Chương 8: Mùi hương của mồi câu
Trung - Việt: Linh Thần
(Xưng hô giai đoạn đầu tiếp xúc, người cá chưa nói chuyện, mình sẽ để xưng hô là Medusa với người cá là: mày - tao và sau này sẽ đổi xưng hô.
Nếu có góp ý hay có vấn đề gì đó, các bạn có thể nhắn tin hoặc nói dưới bình luận luôn nhé. Hoan nghênh mọi người đóng góp ý kiến để câu chuyện sẽ ngày càng hoàn thiện. Hiện tại mình chưa dò lại nên có thể sẽ có lỗi chính tả lỗi đánh máy, nếu bạn thấy thì bạn có thể nhắc mình luôn nhé. Mình cảm ơn.)
- --
Bên trên hồ nước hỗn loạn, một nhân viên y tế bò ra khỏi nước, trên người bùng ngọn lửa, một đám người vây quanh luôn tay luôn chân dập lửa giúp cậu ta, nhưng không có tác dụng gì, cậu ta hét thảm thiết xé ruột xé gan, lảo đảo vài bước rồi ngã xuống đất, chỉ trong tích tắc, đã hòa thành một bãi than cốc đen thui. Medusa rảo bước đến trước thi thể cháy đen, lật cậu ta lại, rõ ràng đã hết cứu được rồi.
"Thượng úy, Sheeta muốn đi chữa trị vết thương trên người người cá này, không biết sao lại cháy, đúng là Ma vật, người cá này thật sự là Ma vật!" Một nhân viên y tế mặt mày tái mét lải nhải.
Hình như quân y khác cũng bị dọa hồn vía lên mây, nắm cánh tay anh: "Đúng vậy, người cá hệ Hỏa... Thượng úy, nó vốn là Ma vật chỉ tồn tại trong thần thoại Hy Lạp, chủng loài người cá đó quen giết chóc, nghe nói tàu nào bị người cá hệ Hỏa quấn lấy sẽ chìm!"
"Im lặng!" Medusa lạnh lùng quát: "Tung tin thế này trong quân đội, cậu muốn làm lòng quân dao động sao? Hai người, xử lý thi thể này đi, sau đó vào phòng giam bình tĩnh lại cho tôi!"
Anh dừng lại một chút, căn dặn quân y khá trưởng thành bình tĩnh bên cạnh: "Archer, gọi mấy nhân viên y tế đến ca mang đồ tác chiến chống cháy của tôi đến đây, sau đó giữa ngoài cửa, nếu không có lệnh của tôi, không để bất kỳ ai vào."
Thanh niên tóc hạt dẻ gật đầu làm theo ngay.
Archer là là bác sĩ căn cứ anh cứu được từ họng súng của binh lính lúc tham gia hành động cướp bóc trong căn cứ người sống sót, tính cách dịu ngoan, trung thành với anh, cũng là trợ thủ đắc lực nhất của anh, và cũng là một trong số ít người đáng tin trên tàu này.
Thay đồ chiến đấu có thể cách nhiệt, Medusa đi đến ngồi xổm chỗ hòm y tế, lấy ra mấy dụng cụ y tế và thuốc cần dùng, ngước mắt nhìn về phía bóng dáng bị treo trên mặt nước trong hồ cách đó không xa.
Không biết tên ngu xuẩn thô lỗ bào đã treo người cá lên, dùng dụng cụ trói kéo cánh tay nó lên đỉnh đầu.
Phần cổ của dây khóa có thiết bị bảo vệ đốt sống cổ, tuy treo thế này cũng không chết được, nhưng cũng khiến vết thương trên người nó bị rách ra nghiêm trọng hơn, vì kích thích thế này nên ngọn lửa trên đuôi nó cháy bừng bừng, ánh đỏ vàng sáng rực đáng sợ, giống như nham thạch nóng chảy trong núi lửa, lồng ngực phập phồng dữ dội, rõ ràng đang cực kỳ phẫn nộ, lúc này vây cánh màu vàng trên lưng người cá cũng căng ra vì kích thích, có độ dài cỡ một người, đang vỗ cánh thật mạnh, phát ra từng luồng sóng nhiệt như rồng lửa.
"Đồ ngu..." Medusa khẽ mắng, ấn công tắc xích, từ từ thả người cá xuống, để nửa dưới eo nó chìm vào trong nước. Bất chợt, trên mặt nước bốc hơi nước ngùn ngụt, cả hồ nước giống như lồng hấp. Người cá bình tĩnh lại một chút, hô hấp cũng chậm lại hơn một chút, nhưng vẫn dồn dập vừa nặng nề.
