Chương 50: Kì lạ
Sáng sớm Thế Anh đã thức dậy, hai bên mũi tắc nghẹt không thở nổi, đầu đau như bị búa đập, loạng choạng đi về phía nhà vệ sinh.
Trong gương, mặt cô đỏ ửng lên, bơ phờ vô cùng, nhìn chẳng thấy có chút sức sống nào.
Thế Anh hứng nước táp táp lên mặt mình, điện thoại bên ngoài vang lên tiếng chuông, cô ra khỏi nhà tắm đi tới cầm lên nghe.
- Alo, dậy chưa.
- Ừm, dậy rồi.
- Anh ở bên dưới nhà em rồi, mau xuống đi.
- Vâng.
Thế Anh cúp máy, mắt nhắm mắt mở, cả người dựa vào từng bám lấy mà từng bước quay về phòng.
Trước khi đi, cô uống tạm một viên thuốc giảm đau đầu. Sáng sớm gió lạnh tràn về thổi ùn ùn, lá cây bay lên phất phới.
Thế Anh mặc chiếc áo khoác dày màu be nhạt, phủ dài qua đầu gối, bên trên quấn chiếc khăn màu trắng tinh, che kín cả khuôn miệng.
Lục Đình Kiêu thấy Thế Anh đi tới, mỉm cười bước xe vòng qua mở cửa cho cô.
Thế Anh co ro người, mau chóng cúi người chui vào bên trong, ngả người ra đằng sau, đầu dựa vào cửa xe.
“Em sao vậy?”
Lục Đình Kiêu ngồi bên cạnh, tay đưa lên thắt dây an toàn, mắt hướng qua phía cô hỏi han.
“Không sao, chỉ bị ốm vặt thôi.”
“Ốm á!”
Lục Đình Kiêu cau mày nhẹ, nhìn cô chăm chú.
Thế Anh nhắm mắt, gật gật đầu. Giờ cô chẳng còn chút sức nào để nói chuyện thêm.
Lục Đình Kiêu không hỏi han thêm, trực tiếp lái xe đưa cô đến một quán ăn nhỏ, bắt cô phải ăn thật nhiều để còn uống thuốc.
Thế Anh trật vật mãi mới hết bát cháo với đĩa màn thầu nhỏ. Lục Đình Kiêu mỉm cười, gật đầu hài lòng, trên đường chở cô đi làm, còn tiện ghé một hiệu thuốc mua vài thứ cho cô.
“Cảm ơn anh.”
Thế Anh nhận lấy chiếc túi bóng màu trắng đang dơ trước mặt, mí mặt cụp xuống trông chẳng còn chút sức sống nào.
“Hay em nghỉ bên Thanh Nhã đi, qua công ty anh làm. Lương tháng đều do em quyết định, muốn đi làm thì đi, muốn nghỉ thì nghỉ, kể cả một tháng em không đi làm, anh cũng sẽ trả lương đầy đủ.”
Lục Đình Kiêu hạ giọng nhìn cô khẩn cầu.
Thế Anh ngước mắt nhìn anh, bật cười vài cái.
“Anh sao vậy? Em chỉ bị ốm có chút xíu à, đâu cần phải nghỉ làm.”
“Nhưng thấy em như này, anh không yên tâm.”
“Không sao, chỉ bị mệt một chút thôi, lát khỏe ngay ý mà.”
“Làm như em là trâu không bằng ý, sức em đều bằng bắp chân con trâu.”
Thế Anh choáng ngợp, mắt mở to bất ngờ nhìn anh, khóe môi nhếch lên nụ cười có chút khinh khỉnh, lắc đầu vài cái, mắt đảo qua chỗ khác.
Lục Đình Kiêu nhìn chăm chú, thấy cô bảo vậy, anh cũng chẳng nói thêm nữa.
G63 dừng lại trước sảnh lớn của tòa nhà cao tầng, Thế Anh tạm biệt Lục Đình Kiêu, cầm lấy túi xách đang đặt đằng sau lên, mở cửa bước xuống.
Đi được vài bước còn chưa xa, tiếng nói từ trong xe bỗng vang ra ngoài, truyền tới đôi tai đang bị khăn choàng bịt kín.
