Chương : 30
Về đến nhà, Tiêu Nhạc là người ra ngoài mua thức ăn, biết rõ thực đơn hôm nay, cho nên đã dựa theo ý tứ của Diệp Ninh mà mua, cũng như cắt rửa rau cùng với Nam Nam. Như vậy lúc Diệp Ninh trở về thì chỉ cần xào xào là xong, còn có thể tiết kiệm thời gian. Diệp Nam về tới nhà mệt mỏi, nhìn thấy tất cả đều đã chuẩn bị xong, cảm thấy tiết kiệm không ít thời gian. Lúc này nhìn lại Tiêu Nhạc một cái, cô cảm thấy có người dù sao cũng tốt hơn không có người, ít ra có thể giúp làm việc nhà.
Bên này Diệp Ninh vào phòng bếp bận rộn nấu cơm, bên kia Nam Nam chơi xếp hình với Tiêu Nhạc. Bọn họ hợp tác cùng nhau xây được một tòa nhà. Đối với thành quả của mình, Nam Nam cảm thấy rất hài lòng, muốn chụp tấm hình, vì vậy đi tìm điện thoại di động của mẹ. Ai ngờ vào trong bếp máy hút khói vang trời, cậu ghé đầu vào nhìn một chút, mẹ đang bận rộn.
Vừa vặn nhìn thấy điện thoại di động của Tiêu Nhạc bên cạnh, cậu với lấy: “Papa, dùng cái của papa.”
Thật ra thì cậu bé có thể nhìn ra điện thoại của papa cũ rồi, có chút lạc hậu, đoán chừng năng suất phân giải không cao bằng cái của mẹ, nhưng bây giờ chỉ có thể dùng nó thôi.
Tiêu Nhạc nghe nói, quay đầu nhìn sang, giơ tay lên muốn ngăn lại, nhưng Nam Nam đã mở máy mất rồi.
Tiếng mở điện thoại báo động vang lên, điện thoại di động khởi động, Tiêu Nhạc nhếch mày, trên môi hiện ra nụ cười bất đắc dĩ.
Nam Nam cầm điện thoại, vừa mới bắt đầu đắc ý chuẩn bị chụp hình thì có người gọi vào.
Kèm theo tiếng reo chấn động, một loạt tin ngắn giống như thủy triều tràn vào, điện thoại không ngừng rung động.
Nam Nam bối rối nhìn điện thoại di động trên tay: “Papa, có rất nhiều tin nhắn, còn một đống điện thoại gọi nhỡ. Có rất nhiều người muốn tìm papa!”
Cậu bé vừa dứt lời, một cú điện thoại khác lại gọi vào, cậu bé vội vàng đưa điện thoại cho papa.
Tiêu Nhạc đưa tay ra nhận lấy, vừa nhấn nút trả lời thì nghe được Lỗ Phi ở bên kia hét lên: “Cậu dám tắt máy nữa thì có tin mình đánh cậu không!”
Giọng nói Lỗ Phi không nhỏ, rống tới nổi Nam Nam ngồi bên cạnh cũng nghe được. Cậu tò mò mở to mắt, ở bên cạnh hoang mang, đây là người nào vậy, sao lại muốn đánh papa người ta!
Bộ dạng Tiêu Nhạc vững vàng như Thái Sơn: “Có chuyện gì à?”
Dĩ nhiên Lỗ Phi ở bên kia thở hồng hộc: “Chuyện ngày hôm qua, đã xảy ra chuyện gì? Cậu đang ở đâu? Mẹ, cậu đây là đang náo loạn cái gì vậy hả?! Câu có biết toàn bộ thế giới tìm cậu khắp nơi sắp điên rồi hay không? Rốt cuộc cậu đang trốn ở đâu?”
Tiêu Nhạc tùy ý nói: “Mình không trốn, chỉ là nghỉ ngơi lấy lại sức thôi.”
Lỗ Phi hết ý kiến: ‘Nghỉ ngơi lấy lại sức? Vậy xin lỗi cậu chạy đi đâu nghỉ ngơi lấy lại sức?”
