Chương 38: Trùng hợp
Nghe nói nhà họ Chử phân phát thiếp mời vô cùng nhiều, còn gửi thiệp tới tam đại gia tộc còn lại.
Cũng chỉ là tiệc sinh nhật thôi mà, cần gì phải phô trương như vậy hay không?
Thế Anh bất giác cảm thấy sự phô trương này của ông có vẻ không đúng, vốn dĩ chỉ là tiệc sinh nhật tại sao phải mời nhiều khách đến vậy?
Lại còn gửi thiệp tới ba nhà còn lại trong Tứ đại gia tộc, rốt cuộc Chử Thế Thành định dở trò gì?
Thế Anh mặc bộ đồ lên người, không biết bọn họ đoán bừa hay biết số đo của cô mà may vừa vô cùng. Thế Anh không tự trang điểm mà thuê một người thợ có tay nghề cao tới giúp cô.
Do hôm nay Thế Anh mặc bộ váy màu xanh biển nên cô ấy đề xuất nên trang điểm theo tông màu hồng để hợp với màu bộ váy.
Còn cho cô xem các người mẫu trang điểm theo tông màu đó, thấy ưng ý nên cô lập tức gật đầu mà triển khai liền.
Trang điểm khá lâu, mất khoảng một tiếng mới xong, bữa tiệc sẽ bắt đầu lúc bảy giờ tối.
Eo ơi ai chọn giờ gì mà ác dữ vậy? Bọn họ biết thừa bảy giờ là giờ tan tầm của mấy công ty lớn nhỏ, chắc chắn sẽ tắc đường với khó bắt xe taxi.
Chủ ý này chắc chắn của Thẩm Dung, ngoài bà ta ra chắc chắn chẳng còn ai. Thế Anh đứng dưới sảnh tòa chung cư, mắt liên tục liếc xuống nhìn điện thoại.
Cô đặt bao nhiêu chiếc xe mà xe nào cũng từ chối do đường đến chung cư quá tắc. Xe nào cũng như vậy khiến cô mau chóng suy nghĩ, khóe môi nhếch lên, không ngừng tủm tỉm.
“Giờ nếu như không có xe nào nhận, chị đây sẽ bùng.”
Thế Anh cười không ngớt, lý do quá hoàn hảo, giờ cô cầu mong chẳng có chiếc nào nhận cuốc này.
Quả nhiên ông trời đang giúp cô, ba mươi phút đứng bên dưới, cả người bị gió lạnh thổi sắp văng cặp mi giả thì cuối cùng chẳng có chiếc xe nào nhận lời cả.
App trên tay quay liên tục, hết lần này tới lần khác quay tròn một vùng mà tìm xe.
Thế Anh cười khà khà, cuối cùng nguyện vọng của cô cũng được tác thành. Cô tắt máy nhét vào túi xách, tay cúi xuống nhấc tà váy bên dưới lên, mặt lộ rõ sự sung sướng mau chóng quay người đi vào bên trong.
Mới chỉ xoay người, chân còn chưa kịp bước, tiếng còi ô tô đã vang lên liên tục, cô thắc mắc ngoảnh đầu nhìn.
Phía dưới, một chiếc rolls-royce màu trắng đã đỗ ở đó từ lúc nào, chiếc xe quen thuộc làm cô lập tức biết chủ nhân của nó là ai.
Cửa kính dần dần tụt xuống, để lộ góc nghiêng giết người ra bên ngoài, Thế Anh đứng phía trên vừa thấy mặt mũi đã hoảng hốt không biết nên quay đầu hay tiếp tục đứng im.
Song cô thấy là bản thân nên tự chủ một chút, mình lớn rồi nên mình sẽ chọn quay đầu là bờ.
Thế Anh quay người xách váy mau chóng chạy vào bên trong, đi tới thang máy, cô đưa tay bấm liên hồi nút bấm.
Thang máy từ từ di chuyển từ trên xuống, cô sợ chờ lâu nên chạy qua bấm thang khác mà cái nào cũng như nhau.