“Khi nào tan ca nhớ gọi cho anh.”
Thế Anh bất giác quay đầu, đuôi mắt cong lên hệt như đang cười, cô gật gật đầu, tay đưa lên vẫy liên tục rồi quay người mau chóng đi vào.
Lục Đình Kiêu ngồi trong xe, dõi mắt nhìn theo bóng dáng dần xa khuất. Song cuối cùng, anh đành nâng cửa kính lên, lái xe đi tới phía công ty ngay đó.
Thế Anh bước vào thang máy, bấm số tầng cần lên. Mới sáng sớm, thang may chật kín người, ai ai cũng cắm mắt vào điện thoại trên tay.
Người thì kiểm tra công việc, người kiểm tra bản thảo, người thì lướt wed,… Bên trong im ắng vô cùng, đến tiếng thở chậm rãi còn nghe thấy rõ được.
Ting! Tiếng kêu của thang máy vang lên, cánh cửa mở ra, một nửa nhân viên từ từ bước ra ngoài. Thang máy tiếp tục đóng lại, di chuyển lên phía trên.
Bên trong chỉ còn cô và ba bốn người nữa, Thế Anh lùi xuống, dựa lưng vào tấm kính đằng sau, đầu ngả sang một bên, dựa vào tấm kính màu bạc.
Cơn đau đầu vẫn chưa nguôi ngoai, vừa mới ăn xong nên giờ bỗng dưng cô lại có cảm giác buồn nôn kinh khủng.
Bụng cứ cồn cào mãi, trong người nôn nao như bị say sóng. Mắt cô nhòa đi, mờ mờ ảo ảo chẳng thấy rõ. Thế Anh đơ người nhìn về phía trước, tay đưa lên dụi dụi hai mắt, đầu lắc lắc vài cái.
“Tôi thấy Giám đốc dạo này lạ lắm.”
Phía trên bỗng truyền tới âm thanh vô cùng nhẹ, chất giọng hạ thấp, nhỏ đủ để người bên trong nghe thấy.
“Trước giờ Giám đốc có thích bên truyền thông đâu, tự dưng hôm qua lại bảo Trần Hiểu sắp xếp phỏng vấn đặc quyền.”
“Tôi thấy việc này là hiển nhiên mà, dù sao Giám đốc sau này cũng sẽ thừa kế chức vị của Chủ tịch. Việc đối diện với truyền thông hằng ngày sẽ là điều hiển nhiên.”
Cô nhân viên bên cạnh khẽ cau mày lại, lắc đầu tỏ vẻ không đồng tình, miệng chép một cái, quay qua nói tiếp.
“Nghe nói hôm qua The Flan đối diện có mời phóng viên đến làm phỏng vấn độc quyền, chắc là Giám đốc biết được, muốn hơn thua nên mới bảo Trần Hiểu sắp xếp lại lịch trình.”
Cô nhân viên bên cạnh mắt chữ A mồm chữ O, tay đưa lên che miệng, quay qua nhìn người đứng cạnh.
“Thật á?”
“Ừ, hôm qua tôi nghe Trần Hiểu ngồi một mình than vãn. Cái gì mà lịch thì dày một đống việc, vì bên kia phỏng vấn nên bắt mình sắp xếp lại lịch.”
Thế Anh đứng đằng sau im lặng không nói gì, người cũng chẳng nhúc nhích. Cô cứ đứng thẳng đó, nheo mắt nhìn hai cô nàng ở trên đang nói chuyện.
Đang định nói thêm cái gì nữa thì cửa thang máy bỗng mở ra, bọn họ giật mình mau chóng điều chỉnh lại giọng nói lẫn cảm xúc rồi từ từ đi ra ngoài.
Thế Anh lôi thuốc nhỏ mắt trong tui xách ra, ngửa cô nhìn lên trần thang máy, dùng lực tác động lên thân lọ thuốc, vài giọt nước trong suốt từ từ rỉ ra, rơi xuống hai bên mắt.
Thế Anh chớp chớp vài cái, hạ đầu xuống dưới, tay đóng nắp lại, cất vào túi xách.
