Chương : 14
Nam Joon đi khỏi, Minh Hoàng nhận được cuộc gọi lạ. Nghe theo lời Minh Đức, anh đã dùng đt của em trai. Vì vậy hầu hết những sđt trong danh bạ, đều ko ghi tên cụ thể. Ngay cả sđt của Phương Anh, thằng em cũng chẳng thèm lưu.
Anh lướt màn hình, ngập ngừng bắt máy: " Alo " Đầu dây bên kia vang lên một chất giọng đanh thép, đầy uy lực.
" Con đang ở đâu đấy, mau tới trường đại học mỹ thuật đi, một nhóm cướp hung tợn đang ở đó. Hiện tại bọn chúng đã bắt giữ được rất nhiều con tin, mau đến đây ngay " Người gọi chính là bố anh, ko ngờ trải qua bao nhiêu năm rồi, ông vẫn ko hề thay đổi chút nào. Lúc nào cũng lạnh lùng, nghiêm khắc với em trai.
" Vâng thưa bố " Trường đại học mỹ thuật, đó chẳng phải là ngôi trường mà Phương Anh nhắc tới sao. Cô ấy nói được mời tham gia buổi triển lãm tại trường, nếu may mắn sẽ nhận được một bức tranh của một hoạ sĩ nổi tiếng mang về làm quà kỉ niệm.
Mặt Minh Hoàng tái nhợt, anh vội vàng lái xe tới trường đại học mỹ thuật, anh thầm hy vọng Phương Anh sẽ ko xảy ra chuyện gì hết. Bằng ko anh biết ăn nói thế nào với Minh Đức khi thằng bé trở về đây.
Tới nơi một không khí ngột ngạt, khói bụi bao trùm lấy trường đại học, bên dưới là một đoàn xe công an và xe cứu thương trực sẵn. Bên trong anh ko rõ nhưng nghe họ nói bọn cướp đang nhốt con tin ở tầng tổ chức buổi triển lãm. Người người chen chúc nhau hằng mong trốn thoát ra ngoài, vài người ko may bị ngã, kết quả trở thành những tấm đệm cho mọi người nhày lên. Tình cảnh thật thương tâm, anh phát hiện một bé gái mắc kẹt sau cánh cửa. Ngay lập tức anh chạy tới giải cứu đứa bé và giao cho một nữ công an phía đối diện.
" SAO BÂY GIỜ CON MỚI TỚI HẢ? " Bố anh là thượng tướng, chức vụ cao thứ hai trong ngành công an chỉ sau đại tướng nên chẳng có gì to tát khi ông đi mắng người con trai của mình.
Bị bố mắng thẳng vào mặt Minh Hoàng đần hết cả người, ko ngờ bày ra bộ mặt như vậy càng khiến ông chán ghét hơn: " còn ko mau theo ta vào bắt cướp " Ông hằn giọng từng chữ một, liếc mắt về một đồng chí bên cạnh, người đó tái mắt dúi vào tay anh một khẩu súng ngắn. Anh do dự nhận lấy, nhìn bé thế thôi nhưng khá nặng.
Từ nhỏ tới lớn được bà ngoại định hướng cho anh làm bác sĩ, cả một quãng thời gian dài lao đầu vào môn sinh, lôi hết động vật trong nhà ra để làm phẫu thuật. Con nào may mắn thì thoát kiếp động vật, con nào ko may mắn thì khỏi bệnh, lần sau lại khám định kỳ và nằm yên vị trên bàn mổ. Khám chán các con vật trong nhà thì lẩn thẩn sang nhà hàng xóm bắt trộm gà, vịt, ngỗng.....tối hôm sau thì trả cho họ. Lớn hơn tí nữa ra đồng bắt rắn, cá, tôm, ốc sên.....các loài sinh vật biển đem đi nghiên cứu này nọ. Cũng nhờ có một tuổi thơ dữ dội như thế mà trong đầu anh chất chứa bao nhiêu là kiến thức, ngay cả giảng viên hay giáo sư cũng phải bái phục khi biết bản thân mình ko thể đấu tay đôi với anh.
Còn Minh Đức thì khác, anh thông minh hơn người, lanh lợi và mưu trí khiến bố cũng phải ngạc nhiên vì vậy ông đã hướng đến cho anh làm nghề công an. Một thiếu tướng như ông, ko thể phủ nhận nhờ IQ 180 của anh mà ngành công an đã phá được rất nhiều vụ án dù là khó như hái sao trên trời cũng xong hết. Tuy nhiên được cái này thì mất cái kia Minh Đức bướng bỉnh, ngang ngạnh khiến ông luôn tìm cách uốn nắn từ bé nhưng bất thành. Một số tin đồn riêng tư của anh từng làm lung lay vị trí của ông trong ngành công an.