Thế Anh tính chạy cầu thang, nhưng chân cô đang đi giày cao gót, nhà cô lại ở tầng ba mươi lăm, cô có chạy nổi? Tất nhiên không rồi, vừa mới ăn no nê xong đã phải chạy đi tập thể dục? Không, không chạy, mệt!
Thế Anh còn đang mải mê ngước lên nhìn từng số tầng của mấy cái thang máy, đằng sau đã xuất hiện bóng dáng quen thuộc.
“Chúng ta lại gặp nhau rồi, có duyên thật đấy.”
Lãnh Hàn hạ giọng, chất giọng trầm ấm phủ trên đỉnh đầu, Thế Anh giật mình xoay người lập tức đã bị anh dồn vào bức tường đằng sau anh đứng.
Thế Anh mở to mắt, giờ cô thấy sợ rồi, biết trước không trốn được cô sẽ chẳng chạy.
Thế Anh gượng chín mặt, trên môi cố gắng nở một nụ cười công nghiệp nhất có thể.
“Haha, trùng hợp quá, nhỉ.”
“Ừ, tôi cũng thấy trùng hợp.”
Trùng hợp cái con khỉ nhà anh, rõ ràng là cố tình tới đây dọa ma người ta thế mà mồm vẫn có thể khẳng định đây là sự trùng hợp.
Lãnh Hàn cúi đầu nhìn cô bên dưới, khóe môi hiện lên nụ cười dịu dàng. Thấy bé con tức giận mà má căng phồng lên, anh chỉ muốn cúi xuống mà cắn thật chặt vào chiếc má đó.
Lãnh Hàn vừa nhận được thiệp mời của Chử gia, anh mau chóng gọi về nhà hỏi xem có ai đi hay không. Mẹ anh bảo chẳng ai đi cả, tại chỉ là tiệc sinh nhật nên không ai bận tâm đến.
Lãnh Hàn gật đầu, anh mau chóng bảo mẹ thông báo một câu với ông nội và bố rằng tối nay mình sẽ tham dự. Xong anh liền lập tức cúp máy làm bà muốn xẻ anh ra làm tám mảnh.
Lãnh Hàn mau chóng đi chọn đồ cho buổi tiệc tối nay, chưa bao giờ thấy anh hào hứng tham gia đến vậy.
Lãnh Hàn đi từ nhà riêng tới Chử gia mất tận một tiếng, “trùng hợp” anh có đi ngang qua chung cư cô ở, nên bảo tài xế lái vào.
Thấy cô đứng đó đợi xe khá lâu, lúc sau lại thấy cô tủm tỉm cười mà xách váy quay đầu, bấy giờ anh mới hiểu ý đồ của bé con đó.
Vừa thấy anh cô đã mau chóng chạy vào, Lãnh Hàn xuất hiện hệt như một con sói đang đi săn cừu, sói xuất hiện làm cừu sợ chạy mất dép.
“Tính chạy?”
“Không, không có.”
Thế Anh liên tục lắc đầu, tay đưa lên xua xua khẳng định bản thân vô tội. Thấy anh im lặng mà nhìn cô, cô biết bản thân đang bị nghi ngờ vô cùng, phải biện minh nhiều hơn nữa.
“Do tôi quên đồ trên nhà, nên mới chạy đi lấy.”
“À, thế sao vừa thấy tôi, em đã chạy ngay lập tức?”
Chết rồi, đứng ngôn rồi. Bịa cái gì đây?
“Ây ya, vừa thấy gương mặt đẹp trai không góc chết này tôi mới chợt nhớ ra là bản thân quên mất thỏi son trên nhà. Anh biết mà con gái đâu thể ra ngoài mà thiếu son.”
Lãnh Hàn im lặng chẳng nói gì thêm, anh nắm lấy cổ tay cô kéo đi. Thế Anh bị kéo đi không dám phản kháng lại, mặc kệ cho anh kéo đi bất cứ đâu.
Lãnh Hàn đi tới mở cửa xe cho cô, Thế Anh mỉm cười mau chóng cúi đầu đi vào bên trong. Anh mau chóng đóng cửa, đi tới phía bên cạnh mở cửa ra rồi ngồi vào.
