Chương 32: Không muốn gặp lại
Chiếc rolls-royce phi nhanh trên tuyến đường lớn, Lãnh Hàn ngồi một bên mở laptop ra xem qua tài liệu.
Thế Anh ngồi bên cạnh, trên đùi đặt chiếc túi xách màu be, ngón tay liên tục bấu bấu vào quai túi xách.
Ban nãy làm cô dọa sợ muốn khóc ngay lập tức, không ngờ người đứng đầu Hòa An lại gắt gỏng như vậy.
Thế Anh liếc mắt nhìn qua bên anh, nếu như ban nãy không phải vì cô, anh cũng sẽ không làm trái lời của ông Lãnh.
“Xin, xin lỗi anh.”
“?”
Lãnh Hàn quay qua nhìn cô, gương mặt khó hiểu hiện lên. Cô là đang xin lỗi anh, vì chuyện ban nãy sao?
“Không cần phải xin lỗi, dù sao cũng chẳng phải lỗi của em.”
Lãnh Hàn nhìn cô trìu mến, nói xong anh lại đưa mắt quay về màn hình đang sáng trên tay.
“Không, không. Dù sao cũng do tôi, nên anh mới làm trái ý của ông Lãnh.”
“Em xin lỗi cũng đâu được tác dụng gì?”
Lãnh Hàn nhìn màn hình, nói.
Cũng đúng, cô bây giờ xin lỗi cũng đâu có thể giải quyết được chuyện gì. Dù sao chuyện cũng đã xảy ra, cô xin lỗi cũng đã muộn rồi.
Thế Anh cúi đầu gật gật vài cái rồi im bặt, cô ngả người vào sau ghế, gương mặt quay về phía cửa sổ dõi ra bên ngoài.
Ting.
Tiếng tin nhắn wechat vang lên, Thế Anh mau chóng mở túi lôi điện thoại ra ngoài.
Là Thẩm Trâm gửi tin nhắn tới.
Cô đưa tay bấm vào dấu chấm đỏ phía trên, cuộc trò chuyện hiện lên.
- Em đâu rồi?
- Có sao không?
- ?
Thế Anh nheo mắt khó hiểu, cô đang không biết Thẩm Trâm đang nói cái gì.
- Ban nãy đi vệ sinh, vô tình nghe thấy Lệ Dung nói chuyện điện thoại.
- Giọng cô ta run lắm, hôm nay đến công ty, chị thấy sắc mặt lạnh toát không có chút hồn nào.
- Thấy cô ta gọi điện, giọng run vô cùng, liên tục ấp a ấp úng. Cô ta bảo rằng hôm qua lỡ tay giết chết em rồi, tối qua cô ta nằm mơ thấy em quay về trả thù.
Thế Anh bỗng chốc phịt cười, cô không ngờ Lệ Dung lại hoảng sợ đến mức đó. Cô mới chỉ xém chết ấy vậy mà cô ả đã sợ điên lên rồi, lỡ cô chết thật có khi cô ta sẽ phát điên mà nhập viện tâm thần luôn quá.
- Thật ư?
- Ừ. Em có sao không, chị lo chết đi được. Vừa nghe xong, chân tay chị bủn rủn lập tức chạy về mà quên đi vệ sinh.
- Haha, em không sao. Chỉ bị ửng đỏ thôi, qua một đêm không có chuyện gì nữa rồi.
- Thật ư?
- Vâng.
- Em đang ở đâu, chị lập tức qua.
- Em đang trên đường tới công ty, lát gặp.
- Ừ ừ, đến nhanh nhé.
- Em biết rồi.
Thế Anh tắt máy, cô bỗng dưng cảm thấy có ánh mắt soi xét bên cạnh đang nhìn cô.
Lãnh Hàn ban nãy thấy cô phụt cười, sự chú ý lập tức va phải nụ cười rạng rỡ ấy, có chuyện gì mà khiến cô buồn cười như vậy?
“Mặt tôi dính gì sao?”
“Không.”
Lãnh Hàn lạnh nhạt trả lời rồi mau chóng quay qua bên khác. Trên môi rộ lên một nụ cười thầm lặng, Thế Anh chẳng hiểu gì, nhún vai một cái cho qua chuyện.
Chẳng mấy chốc chiếc rolls-royce đã tiến gần tới công ty truyền thông Thanh Nhã, đi tới ngã ba gần công ty, cô mau chóng bảo tài xế dừng lại.
“Tại sao phải dừng ở đây?”
“Công ty nhiều người, tôi không muốn thành chủ đề bị bàn tán. Dù sao danh tiếng anh to lớn, tôi không gánh được hậu quả.”
Ngừng một lúc, cô tháo dây an toàn ra, nói.
“Hôm qua cảm ơn anh vì đã cứu tôi, nếu có duyên gặp lại, tôi nhất định sẽ báo đáp ân tình này. Nhưng tôi mau rằng, sau này tôi và anh sẽ không gặp lại.”