Anh không khỏi nhớ đến những gì mình thấy trong camera tối qua...
Biết khóc... có phải thật ra nó cũng cảm thấy sợ hãi và bất lực giống con người không?
Có lẽ anh nên thuần hóa nó bằng cách dịu dàng một chút.
Nghĩ vậy, Medusa bước thật nhẹ, để tránh boots quân đội không phát ra những âm thanh lạnh lẽo không mấy thân thiện khi đi trên sàn thủy tinh, từ từ đến cạnh người cá.
Người cá hơi nhúc nhích, ngẩng đầu lên, lộ ra một con mắt giữa mái tóc đen, chăm chú nhìn anh.
Đôi mắt xanh lục xinh đẹp chợt sáng chợt tối, khó đoán như cực quang vậy, như thể đang đánh giá, phỏng đoán, tra xét anh.
Chắc chắn nó muốn nhai nát xương ác ma vừa khiến nó có được tự do đã đẩy nó vào lồng giam này rồi, đang nghĩ xem phải phản công thế nào, giết chết anh bằng một đòn thế nào nhỉ? Có phải nó rất thất vọng khi không cắn chết anh trong nước không?
Medusa cụp mắt nhìn hắn, ánh mắt cực kỳ dịu dàng.
Archer nhìn thần thái của anh từ xa xa, không khỏi rùng mình. Trước giờ Thượng úy Y tế chỉ nhìn người khác thế này lúc thẩm vấn tù binh thôi, mà đó thường là lúc trước khi anh tra tấn. Độ tàn bạo của anh tỉ lệ thuận với mức độ xinh đẹp, lột da nhổ răng đủ cả, đế cả mấy cấp dưới lão làng đã theo anh mấy năm trời cũng sẽ gặp ác mộng sau mỗi lần như vậy. Nếu người cá biết anh trước đó, chắc chắn bây giờ sẽ sợ mất mật luôn.
Anh sẽ không, không tra tấn người cá này đấy chứ?
Medusa quỳ một chân, vén sợi tóc ướt của người cá lên để lộ nửa gương mặt của nó.
Toàn thân người cá cứng đờ, quay đầu cắn lên mu bàn tay anh.
"Thượng úy!" Archer hoảng hết kêu lên muốn xông vào, Medusa quát: "Đứng im! Tôi nói rồi, không có lệnh của tôi, không ai được vào!"
Archer siết chặt nắm tay, chỉ có thể đứng im theo lệnh.
Người cá nghiến răng, cắn lên da anh, trông có vẻ đang cắn thật mạnh, nhưng thực tế không mạnh bằng lần trước cắn lên trái cổ anh, hình như chỉ cảnh cáo anh thôi. Ở khoảng cách thế này anh mới thấy rõ hàng mi dài đen nhánh run rẩy kia ướt đẫm, trong đôi mắt xanh lục ngập ánh nước, khiến anh nhớ đến dáng vẻ thấy được trong camera giám sát tối qua.
Xem ra nó không hung hãn như vẻ ngoài, chỉ vì bị dọa sợ thôi, có thể đó là phản ứng khi nó hoảng hốt trong bể nước. Medusa dao động, dỗ dành nó bằng giọng điệu dịu dàng như dỗ trẻ con: "Đừng sợ, tao sẽ không hại mày. Nếu cắn tao có thể khiến mày trút được giận thì mày có thể cắn, nhưng mày phải để tao chữa trị cho mày đã, nếu không miệng vết thương sẽ trầm trọng hơn. Bị nhốt lâu như vậy mới ra, tao biết, mày không muốn chết, đúng không?"
Người cá ngước mắt nhìn anh, lông mi run run, con ngươi giãn to rồi co lại, hình như hiểu được, nhưng vẫn chưa thả ra.
"Đừng sợ." Medusa giơ cánh tay kia lên nhẹ nhàng xoa mặt nó như dỗ chó con: "Nhóc con, ngoan."
Khớp hàm người cá hơi run lên mở to mắt.
Mà khớp hàm nó cắn tay anh cũng thả lỏng hơn chút.
Đây là khởi đầu tốt, hình như chiến lược dịu dàng của anh có tác dụng rồi.
Medusa thử chầm chậm lướt trên gương mặt người cá rồi men đến tai nó.