Tiêu Nhạc mỉm cười, ánh mắt liếc về phía phòng bếp. Cửa phòng bếp đang đóng, Diệp Ninh vẫn còn bận rộn bên trong: “Nhà bạn.”
Lỗ Phi kinh ngạc: “Hả, đây là bạn bè gì mà có thể chứa chấp người bệnh nặng như vậy? Xin hỏi người ta có lo cơm nước luôn không? Nếu là có, chúng tôi qua thăm một chút, thuận tiện thăm luôn người bệnh này!”
Tiêu Nhạc vẫn mỉm cười như cũ: “Mình cũng chỉ là khách, các người có được tới thăm hay không tôi không quyết định được.”
Vừa nói tới đây, cửa phòng bếp mở ra, Diệp Ninh mang theo một cái khay. Trên khay đựng hai món ăn sắc màu đầy đủ, là sườn heo ngò rí đông lạnh, nấm hương xào cá ti và cà rốt hành tây chua ngọt, ngoài ra còn có cháo cà chua đậu phụng táo ta.
Diệp Ninh vừa vào phòng khách liền thấy Tiêu Nhạc đang mỉm cười nhìn mình: “Chuyện gì?”
Tiêu Nhạc cầm điện thoại một tay, tay kia bịt lại lỗ nói, rồi mới hỏi Diệp Ninh: “Tôi có người bạn muốn tới thăm tôi một chút, có được không?”
Anh ngừng lại, tầm mắt dừng trên vầng trán lấm tấm mồ hôi của Diệp Ninh, rồi lại nói: “Nếu như bất tiện thì thôi.”
Diệp Ninh vội vàng gật đầu, cười nói: “Không có gì không tiện, anh___”
Cô đặt khay xuống, bày đồ ăn lên bàn, thuận miệng nói: “Nếu anh ở đây, bạn anh sang đây thăm anh là phải rồi.”
Mới vừa rồi cô có chút do dự là vì nghĩ đến quan hệ của mình và Tiêu Nhạc. Cô để Tiêu Nhạc ở lại đây là một chuyện, nhưng bạn của Tiêu Nhạc muốn tới thăm, phương thức ở chung một chỗ của mình và Tiêu Nhạc dưới mắt người khác, lại là một chuyện khác.
Nhưng có thể dễ dàng nhìn ra, Tiêu Nhạc không hề biết kiêng kỵ là gì, lập tức cầm điện thoại nói người bên kia: “Cô ấy không có ý kiến, mấy cậu có thể tới đây cuối tuần, ngày thường không rảnh.”
Ngay lúc này, người bên kia điện thoại không biết phải nói cái gì cho phải.
Mặc dù lúc đó Tiêu Nhạc bịt kín điện thoại, nhưng bọn họ vẫn nghe được toàn bộ rồi!
Lỗ Phi kinh ngạc quay đầu nhìn về phía người mang gọng kính vàng bên cạnh, Thẩm Tòng Thụy: “Cậu nghe chưa, cậu ấy cũng biết dùng giọng điệu dè dặt hỏi chuyện người ta đấy! Dè dặt thương lượng với người ta đó! Quả thật đây không giống cậu ấy chút nào! Hơn nữa người kia còn là phụ nữ, mình nghe được là phụ nữ!”
Thẩm Tòng Thụy sờ sờ gọng kiếng, nhướng mày nói: “Cậu ấy mang một cục u lớn như vậy ở trong nhà bạn, đây là bạn bè gì chứ, khẳng định là đàn bà!”
Nếu không chẳng lẽ Tiêu Nhạc lại tìm một người đàn ông để chăm sóc mình?
Lỗ Phi suy nghĩ thấy cũng đúng, anh ta lập tức té xuống ghế sa lon, dang tay dang chân thở dài: “Hôm nay mình đã đón nhận động đất cấp 10 rồi!”
Thẩm Tòng Thụy vuốt vuốt cằm: “Xem ra thật sự có điều mờ ám.”