Rolls-royce mau chóng lăn bánh di chuyển, Thế Anh không biết anh định đưa cô đi đâu, tuy trong lòng đang vẫy cờ biểu tình nhưng cô vẫn ngồi im không dám nhúc nhích lấy một cái.
Đi được một lúc, chiếc xe mau chóng dừng lại trước một cửa hàng mỹ phẩm, cô đưa mắt nhìn qua anh rồi lại nhìn qua cửa tiệm phát sáng trước mặt.
“Xuống đi.”
Lãnh Hàn bước xuống mở cửa xe cho cô, anh đứng đó, cúi đầu cất giọng vào bên trong.
Thế Anh “ờ ờ” vài cái, mau chóng xách váy lên, bước chân xuống xe. Lãnh Hàn nắm lấy cổ tay cô, kéo đi.
Mĩ phẩm Mos là thương hiệu nổi tiếng khắp thế giới, đâu ai biết thương hiệu nổi tiếng này lại nằm dưới sự quản lý của tập đoàn Lapter.
Lapter nắm giữ các nhãn hàng nổi tiếng vô cùng nhiều, là cái nôi tạo ra các thương hiệu xa xỉ hiện tại.
Lãnh Hàn kéo cô đi vào bên trong, nhân viên đứng đó mau chóng nhận ra nhân vật trước mắt, chạy tới mở cửa, cung kính cúi người chào.
Lãnh Hàn trực tiếp lướt qua, anh nghiêng đầu nói với cô nhân viên đứng ngay bên cạnh rồi kéo cô đi vào bên trong phòng chờ.
Chẳng mấy chốc hai nữ nhân viên đi vào, trên tay cầm theo một chiếc hộp lớn màu đen, bên trên khắc tên thương hiểu nổi bật.
Hai chiếc hộp mau chóng đặt xuống bàn, mở ra trước mặt cô. Hàng trăm thỏi son hiện lên, màu sắc đa dạng cùng với thiết kế của từng thỏi đều khác nhau vô cùng.
“Đây là những mẫu mới nhất của Mos, từ tháng tám đến tháng mười đều luôn trong tình trạng cháy hàng.”
Bộ sưu tập của Mos ra mắt vào tháng tám, chưa đầy một ngày đã trở thành một cơn sốt khắp cõi mạng.
Chỉ vỏn vẹn hai tháng mà doanh thu đem lại đã lên tới gần mười con số không, được các phái đàn ông lẫn phụ nữ săn đón nhiệt tình. Bình luận trên top tìm kiếm đều không ngừng khen ngợi bộ sưu tập lần này.
- Vợ tôi rất thích mẫu mới của Mos, vừa có tiền lương, tôi liền chạy ra cửa hàng mua tặng cho cô ấy. Vợ tôi vui đến mức nhảy cẫng cả lên!
- Mấy hôm trước sinh nhật, chồng tôi có tặng hai thỏi son của Mos, màu đẹp vô cùng.
Thế Anh ngồi đó, mắt sáng rực nhìn đống son trên bàn, Lãnh Hàn xua xua tay bảo nhân viên đi ra ngoài.
Hai cô nhân viên hiểu ý, cúi người rồi đi ra ngoài, cánh cửa màu đen đóng lại, để khoảng không gian riêng tư cho hai người bên trong.
Lãnh Hàn ngồi bên cạnh, cúi người quan sát kĩ gương mặt đang phát sáng lên nhìn đồng son trên bàn.
Thế Anh không ngờ ban nãy cô kêu mình quên son trên nhà, anh không nói năng gì, trực tiếp đưa cô đến cửa hàng nổi tiếng nhất chỉ để chọn một cây son.
Wow, đúng là người giàu. Không gì là không thể.
Thế Anh nhìn hai chiếc hộp trước mặt, màu nào cũng đẹp. Đợt mới ra mắt, cô từng thấy chiến dịch quảng cáo của Mos, cũng ấn tượng với bảng màu mới ra mắt.
Nhưng do giá tiền quá đắt, cô không trả nổi nên đành nuốt lại ham muốn lại. Đợt đó lướt mạng, lần nào cũng gặp một video review sản phẩm của các blogger.
