Chương 25: Định diễn tới bao giờ?
Lãnh Hàn đứng dậy rời giường đi vào phòng tắm. Thế Anh nằm bên ngoài, lông mi khẽ rung rung, đôi mắt chuyển động dần dần he hé mở.
Thế Anh mơ màng, đôi mắt mờ nhòa chưa thấy rõ cái gì, trần nhà trắng tinh làm cho cô còn tưởng bản thân tử trận rồi.
“Mình… chết rồi sao?”
Thế Anh lẩm bẩm, ánh đèn ngủ màu cam mờ mờ ảo ảo chiếu sáng của căn phòng, phía xa cô có thấy ánh sáng màu trắng, tiếng xả nước vang lên liên tục. Có vẻ như bên trong có người đang tắm.
Thế Anh đưa tay chống xuống giường, từ từ ngồi dậy. Cô đảo mắt nhìn xung quanh phòng ngủ.
Căn phòng rộng lớn, bao bọc bởi tông màu trắng, bên trái đặt một chiếc giường êm ái, đối diện giường có một bộ sofa màu be trên tường có gắn một chiếc tivi 4K.
Phía sau bức tường treo tivi là hai cánh cửa, một là nhà vệ sinh, hai là phòng đựng quần áo.
Bước vào căn phòng đập mắt vào sẽ thấy hai chiếc cửa kính lớn, mở ra sẽ là ban công thông với nhau.
Rèm cửa được treo gọn gàng ngay bên cạnh, hệ thống đèn bên trên làm cho tổng thể căn phòng càng rực rỡ hơn.
Thế Anh còn đang lơ ngơ không biết bản thân đang ở đâu, tiếng xả nước trong phòng tắm bỗng dừng lại.
Thế Anh cảm giác người bên trong sắp ra ngoài, cô mau chóng nằm xuống giường, nhắm mắt lại vờ như chưa tỉnh lại.
Lãnh Hàn bước ra ngoài, trên tay cầm chiếc khăn màu trắng đang lau phần tóc ướt phía trên, bên dưới chỉ quấn một chiếc khăn tắm.
Quần áo ngủ anh để bên ngoài, lúc vào tắm quên không mang vào. Không phải là quên, mà do thói quen khi tắm đã được hình thành.
Lãnh Hàn ở một mình nên kể cả có không mặc gì đi ra ngoài phòng cũng chẳng có ai thấy ngoài anh, cơ mà hôm nay anh quên mất bản thân không ở một mình.
Lãnh Hàn ra ngoài, vươn tay cầm lấy bộ quần áo ngủ, tính rời đi thì Thế Anh bất chợt hắt xì một cái.
Trong lúc ngủ còn hắt xì được sao? Lần đâu anh thấy có trường hợp như vậy.
Lãnh Hàn thả bộ quần áo xuống ghế sofa, sải bước đi tới gần giường, tiếng bước chân lúc có lúc không, Thế Anh sợ hãi tay bấu chặt lại, gương mặt cố gắng không biểu hiện cái gì.
Lãnh Hàn đi tới nhìn cô, anh nhìn rất lâu, lâu đến mức bản thân cô cũng cảm thấy có ánh mắt nhìn mình hệt như chĩa chiếc camera vào.
Thế Anh cảm giác bản thân không giả vờ được thêm nữa, có khi cô sắp bại lộ tới nơi rồi.
“Định diễn tới bao giờ?”
Lãnh Hàn mỉm cười nhìn cô, tay khoanh lại đặt trước ngực. Ban nãy anh còn nghĩ cô chưa tỉnh cơ mà sau một hồi quan sát, thấy mí mắt cô giật lên liên hồi, đôi mắt đảo xung quanh anh liền biết cô tỉnh dậy rồi.
Thế Anh thấy vở kịch của mình bị bại lộ, cô không dám mở mắt đối diện.
Mắt cô mở he hé, hướng về phía người đàn ông đang không một mảnh vai che thân.
Đôi mặt rực sáng, hai tai ửng đỏ lên vì xấu hổ, cô mau chóng nhắm mắt lại, chùm chăn quay sang bên khác.
“Tôi, tôi thấy hơi mệt.”
Lãnh Hàn thấy động tác chạy trốn của cô, bàn tay đưa lên che miệng cúi đầu cười.
Anh cũng không làm khó gì thêm, mau chóng cầm đồ ngủ đi vào nhà tắm.
Lúc này Thế Anh mới chịu ngóc cái đầu nhỏ lấp ló sau chiếc chăn bông lớn. Trời về đêm, bên ngoài rét buốt, bên trong căn phòng bật hệ thống sưởi ấm nên sẽ không cảm thấy lạnh.
Bụng cô bắt đầu kêu cồn cào vì đói, nói thật nguyên ngày hôm nay cô chưa ăn cái gì. Chợt cô nhớ đến buổi quay ngày hôm nay, mau chóng quay qua tìm điện thoại.
Lãnh Hàn đặt điện thoại cô ở ngay chiếc tủ bên cạnh, cô ngoảnh đầu vươn tay với lấy, mở lên, cô bất ngờ vì không thấy một thông báo nào.