Tai nó khác với con người, trong xương tao có màng mỏng màu vàng, tạo thành tai nhọn hình cánh, sờ vào vừa mềm vừa dẻo vừa trơn, cảm giác vô cùng đặc biệt. Hình như tai người cá rất nhạy cảm, ngón tay anh vừa chạm vào đã khiến tai hình cánh của nó khẽ run lên, đập vào lòng bàn tay anh. Cùng lúc đó, tiếng gầm trầm khàn cũng phát ra từ trong cổ họng người cá, giống như tiếng nức nở của thiếu niên ở thời kỳ đổi giọng.
Có lẽ vỗ về của anh khiến người cá cảm thấy hài lòng nên thả ra một chút, con ngươi trong đôi mắt xanh lục ậng nước cũng ổn định hơn, có điều nó vẫn nhìn anh không chớp mắt. Medusa rút tay ra khỏi miệng nó thử, nhưng không thành công, người cá không cắn chặt, nhưng rõ ràng vẫn không buông lỏng cảnh giác, răng nanh sắc bén vẫn ngoạm xương cổ tay anh, giống một con chó săn can trường chỉ cho phép chủ mua đến gần, nhưng vẫn chưa được thuần phục.
Can trường. Anh từng nuôi chó quân đội, chó càng can trường, càng trung thành với chủ nhân.
Medusa giễu cợt. Thôi, dù sao thì nó không tổn thương đến anh được, thích cắn thì để nó cắn vậy, tốt xấu gì cũng còn một tay hoạt động được.
Anh mở đèn trên đồng hồ rồi quỳ một chân.
Vết thương trên vai và ở ngực người cá hiện ra trước mắt anh, hình như còn nghiêm trọng hơn sáng qua anh thấy.
Bởi vì vết rách quá đnags sợ, da thịt lật ra ngoài, máu thịt lẫn lộn, đã không thể phân biệt được vết thương ban đầu thế nào. Máu của người cá này đậm hơn màu máu của con người, màu đỏ sậm, bên trong còn lờ mờ thấy được ánh vàng, khiến anh nghi ngờ liệu có vàng chảy trong cơ thể nó không.
Dù tế bào người cá có sức tự hồi phục cực mạnh, miệng vết thương lành lại thế này, e rằng cũng cần có vài điều trợ giúp. Medusa lấy thuốc sát trùng ra, cẩn thận xịt lên vết thương trên vai người cá.
Chức năng đông máu của thuốc sát trùng khiến máu tươi trên miệng vết thương không chảy xuống nữa, hơi lạnh tỏa ra. Đột nhiên cánh tay bị người cá cắn cảm nhận được gì đó mềm mại, Medusa hơi ngạc nhiên nhướng mày... hình như người cá thiếu niên này đang...
Liếm liếm tay anh.
Nhận được ý tốt sẽ thả lỏng cảnh giác, thậm chí là đối xử tốt lại, thật sự giống một con chó con.
IQ của người cá thật sự cao như trong truyền thuyết sao? Có lẽ là vì nó vẫn là một đứa trẻ chưa trưởng thành?
Xem ra, thuần phục nó cũng không phải chuyện gì khó.
"Đỡ hơn nhiều rồi đúng không?" Medusa thấy nó hơi nhếch môi, nhúc nhích cánh tay bị cắn: "Nếu mày muốn dễ chịu hơn nữa thì thả tay tao ra."
Người cá vẫn nhìn anh chăm chú, răng môi cũng từ từ thả ra một chút.
Anh và nó nhìn nhau, vừa rút ra được một tấc lại cảm thấy nó cắn chặt.
Medusa nâng tay lên, muốn vả mặt nó một cái, ngay lúc người cá trợn tròn mắt lại dừng tai cách nó một khoảng, chỉ nhẹ nhàng nhéo tai hình cánh của nó, vừa vuốt ve vừa kéo ra.
Rõ ràng người cá không kịp đề phòng trước hành động của anh, ánh mắt xuất hiện vài điểm sơ hở. Medusa quan sát biểu cảm của nó, vuốt ve tai nó.
"Nghe lời, thả ra." Anh cất giọng dịu dàng: "Hay là mày muốn chịu khổ thêm chút? Tao có cách bắt mày đến đây, cũng có cách khiến mày sống không bằng chết, nhưng tao không muốn đối xử với mày như vậy. Chỉ cần mày ngoan ngoãn một chút, tao sẽ chăm sóc mày thật tốt như cha mày vậy."
Anh không xác định được người cá có hiểu ý nghĩa của từ "cha" này không, nhưng hình như người cá hơi ngơ ngác, môi răng cũng đơ ra, hình như hiểu lời anh nói, con ngươi xanh lục nhìn anh cũng ro lại, tỏ vẻ nghiền ngẫm.