Mà bên này sau khi Tiêu Nhạc cúp điện thoại xong, Diệp Ninh đi vào nhà bếp lấy chén đũa, Nam Nam chạy đi phòng vệ sinh rửa tay. Chỉ còn lại Tiêu Nhạc cầm điện thoại di động lên lại, tìm một liên lạc được lưu lại với cái tên, ‘Bộ công quan – Tôn’, gọi đi.
Đối phương hết sức cung kính: “Tổng giám đốc Tiêu.”
Tiêu Nhạc lạnh lùng giao phó: “Xử lý đề tài ngày hôm qua đi.”
Bên kia điện thoại vâng dạ liên tục: “Dạ vâng, thật ra thì từ hôm qua chúng tôi đã chú ý tới rồi, cũng như đã bắt tay chuẩn bị xử lý. Chỉ là chúng tôi chưa kịp truyền đạt tới với ngài, cho nên chưa thể áp dụng. Tối nay chúng tôi sẽ bắt đầu, ngày mai sẽ không còn nữa.”
Tiêu Nhạc lãnh đạm: “Tốt.”
Anh vừa nói chuyện xong điện thoại bên này, Diệp Ninh đã ra tới phòng ăn, giương mắt nhìn anh: “Cuối tuần này bạn anh tới phải không?”
Tiêu Nhạc cầm điện thoại lên, bấm tắt luôn máy, sau đó ném sang một bên: “Ừ.”
Anh vừa mới ăn loại cháo cà chua đậu phụng táo ta được nấu đặc biệt cho anh, vừa nhìn sang Diệp Ninh, thử thăm dò: “Nếu là thứ Bảy có được không? Em có làm thêm giờ không?”
Diệp Ninh múc thêm cho Nam Nam một chén cháo nữa, cười nói: “Thứ Bảy không làm thêm, anh gọi anh ấy tới đi.”
Tiêu Nhạc nghe câu này của cô, lông mày hơi nhúc nhích, cúi đầu, dường như có chút chột dạ: “Có thể không chỉ có một mình cậu ấy, mà là bọn họ…”
Hả?
Diệp Ninh chớp chớp mắt: “Nhiều người lắm hả?”
Tiêu Nhạc suy nghĩ một hồi: “Một, hai… ít nhất là hai, những người khác tôi không biết.”
Anh nhìn Diệp Ninh, đột nhiên cảm giác, có lẽ Diệp Ninh sẽ trở thành ‘gấu trúc’ trong sở thú mất thôi.
Diệp Ninh lại hồn nhiên không biết suy nghĩ trong đầu Tiêu Nhạc, cô gật đầu: “Không sao, nếu đã là người đến thăm anh, nhất định phải là bạn thân, vậy chúng ta chiêu đãi cũng không có gì.”
Tiêu Nhạc nghe được cái câu ‘chúng ta chiêu đãi’, ánh mắt có chút khác thường, khóe miệng khẽ cười, gật đầu nói: “Ừ, được.”
Bởi vì nghĩ tới đám bạn của Tiêu Nhạc sẽ tới đây, Diệp Ninh liền chuẩn bị trước một thực đơn, muốn cuối tuần làm thêm một vài món ăn chiêu đãi, hơn nữa còn mang thực đơn ra cho Tiêu Nhạc xem.
Sau khi Tiêu Nhạc xem xong, cầm bút lên, vẽ Đông xóa Tây một loạt, cuối cùng chừa lại lưa thưa vài món.
Diệp Ninh không hiểu nhìn anh xóa đi đủ thứ trên thực đơn: “Không phải anh nói có mấy người bạn tới sao?”
Cô phát hiện những món còn lại trên thực đơn đều giống như mấy món bọn họ ăn thường ngày. Chỉ làm mấy món này thôi thì ăn có đủ không? Anh không cảm thấy khó coi à?
Tiêu Nhạc vẫn kiên quyết: “Đủ ăn, bọn họ ăn không nhiều. Em chỉ cần chuẩn bị thêm một phần ăn là được rồi.”
