấy, tiểu tiên nữ của anh thực sự đã xuất hiện.
“Chào anh, tôi tên là Thế Anh. Rất vui khi được đảm nhận buổi quay ngày hôm nay.”
Cô vui vẻ chìa tay tới trước mặt anh, Lãnh Hàn ngơ người nhìn cô rồi lại cúi xuống nhìn đôi bàn tay đang chìa ra phía dưới.
Lãnh Hàn cười nhẹ, tay đưa tới bắt lấy tay cô. Đôi tay mềm mại, ấm áp, ngón tay có vài vết chai do lúc trước làm việc hơi nhiều. Cô gật đầu, cười tươi mà rụt tay về.
“Chúng ta xuống dưới thôi nhỉ?”
Cô nhìn xung quanh mà không thấy ai, đoán ngay rằng mọi người đang tụ tập ở sau nhà.
Lãnh Hàn mỉm cười gật đầu, tay đưa lên ý bảo muốn cô đi trước. Thế Anh không biết có nên từ chối hay không, nhưng dù sao cô cũng không dám từ chối tại sợ điều gì xấu sẽ xảy ra.