Chương 40: Căn cứ bí mật
Màn đêm bao phủ khắp thành phố, bầu trời đầy sao lộ ra, ánh trăng tròn chiếu xuống phía dưới.
Sân sau nhà họ Chử vô cùng rộng, bao quanh bởi các cây xanh to lớn và vài chậu hoa được đặt quanh đó.
Phía trước có một hàng rào cây rất cao, cô gọi đó là mê cung cây. Bởi vì bao quanh mê cung toàn là lá cây tạo thành, hồi nhỏ cô rất thích chơi mê cung nên lúc nào cũng rủ Nguyệt Âm tới chơi.
Cô cứ nghĩ nơi đây sẽ bị phá bỏ, ai ngờ vẫn còn lưu giữ y như cũ. Vì trời tối nên xung quanh mê cung đều được lắp đèn bên trên, dây đèn led màu vàng được gắn xung quanh hàng cây xanh mướt.
Thế Anh sải bước đi vào, từng bước chân tiến vào bên trong, dần dần khơi gợi lại kí ức khi còn ở đây.
Thế Anh năm mười tuổi, cùng mẹ và em gái nô đùa bên trong chơi trốn tìm xem ai là người tìm thấy trước. Lần nào Nguyệt Âm cũng đều bị tìm thấy trước còn cô luôn thắng trò chơi trốn tìm này.
Đường đi quen thuộc dẫn cô tới một cánh cửa gỗ nhỏ, thời gian qua không ai chăm sóc nên có chút cũ kĩ. Vì mưa khá nhiều nên trên cửa đã mọc um tùm rêu xanh bên trên, cô vươn tay cầm lấy tay nắm cửa phía dưới, mở ra.
Đây là nơi mà mẹ gọi là căn cứ bí mật. Do chẳng có ai tới đây mấy, thường thì toàn mấy người chăm sóc sân vườn hay tới chăm sóc chứ không còn ai.
Ngay cả Thẩm Dung cũng chẳng tới, căn bản mê cung vô cùng rộng lại nhiều phương hướng, nếu không thân thuộc nơi này chắc chắn sẽ bị lạc trong này.
Cánh cửa gỗ mở ra, một hồ nước rộng lấp lánh phản chiếu bóng dáng của mặt trăng phía trên. Một ngôi nhà nhỏ được đặt một góc, nói là nhà cũng không phải, nơi đó chỉ để ngồi thưởng thức trà mỗi khi tới, tránh mưa tránh nắng là chủ yếu.
Xa xa có hai chiếc xích đu gỗ ở đó, xích đu đặt cột dây thừng buộc chặt vào cành cây to phía trên.
Thế Anh từng bước đi vào, quan cảnh vẫn vậy, hốc mắt cay xè, nước mắt rơi xuống như nước chảy.
Bóng dáng mẹ hiện hữu tại đây, theo sau là hai đứa nhóc lẽo đẽo chạy theo. Ba người cười đùa vô cùng vui vẻ, chơi hết trò này đến trò khác cũng không chán.
- Mẹ ơi lại đây, Anh Anh muốn chơi cái này.
- Mẹ ơi Âm Âm lại trêu con nữa rồi.
- Mẹ ơi Anh Anh cứ trêu con tè dầm ý.
- Mẹ ơi, mẹ ơi mẹ ơi.
Thế Anh ngồi thụp xuống đất ôm lấy mặt mà khóc, nơi đây từng là hồi ức đẹp nhất đời cô. Là nơi cô sinh ra và lớn lên, nhưng nơi đây lại là nơi lưu giữ những hồi ức đau khổ của mẹ cô.
Bàn trà vẫn được đặt ngay ngắn, ấm trà vẫn còn lưu giữ lá trà bên trong do chẳng ai vào đây dọn dẹp.
Thế Anh không ngừng khóc nấc lên, bả vai run rẩy liên hồi.
“Chị làm gì ở đây?”
Giọng nói sau lưng phát lên, bất giác cô ngẩng đẩu, đưa tay lên lau đi hàng nước mắt, sụt xịt từ từ đứng dậy, quay người về sau.
Nguyệt Âm đứng đó từ bao giờ không biết. Nguyệt Âm tự tạo cho mình một thói quen, cứ hễ thấy chán là liền tới đây giải phiền não.
Vừa mới tới cửa đã nghe thấy bên trong truyền tới tiếng khóc nấc lên, cô nhẹ nhàng mở cửa xem xét mới thấy bóng dáng quen thuộc đang ngồi dưới đất ôm lấy mặt không ngừng nức nở.