Cô quay người nhìn về phía gương bên trong thang máy, tay đưa lên lau đi mấy giọt nước đang lăn dài trên gò má. Xong xuôi thì mới gật đầu bấm nút mở cửa mà đi ra.
Trong gương, mặt cô đỏ ửng lên, bơ phờ vô cùng, nhìn chẳng thấy có chút sức sống nào.
Thế Anh hứng nước táp táp lên mặt mình, điện thoại bên ngoài vang lên tiếng chuông, cô ra khỏi nhà tắm đi tới cầm lên nghe.
- Alo, dậy chưa.
- Ừm, dậy rồi.
- Anh ở bên dưới nhà em rồi, mau xuống đi.
- Vâng.
Thế Anh cúp máy, mắt nhắm mắt mở, cả người dựa vào từng bám lấy mà từng bước quay về phòng.
Trước khi đi, cô uống tạm một viên thuốc giảm đau đầu. Sáng sớm gió lạnh tràn về thổi ùn ùn, lá cây bay lên phất phới.
Thế Anh mặc chiếc áo khoác dày màu be nhạt, phủ dài qua đầu gối, bên trên quấn chiếc khăn màu trắng tinh, che kín cả khuôn miệng.
Lục Đình Kiêu thấy Thế Anh đi tới, mỉm cười bước xe vòng qua mở cửa cho cô.
Thế Anh co ro người, mau chóng cúi người chui vào bên trong, ngả người ra đằng sau, đầu dựa vào cửa xe.
“Em sao vậy?”
Lục Đình Kiêu ngồi bên cạnh, tay đưa lên thắt dây an toàn, mắt hướng qua phía cô hỏi han.
“Không sao, chỉ bị ốm vặt thôi.”
“Ốm á!”
Lục Đình Kiêu cau mày nhẹ, nhìn cô chăm chú.
Thế Anh nhắm mắt, gật gật đầu. Giờ cô chẳng còn chút sức nào để nói chuyện thêm.
Lục Đình Kiêu không hỏi han thêm, trực tiếp lái xe đưa cô đến một quán ăn nhỏ, bắt cô phải ăn thật nhiều để còn uống thuốc.
Thế Anh trật vật mãi mới hết bát cháo với đĩa màn thầu nhỏ. Lục Đình Kiêu mỉm cười, gật đầu hài lòng, trên đường chở cô đi làm, còn tiện ghé một hiệu thuốc mua vài thứ cho cô.
“Cảm ơn anh.”
Thế Anh nhận lấy chiếc túi bóng màu trắng đang dơ trước mặt, mí mặt cụp xuống trông chẳng còn chút sức sống nào.
“Hay em nghỉ bên Thanh Nhã đi, qua công ty anh làm. Lương tháng đều do em quyết định, muốn đi làm thì đi, muốn nghỉ thì nghỉ, kể cả một tháng em không đi làm, anh cũng sẽ trả lương đầy đủ.”
Lục Đình Kiêu hạ giọng nhìn cô khẩn cầu.
Thế Anh ngước mắt nhìn anh, bật cười vài cái.
“Anh sao vậy? Em chỉ bị ốm có chút xíu à, đâu cần phải nghỉ làm.”
“Nhưng thấy em như này, anh không yên tâm.”
“Không sao, chỉ bị mệt một chút thôi, lát khỏe ngay ý mà.”
“Làm như em là trâu không bằng ý, sức em đều bằng bắp chân con trâu.”
Thế Anh choáng ngợp, mắt mở to bất ngờ nhìn anh, khóe môi nhếch lên nụ cười có chút khinh khỉnh, lắc đầu vài cái, mắt đảo qua chỗ khác.
Lục Đình Kiêu nhìn chăm chú, thấy cô bảo vậy, anh cũng chẳng nói thêm nữa.
G63 dừng lại trước sảnh lớn của tòa nhà cao tầng, Thế Anh tạm biệt Lục Đình Kiêu, cầm lấy túi xách đang đặt đằng sau lên, mở cửa bước xuống.
Đi được vài bước còn chưa xa, tiếng nói từ trong xe bỗng vang ra ngoài, truyền tới đôi tai đang bị khăn choàng bịt kín.
“Khi nào tan ca nhớ gọi cho anh.”