Do tiếc nuối không đủ tiền mua, nên cô trực tiếp ẩn mấy cái video liên quan đến Mos đi. Trong lòng thầm ôm cục tức: “Tôi không mua được, mấy người đừng hòng khoe cho tôi thấy”.
Giờ đây trước mắt cô là bảng màu mà cô từng mơ ước, đôi mắt phát sáng nhìn đèn pha ô tô, tay đưa đến liên tục nhấc từng thỏi lên xem màu.
Không chọn được không chọn được!
Màu quá đẹp, cô không chọn được. Trong lòng hận không thể đem hết về nhà treo lên tường. Nhưng mà cô không có tiền, Lãnh Hàn đưa cô đến đây chỉ để chọn một cây son thôi mà, cô đâu thể nào tham lam lấy hết mang về.
Cô từng nói không muốn gặp lại anh, lỡ cô đem hết về, chắc chắn anh sẽ thầm ghi lại món nợ này, sau dần bắt cô trả thì sao?
Tiền lương còn chưa về đã thấy không cánh mà bay rồi đó.
Lãnh Hàn ngồi bên cạnh, dõi mắt nhìn theo gương mặt lúc sáng lúc tối của cô, khóe môi không nhịn được mà mỉm cười nhẹ.
“Không chọn được thì lấy hết.”
Lãnh Hàn thốt đúng một câu, mí mắt cô giật giật, lập tức sáng bừng quay qua nhìn. Song nó lại lập tức sập tối xuống, cô thấy có vẻ không đúng. Anh là đang cài cô vào tròng, để cô mắc bẫy đây mà.
Thế Anh xị mặt quay ngoắt qua một bên, cô đưa mắt nhìn tới hai chiếc hộp trước mặt, mẫu nào cũng đẹp, mẫu nào cô cũng thích.
Ánh mắt thèm thuồng hiện lên rõ ràng, giờ ai bảo cô tham lam cô cũng xin nhận hết.
Lãnh Hàn gần như hiểu ý đồ của cô, anh cười cười vài cái, chân vắt chéo, bàn tay đan lại, giương đôi mắt dịu dàng nhưng vẫn lạnh nhạt về phía cô, giọng trầm cất lên.
“Yên tâm, tôi không tính nợ em đâu.”
Thế Anh mắt sáng ngời quay qua nhìn anh.
“Thật à?”
“Ừ.”
Nói sớm có phải tốt không, hại cô suy nghĩ mãi từ nãy tới giờ. Thế Anh không còn khách khí, mau chóng đóng hai chiếc hộp phía trước lại chồng lên nhau rồi bê lên.
Lãnh Hàn đứng đằng sau cười, anh mau chóng gọi hai nữ nhân viên bên ngoài đi vào, cầm hai chiếc hộp đem ra đặt ở cốp xe.
“Có đắt lắm không?”
Thế Anh nghiêng đầu, nói nhỏ đủ để hai người nghe. Dù biết anh sẽ không mắng vốn cô, nhưng giá tiền hai chiếc hộp kia không phải là rẻ.
“Em nghĩ tôi không đủ tiền để trả à?”
Thế Anh lắc lắc đầu, mau chóng rụt người lại không nói nữa. Lãnh Hàn đứng bên cạnh nhìn bé con đứng bên dưới, trong lòng vui như mở hội.
“Tôi không thiếu tiền như em nghĩ.”
Ngừng một lúc, anh cúi đầu, thì thầm vào một bên tai.
“Tiền tôi kiếm được đủ để em sống ngàn đời, cứ yên tâm mà tiêu sài.”
Thế Anh ngước lên nhìn anh, con ngươi rung rung nhẹ, hai bên tay cùng gương mặt dần đỏ ửng lên vì ngại.
Cô mau chóng đứng cách xa anh ra, quay mặt về chỗ khác, mái tóc dài phủ sau lưng che đi gương mặt đang đỏ vì ngại ngùng.
Lãnh Hàn đứng đằng sau mà cười cợt, song anh quay người đi tới quầy để thanh toán hai chiếc hộp kia.
Tuy là người tạo ra thương hiệu này, nhưng hiện tại bây giờ anh đã tan làm chẳng phải ở công ty, anh đến đây với tư cách khách hàng chứ không phải tư cách Tổng giám đốc.