Câu nói này lập tức đánh trúng vào trái tim anh, cô nói không muốn gặp lại anh?
“Tôi xin phép, cảm ơn cậu Lãnh đã đưa tôi tới đây. Cậu đi đường cẩn thận, chào cậu.”
Thế Anh cúi đầu chào anh, đôi tay vươn tay mở cửa rồi bước xuống. Cánh cửa xe đóng lại, người bên ngoài mau chóng sải bước rời đi.
Lãnh Hàn ngồi bất động tại đó, lời nói ban nãy hệt như phát súng nổ vào đại não anh. Tâm trí điên cuồng xoay thành hình tròn, anh bị đả kích đến vậy sao?
Lãnh Hàn mau chóng lấy lại bình tĩnh, đôi mắt sắc lạnh nhìn về phía trước, hạ giọng ra lệnh.
“Tới công ty.”
“Vâng.”
Tài xế mau chóng nhận lệnh, bánh xe mau chóng chuyển động, chạy nhanh về phía trước lướt ngang qua cô.
Thế Anh đưa mắt nhìn theo chiếc xe rời đi, trong lòng có chút trạnh lại. Cô biết không nên buông mấy câu đó ra, nhưng mà nếu không làm vậy, nhà họ Lãnh chắc chắn sẽ không tha cho cô.
Thân phận hai người khác biệt rõ ràng, anh đường đường là cậu cả nhà họ Lãnh, là người thừa kế tiếp theo của vùng đất Hòa An này.
Một trong bốn người có quyền lực nhất tứ đại gia tộc, một tay có thể che trời, mọi quyền lực đều nằm dưới tay anh.
Chắc chắn tương lai sẽ kết hôn với người môn đăng hộ đối, cô không muốn bản thân dây dưa quá lâu, đến lúc sinh ra thứ tình cảm vốn dĩ không nên có lúc đó sẽ rắc rối vô cùng.
Phía trước cô còn nhiều thứ phải làm, nhiều chuyện phải tự tay hoàn thành. Thù có hận cũng có, cô không muốn bất cứ ai dây dưa vào mối thù rắc rối này.
Người ghét cô hàng ngàn, người muốn cô chết thì hàng vạn. Quanh quanh đều là kẻ thù không đội trời chung, tương lai, chính tay cô sẽ đích thân trả từng mối thù.
Vậy nên, cô không cho phép bản thân sa đọa vào bất cứ thứ gì. Lý trí không cho phép, trái tim bắt buộc phải nghe theo.
Thế Anh ngồi bên cạnh, trên đùi đặt chiếc túi xách màu be, ngón tay liên tục bấu bấu vào quai túi xách.
Ban nãy làm cô dọa sợ muốn khóc ngay lập tức, không ngờ người đứng đầu Hòa An lại gắt gỏng như vậy.
Thế Anh liếc mắt nhìn qua bên anh, nếu như ban nãy không phải vì cô, anh cũng sẽ không làm trái lời của ông Lãnh.
“Xin, xin lỗi anh.”
“?”
Lãnh Hàn quay qua nhìn cô, gương mặt khó hiểu hiện lên. Cô là đang xin lỗi anh, vì chuyện ban nãy sao?
“Không cần phải xin lỗi, dù sao cũng chẳng phải lỗi của em.”
Lãnh Hàn nhìn cô trìu mến, nói xong anh lại đưa mắt quay về màn hình đang sáng trên tay.
“Không, không. Dù sao cũng do tôi, nên anh mới làm trái ý của ông Lãnh.”
“Em xin lỗi cũng đâu được tác dụng gì?”
Lãnh Hàn nhìn màn hình, nói.
Cũng đúng, cô bây giờ xin lỗi cũng đâu có thể giải quyết được chuyện gì. Dù sao chuyện cũng đã xảy ra, cô xin lỗi cũng đã muộn rồi.
Thế Anh cúi đầu gật gật vài cái rồi im bặt, cô ngả người vào sau ghế, gương mặt quay về phía cửa sổ dõi ra bên ngoài.
Ting.
Tiếng tin nhắn wechat vang lên, Thế Anh mau chóng mở túi lôi điện thoại ra ngoài.
Là Thẩm Trâm gửi tin nhắn tới.
Cô đưa tay bấm vào dấu chấm đỏ phía trên, cuộc trò chuyện hiện lên.
- Em đâu rồi?
- Có sao không?
- ?
Thế Anh nheo mắt khó hiểu, cô đang không biết Thẩm Trâm đang nói cái gì.
- Ban nãy đi vệ sinh, vô tình nghe thấy Lệ Dung nói chuyện điện thoại.
- Giọng cô ta run lắm, hôm nay đến công ty, chị thấy sắc mặt lạnh toát không có chút hồn nào.