Diệp Nam đến gần nhìn thực đơn. Cậu bé sáu tuổi, thông minh, trí nhớ tốt, đã nhận biết phần lớn các chữ, đặc biệt là thực đơn, đều là những món ngon mẹ làm, cho nên cậu bé càng nhìn qua một lần càng không thể quên.
“Mẹ làm những món ăn này sẽ cực lắm nha!”
Tiêu Nhạc không để ý những lời này của con trai mình, đưa tay lấy thực đơn trên bàn giao cho Diệp Ninh: “Cứ quyết định như vậy.”
Động tác này của anh mang theo một bộ dạng đàm phán trên bàn, không cho bất cứ người nào cự tuyệt, bá đạo duy ngã độc tôn.
Thật ra thì trước kia Diệp Ninh đã xem mấy video phỏng vấn kia, hiểu biết không ít. Có thể trở thành người giàu mới nổi nhờ sáng lập ra mạng lưới điện tử, Tiêu Nhạc của tập đoàn điện tử kỳ tích Nhạc Ninh, anh phải là người có bộ dạng gì chứ.
Anh phải là loại người có tính cách lãnh đạo, là người có trách nhiệm, thích khiêu chiến. Người như vậy thường là người mạnh mẽ, trên cao nhìn xuống, nói một không hai, tuyệt đối không thích người khác chất vấn.
Chỉ là lúc Diệp Ninh tiếp xúc với anh, Tiêu Nhạc rất ít khi lộ ra bộ mặt này.
Trước mặt mình, anh luôn có chút thận trọng, vụng về, cẩn thận.
Diệp Ninh mặc áo ngủ ngồi trước khay trà trong phòng khách, nhìn Tiêu Nhạc ngồi trên ghế sa lon, cứng rắn đưa ra quyết định và động tác này, cô lại cảm thấy được loại cảm giác bất đồng kỳ quái này một lần nữa.
Cũng có thể tính cách của con người có nhiều mặt, Tiêu Nhạc của thời kỳ thiếu niên là thận trọng phong bế, Tiêu Nhạc sau khi trưởng thành từ từ biến thành một loại người khác? Hiện tại người ngồi trước mặt mình đây chính là sự dung hòa giữa hai tính cách?
Tiêu Nhạc cảm giác được ánh mắt của Diệp Ninh, tùy ý trong lúc giương mắt nhìn lên, hiện sự cân nhắc cũng như tìm tòi nghiên cứu trong mắt cô. Anh khẽ cụp mi xuống, thấp giọng giải thích: “Tôi cảm thấy bấy nhiêu thôi đủ rồi, nếu không làm nhiều cũng bị lãng phí.”
Diệp Ninh không nói gì nữa, dù sao cũng là bạn của Tiêu Nhạc, hãy để Tiêu Nhạc quyết định tất cả.
Buổi tối đi ngủ, Diệp Ninh nằm trên giường đăng nhập vào trang blog. Người bạn già ‘Chuột Mickey ngủ bụi’ 50 tuổi trên mạng tiếp tục bình luận ‘like’ cho cô. Bình luận vẫn là khuôn mặt tươi cười ngàn năm không thay đổi. Cô vẫn còn nhớ tới cái tin tức kia, sợ có người tiếp tục đào bới về chuyện này, moi ra mình và Nam Nam.
Ai ngờ lúc cô tìm kiếm mới phát hiển ra được tin tức đó giống như chìm sâu dưới đáy biển, tìm mãi cũng không ra. Chủ yếu là không ai thảo luận về chuyện này, ngược lại có tin của một minh tinh hút thuốc phiện bị bắt gặp huyên náo ồn ào cả giới văn nghệ. Một đám người xông vào thở dài bất đắc dĩ, moi móc, châm biếm, ba hoa khoác lác, v.v. Vì vậy làm nổi lên chủ đề thảo luận mới.