Cũng chỉ là tiệc sinh nhật thôi mà, cần gì phải phô trương như vậy hay không?
Thế Anh bất giác cảm thấy sự phô trương này của ông có vẻ không đúng, vốn dĩ chỉ là tiệc sinh nhật tại sao phải mời nhiều khách đến vậy?
Lại còn gửi thiệp tới ba nhà còn lại trong Tứ đại gia tộc, rốt cuộc Chử Thế Thành định dở trò gì?
Thế Anh mặc bộ đồ lên người, không biết bọn họ đoán bừa hay biết số đo của cô mà may vừa vô cùng. Thế Anh không tự trang điểm mà thuê một người thợ có tay nghề cao tới giúp cô.
Do hôm nay Thế Anh mặc bộ váy màu xanh biển nên cô ấy đề xuất nên trang điểm theo tông màu hồng để hợp với màu bộ váy.
Còn cho cô xem các người mẫu trang điểm theo tông màu đó, thấy ưng ý nên cô lập tức gật đầu mà triển khai liền.
Trang điểm khá lâu, mất khoảng một tiếng mới xong, bữa tiệc sẽ bắt đầu lúc bảy giờ tối.
Eo ơi ai chọn giờ gì mà ác dữ vậy? Bọn họ biết thừa bảy giờ là giờ tan tầm của mấy công ty lớn nhỏ, chắc chắn sẽ tắc đường với khó bắt xe taxi.
Chủ ý này chắc chắn của Thẩm Dung, ngoài bà ta ra chắc chắn chẳng còn ai. Thế Anh đứng dưới sảnh tòa chung cư, mắt liên tục liếc xuống nhìn điện thoại.
Cô đặt bao nhiêu chiếc xe mà xe nào cũng từ chối do đường đến chung cư quá tắc. Xe nào cũng như vậy khiến cô mau chóng suy nghĩ, khóe môi nhếch lên, không ngừng tủm tỉm.
“Giờ nếu như không có xe nào nhận, chị đây sẽ bùng.”
Thế Anh cười không ngớt, lý do quá hoàn hảo, giờ cô cầu mong chẳng có chiếc nào nhận cuốc này.
Quả nhiên ông trời đang giúp cô, ba mươi phút đứng bên dưới, cả người bị gió lạnh thổi sắp văng cặp mi giả thì cuối cùng chẳng có chiếc xe nào nhận lời cả.
App trên tay quay liên tục, hết lần này tới lần khác quay tròn một vùng mà tìm xe.
Thế Anh cười khà khà, cuối cùng nguyện vọng của cô cũng được tác thành. Cô tắt máy nhét vào túi xách, tay cúi xuống nhấc tà váy bên dưới lên, mặt lộ rõ sự sung sướng mau chóng quay người đi vào bên trong.
Mới chỉ xoay người, chân còn chưa kịp bước, tiếng còi ô tô đã vang lên liên tục, cô thắc mắc ngoảnh đầu nhìn.
Phía dưới, một chiếc rolls-royce màu trắng đã đỗ ở đó từ lúc nào, chiếc xe quen thuộc làm cô lập tức biết chủ nhân của nó là ai.
Cửa kính dần dần tụt xuống, để lộ góc nghiêng giết người ra bên ngoài, Thế Anh đứng phía trên vừa thấy mặt mũi đã hoảng hốt không biết nên quay đầu hay tiếp tục đứng im.
Song cô thấy là bản thân nên tự chủ một chút, mình lớn rồi nên mình sẽ chọn quay đầu là bờ.
Thế Anh quay người xách váy mau chóng chạy vào bên trong, đi tới thang máy, cô đưa tay bấm liên hồi nút bấm.
Thang máy từ từ di chuyển từ trên xuống, cô sợ chờ lâu nên chạy qua bấm thang khác mà cái nào cũng như nhau.
Thế Anh tính chạy cầu thang, nhưng chân cô đang đi giày cao gót, nhà cô lại ở tầng ba mươi lăm, cô có chạy nổi? Tất nhiên không rồi, vừa mới ăn no nê xong đã phải chạy đi tập thể dục? Không, không chạy, mệt!