Anh không rõ cảm xúc của người cá, nhưng chí ít có thể cảm nhận được răng nanh cắn ngón tay anh không chặt như trước đó nữa.
Anh tùy tiện nói một câu, không biết vì sao lại có hiệu quả kỳ lạ với người cá như vậy. Chẳng lẽ chúng cũng quan tâm đến cha mình? Chúng cũng có quan điểm luân lý như thế sao? Dù có hay không, anh cũng không có hứng thú tìm hiểu.
Medusa từ từ rút tay về, hoạt động cánh tay đã hơi cứng, lấy gel sinh vật bên hông ra. Đây là lần đầu anh kiên nhẫn với vật sống không biết nghe lời như vậy, nhưng làm cha một người cá... anh không có hứng thú.
Anh bôi gel sinh vật lên vết thương trên vai người cá rồi miết da thịt ở miệng vết thương của nó, để nó dính từng chút một.
Người cá nhìn động tác của anh, không tấn công nữa, chỉ chậm rãi chớp mắt, ánh mắt dõi theo sát sao, sau đó từ từ đến gần bên cổ anh. Thần kinh Medusa căng thẳng, nhưng vẫn không làm gì, mặc cho người cá đến gần anh hơn, lông mi ẩm ướt và sống mũi nóng hổi đều dán sát thái dương anh. Anh có thể cảm nhận được mũi nó khịt khịt, rõ ràng đang ngửi mùi của anh.
Ngửi đi, nhớ lấy mùi của anh. Chó tập nhận chủ đều bắt đầu từ việc phân biệt mùi. Medusa nghĩ thầm, chăm chú xử lý vết thương trên vai người cá, nào biết rằng người cá vừa ngửi mùi hương của anh, đôi mắt xanh lục ẩn sau mái tóc đen cũng nhìn chằm chằm nốt ruồi diễm lệ ở đuôi mắt anh, thè lưỡi liếm một cái thật nhẹ. Anh chỉ cảm thấy nó càng ngửi càng phấn khích, mũi dán sát đuôi mắt anh, mang tai trượt xuống theo cổ, đến cổ áo cũng bị kéo ra, thẳng thừng vùi vào hõm cổ anh ngửi ngửi, thế này không giống động vật phân biệt mùi mà giống quỷ hút máu đang không thể tự kiềm chế muốn hút lấy máu thịt anh, thậm chí anh có thể nghe thấy tiếng nó nuốt nước bọt. Con mẹ nó kỳ cục quá đỗi.
Rốt cuộc là đang phân biệt mùi hay ngửi mùi thèm ăn, muốn ăn anh nữa?
Bất thình lình tai có cảm giác tai bị một cái lưỡi mềm mại liếm láp, anh nhạy cảm rùng mình một cái, trừng người cá cảnh cáo, giơ tay lên định vả cho nó một cái nhưng người cá đã cúi đầu tránh đi, đôi mắt xanh lúc xinh đẹp thuộc về động vật hoang dã vẫn nhìn anh chăm chú, ánh mắt khiến người ta không đoán được.
Anh miết phần da thịt trên vai nó, khép ngón tay lại, dán sát chỗ vết thương, con ngươi người cá thoáng run lên, hình như nó cảm thấy đau, nhưng không làm gì tấn công anh, thấy anh không làm gì thật nên đến gần hơn, lưu luyến ở hõm cổ anh, trái cổ chuyển động, thật sự giống với một con chó săn nhỏ đói bụng không nỡ bỏ miếng mồi thơm ngon dâng tận miệng.
Thứ chó...
Medusa giễu cợt, có "Ceto" ở đây, anh không cần kiêng kỵ nó, cũng không phí thời gian giằng co với nó, dứt khoát để nó tập trung sức chú ý ngửi mùi hương trên người mình, chuyển tầm mắt đến vết thương khó nhằn hơn trên ngực nó.
Vết thương đâm xuyên này khiến cột sống ngực bị gãy của nó thoáng hiện trong miệng vết thương, thậm chí bên trong còn có vụn xương. Nếu là con người, tỷ lệ không chết bởi 'kỳ tích y học' gần như bằng không. Dù vậy cũng phải xử lý nhanh chóng với được. Medusa thầm cảm thán chức năng cơ thể người cá mạnh thật, quay đầu về phía cửa gọi: "Archer, cậu qua đây giúp tôi."
Archer gật đầu, đi đến anh anh. Ùng ục ùng ục... mặt nước chợt dâng lên bọt nước sôi sùng sục, hơi nóng xung quanh cũng tăng lên rõ rệt.