Diệp Ninh nhớ lại cách Tiêu Nhạc nhắc tới chuyện này một cách thờ ơ, đột nhiên cô cảm giác, suy cho cùng người ta cũng là một nhà doanh nghiệp nổi tiếng, có sóng gió nào chưa trải qua, gặp phải chuyện như vậy thật sự chẳng để trong lòng, tùy ý búng đầu ngón tay thì có thể giải quyết được.
Thua thiệt cho mình đã lo xoắn đít lên!
Bên này Diệp Ninh vào phòng bếp bận rộn nấu cơm, bên kia Nam Nam chơi xếp hình với Tiêu Nhạc. Bọn họ hợp tác cùng nhau xây được một tòa nhà. Đối với thành quả của mình, Nam Nam cảm thấy rất hài lòng, muốn chụp tấm hình, vì vậy đi tìm điện thoại di động của mẹ. Ai ngờ vào trong bếp máy hút khói vang trời, cậu ghé đầu vào nhìn một chút, mẹ đang bận rộn.
Vừa vặn nhìn thấy điện thoại di động của Tiêu Nhạc bên cạnh, cậu với lấy: “Papa, dùng cái của papa.”
Thật ra thì cậu bé có thể nhìn ra điện thoại của papa cũ rồi, có chút lạc hậu, đoán chừng năng suất phân giải không cao bằng cái của mẹ, nhưng bây giờ chỉ có thể dùng nó thôi.
Tiêu Nhạc nghe nói, quay đầu nhìn sang, giơ tay lên muốn ngăn lại, nhưng Nam Nam đã mở máy mất rồi.
Tiếng mở điện thoại báo động vang lên, điện thoại di động khởi động, Tiêu Nhạc nhếch mày, trên môi hiện ra nụ cười bất đắc dĩ.
Nam Nam cầm điện thoại, vừa mới bắt đầu đắc ý chuẩn bị chụp hình thì có người gọi vào.
Kèm theo tiếng reo chấn động, một loạt tin ngắn giống như thủy triều tràn vào, điện thoại không ngừng rung động.
Nam Nam bối rối nhìn điện thoại di động trên tay: “Papa, có rất nhiều tin nhắn, còn một đống điện thoại gọi nhỡ. Có rất nhiều người muốn tìm papa!”
Cậu bé vừa dứt lời, một cú điện thoại khác lại gọi vào, cậu bé vội vàng đưa điện thoại cho papa.
Tiêu Nhạc đưa tay ra nhận lấy, vừa nhấn nút trả lời thì nghe được Lỗ Phi ở bên kia hét lên: “Cậu dám tắt máy nữa thì có tin mình đánh cậu không!”
Giọng nói Lỗ Phi không nhỏ, rống tới nổi Nam Nam ngồi bên cạnh cũng nghe được. Cậu tò mò mở to mắt, ở bên cạnh hoang mang, đây là người nào vậy, sao lại muốn đánh papa người ta!
Bộ dạng Tiêu Nhạc vững vàng như Thái Sơn: “Có chuyện gì à?”
Dĩ nhiên Lỗ Phi ở bên kia thở hồng hộc: “Chuyện ngày hôm qua, đã xảy ra chuyện gì? Cậu đang ở đâu? Mẹ, cậu đây là đang náo loạn cái gì vậy hả?! Câu có biết toàn bộ thế giới tìm cậu khắp nơi sắp điên rồi hay không? Rốt cuộc cậu đang trốn ở đâu?”
Tiêu Nhạc tùy ý nói: “Mình không trốn, chỉ là nghỉ ngơi lấy lại sức thôi.”
Lỗ Phi hết ý kiến: ‘Nghỉ ngơi lấy lại sức? Vậy xin lỗi cậu chạy đi đâu nghỉ ngơi lấy lại sức?”
Tiêu Nhạc mỉm cười, ánh mắt liếc về phía phòng bếp. Cửa phòng bếp đang đóng, Diệp Ninh vẫn còn bận rộn bên trong: “Nhà bạn.”
