Chương 45: Địch đối Địch
G63 bắt đầu di chuyển từ King Hotel tiến vào trung tâm thành phố. Công ty của Lục Đình Kiêu được xây dựng cách tập đoàn Lapter chưa đầy năm mét.
Không biết có chủ ý gì, nhưng điều này nói lên quá rõ ràng, sự cạnh tranh dường như đã bắt đầu từ lâu.
Lục Đình Kiêu ưu ái chi nhánh ở trong nước hơn là bên nước ngoài, công ty được xây dựng giữa lòng thành phố Hòa An, bốn bể là đường.
Diện tích cũng to gấp bội bên nước ngoài, cùng với độ đầu tư khủng, vung tiền như nước.
||||| Truyện đề cử: |||||
Đoàn xe màu đen phi băng băng trên con đường, sáng sớm xe cộ đông đúc, cảnh tắc đường diễn ra thường xuyên khó mà tránh được.
Do tắc đường quá lâu cho nên xe cộ dường như đứng im không nhúc nhích, thông tin này mau chóng được cập nhật qua loa phát thanh nhỏ đeo trên người mỗi tên vest đen.
Vừa nhận được thông tin, màn hình ô tô đã mau chóng chuyển đổi tuyến đường qua hướng khác.
Thay vì đi thẳng, đoàn xe chọn rẽ qua một hướng vắng vẻ, tuy đường đi sẽ xa hơn nhưng sẽ tránh được cảnh tắc đường.
G63 phi lên phía trước theo sau là đoàn Maybach đuổi theo. Lục Đình Kiêu ngồi bên trong, thoải mái dựa lưng, mắt nhắm nghiền thư giãn.
Đêm qua mới bay về, do chưa quen với múi giờ, cho nên cả đêm có hơi trật vật. Sáng nay lại phải dậy sớm, ngủ chưa được bao lâu nên giờ vẫn còn vương vấn mà ngáp ngắn ngáp dài.
“Lục Tổng, đã hẹn với bên truyền thông Thanh Nhã làm phỏng vấn độc quyền rồi.”
“Ai phụ trách?”
“Cô Thế Anh sẽ phụ trách buổi phóng vấn ngày hôm nay.”
Lục Đình Kiêu gật đầu, tay anh đặt lên cửa sổ, ngón tay day nhẹ một bên thái dương.
Vừa về nước đã lập tức liên lạc truyền thông làm phỏng vấn độc quyền, Lục Đình Kiêu có vẻ gấp gáp.
Tất nhiên là phải gấp gáp rồi, đối thủ ngay cạnh, cách còn chưa đến năm mét đi lại. Không gấp bây giờ, vậy thì bao giờ mới gấp.
Lục Đình Kiêu cần đưa truyền thông hướng về mình, lúc đó kiểu gì tên họ Lãnh kia cũng sẽ chú ý tới.
Sau một thời gian đi vòng vèo mãi qua các tuyến đường thì đoàn xe màu đen cũng đã thuận lợi tiến vào đại lộ An Nam.
Đại lộ An Nam nằm giữa lòng thành phố Hòa An, nơi đây chủ yếu là các tòa nhà cao tầng lừng lẫy mọc lên.
Khách du lịch thường hay tới đây checkin nhiều vô cùng, hằng năm Hòa An đón một lượng khách nước ngoài đến vô cùng nhiều, chủ yếu là các ông lớn bà lớn có tiền đến đây tiêu sài.
G63 tiến vào đại lộ, sự chú ý của người xung quanh va phải đoàn xe màu đen huyền bí đang từ từ di chuyển trên con đường rộng thênh thang.
The Flan mở cửa rộng lớn, nhân viên đi lại tấp nập bên trong. G63 tiến vào sảnh, cũng giống như đêm hôm qua, Maybach dừng lại lần lượt đằng sau.
Cánh cửa xe mở ra, từng người mặc vest đen nghiêm chỉnh bước xuống, chạy tới xếp thành hai hàng, gương mặt nghiêm túc đến khó tả.
Cửa sau G63 mở ra, Lục Đình Kiêu mặc bộ vest màu be bước xuống, mái tóc được tạo kiểu tỉ mỉ, gương mặt sắc bén không chút biểu cảm, tay đưa lên cài khuy áo, chân dài sải bước tiến vào bên trong.
