Chương 43: Ngỏ ý hợp tác
Mặt trời bắt đầu thức dậy, chuỗi ngày dài tiếp tục chuyển động.
Thế Anh lờ mờ tỉnh dậy, cô nằm trên chiếc giường êm ái, dáng ngủ khá là khó coi.
Đêm qua cô thức khá muộn, đến tận hai giờ sáng mí mắt bắt đầu biểu tình mà cụp xuống, song cô cũng đành ngoan ngoãn nghe theo, dụi dụi đôi mắt mà đi tới giường ngủ.
Thế Anh bước vào phòng tắm, nhìn vào trong gương cô thấy có hơi giật mình. Mí mắt sưng húp, quầng thâm mắt hiện rõ, gương mặt do ngủ chưa đủ giấc nên có chút mệt mỏi.
Cô thở dài, giờ chỉ có nước mặc kệ chứ không biết làm gì hơn. Vệ sinh cá nhân qua qua, cô mau chóng mặc quần áo đã chuẩn bị vào, đeo cặp kính râm lên rồi mở cửa xuống nhà.
Bên dưới phòng khách, ba người đã ngồi đủ tại đó. Trên bàn là hai tách trà nóng cùng vài chiếc bánh quy.
Thế Anh bước xuống, tiếng động mau chóng truyền tới làm cho người ngồi dưới chú ý mà nhìn lên trên.
“Sao con lại đeo kính râm? Tối qua ngủ không ngon sao?”
Ông Chử thấy cô đeo kính, mau chóng cất giọng hỏi han.
Nguyệt Âm ngồi cạnh Thẩm Dung, khóe môi nhếch lên chế giễu mà nói.
“Chắc do ngủ không quen chỗ, cho nên quầng thâm mắt lộ hơn cả gấu trúc rồi, nhỉ.”
Thế Anh bước xuống dưới, không khỏi buồn cười, tay cầm túi xách đưa lên che miệng, mắt lạnh nhìn về bóng lưng đối diện.
“Cũng không phải, do tối qua có con chó cứ sủa mãi chẳng ngủ được. Cứ nghĩ sáng nay sẽ thoải mái nghỉ ngơi một chút, thì con chó đó lại bắt đầu sủa tiếp.”
Thế Anh ngừng một lúc, chân sải bước đi tới sofa, nơi hai bóng lưng đang ngồi đó. Một tay cô đặt xuống vai Nguyệt Âm, tay còn lại đặt qua bên vai Thẩm Dung. Gương mặt vươn tới, đặt ở giữa hai người, vỗ vỗ vài cái, môi mỉm cười đầy sự thân thiện.
“Bố à, con nghĩ nhà mình đừng nên nuôi chó, sợ sau này bị chiều hư, cắn ngược lại chủ thì phiền phức.”
Thế Anh cười vài cái, tay mau chóng đưa về chỗ cũ.
“Con còn có việc, xin phép đi trước.”
Nói xong, cô liền lập tức rời đi trước sự bàng hoàng của người ngồi đó.
Thẩm Dung tuy ngoài mặt tỏ vẻ bình thường, nhưng bên trong bà ta tức muốn nổ bong bóng.
Thế Anh bắt taxi đi tới công ty, vừa đi lên đã nghe thấy tiếng xì xào bàn tán của đám người trong văn phòng.
Thế Anh ngơ ngác đi tới, kéo ghế ngồi xuống, cô nghiêng người, quay sang hỏi Thẩm Trân.
“Chị, có chuyện gì à? Em thấy mọi người bàn tán gì mà kinh thế.”
“Em chưa biết gì à?”
Thế Anh nhìn Thẩm Trân lắc lắc đầu, Thẩm Trân chép miệng, kéo cô lại gần thì thầm to nhỏ.
“Ban nãy bên The Flan gọi tới, nói muốn hợp tác làm một buổi phỏng vấn độc quyền.”