Lỗ Phi kinh ngạc: “Hả, đây là bạn bè gì mà có thể chứa chấp người bệnh nặng như vậy? Xin hỏi người ta có lo cơm nước luôn không? Nếu là có, chúng tôi qua thăm một chút, thuận tiện thăm luôn người bệnh này!”
Tiêu Nhạc vẫn mỉm cười như cũ: “Mình cũng chỉ là khách, các người có được tới thăm hay không tôi không quyết định được.”
Vừa nói tới đây, cửa phòng bếp mở ra, Diệp Ninh mang theo một cái khay. Trên khay đựng hai món ăn sắc màu đầy đủ, là sườn heo ngò rí đông lạnh, nấm hương xào cá ti và cà rốt hành tây chua ngọt, ngoài ra còn có cháo cà chua đậu phụng táo ta.
Diệp Ninh vừa vào phòng khách liền thấy Tiêu Nhạc đang mỉm cười nhìn mình: “Chuyện gì?”
Tiêu Nhạc cầm điện thoại một tay, tay kia bịt lại lỗ nói, rồi mới hỏi Diệp Ninh: “Tôi có người bạn muốn tới thăm tôi một chút, có được không?”
Anh ngừng lại, tầm mắt dừng trên vầng trán lấm tấm mồ hôi của Diệp Ninh, rồi lại nói: “Nếu như bất tiện thì thôi.”
Diệp Ninh vội vàng gật đầu, cười nói: “Không có gì không tiện, anh___”
Cô đặt khay xuống, bày đồ ăn lên bàn, thuận miệng nói: “Nếu anh ở đây, bạn anh sang đây thăm anh là phải rồi.”
Mới vừa rồi cô có chút do dự là vì nghĩ đến quan hệ của mình và Tiêu Nhạc. Cô để Tiêu Nhạc ở lại đây là một chuyện, nhưng bạn của Tiêu Nhạc muốn tới thăm, phương thức ở chung một chỗ của mình và Tiêu Nhạc dưới mắt người khác, lại là một chuyện khác.
Nhưng có thể dễ dàng nhìn ra, Tiêu Nhạc không hề biết kiêng kỵ là gì, lập tức cầm điện thoại nói người bên kia: “Cô ấy không có ý kiến, mấy cậu có thể tới đây cuối tuần, ngày thường không rảnh.”
Ngay lúc này, người bên kia điện thoại không biết phải nói cái gì cho phải.
Mặc dù lúc đó Tiêu Nhạc bịt kín điện thoại, nhưng bọn họ vẫn nghe được toàn bộ rồi!
Lỗ Phi kinh ngạc quay đầu nhìn về phía người mang gọng kính vàng bên cạnh, Thẩm Tòng Thụy: “Cậu nghe chưa, cậu ấy cũng biết dùng giọng điệu dè dặt hỏi chuyện người ta đấy! Dè dặt thương lượng với người ta đó! Quả thật đây không giống cậu ấy chút nào! Hơn nữa người kia còn là phụ nữ, mình nghe được là phụ nữ!”
Thẩm Tòng Thụy sờ sờ gọng kiếng, nhướng mày nói: “Cậu ấy mang một cục u lớn như vậy ở trong nhà bạn, đây là bạn bè gì chứ, khẳng định là đàn bà!”
Nếu không chẳng lẽ Tiêu Nhạc lại tìm một người đàn ông để chăm sóc mình?
Lỗ Phi suy nghĩ thấy cũng đúng, anh ta lập tức té xuống ghế sa lon, dang tay dang chân thở dài: “Hôm nay mình đã đón nhận động đất cấp 10 rồi!”
Thẩm Tòng Thụy vuốt vuốt cằm: “Xem ra thật sự có điều mờ ám.”
Mà bên này sau khi Tiêu Nhạc cúp điện thoại xong, Diệp Ninh đi vào nhà bếp lấy chén đũa, Nam Nam chạy đi phòng vệ sinh rửa tay. Chỉ còn lại Tiêu Nhạc cầm điện thoại di động lên lại, tìm một liên lạc được lưu lại với cái tên, ‘Bộ công quan – Tôn’, gọi đi.
