Chương : 169
Tô Lạc nắm chặt tay, nở nụ cười, nụ cười trong sáng động lòng người, mây đen bao phủ cô mấy ngày nay đã biến mất, không ai biết những ngày sau này còn có những mưa gió lớn hơn chờ cô. “Không có chuyện gì, một lúc nữa cháu sẽ đi làm,” Tô Lạc nói xong, cảm giác cổ họng mình đau, giọng khàn khàn. “Người trẻ tuổi cần uống nhiều nước, như vậy thân thể mới tốt,” một người phụ nữ có kinh nghiệm nói, tuy rằng không hiểu rõ tình hình thực tế của nhà này nhưng bà rất thích nữ chủ nhân không hề kiêu ngạo này, không giống như những nữ chủ nhân khác, họ thật kiêu ngạo, rõ ràng cô ấy có thể như thế nhưng cô ấy lại không làm như thế. Kẻ có tiền cũng thật nhiều quy tắc. “Cảm ơn, cháu biết rồi ạ,” tuy rằng cả người vẫn có chút không thoải mái, nhưng tâm tình cô hiện tại rất tốt, trái tim của cô như sống lại, cô thực sự nhớ… Muốn tới công ty, muốn đi gặp hắn, thậm chí cô đã quên hết những gì Ôn Vũ Nhiên nói. Đã mất đi một khoảng thời gian, cô nghĩ sẽ quý trọng những gì đang có, mặc kệ nguyên nhân gì, cô chỉ biết, cô yêu căn nhà này, còn có, chồng của cô. Trên mặt ngây ngốc nở nụ cười, giống như một kẻ ngốc đưa tay vào lửa, cô vẫn sẽ cười, bởi vì, cô sẽ không hối hận. Cô bước ra khỏi thang máy nhìn sang một thang máy khác, giống như đang chờ mong một cái gì đó, ví dụ như sự xuất hiện của người đàn ông kia, cô biết chuyện như thế sẽ không xảy ra, một người tầng bốn năm, một người tầng mười ba, khoảng cách giữa họ, trong cửa ngoài cửa lại quá xa vời. Đi vào phòng thiết kế, mọi người ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt quen thuốc nhưng lại không hề thân thiện, nhưng vì thân phận của cô nên họ cũng không dám nói gì hoặc làm khó cô? Tô Lạc ngồi vào vị trí làm việc, bắt đầu nghĩ tới những hình ảnh đầu tiên giành cho thiết kế của mình, cô thích thiết kế, thích pha trộn những màu sắc xinh đẹp, còn có cô không muốn hắn mất mặt, cô sẽ cố gắng, cho dù không thành công nhưng cô biết mình sẽ không phải tiếc nuối. Cô nghiêm túc đặt bút vẽ những nét đầu tiên, không để ý tới ánh mắt của những người khác, họ nhất định cho rằng cô không có khả năng vẽ, cô sẽ vẽ, dù không chuyên nghiệp cũng sẽ giành tất cả tâm huyết cho nó. Cô cầm chiếc cốc lên, đi tới gian phòng trà, rót một cốc nước, cô chờ nước nguội đi, đưa tay lên sờ trán, vẫn hơi nóng, nhưng cô lựa chọn không uống thuốc, không biết như thế có tính là mánh khóe không, có khi nào hắn sẽ quan tâm cô hơn một chút trong thời gian cô bị ốm, nếu cô khỏi bệnh, có phải hắn sẽ giống như mấy ngày trước. Cô cười khổ, bưng cốc lên uống từng ngụm nhỏ. Cô đặt chiếc cốc xuống, xoay người, bỗng nhiên giật mình, một cô gái đứng ở ngoài cửa, hai tay khoác trước ngực. Cô gái mặc bộ đồ màu trắng đen xinh đẹp, hai chân thon dài, khuôn mặt xinh đẹp, so với cô ấy, Tô Lạc chỉ là một con vịt xấu xí. Tô Lạc khẽ mím môi, cầm chặt chiếc cốc trong tay, cô bước đi từng bước, hướng phía