- Thấy cô ta gọi điện, giọng run vô cùng, liên tục ấp a ấp úng. Cô ta bảo rằng hôm qua lỡ tay giết chết em rồi, tối qua cô ta nằm mơ thấy em quay về trả thù.
Thế Anh bỗng chốc phịt cười, cô không ngờ Lệ Dung lại hoảng sợ đến mức đó. Cô mới chỉ xém chết ấy vậy mà cô ả đã sợ điên lên rồi, lỡ cô chết thật có khi cô ta sẽ phát điên mà nhập viện tâm thần luôn quá.
- Thật ư?
- Ừ. Em có sao không, chị lo chết đi được. Vừa nghe xong, chân tay chị bủn rủn lập tức chạy về mà quên đi vệ sinh.
- Haha, em không sao. Chỉ bị ửng đỏ thôi, qua một đêm không có chuyện gì nữa rồi.
- Thật ư?
- Vâng.
- Em đang ở đâu, chị lập tức qua.
- Em đang trên đường tới công ty, lát gặp.
- Ừ ừ, đến nhanh nhé.
- Em biết rồi.
Thế Anh tắt máy, cô bỗng dưng cảm thấy có ánh mắt soi xét bên cạnh đang nhìn cô.
Lãnh Hàn ban nãy thấy cô phụt cười, sự chú ý lập tức va phải nụ cười rạng rỡ ấy, có chuyện gì mà khiến cô buồn cười như vậy?
“Mặt tôi dính gì sao?”
“Không.”
Lãnh Hàn lạnh nhạt trả lời rồi mau chóng quay qua bên khác. Trên môi rộ lên một nụ cười thầm lặng, Thế Anh chẳng hiểu gì, nhún vai một cái cho qua chuyện.
Chẳng mấy chốc chiếc rolls-royce đã tiến gần tới công ty truyền thông Thanh Nhã, đi tới ngã ba gần công ty, cô mau chóng bảo tài xế dừng lại.
“Tại sao phải dừng ở đây?”
“Công ty nhiều người, tôi không muốn thành chủ đề bị bàn tán. Dù sao danh tiếng anh to lớn, tôi không gánh được hậu quả.”
Ngừng một lúc, cô tháo dây an toàn ra, nói.
“Hôm qua cảm ơn anh vì đã cứu tôi, nếu có duyên gặp lại, tôi nhất định sẽ báo đáp ân tình này. Nhưng tôi mau rằng, sau này tôi và anh sẽ không gặp lại.”
Câu nói này lập tức đánh trúng vào trái tim anh, cô nói không muốn gặp lại anh?
“Tôi xin phép, cảm ơn cậu Lãnh đã đưa tôi tới đây. Cậu đi đường cẩn thận, chào cậu.”
Thế Anh cúi đầu chào anh, đôi tay vươn tay mở cửa rồi bước xuống. Cánh cửa xe đóng lại, người bên ngoài mau chóng sải bước rời đi.
Lãnh Hàn ngồi bất động tại đó, lời nói ban nãy hệt như phát súng nổ vào đại não anh. Tâm trí điên cuồng xoay thành hình tròn, anh bị đả kích đến vậy sao?
Lãnh Hàn mau chóng lấy lại bình tĩnh, đôi mắt sắc lạnh nhìn về phía trước, hạ giọng ra lệnh.
“Tới công ty.”
“Vâng.”
Tài xế mau chóng nhận lệnh, bánh xe mau chóng chuyển động, chạy nhanh về phía trước lướt ngang qua cô.
Thế Anh đưa mắt nhìn theo chiếc xe rời đi, trong lòng có chút trạnh lại. Cô biết không nên buông mấy câu đó ra, nhưng mà nếu không làm vậy, nhà họ Lãnh chắc chắn sẽ không tha cho cô.
Thân phận hai người khác biệt rõ ràng, anh đường đường là cậu cả nhà họ Lãnh, là người thừa kế tiếp theo của vùng đất Hòa An này.
Một trong bốn người có quyền lực nhất tứ đại gia tộc, một tay có thể che trời, mọi quyền lực đều nằm dưới tay anh.
Chắc chắn tương lai sẽ kết hôn với người môn đăng hộ đối, cô không muốn bản thân dây dưa quá lâu, đến lúc sinh ra thứ tình cảm vốn dĩ không nên có lúc đó sẽ rắc rối vô cùng.
Phía trước cô còn nhiều thứ phải làm, nhiều chuyện phải tự tay hoàn thành. Thù có hận cũng có, cô không muốn bất cứ ai dây dưa vào mối thù rắc rối này.
Người ghét cô hàng ngàn, người muốn cô chết thì hàng vạn. Quanh quanh đều là kẻ thù không đội trời chung, tương lai, chính tay cô sẽ đích thân trả từng mối thù.
Vậy nên, cô không cho phép bản thân sa đọa vào bất cứ thứ gì. Lý trí không cho phép, trái tim bắt buộc phải nghe theo.