Đối phương hết sức cung kính: “Tổng giám đốc Tiêu.”
Tiêu Nhạc lạnh lùng giao phó: “Xử lý đề tài ngày hôm qua đi.”
Bên kia điện thoại vâng dạ liên tục: “Dạ vâng, thật ra thì từ hôm qua chúng tôi đã chú ý tới rồi, cũng như đã bắt tay chuẩn bị xử lý. Chỉ là chúng tôi chưa kịp truyền đạt tới với ngài, cho nên chưa thể áp dụng. Tối nay chúng tôi sẽ bắt đầu, ngày mai sẽ không còn nữa.”
Tiêu Nhạc lãnh đạm: “Tốt.”
Anh vừa nói chuyện xong điện thoại bên này, Diệp Ninh đã ra tới phòng ăn, giương mắt nhìn anh: “Cuối tuần này bạn anh tới phải không?”
Tiêu Nhạc cầm điện thoại lên, bấm tắt luôn máy, sau đó ném sang một bên: “Ừ.”
Anh vừa mới ăn loại cháo cà chua đậu phụng táo ta được nấu đặc biệt cho anh, vừa nhìn sang Diệp Ninh, thử thăm dò: “Nếu là thứ Bảy có được không? Em có làm thêm giờ không?”
Diệp Ninh múc thêm cho Nam Nam một chén cháo nữa, cười nói: “Thứ Bảy không làm thêm, anh gọi anh ấy tới đi.”
Tiêu Nhạc nghe câu này của cô, lông mày hơi nhúc nhích, cúi đầu, dường như có chút chột dạ: “Có thể không chỉ có một mình cậu ấy, mà là bọn họ…”
Hả?
Diệp Ninh chớp chớp mắt: “Nhiều người lắm hả?”
Tiêu Nhạc suy nghĩ một hồi: “Một, hai… ít nhất là hai, những người khác tôi không biết.”
Anh nhìn Diệp Ninh, đột nhiên cảm giác, có lẽ Diệp Ninh sẽ trở thành ‘gấu trúc’ trong sở thú mất thôi.
Diệp Ninh lại hồn nhiên không biết suy nghĩ trong đầu Tiêu Nhạc, cô gật đầu: “Không sao, nếu đã là người đến thăm anh, nhất định phải là bạn thân, vậy chúng ta chiêu đãi cũng không có gì.”
Tiêu Nhạc nghe được cái câu ‘chúng ta chiêu đãi’, ánh mắt có chút khác thường, khóe miệng khẽ cười, gật đầu nói: “Ừ, được.”
Bởi vì nghĩ tới đám bạn của Tiêu Nhạc sẽ tới đây, Diệp Ninh liền chuẩn bị trước một thực đơn, muốn cuối tuần làm thêm một vài món ăn chiêu đãi, hơn nữa còn mang thực đơn ra cho Tiêu Nhạc xem.
Sau khi Tiêu Nhạc xem xong, cầm bút lên, vẽ Đông xóa Tây một loạt, cuối cùng chừa lại lưa thưa vài món.
Diệp Ninh không hiểu nhìn anh xóa đi đủ thứ trên thực đơn: “Không phải anh nói có mấy người bạn tới sao?”
Cô phát hiện những món còn lại trên thực đơn đều giống như mấy món bọn họ ăn thường ngày. Chỉ làm mấy món này thôi thì ăn có đủ không? Anh không cảm thấy khó coi à?
Tiêu Nhạc vẫn kiên quyết: “Đủ ăn, bọn họ ăn không nhiều. Em chỉ cần chuẩn bị thêm một phần ăn là được rồi.”
Diệp Nam đến gần nhìn thực đơn. Cậu bé sáu tuổi, thông minh, trí nhớ tốt, đã nhận biết phần lớn các chữ, đặc biệt là thực đơn, đều là những món ngon mẹ làm, cho nên cậu bé càng nhìn qua một lần càng không thể quên.