Đứng ở bên trong là một hàng dài, toàn là các giám đốc lớn ở đây. Vừa thấy bóng dáng người lấp ló đi vào, mấy ông ta mau chóng cúi người chào.
Lục Đình Kiêu không liếc nhìn, mặt không biểu cảm gì mà trực tiếp lướt ngang qua. Đám nhân viên đứng từ phía xa, liền tục xì xào bàn tán.
Lục Đình Kiêu vừa lướt qua, mấy ông giám đốc mau chóng hớt hải chạy theo sau anh.
Thang máy của cấp trên được đặt riêng biệt một phía, Lục Đình Kiêu cũng sở hữu một thang riêng cho mình, cửa vừa mở ra anh liền bước vào, theo sau chỉ có thư ký Việt, còn đám người kia dừng ở bên ngoài không nhúc nhích đi vào.
Lục Đình Kiêu dương đôi mắt sắc ngước lên nhìn bọn họ, thư ký Việt vươn tay bấm số tầng, cửa thang máy mau chóng đóng lại di chuyển lên cao.
Bấy giờ đám người mới thả lỏng cơ thể, vài người còn rút khăn tay ra từ áo, đưa lên lau đi vài giọt mồ hôi lấm tấm trên trán.
Cửa thang máy màu vàng di chuyển lên lên, chẳng mấy chốc đã mở toang ra. Lục Đình Kiêu sải bước ra ngoài, tay đút vào bên trong túi quần, dáng vẻ kiêu ngạo kèm theo khí chất ngời ngợi toát ra.
Bộ vest màu be làm nổi bật đường nét trên gương mặt anh, sống mũi cao, thẳng tắp. Đôi môi hồng hào, da dẻ láng mịn không chút tỳ vết.
Nhân viên bên trong đi qua đi lại liên tục, Lục Đình Kiêu đi tới, ai cũng cúi đầu lùi vài bước không dám ngước lên nhìn.
Văn phòng của Lục Đình Kiêu ngay phía trước, anh vừa đi tới, cánh cửa đã tự mở rộng ra.
“Lục Tổng, ba mươi phút nữa phóng viên sẽ tới.”
Lục Đình Kiêu nghe xong, “ừ” đại một câu cho qua, anh cởi áo khoác bên ngoài ra, ném xuống sofa ngay cạnh còn bản thân thì đi tới ngồi xuống bàn làm việc.
Thư kí Việt cúi người mau chóng đi ra ngoài làm việc, trong phòng còn mỗi Lục Đình Kiêu ngồi đó.
Anh đứng dậy đi về phía cửa kính trước mặt, đối diện chính là tập đoàn Lapter. Xây dựng công ty đối diện đối thủ, một kế hoạch quá tuyệt vời.
Đâu ai biết được rằng số tầng mà Lục Đình Kiêu đang đứng, đối diện chính là phòng làm việc của Lãnh Hàn.
Địch đối địch, quả là một kế sách hay.
…----------------…
“Cậu chủ, chủ tịch The Flan về nước rồi.”
Trần Hiểu đi tới đứng đằng sau lưng anh, nói.
Lãnh Hàn đang đứng trước cửa kính, nhìn về tòa nhà trước mặt.
“Biết rồi.”
Lãnh Hàn đáp lại, tay phải cầm điếu thuốc đưa lên miệng, rít một hơi, khói thuốc phà ra bay lên không trung.
Con ngươi đen láy co lại, đôi mày cau có từ từ thu về lại dần, dõi ra xa.
“Địch còn đang nhìn chúng ta kìa, cười lên.”
Khóe môi anh nhếch lên, không ngừng dõi về phía số tầng đối diện, nơi xuất hiện bóng dáng cao ráo đang đứng đó.
Trần Hiểu chẳng hiểu chuyện gì, anh ta đi tới đứng đằng sau, ngó đầu ra nhìn. Xui cái mắt Trần Hiểu bị cận hai độ, tầm nhìn lại khá xa nên cho dù nheo mắt đến cỡ nào cũng sẽ chẳng nhìn thấy.
Điếu thuốc trên tay Lãnh Hàn bốc khói liên tục, chủ nhân của nó thì còn đang mải nhìn phe địch đứng bên cạnh.