The Flan? Chả phải là cái công ty mới thành lập mấy năm trước sao? Mấy lần Thanh Nhã ngỏ ý muốn phỏng vấn độc quyền mà thư ký bên đó đều từ chối.
Lúc thì bảo là chủ tịch không có ở trong nước, lúc thì bảo chủ tịch không muốn lộ diện trước truyền thông.
Suy cho cùng đều từ chối những cuộc gọi từ Thanh Nhã, đợt đó có mấy người phụ trách gọi điện, xuyên suốt tận mấy ngày chẳng có kết quả ai cũng thấy chán nản vô cùng.
Tự dưng hôm nay trời đẹp như nào mà khiến The Flan ngỏ ý muốn hợp tác phỏng vấn độc quyền.
Hòa An có nhiều công ty truyền thông như vậy, sao lại chỉ đích danh Thanh Nhã mà không phải là các công ty khác?
“Có ai nhận chưa?”
“Chưa.”
“Tại sao?”
“Làm gì có ai dám nhận.”
The Flan cũng trước khi mới thành lập cũng từng nhận phỏng vấn độc quyền, phóng viên sau khi quay về ai cũng kêu rằng buổi phỏng vấn hôm ấy căng thẳng đổ mồ hôi.
Thấy bảo vị chủ tịch kia do không muốn lộ mặt nên nghiêm cấm đem máy quay đi vào, chỉ được ghi âm.
Ngay cả phóng viên còn không được nhìn thấy gương mặt của vị chủ tịch đó, ngồi cách xa nhau tận năm mét, thông qua tấm bình phong màu trắng mà nói chuyện.
Quá quỷ dị, đáng sợ!
Nên giờ The Flan vừa ngỏ ý, nhân viên trên dưới đều chăm chỉ lạ thường, ai ai cũng bảo bận việc nọ bận việc kia. Lúc trước ghét đi quay ngoài, giờ mau chóng xách đồ chạy thật xa.
Đáng sợ đến vậy sao?
Thế Anh bật cười, lắc đầu vài cái. Có đáng sợ đến mức đó không vậy? Chỉ là một buổi phỏng vấn thôi mà, đâu phải chưa phỏng vấn ai bao giờ.
Thẩm Trân thấy hậu bối ngây thơ vô cùng, cô ấy lắc đầu, miệng thở dài, trong thâm tâm thầm cầu phúc cho cô nàng kia vượt qua.
Bởi vì Thẩm Trân biết người mà Viễn Minh chọn sẽ là ai.
Quá rõ ràng còn gì, chẳng mấy chốc thông báo đã hiện lên, không ngoài dự đoán, Thế Anh sẽ đảm nhận buổi phóng vấn độc quyền với The Flan.
Lý do là gì ư? Quá đơn giản.
Thế Anh hiện tại dường như đã nắm vững chiếc ghế top một nhân viên chăm chỉ nhất tháng.
Mấy hôm trước còn đảm nhận buổi quay phóng sự độc quyền với nhà họ Lãnh, cũng là người duy nhất tranh giành được tấm vé vào cửa của sự kiện Lãnh gia sắp tới.
Ngoài cô ra, còn ai thích hợp hơn cơ chứ?
Viễn Minh chẳng nhiều lời thêm, mặc cho cô muốn hỏi gì thì hỏi, anh thì cứ việc chăm sóc mấy chậu cây nhỏ nhắn của mình.
Thế Anh trên tay cầm bản thảo các câu hỏi mà Viễn Minh đưa, hậm hực đi ra ngoài.
Tháng nay cô cảm giác bản thân như thể tăng ca, suốt ngày đi phỏng vấn liên tục. Cô không biết bản thân có còn cần công việc này nữa không, hay là công việc này cần cô.
Đêm qua thức khuya lâu quá, ngủ còn chưa đủ giấc, giờ lại phải ngồi mòn ghế mà tiếp tục tăng ca. Biết vậy trốn ngay từ đầu có phải vui hơn không?
“Đợi tôi thành phú bà, việc đầu tiên tôi làm, chính là tống cổ anh khỏi cái ghế Sếp tổng, Viễn Minh ạ.”