Hai người mặt đối mặt với nhau, bốn mắt chăm chú nhìn đối phương.
“Sao chị lại ở đây?”
Nguyệt Âm dặm lại câu hỏi, đôi mắt sắc lạnh chĩa về phía cô đang đứng.
“Bí bách quá nên đi dạo rồi lạc vào đây.”
“Lạc vào đây?”
Nguyệt Âm sải bước đi tới trước mặt cô, đôi mắt lạnh nhạt nhìn người trước mặt, thản nhiên cất giọng nói.
“Đây là sân sau nhà họ Chử, khách mời sẽ chẳng ai đi dạo mà lạc vào tận đây đâu chị gái ạ.”
“Chị đâu phải khách.”
Nguyệt Âm bật cười, “à” một tiếng thật dài, đôi mắt như biết cười nhìn cô.
“Chị cũng biết bản thân không phải khách cơ à? Em tưởng chị quên mất thân phận của mình rồi chứ.”
Thế Anh cố gắng kìm cơn giận, cô liếc đôi mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào con ngươi đen trước mặt.
“Sao chị quên được. Cái danh trưởng nữ đâu phải trên trời rơi xuống, có chết cũng phải quay về nhận chứ.”
Nguyệt Âm bật cười thành tiếng, tay đưa xuống ôm bụng.
“Chị à, nếu chị không quay lại, chức vị trưởng nữ đấy cũng không có mất đâu. Chỉ truyền lại cho em thôi.”
Thế Anh nhếch mép cười đểu, quả nhiên Chử Thế Thành nói đúng. Chử Nguyệt Âm bị chiều hư đến mức nói năng hồ đồ không hề suy nghĩ, quả nhiên là một quân cờ vô dụng, chẳng trách tại sao ông ta lại tới tìm cô, muốn cô quay về tiếp quản công ty thay ông ta.
“Nếu em muốn, chị sẵn sàng nhường cái danh trưởng nữ này cho em. Dù sao chị cũng chẳng cần tới.”
Cô ngừng lại, đi tới gần Nguyệt Âm, vươn người tới thì thầm vào một bên tai.
“Dù sao thì trước sau gì, công ty cũng do một tay chị thừa kế. Em không có cửa tranh đấu với chị đâu, em gái à.”
Thế Anh rời xa khuôn mặt đang cố tỏ ra bình tĩnh, trên miệng cô hiện lên một nụ cười ẩn ý.
Thế Anh xách váy lên rời đi, bước ngang tới Nguyệt Âm cô còn đưa một tay đặt lên vai vỗ vỗ vài cái rồi bật cười mà rời đi, để lại Nguyệt Âm đứng đó.
Cánh cửa mở ra rồi đóng lại, ngăn cách hai chị em một nơi riêng biệt. Vừa đóng cửa rời đi chưa xa, bước chân của cô đã như mềm nhũn từ lâu không còn sức mà ngã xuống đất.
Thế Anh bám vào hàng cây bên cạnh, hai chân quỳ xuống đất, một tay đưa lên che miệng. Nước mắt cứ thế mà tuôn ra, cô cứ tưởng bản thân bị ảo giác.
Khoảnh khắc xác nhận người đứng trước mặt cô là Nguyệt Âm, trong lòng cô vô cùng hạnh phúc, hạnh phúc vì Nguyệt Âm vẫn nhớ tới nơi này, vẫn còn nhớ tới bóng dáng của mẹ và chị gái.
Tuy miệng buông lời cay nghiệt nhưng cô lại cảm thấy vô cùng vui, em gái cô không hề quên nơi bí mật này, con bé vẫn còn nhớ nơi thuộc về ba mẹ con họ.
Thế Anh cố gắng đứng dậy, tay bấu chặt lấy hàng cây mà khập khiễng rời đi. Vừa đi vừa khóc, trên miệng không ngừng nở một nụ cười.
Nụ cười ấy vô cùng mãn nguyện và hạnh phúc, cuối cùng cô cũng có thể nói cho mẹ biết rằng Nguyệt Âm vẫn chưa quên bọn họ, vẫn còn nhớ tới bọn họ.
Nhưng Nguyệt Âm nhớ tới, làm trái tim cô quặn lại đau đớn. Năm đó sau khi ly hôn, vốn dĩ mẹ sẽ đưa Nguyệt Âm đi theo, nhưng không hiểu sao Nguyệt Âm lại từ chối, khăng khăng muốn ở lại.
Cuối cùng Thế Anh là người thay Nguyệt Âm đi cùng mẹ tới một nơi xa xôi.