(Xưng hô giai đoạn đầu tiếp xúc, người cá chưa nói chuyện, mình sẽ để xưng hô là Medusa với người cá là: mày - tao và sau này sẽ đổi xưng hô.
Nếu có góp ý hay có vấn đề gì đó, các bạn có thể nhắn tin hoặc nói dưới bình luận luôn nhé. Hoan nghênh mọi người đóng góp ý kiến để câu chuyện sẽ ngày càng hoàn thiện. Hiện tại mình chưa dò lại nên có thể sẽ có lỗi chính tả lỗi đánh máy, nếu bạn thấy thì bạn có thể nhắc mình luôn nhé. Mình cảm ơn.)
- --
Bên trên hồ nước hỗn loạn, một nhân viên y tế bò ra khỏi nước, trên người bùng ngọn lửa, một đám người vây quanh luôn tay luôn chân dập lửa giúp cậu ta, nhưng không có tác dụng gì, cậu ta hét thảm thiết xé ruột xé gan, lảo đảo vài bước rồi ngã xuống đất, chỉ trong tích tắc, đã hòa thành một bãi than cốc đen thui. Medusa rảo bước đến trước thi thể cháy đen, lật cậu ta lại, rõ ràng đã hết cứu được rồi.
"Thượng úy, Sheeta muốn đi chữa trị vết thương trên người người cá này, không biết sao lại cháy, đúng là Ma vật, người cá này thật sự là Ma vật!" Một nhân viên y tế mặt mày tái mét lải nhải.
Hình như quân y khác cũng bị dọa hồn vía lên mây, nắm cánh tay anh: "Đúng vậy, người cá hệ Hỏa... Thượng úy, nó vốn là Ma vật chỉ tồn tại trong thần thoại Hy Lạp, chủng loài người cá đó quen giết chóc, nghe nói tàu nào bị người cá hệ Hỏa quấn lấy sẽ chìm!"
"Im lặng!" Medusa lạnh lùng quát: "Tung tin thế này trong quân đội, cậu muốn làm lòng quân dao động sao? Hai người, xử lý thi thể này đi, sau đó vào phòng giam bình tĩnh lại cho tôi!"
Anh dừng lại một chút, căn dặn quân y khá trưởng thành bình tĩnh bên cạnh: "Archer, gọi mấy nhân viên y tế đến ca mang đồ tác chiến chống cháy của tôi đến đây, sau đó giữa ngoài cửa, nếu không có lệnh của tôi, không để bất kỳ ai vào."
Thanh niên tóc hạt dẻ gật đầu làm theo ngay.
Archer là là bác sĩ căn cứ anh cứu được từ họng súng của binh lính lúc tham gia hành động cướp bóc trong căn cứ người sống sót, tính cách dịu ngoan, trung thành với anh, cũng là trợ thủ đắc lực nhất của anh, và cũng là một trong số ít người đáng tin trên tàu này.
Thay đồ chiến đấu có thể cách nhiệt, Medusa đi đến ngồi xổm chỗ hòm y tế, lấy ra mấy dụng cụ y tế và thuốc cần dùng, ngước mắt nhìn về phía bóng dáng bị treo trên mặt nước trong hồ cách đó không xa.
Không biết tên ngu xuẩn thô lỗ bào đã treo người cá lên, dùng dụng cụ trói kéo cánh tay nó lên đỉnh đầu.
Phần cổ của dây khóa có thiết bị bảo vệ đốt sống cổ, tuy treo thế này cũng không chết được, nhưng cũng khiến vết thương trên người nó bị rách ra nghiêm trọng hơn, vì kích thích thế này nên ngọn lửa trên đuôi nó cháy bừng bừng, ánh đỏ vàng sáng rực đáng sợ, giống như nham thạch nóng chảy trong núi lửa, lồng ngực phập phồng dữ dội, rõ ràng đang cực kỳ phẫn nộ, lúc này vây cánh màu vàng trên lưng người cá cũng căng ra vì kích thích, có độ dài cỡ một người, đang vỗ cánh thật mạnh, phát ra từng luồng sóng nhiệt như rồng lửa.
"Đồ ngu..." Medusa khẽ mắng, ấn công tắc xích, từ từ thả người cá xuống, để nửa dưới eo nó chìm vào trong nước. Bất chợt, trên mặt nước bốc hơi nước ngùn ngụt, cả hồ nước giống như lồng hấp. Người cá bình tĩnh lại một chút, hô hấp cũng chậm lại hơn một chút, nhưng vẫn dồn dập vừa nặng nề.