Hai công ty lớn có tầm ảnh hưởng đang trực tiếp đối đầu với nhau, sắp tới chắc chắn sẽ tạo ra một vụ nổ lớn, trấn động giới kinh doanh và truyền thông.
Không biết có chủ ý gì, nhưng điều này nói lên quá rõ ràng, sự cạnh tranh dường như đã bắt đầu từ lâu.
Lục Đình Kiêu ưu ái chi nhánh ở trong nước hơn là bên nước ngoài, công ty được xây dựng giữa lòng thành phố Hòa An, bốn bể là đường.
Diện tích cũng to gấp bội bên nước ngoài, cùng với độ đầu tư khủng, vung tiền như nước.
||||| Truyện đề cử: |||||
Đoàn xe màu đen phi băng băng trên con đường, sáng sớm xe cộ đông đúc, cảnh tắc đường diễn ra thường xuyên khó mà tránh được.
Do tắc đường quá lâu cho nên xe cộ dường như đứng im không nhúc nhích, thông tin này mau chóng được cập nhật qua loa phát thanh nhỏ đeo trên người mỗi tên vest đen.
Vừa nhận được thông tin, màn hình ô tô đã mau chóng chuyển đổi tuyến đường qua hướng khác.
Thay vì đi thẳng, đoàn xe chọn rẽ qua một hướng vắng vẻ, tuy đường đi sẽ xa hơn nhưng sẽ tránh được cảnh tắc đường.
G63 phi lên phía trước theo sau là đoàn Maybach đuổi theo. Lục Đình Kiêu ngồi bên trong, thoải mái dựa lưng, mắt nhắm nghiền thư giãn.
Đêm qua mới bay về, do chưa quen với múi giờ, cho nên cả đêm có hơi trật vật. Sáng nay lại phải dậy sớm, ngủ chưa được bao lâu nên giờ vẫn còn vương vấn mà ngáp ngắn ngáp dài.
“Lục Tổng, đã hẹn với bên truyền thông Thanh Nhã làm phỏng vấn độc quyền rồi.”
“Ai phụ trách?”
“Cô Thế Anh sẽ phụ trách buổi phóng vấn ngày hôm nay.”
Lục Đình Kiêu gật đầu, tay anh đặt lên cửa sổ, ngón tay day nhẹ một bên thái dương.
Vừa về nước đã lập tức liên lạc truyền thông làm phỏng vấn độc quyền, Lục Đình Kiêu có vẻ gấp gáp.
Tất nhiên là phải gấp gáp rồi, đối thủ ngay cạnh, cách còn chưa đến năm mét đi lại. Không gấp bây giờ, vậy thì bao giờ mới gấp.
Lục Đình Kiêu cần đưa truyền thông hướng về mình, lúc đó kiểu gì tên họ Lãnh kia cũng sẽ chú ý tới.
Sau một thời gian đi vòng vèo mãi qua các tuyến đường thì đoàn xe màu đen cũng đã thuận lợi tiến vào đại lộ An Nam.
Đại lộ An Nam nằm giữa lòng thành phố Hòa An, nơi đây chủ yếu là các tòa nhà cao tầng lừng lẫy mọc lên.
Khách du lịch thường hay tới đây checkin nhiều vô cùng, hằng năm Hòa An đón một lượng khách nước ngoài đến vô cùng nhiều, chủ yếu là các ông lớn bà lớn có tiền đến đây tiêu sài.
G63 tiến vào đại lộ, sự chú ý của người xung quanh va phải đoàn xe màu đen huyền bí đang từ từ di chuyển trên con đường rộng thênh thang.
The Flan mở cửa rộng lớn, nhân viên đi lại tấp nập bên trong. G63 tiến vào sảnh, cũng giống như đêm hôm qua, Maybach dừng lại lần lượt đằng sau.
Cánh cửa xe mở ra, từng người mặc vest đen nghiêm chỉnh bước xuống, chạy tới xếp thành hai hàng, gương mặt nghiêm túc đến khó tả.
Cửa sau G63 mở ra, Lục Đình Kiêu mặc bộ vest màu be bước xuống, mái tóc được tạo kiểu tỉ mỉ, gương mặt sắc bén không chút biểu cảm, tay đưa lên cài khuy áo, chân dài sải bước tiến vào bên trong.
Đứng ở bên trong là một hàng dài, toàn là các giám đốc lớn ở đây. Vừa thấy bóng dáng người lấp ló đi vào, mấy ông ta mau chóng cúi người chào.