Thế Anh lờ mờ tỉnh dậy, cô nằm trên chiếc giường êm ái, dáng ngủ khá là khó coi.
Đêm qua cô thức khá muộn, đến tận hai giờ sáng mí mắt bắt đầu biểu tình mà cụp xuống, song cô cũng đành ngoan ngoãn nghe theo, dụi dụi đôi mắt mà đi tới giường ngủ.
Thế Anh bước vào phòng tắm, nhìn vào trong gương cô thấy có hơi giật mình. Mí mắt sưng húp, quầng thâm mắt hiện rõ, gương mặt do ngủ chưa đủ giấc nên có chút mệt mỏi.
Cô thở dài, giờ chỉ có nước mặc kệ chứ không biết làm gì hơn. Vệ sinh cá nhân qua qua, cô mau chóng mặc quần áo đã chuẩn bị vào, đeo cặp kính râm lên rồi mở cửa xuống nhà.
Bên dưới phòng khách, ba người đã ngồi đủ tại đó. Trên bàn là hai tách trà nóng cùng vài chiếc bánh quy.
Thế Anh bước xuống, tiếng động mau chóng truyền tới làm cho người ngồi dưới chú ý mà nhìn lên trên.
“Sao con lại đeo kính râm? Tối qua ngủ không ngon sao?”
Ông Chử thấy cô đeo kính, mau chóng cất giọng hỏi han.
Nguyệt Âm ngồi cạnh Thẩm Dung, khóe môi nhếch lên chế giễu mà nói.
“Chắc do ngủ không quen chỗ, cho nên quầng thâm mắt lộ hơn cả gấu trúc rồi, nhỉ.”
Thế Anh bước xuống dưới, không khỏi buồn cười, tay cầm túi xách đưa lên che miệng, mắt lạnh nhìn về bóng lưng đối diện.
“Cũng không phải, do tối qua có con chó cứ sủa mãi chẳng ngủ được. Cứ nghĩ sáng nay sẽ thoải mái nghỉ ngơi một chút, thì con chó đó lại bắt đầu sủa tiếp.”
Thế Anh ngừng một lúc, chân sải bước đi tới sofa, nơi hai bóng lưng đang ngồi đó. Một tay cô đặt xuống vai Nguyệt Âm, tay còn lại đặt qua bên vai Thẩm Dung. Gương mặt vươn tới, đặt ở giữa hai người, vỗ vỗ vài cái, môi mỉm cười đầy sự thân thiện.
“Bố à, con nghĩ nhà mình đừng nên nuôi chó, sợ sau này bị chiều hư, cắn ngược lại chủ thì phiền phức.”
Thế Anh cười vài cái, tay mau chóng đưa về chỗ cũ.
“Con còn có việc, xin phép đi trước.”
Nói xong, cô liền lập tức rời đi trước sự bàng hoàng của người ngồi đó.
Thẩm Dung tuy ngoài mặt tỏ vẻ bình thường, nhưng bên trong bà ta tức muốn nổ bong bóng.
Thế Anh bắt taxi đi tới công ty, vừa đi lên đã nghe thấy tiếng xì xào bàn tán của đám người trong văn phòng.
Thế Anh ngơ ngác đi tới, kéo ghế ngồi xuống, cô nghiêng người, quay sang hỏi Thẩm Trân.
“Chị, có chuyện gì à? Em thấy mọi người bàn tán gì mà kinh thế.”
“Em chưa biết gì à?”
Thế Anh nhìn Thẩm Trân lắc lắc đầu, Thẩm Trân chép miệng, kéo cô lại gần thì thầm to nhỏ.
“Ban nãy bên The Flan gọi tới, nói muốn hợp tác làm một buổi phỏng vấn độc quyền.”
The Flan? Chả phải là cái công ty mới thành lập mấy năm trước sao? Mấy lần Thanh Nhã ngỏ ý muốn phỏng vấn độc quyền mà thư ký bên đó đều từ chối.