Thế Anh bất giác quay đầu, đuôi mắt cong lên hệt như đang cười, cô gật gật đầu, tay đưa lên vẫy liên tục rồi quay người mau chóng đi vào.
Lục Đình Kiêu ngồi trong xe, dõi mắt nhìn theo bóng dáng dần xa khuất. Song cuối cùng, anh đành nâng cửa kính lên, lái xe đi tới phía công ty ngay đó.
Thế Anh bước vào thang máy, bấm số tầng cần lên. Mới sáng sớm, thang may chật kín người, ai ai cũng cắm mắt vào điện thoại trên tay.
Người thì kiểm tra công việc, người kiểm tra bản thảo, người thì lướt wed,… Bên trong im ắng vô cùng, đến tiếng thở chậm rãi còn nghe thấy rõ được.
Ting! Tiếng kêu của thang máy vang lên, cánh cửa mở ra, một nửa nhân viên từ từ bước ra ngoài. Thang máy tiếp tục đóng lại, di chuyển lên phía trên.
Bên trong chỉ còn cô và ba bốn người nữa, Thế Anh lùi xuống, dựa lưng vào tấm kính đằng sau, đầu ngả sang một bên, dựa vào tấm kính màu bạc.
Cơn đau đầu vẫn chưa nguôi ngoai, vừa mới ăn xong nên giờ bỗng dưng cô lại có cảm giác buồn nôn kinh khủng.
Bụng cứ cồn cào mãi, trong người nôn nao như bị say sóng. Mắt cô nhòa đi, mờ mờ ảo ảo chẳng thấy rõ. Thế Anh đơ người nhìn về phía trước, tay đưa lên dụi dụi hai mắt, đầu lắc lắc vài cái.
“Tôi thấy Giám đốc dạo này lạ lắm.”
Phía trên bỗng truyền tới âm thanh vô cùng nhẹ, chất giọng hạ thấp, nhỏ đủ để người bên trong nghe thấy.
“Trước giờ Giám đốc có thích bên truyền thông đâu, tự dưng hôm qua lại bảo Trần Hiểu sắp xếp phỏng vấn đặc quyền.”
“Tôi thấy việc này là hiển nhiên mà, dù sao Giám đốc sau này cũng sẽ thừa kế chức vị của Chủ tịch. Việc đối diện với truyền thông hằng ngày sẽ là điều hiển nhiên.”
Cô nhân viên bên cạnh khẽ cau mày lại, lắc đầu tỏ vẻ không đồng tình, miệng chép một cái, quay qua nói tiếp.
“Nghe nói hôm qua The Flan đối diện có mời phóng viên đến làm phỏng vấn độc quyền, chắc là Giám đốc biết được, muốn hơn thua nên mới bảo Trần Hiểu sắp xếp lại lịch trình.”
Cô nhân viên bên cạnh mắt chữ A mồm chữ O, tay đưa lên che miệng, quay qua nhìn người đứng cạnh.
“Thật á?”
“Ừ, hôm qua tôi nghe Trần Hiểu ngồi một mình than vãn. Cái gì mà lịch thì dày một đống việc, vì bên kia phỏng vấn nên bắt mình sắp xếp lại lịch.”
Thế Anh đứng đằng sau im lặng không nói gì, người cũng chẳng nhúc nhích. Cô cứ đứng thẳng đó, nheo mắt nhìn hai cô nàng ở trên đang nói chuyện.
Đang định nói thêm cái gì nữa thì cửa thang máy bỗng mở ra, bọn họ giật mình mau chóng điều chỉnh lại giọng nói lẫn cảm xúc rồi từ từ đi ra ngoài.
Thế Anh lôi thuốc nhỏ mắt trong tui xách ra, ngửa cô nhìn lên trần thang máy, dùng lực tác động lên thân lọ thuốc, vài giọt nước trong suốt từ từ rỉ ra, rơi xuống hai bên mắt.
Thế Anh chớp chớp vài cái, hạ đầu xuống dưới, tay đóng nắp lại, cất vào túi xách.
Cô quay người nhìn về phía gương bên trong thang máy, tay đưa lên lau đi mấy giọt nước đang lăn dài trên gò má. Xong xuôi thì mới gật đầu bấm nút mở cửa mà đi ra.