Thế Anh còn đang mải mê ngước lên nhìn từng số tầng của mấy cái thang máy, đằng sau đã xuất hiện bóng dáng quen thuộc.
“Chúng ta lại gặp nhau rồi, có duyên thật đấy.”
Lãnh Hàn hạ giọng, chất giọng trầm ấm phủ trên đỉnh đầu, Thế Anh giật mình xoay người lập tức đã bị anh dồn vào bức tường đằng sau anh đứng.
Thế Anh mở to mắt, giờ cô thấy sợ rồi, biết trước không trốn được cô sẽ chẳng chạy.
Thế Anh gượng chín mặt, trên môi cố gắng nở một nụ cười công nghiệp nhất có thể.
“Haha, trùng hợp quá, nhỉ.”
“Ừ, tôi cũng thấy trùng hợp.”
Trùng hợp cái con khỉ nhà anh, rõ ràng là cố tình tới đây dọa ma người ta thế mà mồm vẫn có thể khẳng định đây là sự trùng hợp.
Lãnh Hàn cúi đầu nhìn cô bên dưới, khóe môi hiện lên nụ cười dịu dàng. Thấy bé con tức giận mà má căng phồng lên, anh chỉ muốn cúi xuống mà cắn thật chặt vào chiếc má đó.
Lãnh Hàn vừa nhận được thiệp mời của Chử gia, anh mau chóng gọi về nhà hỏi xem có ai đi hay không. Mẹ anh bảo chẳng ai đi cả, tại chỉ là tiệc sinh nhật nên không ai bận tâm đến.
Lãnh Hàn gật đầu, anh mau chóng bảo mẹ thông báo một câu với ông nội và bố rằng tối nay mình sẽ tham dự. Xong anh liền lập tức cúp máy làm bà muốn xẻ anh ra làm tám mảnh.
Lãnh Hàn mau chóng đi chọn đồ cho buổi tiệc tối nay, chưa bao giờ thấy anh hào hứng tham gia đến vậy.
Lãnh Hàn đi từ nhà riêng tới Chử gia mất tận một tiếng, “trùng hợp” anh có đi ngang qua chung cư cô ở, nên bảo tài xế lái vào.
Thấy cô đứng đó đợi xe khá lâu, lúc sau lại thấy cô tủm tỉm cười mà xách váy quay đầu, bấy giờ anh mới hiểu ý đồ của bé con đó.
Vừa thấy anh cô đã mau chóng chạy vào, Lãnh Hàn xuất hiện hệt như một con sói đang đi săn cừu, sói xuất hiện làm cừu sợ chạy mất dép.
“Tính chạy?”
“Không, không có.”
Thế Anh liên tục lắc đầu, tay đưa lên xua xua khẳng định bản thân vô tội. Thấy anh im lặng mà nhìn cô, cô biết bản thân đang bị nghi ngờ vô cùng, phải biện minh nhiều hơn nữa.
“Do tôi quên đồ trên nhà, nên mới chạy đi lấy.”
“À, thế sao vừa thấy tôi, em đã chạy ngay lập tức?”
Chết rồi, đứng ngôn rồi. Bịa cái gì đây?
“Ây ya, vừa thấy gương mặt đẹp trai không góc chết này tôi mới chợt nhớ ra là bản thân quên mất thỏi son trên nhà. Anh biết mà con gái đâu thể ra ngoài mà thiếu son.”
Lãnh Hàn im lặng chẳng nói gì thêm, anh nắm lấy cổ tay cô kéo đi. Thế Anh bị kéo đi không dám phản kháng lại, mặc kệ cho anh kéo đi bất cứ đâu.
Lãnh Hàn đi tới mở cửa xe cho cô, Thế Anh mỉm cười mau chóng cúi đầu đi vào bên trong. Anh mau chóng đóng cửa, đi tới phía bên cạnh mở cửa ra rồi ngồi vào.
Rolls-royce mau chóng lăn bánh di chuyển, Thế Anh không biết anh định đưa cô đi đâu, tuy trong lòng đang vẫy cờ biểu tình nhưng cô vẫn ngồi im không dám nhúc nhích lấy một cái.