Anh lướt màn hình, ngập ngừng bắt máy: " Alo " Đầu dây bên kia vang lên một chất giọng đanh thép, đầy uy lực.
" Con đang ở đâu đấy, mau tới trường đại học mỹ thuật đi, một nhóm cướp hung tợn đang ở đó. Hiện tại bọn chúng đã bắt giữ được rất nhiều con tin, mau đến đây ngay " Người gọi chính là bố anh, ko ngờ trải qua bao nhiêu năm rồi, ông vẫn ko hề thay đổi chút nào. Lúc nào cũng lạnh lùng, nghiêm khắc với em trai.
" Vâng thưa bố " Trường đại học mỹ thuật, đó chẳng phải là ngôi trường mà Phương Anh nhắc tới sao. Cô ấy nói được mời tham gia buổi triển lãm tại trường, nếu may mắn sẽ nhận được một bức tranh của một hoạ sĩ nổi tiếng mang về làm quà kỉ niệm.
Mặt Minh Hoàng tái nhợt, anh vội vàng lái xe tới trường đại học mỹ thuật, anh thầm hy vọng Phương Anh sẽ ko xảy ra chuyện gì hết. Bằng ko anh biết ăn nói thế nào với Minh Đức khi thằng bé trở về đây.
Tới nơi một không khí ngột ngạt, khói bụi bao trùm lấy trường đại học, bên dưới là một đoàn xe công an và xe cứu thương trực sẵn. Bên trong anh ko rõ nhưng nghe họ nói bọn cướp đang nhốt con tin ở tầng tổ chức buổi triển lãm. Người người chen chúc nhau hằng mong trốn thoát ra ngoài, vài người ko may bị ngã, kết quả trở thành những tấm đệm cho mọi người nhày lên. Tình cảnh thật thương tâm, anh phát hiện một bé gái mắc kẹt sau cánh cửa. Ngay lập tức anh chạy tới giải cứu đứa bé và giao cho một nữ công an phía đối diện.
" SAO BÂY GIỜ CON MỚI TỚI HẢ? " Bố anh là thượng tướng, chức vụ cao thứ hai trong ngành công an chỉ sau đại tướng nên chẳng có gì to tát khi ông đi mắng người con trai của mình.
Bị bố mắng thẳng vào mặt Minh Hoàng đần hết cả người, ko ngờ bày ra bộ mặt như vậy càng khiến ông chán ghét hơn: " còn ko mau theo ta vào bắt cướp " Ông hằn giọng từng chữ một, liếc mắt về một đồng chí bên cạnh, người đó tái mắt dúi vào tay anh một khẩu súng ngắn. Anh do dự nhận lấy, nhìn bé thế thôi nhưng khá nặng.
Từ nhỏ tới lớn được bà ngoại định hướng cho anh làm bác sĩ, cả một quãng thời gian dài lao đầu vào môn sinh, lôi hết động vật trong nhà ra để làm phẫu thuật. Con nào may mắn thì thoát kiếp động vật, con nào ko may mắn thì khỏi bệnh, lần sau lại khám định kỳ và nằm yên vị trên bàn mổ. Khám chán các con vật trong nhà thì lẩn thẩn sang nhà hàng xóm bắt trộm gà, vịt, ngỗng.....tối hôm sau thì trả cho họ. Lớn hơn tí nữa ra đồng bắt rắn, cá, tôm, ốc sên.....các loài sinh vật biển đem đi nghiên cứu này nọ. Cũng nhờ có một tuổi thơ dữ dội như thế mà trong đầu anh chất chứa bao nhiêu là kiến thức, ngay cả giảng viên hay giáo sư cũng phải bái phục khi biết bản thân mình ko thể đấu tay đôi với anh.
Còn Minh Đức thì khác, anh thông minh hơn người, lanh lợi và mưu trí khiến bố cũng phải ngạc nhiên vì vậy ông đã hướng đến cho anh làm nghề công an. Một thiếu tướng như ông, ko thể phủ nhận nhờ IQ 180 của anh mà ngành công an đã phá được rất nhiều vụ án dù là khó như hái sao trên trời cũng xong hết. Tuy nhiên được cái này thì mất cái kia Minh Đức bướng bỉnh, ngang ngạnh khiến ông luôn tìm cách uốn nắn từ bé nhưng bất thành. Một số tin đồn riêng tư của anh từng làm lung lay vị trí của ông trong ngành công an.