Chương : 176
Cô ngẩng đầu, ánh mắt chống lại ánh mắt màu trà cô đã từng yêu nhất, lúc này, cũng lạnh như băng, vô tình, thậm chí còn có sự tàn khốc, khi một người đàn ông đã không còn nguyện ý để diễn trò, như vậy, sự tàn nhẫn cũng được khơi dậy. “Phòng của tôi ngủ không cảm thấy thoải mái sao?” Hắn gằn từng tiếng, từng chữ từng chữ như mảnh băng sắc nhọn. Môi Tô Lạc run lên, cười, thật thê lương. “Anh quan tâm sao?” Giọng nói xa xôi sau đó là tiếng thở dài, trực tiếp khiến tay Duệ Húc buông lỏng một chút, Tô Lạc vẫn ngước nhìn hắn, ánh mắt bi thương nhìn hắn. Ánh mắt như vậy, không biết vì sao, khiến Duệ Húc liền quay lưng đi, không muốn nhìn lại lần thứ hai. “Cô nói xem,” khéo môi nhếch lên, lại là một câu nói kia. Tô Lạc nhìn thấy bóng lưng hắn, nắm chặt mảng áo trước ngực, cô lại làm sao vậy, sao lại có thể hỏi như thế chứ, biết rõ, hắn vốn không để ý, người hắn yêu luôn là Trữ San, đối với hắn mà nói Tô Lạc chính là một quân cờ giành cho Trữ San. “Vì sao không ly hôn?” Một lúc lâu, cô mới nói được câu này, không có ai biết, câu này nói ra, trái tim cô như bị giày xéo, tay càng sức nắm chặt, hai chữ ly hôn kia như xé nát trái tim cô, đau đớn lạnh lẽo. Duệ Húc đột nhiên xoay người, nhìn cô giống như nhìn một người lạ, hắn cười lạnh một tiếng, “Tô Tử Lạc, cô thật lợi hại, lại dám uy hiếp tôi?” Hắn bước nhanh lại, mãnh mẽ nắm chặt cằm Tô Lạc, khiến ánh mắt cô nhìn hắn lần nữa. Ánh mắt hắn lãnh khốc giống như muốn cắt đứt linh hồn cô. “Tôi cảnh cáo cô, Tô tử Lạc, nếu cô dám động đến Trữ San, nếu cô dám để danh dự của Trữ San bị vấy bẩn dù chỉ một chút, tôi sẽ để cô sống không bằng chết, sẽ khiến cô so với nhưng tên ăn mày bên đường còn thấp kém hơn.” Lời hắn nói giống như dao găm, từng chút từng chút cứa vào thân thể cô, cô thấy trái tim mình đang chảy máu. Cô đờ đẫn nhìn hắn, nước mắt trong suốt rơi xuống, dừng trên mu bàn tay hắn mà hắn giống như bị bỏng, ánh mắt màu trà tối sầm lại, dường như hắn dùng thêm sức để nắm chặt lấy cô. Hắn cản bản không coi cô là phụ nữ, không coi cô là vợ hắn. Thậm chí không coi cô là một con người. “Tôi biết rồi, anh yên tâm, tôi cái gì cũng không làm,cái gì cũng không nói,” cô thì thào nói, không biết đang nói với hắn hay đang nói với bản thân mình, kết hôn vì cô ấy, ly hôn cũng vẫn vì cô ấy. Sự tồn tại của cô chỉ là một quân cờ mà thôi. Khi hắn buông cảm cô ra, cô lại nhìn thấy mình trong mắt hắn, giống như linh hồn cô bị hắn lấy đi, mờ dần mờ dần, thực ra không chỉ có ánh mắt mà trái tim, con người cô đang chết dần chết mòn. Cửa bị đóng lại thật mạnh, cô nhìn cánh cửa kia, khóe môi khẽ cong lên. Có đôi khi, cười so với khóc còn khó hơn. Hắn lái xe đưa một cô gái khác đi làm, bọn họ không hề quan tâm cứ thân mật trước mặt cô, cô nhìn Trữ San hôn lên mặt hắn, cũng chứng kiến hắn ôm lấy eo Trữ San, đầy thỏa mãn