Đi được một lúc, chiếc xe mau chóng dừng lại trước một cửa hàng mỹ phẩm, cô đưa mắt nhìn qua anh rồi lại nhìn qua cửa tiệm phát sáng trước mặt.
“Xuống đi.”
Lãnh Hàn bước xuống mở cửa xe cho cô, anh đứng đó, cúi đầu cất giọng vào bên trong.
Thế Anh “ờ ờ” vài cái, mau chóng xách váy lên, bước chân xuống xe. Lãnh Hàn nắm lấy cổ tay cô, kéo đi.
Mĩ phẩm Mos là thương hiệu nổi tiếng khắp thế giới, đâu ai biết thương hiệu nổi tiếng này lại nằm dưới sự quản lý của tập đoàn Lapter.
Lapter nắm giữ các nhãn hàng nổi tiếng vô cùng nhiều, là cái nôi tạo ra các thương hiệu xa xỉ hiện tại.
Lãnh Hàn kéo cô đi vào bên trong, nhân viên đứng đó mau chóng nhận ra nhân vật trước mắt, chạy tới mở cửa, cung kính cúi người chào.
Lãnh Hàn trực tiếp lướt qua, anh nghiêng đầu nói với cô nhân viên đứng ngay bên cạnh rồi kéo cô đi vào bên trong phòng chờ.
Chẳng mấy chốc hai nữ nhân viên đi vào, trên tay cầm theo một chiếc hộp lớn màu đen, bên trên khắc tên thương hiểu nổi bật.
Hai chiếc hộp mau chóng đặt xuống bàn, mở ra trước mặt cô. Hàng trăm thỏi son hiện lên, màu sắc đa dạng cùng với thiết kế của từng thỏi đều khác nhau vô cùng.
“Đây là những mẫu mới nhất của Mos, từ tháng tám đến tháng mười đều luôn trong tình trạng cháy hàng.”
Bộ sưu tập của Mos ra mắt vào tháng tám, chưa đầy một ngày đã trở thành một cơn sốt khắp cõi mạng.
Chỉ vỏn vẹn hai tháng mà doanh thu đem lại đã lên tới gần mười con số không, được các phái đàn ông lẫn phụ nữ săn đón nhiệt tình. Bình luận trên top tìm kiếm đều không ngừng khen ngợi bộ sưu tập lần này.
- Vợ tôi rất thích mẫu mới của Mos, vừa có tiền lương, tôi liền chạy ra cửa hàng mua tặng cho cô ấy. Vợ tôi vui đến mức nhảy cẫng cả lên!
- Mấy hôm trước sinh nhật, chồng tôi có tặng hai thỏi son của Mos, màu đẹp vô cùng.
Thế Anh ngồi đó, mắt sáng rực nhìn đống son trên bàn, Lãnh Hàn xua xua tay bảo nhân viên đi ra ngoài.
Hai cô nhân viên hiểu ý, cúi người rồi đi ra ngoài, cánh cửa màu đen đóng lại, để khoảng không gian riêng tư cho hai người bên trong.
Lãnh Hàn ngồi bên cạnh, cúi người quan sát kĩ gương mặt đang phát sáng lên nhìn đồng son trên bàn.
Thế Anh không ngờ ban nãy cô kêu mình quên son trên nhà, anh không nói năng gì, trực tiếp đưa cô đến cửa hàng nổi tiếng nhất chỉ để chọn một cây son.
Wow, đúng là người giàu. Không gì là không thể.
Thế Anh nhìn hai chiếc hộp trước mặt, màu nào cũng đẹp. Đợt mới ra mắt, cô từng thấy chiến dịch quảng cáo của Mos, cũng ấn tượng với bảng màu mới ra mắt.
Nhưng do giá tiền quá đắt, cô không trả nổi nên đành nuốt lại ham muốn lại. Đợt đó lướt mạng, lần nào cũng gặp một video review sản phẩm của các blogger.
Do tiếc nuối không đủ tiền mua, nên cô trực tiếp ẩn mấy cái video liên quan đến Mos đi. Trong lòng thầm ôm cục tức: “Tôi không mua được, mấy người đừng hòng khoe cho tôi thấy”.