cửa đi tới. Cô cười có chút mất tự nhiên, coi như lời chào xã giao. Các cô cũng không tính là thân quen, huống chi, cô có chút sợ cô ấy… “Tô Tử Lạc… Nghe nói cô bị bệnh?” Trữ San buông lỏng hai tay, vẫn đứng ở cửa, cố ý chặn đường Tô Lạc, giữ cô ở trong không gian nhỏ hẹp này. Đột nhiên, không khí trong gian phòng trà có chút bất thường, Tô Lạc hít một hơi thật sâu, lại không nói gì. “Tô Tử Lạc, hóa ra, cô cũng không đơn giản, cô cho rằng giả bệnh có thể giữ lại Húc sao?” Trữ San cười nhạo báng, dường như đang cười Tô Lạc không biết tự lượng sức mình, cười vì mấy cái mưu kế này thật mất công, mặt Tô Lạc tái đi, cô cúi đầu, ngón tay gắt gao nắm chặt vạt áo, quả thực cô đã từng nghĩ như thế… Nhưng có liên quan gì tới cô ấy? Lê Duệ Húc là chồng của cô, cô mới là vợ của hắn. ” A… Tô Tử Lạc, không biết cô ngốc thật hay là giả ngốc,” Trữ San bước tới gần Tô Lạc, cúi đầu, nhìn thấy gương mặt bình thường của Tô Lạc – cô ta thì có cái gì tốt chứ, khiến cho Vũ Nhiên nhớ mãi không quên, thậm chí khiến cho Duệ Húc không đành lòng với cô ta, thậm chí vì cô ta mà bỏ cô lại. “Cô Tề, xin lỗi, tôi còn muốn làm việc, làm ơn cho tôi qua.” Tô Lạc ngẩng đầu lên, không muốn nghe những lòi Trữ San nói nữa, cô biết cô gái này không có hảo cảm với cô, có lẽ lời nói kế tiếp của cô ấy đều là những lời cô chưa bao giờ muốn nghe. “Cô muốn trốn tránh sao? Tô Lạc.” Trữ San không buông tha cho cô, cũng không tránh đường, cô gái như này sao có thể ở cạnh Duệ Húc, đúng là không tự lượng sức mình, người phụ nữ có thể đứng cạnh Duệ Húc ngoại trừ Trữ San không còn ai có tư cách. Ánh mắt Trữ San lạnh đi, nhìn chằm chằm vẻ mặt tái nhợt cuả Tô Lạc, khóe môi nhếch lên, tốt lắm, thù mới hận cũ tính luôn một lượt đi. Đột nhiên cô kéo tay Tô Lạc, nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay cô. Cả người Tô Lạc khẽ rụt lại, cảm giác tay bị kéo tới đau. “Cô Tề, làm ơn buông tôi ra.” Cô không ngừng giãy tay ra, Trữ San dùng lực ngày càng mạnh. Chiếc nhẫn này thật đẹp, Trữ San cười lạnh, cười thật độc ác. Tay cô chạm lên chiếc nhẫn, nhìn thấy có chút chỉ quận trên nhẫn. Bỗng nhiên, cô tháo chiếc nhẫn xuống, Tô Lạc định lấy lại, nhìn thấy Trữ San tháo sợi chỉ ra, sau đó đeo trên ngón tay mình, không lớn không nhỏ, vừa khít, dường như, chiếc nhẫn này làm ra vốn để giành cho cô. Sắc mặt Tô Lạc trắng bệch, sợi chỉ nằm cô đơn trên mặt đất, giống như sợi tơ hồng của nguyệt lão giành cho cô bị người khác dừng sức kéo đứt, dường như một đoạn duyên phận cũng đã bị cắt đứt. “Có thể anh ấy chưa nói với cô, chiếc nhẫn này là do chính anh ấy thiết kế, nhưng lại giành cho tôi,” Trữ San cười ác ý, hết sức vui vẻ nhìn gương mặt tái nhợt của Tô Lạc, đây chính là cái cô cần, cô muốn cô gái này biết khó mà lui, cô gái này thật không biết lượng sức mình, mười Tô Lạc cũng không so với một Trữ San. Cô cũng muốn cô biết, rốt cuộc trái tim Duệ Húc giành cho ai.