Không biết năm đó Nguyệt Âm suy nghĩ điều gì mà lại lập tức thay đổi chủ ý?
Sân sau nhà họ Chử vô cùng rộng, bao quanh bởi các cây xanh to lớn và vài chậu hoa được đặt quanh đó.
Phía trước có một hàng rào cây rất cao, cô gọi đó là mê cung cây. Bởi vì bao quanh mê cung toàn là lá cây tạo thành, hồi nhỏ cô rất thích chơi mê cung nên lúc nào cũng rủ Nguyệt Âm tới chơi.
Cô cứ nghĩ nơi đây sẽ bị phá bỏ, ai ngờ vẫn còn lưu giữ y như cũ. Vì trời tối nên xung quanh mê cung đều được lắp đèn bên trên, dây đèn led màu vàng được gắn xung quanh hàng cây xanh mướt.
Thế Anh sải bước đi vào, từng bước chân tiến vào bên trong, dần dần khơi gợi lại kí ức khi còn ở đây.
Thế Anh năm mười tuổi, cùng mẹ và em gái nô đùa bên trong chơi trốn tìm xem ai là người tìm thấy trước. Lần nào Nguyệt Âm cũng đều bị tìm thấy trước còn cô luôn thắng trò chơi trốn tìm này.
Đường đi quen thuộc dẫn cô tới một cánh cửa gỗ nhỏ, thời gian qua không ai chăm sóc nên có chút cũ kĩ. Vì mưa khá nhiều nên trên cửa đã mọc um tùm rêu xanh bên trên, cô vươn tay cầm lấy tay nắm cửa phía dưới, mở ra.
Đây là nơi mà mẹ gọi là căn cứ bí mật. Do chẳng có ai tới đây mấy, thường thì toàn mấy người chăm sóc sân vườn hay tới chăm sóc chứ không còn ai.
Ngay cả Thẩm Dung cũng chẳng tới, căn bản mê cung vô cùng rộng lại nhiều phương hướng, nếu không thân thuộc nơi này chắc chắn sẽ bị lạc trong này.
Cánh cửa gỗ mở ra, một hồ nước rộng lấp lánh phản chiếu bóng dáng của mặt trăng phía trên. Một ngôi nhà nhỏ được đặt một góc, nói là nhà cũng không phải, nơi đó chỉ để ngồi thưởng thức trà mỗi khi tới, tránh mưa tránh nắng là chủ yếu.
Xa xa có hai chiếc xích đu gỗ ở đó, xích đu đặt cột dây thừng buộc chặt vào cành cây to phía trên.
Thế Anh từng bước đi vào, quan cảnh vẫn vậy, hốc mắt cay xè, nước mắt rơi xuống như nước chảy.
Bóng dáng mẹ hiện hữu tại đây, theo sau là hai đứa nhóc lẽo đẽo chạy theo. Ba người cười đùa vô cùng vui vẻ, chơi hết trò này đến trò khác cũng không chán.
- Mẹ ơi lại đây, Anh Anh muốn chơi cái này.
- Mẹ ơi Âm Âm lại trêu con nữa rồi.
- Mẹ ơi Anh Anh cứ trêu con tè dầm ý.
- Mẹ ơi, mẹ ơi mẹ ơi.
Thế Anh ngồi thụp xuống đất ôm lấy mặt mà khóc, nơi đây từng là hồi ức đẹp nhất đời cô. Là nơi cô sinh ra và lớn lên, nhưng nơi đây lại là nơi lưu giữ những hồi ức đau khổ của mẹ cô.
Bàn trà vẫn được đặt ngay ngắn, ấm trà vẫn còn lưu giữ lá trà bên trong do chẳng ai vào đây dọn dẹp.
Thế Anh không ngừng khóc nấc lên, bả vai run rẩy liên hồi.
“Chị làm gì ở đây?”
Giọng nói sau lưng phát lên, bất giác cô ngẩng đẩu, đưa tay lên lau đi hàng nước mắt, sụt xịt từ từ đứng dậy, quay người về sau.
Nguyệt Âm đứng đó từ bao giờ không biết. Nguyệt Âm tự tạo cho mình một thói quen, cứ hễ thấy chán là liền tới đây giải phiền não.
Vừa mới tới cửa đã nghe thấy bên trong truyền tới tiếng khóc nấc lên, cô nhẹ nhàng mở cửa xem xét mới thấy bóng dáng quen thuộc đang ngồi dưới đất ôm lấy mặt không ngừng nức nở.
Hai người mặt đối mặt với nhau, bốn mắt chăm chú nhìn đối phương.