Giờ đây trước mắt cô là bảng màu mà cô từng mơ ước, đôi mắt phát sáng nhìn đèn pha ô tô, tay đưa đến liên tục nhấc từng thỏi lên xem màu.
Không chọn được không chọn được!
Màu quá đẹp, cô không chọn được. Trong lòng hận không thể đem hết về nhà treo lên tường. Nhưng mà cô không có tiền, Lãnh Hàn đưa cô đến đây chỉ để chọn một cây son thôi mà, cô đâu thể nào tham lam lấy hết mang về.
Cô từng nói không muốn gặp lại anh, lỡ cô đem hết về, chắc chắn anh sẽ thầm ghi lại món nợ này, sau dần bắt cô trả thì sao?
Tiền lương còn chưa về đã thấy không cánh mà bay rồi đó.
Lãnh Hàn ngồi bên cạnh, dõi mắt nhìn theo gương mặt lúc sáng lúc tối của cô, khóe môi không nhịn được mà mỉm cười nhẹ.
“Không chọn được thì lấy hết.”
Lãnh Hàn thốt đúng một câu, mí mắt cô giật giật, lập tức sáng bừng quay qua nhìn. Song nó lại lập tức sập tối xuống, cô thấy có vẻ không đúng. Anh là đang cài cô vào tròng, để cô mắc bẫy đây mà.
Thế Anh xị mặt quay ngoắt qua một bên, cô đưa mắt nhìn tới hai chiếc hộp trước mặt, mẫu nào cũng đẹp, mẫu nào cô cũng thích.
Ánh mắt thèm thuồng hiện lên rõ ràng, giờ ai bảo cô tham lam cô cũng xin nhận hết.
Lãnh Hàn gần như hiểu ý đồ của cô, anh cười cười vài cái, chân vắt chéo, bàn tay đan lại, giương đôi mắt dịu dàng nhưng vẫn lạnh nhạt về phía cô, giọng trầm cất lên.
“Yên tâm, tôi không tính nợ em đâu.”
Thế Anh mắt sáng ngời quay qua nhìn anh.
“Thật à?”
“Ừ.”
Nói sớm có phải tốt không, hại cô suy nghĩ mãi từ nãy tới giờ. Thế Anh không còn khách khí, mau chóng đóng hai chiếc hộp phía trước lại chồng lên nhau rồi bê lên.
Lãnh Hàn đứng đằng sau cười, anh mau chóng gọi hai nữ nhân viên bên ngoài đi vào, cầm hai chiếc hộp đem ra đặt ở cốp xe.
“Có đắt lắm không?”
Thế Anh nghiêng đầu, nói nhỏ đủ để hai người nghe. Dù biết anh sẽ không mắng vốn cô, nhưng giá tiền hai chiếc hộp kia không phải là rẻ.
“Em nghĩ tôi không đủ tiền để trả à?”
Thế Anh lắc lắc đầu, mau chóng rụt người lại không nói nữa. Lãnh Hàn đứng bên cạnh nhìn bé con đứng bên dưới, trong lòng vui như mở hội.
“Tôi không thiếu tiền như em nghĩ.”
Ngừng một lúc, anh cúi đầu, thì thầm vào một bên tai.
“Tiền tôi kiếm được đủ để em sống ngàn đời, cứ yên tâm mà tiêu sài.”
Thế Anh ngước lên nhìn anh, con ngươi rung rung nhẹ, hai bên tay cùng gương mặt dần đỏ ửng lên vì ngại.
Cô mau chóng đứng cách xa anh ra, quay mặt về chỗ khác, mái tóc dài phủ sau lưng che đi gương mặt đang đỏ vì ngại ngùng.
Lãnh Hàn đứng đằng sau mà cười cợt, song anh quay người đi tới quầy để thanh toán hai chiếc hộp kia.
Tuy là người tạo ra thương hiệu này, nhưng hiện tại bây giờ anh đã tan làm chẳng phải ở công ty, anh đến đây với tư cách khách hàng chứ không phải tư cách Tổng giám đốc.