“Mẹ làm những món ăn này sẽ cực lắm nha!”
Tiêu Nhạc không để ý những lời này của con trai mình, đưa tay lấy thực đơn trên bàn giao cho Diệp Ninh: “Cứ quyết định như vậy.”
Động tác này của anh mang theo một bộ dạng đàm phán trên bàn, không cho bất cứ người nào cự tuyệt, bá đạo duy ngã độc tôn.
Thật ra thì trước kia Diệp Ninh đã xem mấy video phỏng vấn kia, hiểu biết không ít. Có thể trở thành người giàu mới nổi nhờ sáng lập ra mạng lưới điện tử, Tiêu Nhạc của tập đoàn điện tử kỳ tích Nhạc Ninh, anh phải là người có bộ dạng gì chứ.
Anh phải là loại người có tính cách lãnh đạo, là người có trách nhiệm, thích khiêu chiến. Người như vậy thường là người mạnh mẽ, trên cao nhìn xuống, nói một không hai, tuyệt đối không thích người khác chất vấn.
Chỉ là lúc Diệp Ninh tiếp xúc với anh, Tiêu Nhạc rất ít khi lộ ra bộ mặt này.
Trước mặt mình, anh luôn có chút thận trọng, vụng về, cẩn thận.
Diệp Ninh mặc áo ngủ ngồi trước khay trà trong phòng khách, nhìn Tiêu Nhạc ngồi trên ghế sa lon, cứng rắn đưa ra quyết định và động tác này, cô lại cảm thấy được loại cảm giác bất đồng kỳ quái này một lần nữa.
Cũng có thể tính cách của con người có nhiều mặt, Tiêu Nhạc của thời kỳ thiếu niên là thận trọng phong bế, Tiêu Nhạc sau khi trưởng thành từ từ biến thành một loại người khác? Hiện tại người ngồi trước mặt mình đây chính là sự dung hòa giữa hai tính cách?
Tiêu Nhạc cảm giác được ánh mắt của Diệp Ninh, tùy ý trong lúc giương mắt nhìn lên, hiện sự cân nhắc cũng như tìm tòi nghiên cứu trong mắt cô. Anh khẽ cụp mi xuống, thấp giọng giải thích: “Tôi cảm thấy bấy nhiêu thôi đủ rồi, nếu không làm nhiều cũng bị lãng phí.”
Diệp Ninh không nói gì nữa, dù sao cũng là bạn của Tiêu Nhạc, hãy để Tiêu Nhạc quyết định tất cả.
Buổi tối đi ngủ, Diệp Ninh nằm trên giường đăng nhập vào trang blog. Người bạn già ‘Chuột Mickey ngủ bụi’ 50 tuổi trên mạng tiếp tục bình luận ‘like’ cho cô. Bình luận vẫn là khuôn mặt tươi cười ngàn năm không thay đổi. Cô vẫn còn nhớ tới cái tin tức kia, sợ có người tiếp tục đào bới về chuyện này, moi ra mình và Nam Nam.
Ai ngờ lúc cô tìm kiếm mới phát hiển ra được tin tức đó giống như chìm sâu dưới đáy biển, tìm mãi cũng không ra. Chủ yếu là không ai thảo luận về chuyện này, ngược lại có tin của một minh tinh hút thuốc phiện bị bắt gặp huyên náo ồn ào cả giới văn nghệ. Một đám người xông vào thở dài bất đắc dĩ, moi móc, châm biếm, ba hoa khoác lác, v.v. Vì vậy làm nổi lên chủ đề thảo luận mới.
Diệp Ninh nhớ lại cách Tiêu Nhạc nhắc tới chuyện này một cách thờ ơ, đột nhiên cô cảm giác, suy cho cùng người ta cũng là một nhà doanh nghiệp nổi tiếng, có sóng gió nào chưa trải qua, gặp phải chuyện như vậy thật sự chẳng để trong lòng, tùy ý búng đầu ngón tay thì có thể giải quyết được.
Thua thiệt cho mình đã lo xoắn đít lên!