Chương : 28
Mặc Minh Hoàng ngất lịm dưới sàn, ông bác sĩ bước ra ngoài với tâm trí hỗn loạn, thậm chí khi bị anh khơi mào quá khứ ko mấy tốt đẹp mà ông từng rất muốn chôn vùi xuống vực thẳm, ông ta liền chích một ống tiêm chứa thuốc an thần vào người. Xong xuôi ông ta bước vào phòng mổ cùng các y tá.
Ở ngoài gia đình Phương Anh liên tục cầu nguyện, khấn trời mong sao ca phẫu thuật thành công. Dù là bác sĩ giỏi nhất phẫu thuật cho con trai họ đi chăng nữa, họ vẫn ko thể nguôi ngoai được.
" Bố mẹ ko cần phải lo đâu, con rất tin tưởng vào năng lực của phó tổng mà " Phương Anh lên tiếng chấn án tinh thần cho bố mẹ, mặt khác cô nhận ra ko thấy bóng dáng của Minh Hoàng đâu hết.
Trong phòng phẫu thuật vốn dĩ mọi chuyện đang đi theo kế hoạch, mọi người mừng thầm vì ca phẫu thuật chắc chắn sẽ thành công. Vậy mà một sơ suất nhỏ đã xảy ra......do tác dụng của liều thuốc an thần quá mạnh cộng với đầu óc ko tỉnh táo, ông bác sĩ vô tình cắt nhầm chỗ ko đáng cắt. Kết quả tĩnh động mạch bị đứt, máu chảy xối xả. Ông ta bàng hoàng nhận ra sai lầm thì đã quá muộn: " MAU CHUẨN BỊ KÍCH TIM " Lần lượt hai cô y ta mang theo máy kích chạy vào.
Lúc này hỉnh ảnh bệnh nhân máu me bê bết do tai nạn giao thông bỗng trở về, bao quanh lấy tâm trí của ông bác sĩ. Ông ta ngừng tay, bất lực nhìn đường chạy của tim dần dần trở thành đường thẳng mắc nối vào cổng của cái chết.
" Bác sĩ tim bệnh nhân đã ngừng đập " Cô y tá mặt khó xử thông báo.
Minh Hoàng tỉnh lại, anh ôm trán, cố lau những giọt máu còn dính trên mặt. Anh chạy tới nơi phẫu thuật.
" Hãy cứu lấy em trai tôi, cầu xin anh " Phương Anh đứng như ko đứng, hai chân mềm nhũn, nước mắt đầm đìa. Sau khi nghe tin ca phẫu thuật thất bại, trái tim cô như bị ngàn con dao đâm phải. Lúc đó trong đầu cô liền hiện ra hình bóng của Minh Hoàng. Và cô đã nghĩ, anh sẽ cứu sống đứa em trai bé bỏng của cô.
" Chẳng phải anh là một bác sĩ giỏi, bệnh nhân nào cũng cứu được, vậy nên xin hãy cứu lấy Nam, cầu xin anh....."
Cô gào thét trong vô vọng, Minh Hoàng ôm lấy cô, khẳng định chắc nịnh: " Em yên tâm, anh nhất định sẽ cứu sống Nam " Nói rồi anh ngang nhiên như một vị thần, hùng dũng tiến vào trong, các y tá cùng một số bác sĩ khác đứng thành hai hàng, nhường lối cho anh đi
Ở ngoài gia đình Phương Anh liên tục cầu nguyện, khấn trời mong sao ca phẫu thuật thành công. Dù là bác sĩ giỏi nhất phẫu thuật cho con trai họ đi chăng nữa, họ vẫn ko thể nguôi ngoai được.
" Bố mẹ ko cần phải lo đâu, con rất tin tưởng vào năng lực của phó tổng mà " Phương Anh lên tiếng chấn án tinh thần cho bố mẹ, mặt khác cô nhận ra ko thấy bóng dáng của Minh Hoàng đâu hết.
Trong phòng phẫu thuật vốn dĩ mọi chuyện đang đi theo kế hoạch, mọi người mừng thầm vì ca phẫu thuật chắc chắn sẽ thành công. Vậy mà một sơ suất nhỏ đã xảy ra......do tác dụng của liều thuốc an thần quá mạnh cộng với đầu óc ko tỉnh táo, ông bác sĩ vô tình cắt nhầm chỗ ko đáng cắt. Kết quả tĩnh động mạch bị đứt, máu chảy xối xả. Ông ta bàng hoàng nhận ra sai lầm thì đã quá muộn: " MAU CHUẨN BỊ KÍCH TIM " Lần lượt hai cô y ta mang theo máy kích chạy vào.
Lúc này hỉnh ảnh bệnh nhân máu me bê bết do tai nạn giao thông bỗng trở về, bao quanh lấy tâm trí của ông bác sĩ. Ông ta ngừng tay, bất lực nhìn đường chạy của tim dần dần trở thành đường thẳng mắc nối vào cổng của cái chết.
" Bác sĩ tim bệnh nhân đã ngừng đập " Cô y tá mặt khó xử thông báo.
Minh Hoàng tỉnh lại, anh ôm trán, cố lau những giọt máu còn dính trên mặt. Anh chạy tới nơi phẫu thuật.
" Hãy cứu lấy em trai tôi, cầu xin anh " Phương Anh đứng như ko đứng, hai chân mềm nhũn, nước mắt đầm đìa. Sau khi nghe tin ca phẫu thuật thất bại, trái tim cô như bị ngàn con dao đâm phải. Lúc đó trong đầu cô liền hiện ra hình bóng của Minh Hoàng. Và cô đã nghĩ, anh sẽ cứu sống đứa em trai bé bỏng của cô.
" Chẳng phải anh là một bác sĩ giỏi, bệnh nhân nào cũng cứu được, vậy nên xin hãy cứu lấy Nam, cầu xin anh....."
Cô gào thét trong vô vọng, Minh Hoàng ôm lấy cô, khẳng định chắc nịnh: " Em yên tâm, anh nhất định sẽ cứu sống Nam " Nói rồi anh ngang nhiên như một vị thần, hùng dũng tiến vào trong, các y tá cùng một số bác sĩ khác đứng thành hai hàng, nhường lối cho anh đi