Anh không khỏi nhớ đến những gì mình thấy trong camera tối qua...
Biết khóc... có phải thật ra nó cũng cảm thấy sợ hãi và bất lực giống con người không?
Có lẽ anh nên thuần hóa nó bằng cách dịu dàng một chút.
Nghĩ vậy, Medusa bước thật nhẹ, để tránh boots quân đội không phát ra những âm thanh lạnh lẽo không mấy thân thiện khi đi trên sàn thủy tinh, từ từ đến cạnh người cá.
Người cá hơi nhúc nhích, ngẩng đầu lên, lộ ra một con mắt giữa mái tóc đen, chăm chú nhìn anh.
Đôi mắt xanh lục xinh đẹp chợt sáng chợt tối, khó đoán như cực quang vậy, như thể đang đánh giá, phỏng đoán, tra xét anh.
Chắc chắn nó muốn nhai nát xương ác ma vừa khiến nó có được tự do đã đẩy nó vào lồng giam này rồi, đang nghĩ xem phải phản công thế nào, giết chết anh bằng một đòn thế nào nhỉ? Có phải nó rất thất vọng khi không cắn chết anh trong nước không?
Medusa cụp mắt nhìn hắn, ánh mắt cực kỳ dịu dàng.
Archer nhìn thần thái của anh từ xa xa, không khỏi rùng mình. Trước giờ Thượng úy Y tế chỉ nhìn người khác thế này lúc thẩm vấn tù binh thôi, mà đó thường là lúc trước khi anh tra tấn. Độ tàn bạo của anh tỉ lệ thuận với mức độ xinh đẹp, lột da nhổ răng đủ cả, đế cả mấy cấp dưới lão làng đã theo anh mấy năm trời cũng sẽ gặp ác mộng sau mỗi lần như vậy. Nếu người cá biết anh trước đó, chắc chắn bây giờ sẽ sợ mất mật luôn.
Anh sẽ không, không tra tấn người cá này đấy chứ?
Medusa quỳ một chân, vén sợi tóc ướt của người cá lên để lộ nửa gương mặt của nó.
Toàn thân người cá cứng đờ, quay đầu cắn lên mu bàn tay anh.
"Thượng úy!" Archer hoảng hết kêu lên muốn xông vào, Medusa quát: "Đứng im! Tôi nói rồi, không có lệnh của tôi, không ai được vào!"
Archer siết chặt nắm tay, chỉ có thể đứng im theo lệnh.
Người cá nghiến răng, cắn lên da anh, trông có vẻ đang cắn thật mạnh, nhưng thực tế không mạnh bằng lần trước cắn lên trái cổ anh, hình như chỉ cảnh cáo anh thôi. Ở khoảng cách thế này anh mới thấy rõ hàng mi dài đen nhánh run rẩy kia ướt đẫm, trong đôi mắt xanh lục ngập ánh nước, khiến anh nhớ đến dáng vẻ thấy được trong camera giám sát tối qua.
Xem ra nó không hung hãn như vẻ ngoài, chỉ vì bị dọa sợ thôi, có thể đó là phản ứng khi nó hoảng hốt trong bể nước. Medusa dao động, dỗ dành nó bằng giọng điệu dịu dàng như dỗ trẻ con: "Đừng sợ, tao sẽ không hại mày. Nếu cắn tao có thể khiến mày trút được giận thì mày có thể cắn, nhưng mày phải để tao chữa trị cho mày đã, nếu không miệng vết thương sẽ trầm trọng hơn. Bị nhốt lâu như vậy mới ra, tao biết, mày không muốn chết, đúng không?"
Người cá ngước mắt nhìn anh, lông mi run run, con ngươi giãn to rồi co lại, hình như hiểu được, nhưng vẫn chưa thả ra.
"Đừng sợ." Medusa giơ cánh tay kia lên nhẹ nhàng xoa mặt nó như dỗ chó con: "Nhóc con, ngoan."
Khớp hàm người cá hơi run lên mở to mắt.
Mà khớp hàm nó cắn tay anh cũng thả lỏng hơn chút.
Đây là khởi đầu tốt, hình như chiến lược dịu dàng của anh có tác dụng rồi.
Medusa thử chầm chậm lướt trên gương mặt người cá rồi men đến tai nó.