Cô kiểm tra hòm thư, wechat, đủ các mạng xã hội, chẳng ai nhắn tin. Có vẻ như buổi quay đã hoàn thành, bây giờ cũng đã gần chín giờ tối, cô phải mau chóng quay về nhà.
Bỗng dưng cơn đau từ dưới cổ truyền lên, cô đưa tay sờ vào, lằn võ các vết to nhỏ. Cùng lúc ấy, anh bước ra bên ngoài, mái tóc đã được sấy khô, rũ rượi xuống phía dưới.
“Cảm… cảm ơn anh vì đã cứu tôi, tôi cũng không biết nên trả ân tình này như nào. Sau này nếu có chuyện gì, nếu trong phạm vi tôi nhất định sẽ giúp.”
Thế Anh bước xuống giường, vừa đứng lên đã thấy anh đi ra bên ngoài, cô chỉnh lại giọng một chút, rồi nói.
“Giờ cũng muộn rồi, tôi xin phép đi về.”
Đôi mày thanh thoát từ từ chau lại, anh nghiêng đầu nhìn cô, từng bước đi tới.
“Giờ muộn rồi, em định về kiểu gì?”
“Tôi sẽ bắt taxi.”
“Ở đây vắng người, liệu có taxi nào dám đi vào?”
Lãnh Hàn lướt qua cô, ngồi xuống giường, hai tay chống ra đằng sau, ngước mặt nhìn bóng lưng nhỏ nhắn.
Khó khăn lắm mới được gặp lại, vừa tỉnh dậy cô đã mau chóng chạy về. Đây là định trốn thoát sao?
“Vậy thì tôi sẽ đặt qua app.”
“App nào dám hoạt động tại khu vực nhà họ Lãnh?”
“Khu vực nhà họ Lãnh?”
Thế Anh giật mình, quay người nhìn anh rồi lại đảo mắt nhìn xung quanh. Cô là đang đứng trong nhà họ Lãnh, căn nhà nghìn tỉ của bá chủ Hòa An.
Người trước mắt, nếu cô đoán không nhầm đây chính là cậu cả nhà họ Lãnh, là con trai duy nhất của ông Lãnh Cảnh cũng là người thừa kế tương lai LÃNH HÀN!
Thế Anh há hốc mồm, bước chân dần thụt lùi về sau, cô không dám tin rằng bản thân vẫn còn đang ở trong Lãnh gia.
Cô cũng không ngờ nổi bản thân ban nãy dám nói chuyện không chút khách khí nào với người kế nhiệm tương lai.
Xong rồi xong rồi, kì này toang thật rồi.
Thế Anh mơ màng, đôi mắt mờ nhòa chưa thấy rõ cái gì, trần nhà trắng tinh làm cho cô còn tưởng bản thân tử trận rồi.
“Mình… chết rồi sao?”
Thế Anh lẩm bẩm, ánh đèn ngủ màu cam mờ mờ ảo ảo chiếu sáng của căn phòng, phía xa cô có thấy ánh sáng màu trắng, tiếng xả nước vang lên liên tục. Có vẻ như bên trong có người đang tắm.
Thế Anh đưa tay chống xuống giường, từ từ ngồi dậy. Cô đảo mắt nhìn xung quanh phòng ngủ.
Căn phòng rộng lớn, bao bọc bởi tông màu trắng, bên trái đặt một chiếc giường êm ái, đối diện giường có một bộ sofa màu be trên tường có gắn một chiếc tivi 4K.
Phía sau bức tường treo tivi là hai cánh cửa, một là nhà vệ sinh, hai là phòng đựng quần áo.
Bước vào căn phòng đập mắt vào sẽ thấy hai chiếc cửa kính lớn, mở ra sẽ là ban công thông với nhau.
Rèm cửa được treo gọn gàng ngay bên cạnh, hệ thống đèn bên trên làm cho tổng thể căn phòng càng rực rỡ hơn.
Thế Anh còn đang lơ ngơ không biết bản thân đang ở đâu, tiếng xả nước trong phòng tắm bỗng dừng lại.
Thế Anh cảm giác người bên trong sắp ra ngoài, cô mau chóng nằm xuống giường, nhắm mắt lại vờ như chưa tỉnh lại.
Lãnh Hàn bước ra ngoài, trên tay cầm chiếc khăn màu trắng đang lau phần tóc ướt phía trên, bên dưới chỉ quấn một chiếc khăn tắm.
Quần áo ngủ anh để bên ngoài, lúc vào tắm quên không mang vào. Không phải là quên, mà do thói quen khi tắm đã được hình thành.
Lãnh Hàn ở một mình nên kể cả có không mặc gì đi ra ngoài phòng cũng chẳng có ai thấy ngoài anh, cơ mà hôm nay anh quên mất bản thân không ở một mình.
Lãnh Hàn ra ngoài, vươn tay cầm lấy bộ quần áo ngủ, tính rời đi thì Thế Anh bất chợt hắt xì một cái.