cùng ôn nhu. Bọn họ không coi ai ra gì cứ ân ái đi qua cô. Còn cô chỉ có thể cố gắng gượng dậy thân thể mệt mỏi này chen lấn lên xe buýt, buổi tối thì dựa vào đôi chân, từng bước từng bước đi ra đoạn đường dài. Trong công ty, cuộc thi thiết kế ngày một tới gần, ngày một gay cấn, mọi người ngày đêm không phân biệt thời gian đều cố gắng vẽ, đây không phải là một cuộc thi đơn giản, ngoài trừ giải thưởng vô cùng lớn giành cho người đạt giải nhất, còn có rất nhiều cơ hội thăng quan tiến chức, mọi người ai cũng dùng hết sức từ khi sinh ra tới giờ để suy nghĩ. Thậm chí còn không có thời gian để tìm người khác nói chuyện phiếm, Tô Lạc ngẩng đầu lên từ bứ tranh, mấy ngày trôi qua, cô đã gầy đi rất nhiều, sắc mặt tái nhợt, còn Trữ San ngồi cạnh cô thì ngày một xinh đẹp, sắc mặt hồng hào, ánh mắt long lanh, đây chính là bộ dạng của một cô gái đang yêu, cô ấy thực hạnh phúc, mà Tô Lạc lại quá vất vả, mỗi đêm đều khóc, đều đau xót, một chút sức sống cũng dần biến mất, ngay đến cả cuộc sống của cô cũng ngày một khô héo. Tô Lạc khép lại bức tranh của mình, Trữ San nở nụ cười xinh đẹp chói mắt nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt của cô. “Tôi thích hoa hồng màu đỏ, vườn hổng nhà họ Lê là vì tôi thích nên Húc mới trồng, ở trong lòng hắn, cô cái gì cũng không phải, vị trí bà Lê này cô cũng chẳng ngồi lâu được nữa đâu.” Rõ ràng là giọng nói dịu dàng mềm mại, vào trong tai Tô Lạc giống như những lời độc ác của phù thủy, khiến trái tim cô lại nhói đau. Hóa ra, vườn hoa hồng đó thuộc về cô ấy, tất cả đều không thuộc về cô, Tô Lạc cô còn cái gì đây? Cô cảm thấy mình chịu không nổi liền đứng lên, hướng phòng vệ sinh chạy tới, nếu không cô sợ chính mình sẽ khóc nức nở trước mặt Trữ San. Cô không phải đầu gỗ, không phải tảng đá, cô có trái tim, trái tim rất đau, vì sao họ lại tàn nhẫn như vậy, làm tổn thương cô như thế mà họ cam tâm sao? Cho dù là người máy cũng có tôn nghiêm, cho dù là người máy cũng sẽ thương tâm. Cô tự nhốt mình trong phòng rửa tay, bịt miệng, cố gắng đè nén tiếng khóc, hiện tại cô ngay cả khóc cũng không có quyền, đều là mong ước xa với sao? Không ai biết, ở bên trong phòng vệ sinh một cô gái đang khóc đến tuyệt vọng, nước mắt giống như trân châu không ngừng rơi xuống không thể ngừng lại. Tay cô nắm chặt mảng áo trước ngực, sự đau đớn này, thật sự, cô không thể chịu được nữa. Đầu môi cô chạm vào nước mắt của chính mình, mặn cùng cay đắng… Trữ San dựa nhẹ vào chiếc ghế bên cạnh, thoải mãn nhìn những ngón tay thon dài, người đàn bà kia sao có thể là đối thủ của cô được, trước kia cũng thế, sau này cũng vậy, tất cả sẽ đều là của cô, tất cả đều giành cho Tề Trữ San cô, mà bản thân Trữ San đã vô tình quên mất, thân phận hiện giờ của cô là vợ của ai đó, mà người đó, cô thực sự bỏ được sao? Một người phụ nữ có lòng tham vô đấy chính là cô.