Chương : 202
Từ khóe mắt Tô Lạc, một giọt nước mắt lạnh chảy xuống, cuối cùng cô cũng biết trò chơi mà Trữ San nói tới, thật sự cô không cần gì cả, thật sự, địa vị của Tô Lạc với Duệ Húc, tất cả mọi người đều biết. Căn bản… Cô cái gì cũng phải. “Húc, bụng em rất khó chịu,” Sắc mặt Trữ San hơi tái đi, vẻ mặt đắc ý vửa rồi lúc này có chút sợ hãi, con của cô, bây giờ không thể xảy ra chuyện, cho dù là với cô hay với hai người đàn ông. Đứa bé này thực sự rất quan trọng, nhất là bây giờ cô ta cũng có thai. Trữ San dùng sức nắm chặt tay áo Duệ Húc, “Húc, đứa bé, con của chúng ta…” Cô cắn môi mình, mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống. “Trữ San,” trái tim Duệ Húc như ngừng đập, hắn hung hăng nhìn tô Lạc, sau đó dùng sức cầm cốc nước trên bàn, hất thẳng vào người Tô Lạc. Hắn ôm Trữ San đang rên rỉ trên ghế đi khỏi, không để ý tiếng thét lên bên tai, tiếng kêu đáng thương đau đớn. Cả người hắn khẽ cứng lại, ôm chặt cô gái trong lòng nhanh chóng rời đi. Tình yêu của hắn chỉ giành cho người phụ nữ đang nằm trong lòng hắn, còn sự tàn nhẫn của hắn giành toàn bộ ột người khác. Tô Lạc đưa hai tay ôm mặt, cả người ngồi thụp xuống, cả người run lên, cảm giác đau đớn đầy trên mặt, cô khóc thành tiếng. Tiếng khóc không thể kìm nén, đứt quãng, đau khổ muốn chết. Cô đưa tay xuống, gương mặt thanh tú đỏ ửng lên, cô không dám chạm lên mặt, cả người cảm thấy đau đớn. Trong giây lát, bụng của cô truyền lại từng cơn đau. Cô dùng sức cắn môi, từ từ đứng lên. “Con ngoan, phải kiên cường được không? Mẹ sẽ đưa con tới bác sĩ, van xin con, đừng rời khỏi mẹ, đừng rời khỏi mẹ… Chúng ta còn phải sống với nhau thật lâu nữa, có được không? Con là tất cả của mẹ.” Ngón tay trắng bệch không ngừng nắm chặt, trên gương mặt vốn tái nhớt, bây giờ còn thêm một màu hồng thật đáng thương. Cô ôm bụng mình, mỗi bước đi đều rất khó khăn, nơi này không ai có thể giúp đỡ cô, chỉ có mình cô mà thôi. Cũng chỉ có mình cô mới có thể cứu đứa con của mình. “Con à, van xin con, đừng rời khỏi…” Trong bệnh viện, Tô Lạc nắm cô đơn trên giường bệnh trắng muốt, ánh mắt cô nhắm nghiền, hơi thở có chút yếu ớt. “Cô phải cẩn thận, cái thai vốn không khỏe, nếu còn như vậy một lần nữa, nhất định sẽ có chuyện đấy.” Bác sĩ đứng bên giường nói xong, không biết đây là thương hay tức giận vì cô nữa. “Người nhà của cô đâu, bọn họ sao không chăm cô cho tốt chứ, bình thường cô ăn cái gì, đã như thế này mà dinh dưỡng còn không đủ?” Hàng lông mi Tô Lạc khẽ động, đôi môi khẽ cong lên cười nhẹ, cô đã thấy yên tâm hơn. Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi… “Con à, cảm ơn con…” Những lời bác sĩ nói, cô chỉ nghe ra, cô không có người thân, cô chỉ có một mình, cha đứa bé không cần nó, cũng không yêu cô. Tim cô như bị dao cứa, nước mắt âm thầm rơi đã trở thành lựa chọn của cô. Bác sĩ khẽ thở dài, sau đó đi ra ngoài, hắn không muốn nói nhiều, nhìn bộ dạng cô như vậy, coi như hắn đã hiểu không ít. Chỉ là một cô gái không hạnh phúc, ai có tư cách trách cô chứ. Hai tay Tô Lạc nắm chặt chăn đắp trên người, mọi thứ xung quanh màu trắng làm nổi lên sắc mặt hồng của cô, cũng lộ rõ sự suy nhược của cô. Trong một gian phòng bệnh khóc, Trữ San nhìn chằm chằm bác sĩ. “Bác sĩ, con tôi không có việc gì chứ?” Tay cô đặt trên bụng, chỉ sợ chính mình không cẩn thận làm ảnh hưởng đến cái thai. Bác sĩ có chút khó xử nhìn cô, “Cô Tề, cô không có chuyện gì,” hắn dè dặt nói, thỉnh thoảng nhìn ra bên ngoài, bởi vì bên ngoài có hai người đàn ông mặt lạnh như băng đứng đó, hắn không dám đắc tôi, cũng đắc tội không nổi. Hình như bọn họ đã phạm phải một sai lầm cực kì lớn rồi. “Bác sĩ, ông có gì muốn nói cho tôi biết sao?” Trữ San không phải đứa ngốc, sự sợ hãi của bác sĩ, chẳng nhẽ cô lại không nhìn ra, lòng cô càng thêm khẩn trương, “Bác sĩ, không phải đứa bé có chuyện gì chứ?” Cô kích động đứng lên, cả người bác sĩ khẽ run. “Xin lỗi, cô Tề, cô thực sự không có chuyện gì, còn đứa bé…” Bác sĩ bất chấp sống chết cuối cùng lấy túi xét nghiệm trên bàn, rút ra hai tờ giấy. “Tôi thực sự phải nói lời xin lỗi với cô, cô Tề, lần đó chúng tôi đã cầm nhầm xét nghiệm, cô với cô gái kia có tên giống nhau, cho nên y tá không nhìn kĩ đã cầm nhầm, cho nên mới phát sinh sai lầm.” “Ý của ông là…” Trữ San nghe vậy, sắc mặt lạnh lại, đồng thời, lòng cô có một dự cảm chẳng lành, cảm giác này, có thể rất dẽ khiến cô sụp đổ. Bác sĩ nhìn tờ xét nghiêm trọng tay, cầm lên đưa cho cô, “Cô Tề, tôi không thể không nói cho cô biết, thực ra cô không mang thai,” Bác sĩ chỉ có thể ăn ngay nói thật, cô căn bản không có thai, hắn phải lấy từ đâu ra đứa bé nhét vào bụng cô bây giờ. “Ông gạt tôi, tôi rõ ràng đang mang thai, bụng của tôi gần đây đều đau, đây chính là mang thai,” Gương mặt xinh đẹp của Trữ San méo mó, bác sĩ nhìn cô có chút sợ hãi, thật không ngờ, một cô gái xinh đẹp như thế, lại có thể trở nên đáng sợ như vậy. “Cô Tề, bụng cô đau, là bởi vì gần đây tử cung cô có bị sưng, hơn nữa…” Bác sĩ không biết có nên nói tiếp hay không, chuyện như vậy, tin rằng không một người phụ nữ nào có thể chấp nhận. “Cô Tề, nói thật cho cô biết, tử cung của cô trời sinh vốn đã dị dạng, cơ hội mang thai là cực kì thấp,” Lời bác sĩ nói ra khiến Trữ San trong nháy mắt như mất đi toàn bộ sức lực, ngồi thụp xuống, hắn nói gì, tử cung của cô trời sinh dị dạng, cả đời này sẽ không thể có con, “Điều nay sao có thể, làm sao có thể….” Cô không ngừng lắc đầu, không thể tin chuyện như vậy lại xảy ra với cô, giống như chưa điều tra đã định tội vậy, một người phụ nữ không thể sinh để, như thế không được tính là một người phụ nữ, cô rất hoàn mĩ, từ nhỏ tới lớn đều như vậy, làm sao có thể xuất hiện sự không trọn vẹn này được. “Đúng vậy, cô Tề, đây là bệnh án của cô, xin lỗi, đây là lỗi của chúng tôi,” bác sĩ khép nép nói, lời thoại này vào tai người phụ nữ vừa nhận được tin tức như vậy, đã chẳng còn giống một lời giải thích, một lời an ủi, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.