Trong lúc ngủ còn hắt xì được sao? Lần đâu anh thấy có trường hợp như vậy.
Lãnh Hàn thả bộ quần áo xuống ghế sofa, sải bước đi tới gần giường, tiếng bước chân lúc có lúc không, Thế Anh sợ hãi tay bấu chặt lại, gương mặt cố gắng không biểu hiện cái gì.
Lãnh Hàn đi tới nhìn cô, anh nhìn rất lâu, lâu đến mức bản thân cô cũng cảm thấy có ánh mắt nhìn mình hệt như chĩa chiếc camera vào.
Thế Anh cảm giác bản thân không giả vờ được thêm nữa, có khi cô sắp bại lộ tới nơi rồi.
“Định diễn tới bao giờ?”
Lãnh Hàn mỉm cười nhìn cô, tay khoanh lại đặt trước ngực. Ban nãy anh còn nghĩ cô chưa tỉnh cơ mà sau một hồi quan sát, thấy mí mắt cô giật lên liên hồi, đôi mắt đảo xung quanh anh liền biết cô tỉnh dậy rồi.
Thế Anh thấy vở kịch của mình bị bại lộ, cô không dám mở mắt đối diện.
Mắt cô mở he hé, hướng về phía người đàn ông đang không một mảnh vai che thân.
Đôi mặt rực sáng, hai tai ửng đỏ lên vì xấu hổ, cô mau chóng nhắm mắt lại, chùm chăn quay sang bên khác.
“Tôi, tôi thấy hơi mệt.”
Lãnh Hàn thấy động tác chạy trốn của cô, bàn tay đưa lên che miệng cúi đầu cười.
Anh cũng không làm khó gì thêm, mau chóng cầm đồ ngủ đi vào nhà tắm.
Lúc này Thế Anh mới chịu ngóc cái đầu nhỏ lấp ló sau chiếc chăn bông lớn. Trời về đêm, bên ngoài rét buốt, bên trong căn phòng bật hệ thống sưởi ấm nên sẽ không cảm thấy lạnh.
Bụng cô bắt đầu kêu cồn cào vì đói, nói thật nguyên ngày hôm nay cô chưa ăn cái gì. Chợt cô nhớ đến buổi quay ngày hôm nay, mau chóng quay qua tìm điện thoại.
Lãnh Hàn đặt điện thoại cô ở ngay chiếc tủ bên cạnh, cô ngoảnh đầu vươn tay với lấy, mở lên, cô bất ngờ vì không thấy một thông báo nào.
Cô kiểm tra hòm thư, wechat, đủ các mạng xã hội, chẳng ai nhắn tin. Có vẻ như buổi quay đã hoàn thành, bây giờ cũng đã gần chín giờ tối, cô phải mau chóng quay về nhà.
Bỗng dưng cơn đau từ dưới cổ truyền lên, cô đưa tay sờ vào, lằn võ các vết to nhỏ. Cùng lúc ấy, anh bước ra bên ngoài, mái tóc đã được sấy khô, rũ rượi xuống phía dưới.
“Cảm… cảm ơn anh vì đã cứu tôi, tôi cũng không biết nên trả ân tình này như nào. Sau này nếu có chuyện gì, nếu trong phạm vi tôi nhất định sẽ giúp.”
Thế Anh bước xuống giường, vừa đứng lên đã thấy anh đi ra bên ngoài, cô chỉnh lại giọng một chút, rồi nói.
“Giờ cũng muộn rồi, tôi xin phép đi về.”
Đôi mày thanh thoát từ từ chau lại, anh nghiêng đầu nhìn cô, từng bước đi tới.
“Giờ muộn rồi, em định về kiểu gì?”
“Tôi sẽ bắt taxi.”
“Ở đây vắng người, liệu có taxi nào dám đi vào?”
Lãnh Hàn lướt qua cô, ngồi xuống giường, hai tay chống ra đằng sau, ngước mặt nhìn bóng lưng nhỏ nhắn.
Khó khăn lắm mới được gặp lại, vừa tỉnh dậy cô đã mau chóng chạy về. Đây là định trốn thoát sao?
“Vậy thì tôi sẽ đặt qua app.”
“App nào dám hoạt động tại khu vực nhà họ Lãnh?”
“Khu vực nhà họ Lãnh?”
Thế Anh giật mình, quay người nhìn anh rồi lại đảo mắt nhìn xung quanh. Cô là đang đứng trong nhà họ Lãnh, căn nhà nghìn tỉ của bá chủ Hòa An.
Người trước mắt, nếu cô đoán không nhầm đây chính là cậu cả nhà họ Lãnh, là con trai duy nhất của ông Lãnh Cảnh cũng là người thừa kế tương lai LÃNH HÀN!
Thế Anh há hốc mồm, bước chân dần thụt lùi về sau, cô không dám tin rằng bản thân vẫn còn đang ở trong Lãnh gia.
Cô cũng không ngờ nổi bản thân ban nãy dám nói chuyện không chút khách khí nào với người kế nhiệm tương lai.
Xong rồi xong rồi, kì này toang thật rồi.