Tai nó khác với con người, trong xương tao có màng mỏng màu vàng, tạo thành tai nhọn hình cánh, sờ vào vừa mềm vừa dẻo vừa trơn, cảm giác vô cùng đặc biệt. Hình như tai người cá rất nhạy cảm, ngón tay anh vừa chạm vào đã khiến tai hình cánh của nó khẽ run lên, đập vào lòng bàn tay anh. Cùng lúc đó, tiếng gầm trầm khàn cũng phát ra từ trong cổ họng người cá, giống như tiếng nức nở của thiếu niên ở thời kỳ đổi giọng.
Có lẽ vỗ về của anh khiến người cá cảm thấy hài lòng nên thả ra một chút, con ngươi trong đôi mắt xanh lục ậng nước cũng ổn định hơn, có điều nó vẫn nhìn anh không chớp mắt. Medusa rút tay ra khỏi miệng nó thử, nhưng không thành công, người cá không cắn chặt, nhưng rõ ràng vẫn không buông lỏng cảnh giác, răng nanh sắc bén vẫn ngoạm xương cổ tay anh, giống một con chó săn can trường chỉ cho phép chủ mua đến gần, nhưng vẫn chưa được thuần phục.
Can trường. Anh từng nuôi chó quân đội, chó càng can trường, càng trung thành với chủ nhân.
Medusa giễu cợt. Thôi, dù sao thì nó không tổn thương đến anh được, thích cắn thì để nó cắn vậy, tốt xấu gì cũng còn một tay hoạt động được.
Anh mở đèn trên đồng hồ rồi quỳ một chân.
Vết thương trên vai và ở ngực người cá hiện ra trước mắt anh, hình như còn nghiêm trọng hơn sáng qua anh thấy.
Bởi vì vết rách quá đnags sợ, da thịt lật ra ngoài, máu thịt lẫn lộn, đã không thể phân biệt được vết thương ban đầu thế nào. Máu của người cá này đậm hơn màu máu của con người, màu đỏ sậm, bên trong còn lờ mờ thấy được ánh vàng, khiến anh nghi ngờ liệu có vàng chảy trong cơ thể nó không.
Dù tế bào người cá có sức tự hồi phục cực mạnh, miệng vết thương lành lại thế này, e rằng cũng cần có vài điều trợ giúp. Medusa lấy thuốc sát trùng ra, cẩn thận xịt lên vết thương trên vai người cá.
Chức năng đông máu của thuốc sát trùng khiến máu tươi trên miệng vết thương không chảy xuống nữa, hơi lạnh tỏa ra. Đột nhiên cánh tay bị người cá cắn cảm nhận được gì đó mềm mại, Medusa hơi ngạc nhiên nhướng mày... hình như người cá thiếu niên này đang...
Liếm liếm tay anh.
Nhận được ý tốt sẽ thả lỏng cảnh giác, thậm chí là đối xử tốt lại, thật sự giống một con chó con.
IQ của người cá thật sự cao như trong truyền thuyết sao? Có lẽ là vì nó vẫn là một đứa trẻ chưa trưởng thành?
Xem ra, thuần phục nó cũng không phải chuyện gì khó.
"Đỡ hơn nhiều rồi đúng không?" Medusa thấy nó hơi nhếch môi, nhúc nhích cánh tay bị cắn: "Nếu mày muốn dễ chịu hơn nữa thì thả tay tao ra."
Người cá vẫn nhìn anh chăm chú, răng môi cũng từ từ thả ra một chút.
Anh và nó nhìn nhau, vừa rút ra được một tấc lại cảm thấy nó cắn chặt.
Medusa nâng tay lên, muốn vả mặt nó một cái, ngay lúc người cá trợn tròn mắt lại dừng tai cách nó một khoảng, chỉ nhẹ nhàng nhéo tai hình cánh của nó, vừa vuốt ve vừa kéo ra.
Rõ ràng người cá không kịp đề phòng trước hành động của anh, ánh mắt xuất hiện vài điểm sơ hở. Medusa quan sát biểu cảm của nó, vuốt ve tai nó.
"Nghe lời, thả ra." Anh cất giọng dịu dàng: "Hay là mày muốn chịu khổ thêm chút? Tao có cách bắt mày đến đây, cũng có cách khiến mày sống không bằng chết, nhưng tao không muốn đối xử với mày như vậy. Chỉ cần mày ngoan ngoãn một chút, tao sẽ chăm sóc mày thật tốt như cha mày vậy."
Anh không xác định được người cá có hiểu ý nghĩa của từ "cha" này không, nhưng hình như người cá hơi ngơ ngác, môi răng cũng đơ ra, hình như hiểu lời anh nói, con ngươi xanh lục nhìn anh cũng ro lại, tỏ vẻ nghiền ngẫm.