Lúc thì bảo là chủ tịch không có ở trong nước, lúc thì bảo chủ tịch không muốn lộ diện trước truyền thông.
Suy cho cùng đều từ chối những cuộc gọi từ Thanh Nhã, đợt đó có mấy người phụ trách gọi điện, xuyên suốt tận mấy ngày chẳng có kết quả ai cũng thấy chán nản vô cùng.
Tự dưng hôm nay trời đẹp như nào mà khiến The Flan ngỏ ý muốn hợp tác phỏng vấn độc quyền.
Hòa An có nhiều công ty truyền thông như vậy, sao lại chỉ đích danh Thanh Nhã mà không phải là các công ty khác?
“Có ai nhận chưa?”
“Chưa.”
“Tại sao?”
“Làm gì có ai dám nhận.”
The Flan cũng trước khi mới thành lập cũng từng nhận phỏng vấn độc quyền, phóng viên sau khi quay về ai cũng kêu rằng buổi phỏng vấn hôm ấy căng thẳng đổ mồ hôi.
Thấy bảo vị chủ tịch kia do không muốn lộ mặt nên nghiêm cấm đem máy quay đi vào, chỉ được ghi âm.
Ngay cả phóng viên còn không được nhìn thấy gương mặt của vị chủ tịch đó, ngồi cách xa nhau tận năm mét, thông qua tấm bình phong màu trắng mà nói chuyện.
Quá quỷ dị, đáng sợ!
Nên giờ The Flan vừa ngỏ ý, nhân viên trên dưới đều chăm chỉ lạ thường, ai ai cũng bảo bận việc nọ bận việc kia. Lúc trước ghét đi quay ngoài, giờ mau chóng xách đồ chạy thật xa.
Đáng sợ đến vậy sao?
Thế Anh bật cười, lắc đầu vài cái. Có đáng sợ đến mức đó không vậy? Chỉ là một buổi phỏng vấn thôi mà, đâu phải chưa phỏng vấn ai bao giờ.
Thẩm Trân thấy hậu bối ngây thơ vô cùng, cô ấy lắc đầu, miệng thở dài, trong thâm tâm thầm cầu phúc cho cô nàng kia vượt qua.
Bởi vì Thẩm Trân biết người mà Viễn Minh chọn sẽ là ai.
Quá rõ ràng còn gì, chẳng mấy chốc thông báo đã hiện lên, không ngoài dự đoán, Thế Anh sẽ đảm nhận buổi phóng vấn độc quyền với The Flan.
Lý do là gì ư? Quá đơn giản.
Thế Anh hiện tại dường như đã nắm vững chiếc ghế top một nhân viên chăm chỉ nhất tháng.
Mấy hôm trước còn đảm nhận buổi quay phóng sự độc quyền với nhà họ Lãnh, cũng là người duy nhất tranh giành được tấm vé vào cửa của sự kiện Lãnh gia sắp tới.
Ngoài cô ra, còn ai thích hợp hơn cơ chứ?
Viễn Minh chẳng nhiều lời thêm, mặc cho cô muốn hỏi gì thì hỏi, anh thì cứ việc chăm sóc mấy chậu cây nhỏ nhắn của mình.
Thế Anh trên tay cầm bản thảo các câu hỏi mà Viễn Minh đưa, hậm hực đi ra ngoài.
Tháng nay cô cảm giác bản thân như thể tăng ca, suốt ngày đi phỏng vấn liên tục. Cô không biết bản thân có còn cần công việc này nữa không, hay là công việc này cần cô.
Đêm qua thức khuya lâu quá, ngủ còn chưa đủ giấc, giờ lại phải ngồi mòn ghế mà tiếp tục tăng ca. Biết vậy trốn ngay từ đầu có phải vui hơn không?
“Đợi tôi thành phú bà, việc đầu tiên tôi làm, chính là tống cổ anh khỏi cái ghế Sếp tổng, Viễn Minh ạ.”