“Sao chị lại ở đây?”
Nguyệt Âm dặm lại câu hỏi, đôi mắt sắc lạnh chĩa về phía cô đang đứng.
“Bí bách quá nên đi dạo rồi lạc vào đây.”
“Lạc vào đây?”
Nguyệt Âm sải bước đi tới trước mặt cô, đôi mắt lạnh nhạt nhìn người trước mặt, thản nhiên cất giọng nói.
“Đây là sân sau nhà họ Chử, khách mời sẽ chẳng ai đi dạo mà lạc vào tận đây đâu chị gái ạ.”
“Chị đâu phải khách.”
Nguyệt Âm bật cười, “à” một tiếng thật dài, đôi mắt như biết cười nhìn cô.
“Chị cũng biết bản thân không phải khách cơ à? Em tưởng chị quên mất thân phận của mình rồi chứ.”
Thế Anh cố gắng kìm cơn giận, cô liếc đôi mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào con ngươi đen trước mặt.
“Sao chị quên được. Cái danh trưởng nữ đâu phải trên trời rơi xuống, có chết cũng phải quay về nhận chứ.”
Nguyệt Âm bật cười thành tiếng, tay đưa xuống ôm bụng.
“Chị à, nếu chị không quay lại, chức vị trưởng nữ đấy cũng không có mất đâu. Chỉ truyền lại cho em thôi.”
Thế Anh nhếch mép cười đểu, quả nhiên Chử Thế Thành nói đúng. Chử Nguyệt Âm bị chiều hư đến mức nói năng hồ đồ không hề suy nghĩ, quả nhiên là một quân cờ vô dụng, chẳng trách tại sao ông ta lại tới tìm cô, muốn cô quay về tiếp quản công ty thay ông ta.
“Nếu em muốn, chị sẵn sàng nhường cái danh trưởng nữ này cho em. Dù sao chị cũng chẳng cần tới.”
Cô ngừng lại, đi tới gần Nguyệt Âm, vươn người tới thì thầm vào một bên tai.
“Dù sao thì trước sau gì, công ty cũng do một tay chị thừa kế. Em không có cửa tranh đấu với chị đâu, em gái à.”
Thế Anh rời xa khuôn mặt đang cố tỏ ra bình tĩnh, trên miệng cô hiện lên một nụ cười ẩn ý.
Thế Anh xách váy lên rời đi, bước ngang tới Nguyệt Âm cô còn đưa một tay đặt lên vai vỗ vỗ vài cái rồi bật cười mà rời đi, để lại Nguyệt Âm đứng đó.
Cánh cửa mở ra rồi đóng lại, ngăn cách hai chị em một nơi riêng biệt. Vừa đóng cửa rời đi chưa xa, bước chân của cô đã như mềm nhũn từ lâu không còn sức mà ngã xuống đất.
Thế Anh bám vào hàng cây bên cạnh, hai chân quỳ xuống đất, một tay đưa lên che miệng. Nước mắt cứ thế mà tuôn ra, cô cứ tưởng bản thân bị ảo giác.
Khoảnh khắc xác nhận người đứng trước mặt cô là Nguyệt Âm, trong lòng cô vô cùng hạnh phúc, hạnh phúc vì Nguyệt Âm vẫn nhớ tới nơi này, vẫn còn nhớ tới bóng dáng của mẹ và chị gái.
Tuy miệng buông lời cay nghiệt nhưng cô lại cảm thấy vô cùng vui, em gái cô không hề quên nơi bí mật này, con bé vẫn còn nhớ nơi thuộc về ba mẹ con họ.
Thế Anh cố gắng đứng dậy, tay bấu chặt lấy hàng cây mà khập khiễng rời đi. Vừa đi vừa khóc, trên miệng không ngừng nở một nụ cười.
Nụ cười ấy vô cùng mãn nguyện và hạnh phúc, cuối cùng cô cũng có thể nói cho mẹ biết rằng Nguyệt Âm vẫn chưa quên bọn họ, vẫn còn nhớ tới bọn họ.
Nhưng Nguyệt Âm nhớ tới, làm trái tim cô quặn lại đau đớn. Năm đó sau khi ly hôn, vốn dĩ mẹ sẽ đưa Nguyệt Âm đi theo, nhưng không hiểu sao Nguyệt Âm lại từ chối, khăng khăng muốn ở lại.
Cuối cùng Thế Anh là người thay Nguyệt Âm đi cùng mẹ tới một nơi xa xôi.
Không biết năm đó Nguyệt Âm suy nghĩ điều gì mà lại lập tức thay đổi chủ ý?