Anh không rõ cảm xúc của người cá, nhưng chí ít có thể cảm nhận được răng nanh cắn ngón tay anh không chặt như trước đó nữa.
Anh tùy tiện nói một câu, không biết vì sao lại có hiệu quả kỳ lạ với người cá như vậy. Chẳng lẽ chúng cũng quan tâm đến cha mình? Chúng cũng có quan điểm luân lý như thế sao? Dù có hay không, anh cũng không có hứng thú tìm hiểu.
Medusa từ từ rút tay về, hoạt động cánh tay đã hơi cứng, lấy gel sinh vật bên hông ra. Đây là lần đầu anh kiên nhẫn với vật sống không biết nghe lời như vậy, nhưng làm cha một người cá... anh không có hứng thú.
Anh bôi gel sinh vật lên vết thương trên vai người cá rồi miết da thịt ở miệng vết thương của nó, để nó dính từng chút một.
Người cá nhìn động tác của anh, không tấn công nữa, chỉ chậm rãi chớp mắt, ánh mắt dõi theo sát sao, sau đó từ từ đến gần bên cổ anh. Thần kinh Medusa căng thẳng, nhưng vẫn không làm gì, mặc cho người cá đến gần anh hơn, lông mi ẩm ướt và sống mũi nóng hổi đều dán sát thái dương anh. Anh có thể cảm nhận được mũi nó khịt khịt, rõ ràng đang ngửi mùi của anh.
Ngửi đi, nhớ lấy mùi của anh. Chó tập nhận chủ đều bắt đầu từ việc phân biệt mùi. Medusa nghĩ thầm, chăm chú xử lý vết thương trên vai người cá, nào biết rằng người cá vừa ngửi mùi hương của anh, đôi mắt xanh lục ẩn sau mái tóc đen cũng nhìn chằm chằm nốt ruồi diễm lệ ở đuôi mắt anh, thè lưỡi liếm một cái thật nhẹ. Anh chỉ cảm thấy nó càng ngửi càng phấn khích, mũi dán sát đuôi mắt anh, mang tai trượt xuống theo cổ, đến cổ áo cũng bị kéo ra, thẳng thừng vùi vào hõm cổ anh ngửi ngửi, thế này không giống động vật phân biệt mùi mà giống quỷ hút máu đang không thể tự kiềm chế muốn hút lấy máu thịt anh, thậm chí anh có thể nghe thấy tiếng nó nuốt nước bọt. Con mẹ nó kỳ cục quá đỗi.
Rốt cuộc là đang phân biệt mùi hay ngửi mùi thèm ăn, muốn ăn anh nữa?
Bất thình lình tai có cảm giác tai bị một cái lưỡi mềm mại liếm láp, anh nhạy cảm rùng mình một cái, trừng người cá cảnh cáo, giơ tay lên định vả cho nó một cái nhưng người cá đã cúi đầu tránh đi, đôi mắt xanh lúc xinh đẹp thuộc về động vật hoang dã vẫn nhìn anh chăm chú, ánh mắt khiến người ta không đoán được.
Anh miết phần da thịt trên vai nó, khép ngón tay lại, dán sát chỗ vết thương, con ngươi người cá thoáng run lên, hình như nó cảm thấy đau, nhưng không làm gì tấn công anh, thấy anh không làm gì thật nên đến gần hơn, lưu luyến ở hõm cổ anh, trái cổ chuyển động, thật sự giống với một con chó săn nhỏ đói bụng không nỡ bỏ miếng mồi thơm ngon dâng tận miệng.
Thứ chó...
Medusa giễu cợt, có "Ceto" ở đây, anh không cần kiêng kỵ nó, cũng không phí thời gian giằng co với nó, dứt khoát để nó tập trung sức chú ý ngửi mùi hương trên người mình, chuyển tầm mắt đến vết thương khó nhằn hơn trên ngực nó.
Vết thương đâm xuyên này khiến cột sống ngực bị gãy của nó thoáng hiện trong miệng vết thương, thậm chí bên trong còn có vụn xương. Nếu là con người, tỷ lệ không chết bởi 'kỳ tích y học' gần như bằng không. Dù vậy cũng phải xử lý nhanh chóng với được. Medusa thầm cảm thán chức năng cơ thể người cá mạnh thật, quay đầu về phía cửa gọi: "Archer, cậu qua đây giúp tôi."
Archer gật đầu, đi đến anh anh. Ùng ục ùng ục... mặt nước chợt dâng lên bọt nước sôi sùng sục, hơi nóng xung quanh cũng tăng lên rõ rệt.