Lục Đình Kiêu không liếc nhìn, mặt không biểu cảm gì mà trực tiếp lướt ngang qua. Đám nhân viên đứng từ phía xa, liền tục xì xào bàn tán.
Lục Đình Kiêu vừa lướt qua, mấy ông giám đốc mau chóng hớt hải chạy theo sau anh.
Thang máy của cấp trên được đặt riêng biệt một phía, Lục Đình Kiêu cũng sở hữu một thang riêng cho mình, cửa vừa mở ra anh liền bước vào, theo sau chỉ có thư ký Việt, còn đám người kia dừng ở bên ngoài không nhúc nhích đi vào.
Lục Đình Kiêu dương đôi mắt sắc ngước lên nhìn bọn họ, thư ký Việt vươn tay bấm số tầng, cửa thang máy mau chóng đóng lại di chuyển lên cao.
Bấy giờ đám người mới thả lỏng cơ thể, vài người còn rút khăn tay ra từ áo, đưa lên lau đi vài giọt mồ hôi lấm tấm trên trán.
Cửa thang máy màu vàng di chuyển lên lên, chẳng mấy chốc đã mở toang ra. Lục Đình Kiêu sải bước ra ngoài, tay đút vào bên trong túi quần, dáng vẻ kiêu ngạo kèm theo khí chất ngời ngợi toát ra.
Bộ vest màu be làm nổi bật đường nét trên gương mặt anh, sống mũi cao, thẳng tắp. Đôi môi hồng hào, da dẻ láng mịn không chút tỳ vết.
Nhân viên bên trong đi qua đi lại liên tục, Lục Đình Kiêu đi tới, ai cũng cúi đầu lùi vài bước không dám ngước lên nhìn.
Văn phòng của Lục Đình Kiêu ngay phía trước, anh vừa đi tới, cánh cửa đã tự mở rộng ra.
“Lục Tổng, ba mươi phút nữa phóng viên sẽ tới.”
Lục Đình Kiêu nghe xong, “ừ” đại một câu cho qua, anh cởi áo khoác bên ngoài ra, ném xuống sofa ngay cạnh còn bản thân thì đi tới ngồi xuống bàn làm việc.
Thư kí Việt cúi người mau chóng đi ra ngoài làm việc, trong phòng còn mỗi Lục Đình Kiêu ngồi đó.
Anh đứng dậy đi về phía cửa kính trước mặt, đối diện chính là tập đoàn Lapter. Xây dựng công ty đối diện đối thủ, một kế hoạch quá tuyệt vời.
Đâu ai biết được rằng số tầng mà Lục Đình Kiêu đang đứng, đối diện chính là phòng làm việc của Lãnh Hàn.
Địch đối địch, quả là một kế sách hay.
…----------------…
“Cậu chủ, chủ tịch The Flan về nước rồi.”
Trần Hiểu đi tới đứng đằng sau lưng anh, nói.
Lãnh Hàn đang đứng trước cửa kính, nhìn về tòa nhà trước mặt.
“Biết rồi.”
Lãnh Hàn đáp lại, tay phải cầm điếu thuốc đưa lên miệng, rít một hơi, khói thuốc phà ra bay lên không trung.
Con ngươi đen láy co lại, đôi mày cau có từ từ thu về lại dần, dõi ra xa.
“Địch còn đang nhìn chúng ta kìa, cười lên.”
Khóe môi anh nhếch lên, không ngừng dõi về phía số tầng đối diện, nơi xuất hiện bóng dáng cao ráo đang đứng đó.
Trần Hiểu chẳng hiểu chuyện gì, anh ta đi tới đứng đằng sau, ngó đầu ra nhìn. Xui cái mắt Trần Hiểu bị cận hai độ, tầm nhìn lại khá xa nên cho dù nheo mắt đến cỡ nào cũng sẽ chẳng nhìn thấy.
Điếu thuốc trên tay Lãnh Hàn bốc khói liên tục, chủ nhân của nó thì còn đang mải nhìn phe địch đứng bên cạnh.
Hai công ty lớn có tầm ảnh hưởng đang trực tiếp đối đầu với nhau, sắp tới chắc chắn sẽ tạo ra một vụ nổ lớn, trấn động giới kinh doanh và truyền thông.