Chương : 269
Khóe môi của bà nhẹ nhẹ run lên, tay đưa ra không cách nào thu về, bà nhìn chồng mình, phát hiện khóe mắt ông cũng hơi ướt, bọn họ đều rất cảm động vì câu nói kia.
” Mẹ.. Sữa sữa..” Bánh Bao Nhỏ chu môi nói, Tô Lạc nhìn đôi vợ chồng trung niên xa lạ, mà người đàn ông kia, cô cảm thấy khá quen thuộc, nhất là ánh mắt màu trà.
” Mẹ..” Bánh Bao Nhỏ không vui, ôm chặt lấy chân cô, thậm chí cái miệng nhỏ còn cố ý cắn lên đùi của cô. Nhưng sức lực cậu bé có hạn, ai bảo mẹ cậu không để ý tới cậu, cậu rất khó chịu a.
” Mẹ hư…” Bây giờ lại còn có tính cáu kỉnh này nữa, không biết là học từ ai?
Tô Tử lạc cúi đầu nhìn con trai, miệng nho nhỏ của cậu bé không ngừng cắn, cắn một chút lại nói một câu mẹ hư, từ khi nào cô đã không dạy được thằng nhóc này rồi.
” Bao Bao hư,” Cô ôm lấy con trai, đưa tay chọc nhẹ vào trán nho nhỏ của cậu bé, Bánh Bao Nhỏ nở nụ cười, “Mẹ, bà nội…”
Ninh Nhiên không nhịn được bước lại gần, ánh mắt vẫn nhìn Bao Bao trong lòng Tô Lạc, cậu bé gọi bà nội, thực sự gọi bà nội.
“Vị phu nhân này, xin hỏi có chuyện gì sao?” Tô Lạc một tay ôm Bao Bao, một tay nắm lấy tay Đồng Đồng, cô khó hiểu nhìn người phụ nữ trước mặt, cảm giác ánh mắt bà nhìn Bao Bao có phần quái lạ.
“Không có việc gì, con của cô thực đáng yêu, tôi nghe được nó vừa rồi kêu bà nội..” Trữ Nhiên mất tự nhiên nở nụ cười, Lê An Đồng vẫn đứng nguyên ở đó, giống như Ninh Nhiên, ánh mắt cũng không rời khỏi Bánh bao nhỏ. Đúng là Bánh Bao Nhỏ hư, gọi nhiều như vậy mà chỉ có một tiếng bà nội, không có gọi ông nội.
” À, không phải,” Tô Tử lạc cười khẽ lắc đầu, “Nó không phải đang gọi bà nội mà là nó đói bụng rồi, muôn uống sữa, phải không Bao Bao?” Tô Lạc đưa trán đụng nhẹ vào trán Bao Bao, Bao Bao chụt một tiếng thật to trên má cô.
” Mẹ, Bao Bao muốn uống sữa…” Rốt cục, cậu bé không chịu được hét ầm lên.
(Tiếng trung từ sữa và bà nội phát âm giống nhau :3)
“Được rồi, chúng ta về nhà,” Cô ngẩng đầu cười ngượng ngùng nhìn Ninh Nhiên,”Xin lỗi, chúng tôi phải về rồi,” Mà Ninh Nhiên vẫn luôn nhìn theo bọn họ, Tô Tử lạc buông Bánh Bao Nhỏ xuống, Bánh Bao Nhỏ tự động nắm lấy cô, hai tay dắt hai đứa bé đi vào trong nhà.
Ninh Nhiên nhìn theo bóng dáng bọn họ rời đi, nhịn không được bật khóc.
“Đừng lo, phải tin Húc, rất nhanh là chúng ta có thể ôm cháu rồi, mặc kệ hắn gọi bà nội hay là cái gì, nhưng tóm lại vẫn sẽ là bà nội, nó còn không có kêu ông nội đâu,” Lê An Đồng có chút ghen tị, cho dù nó có gọi vào hằng đêm ông vẫn nguyện ý, nhưng ông chỉ có thể là đứng ở nơi đó đưa mắt nhìn, cháu của mình là một đứa nhỏ rất đáng yêu và thông minh, ông rất thích.
“Vâng, em biết,” Hai vợ chồng nắm tay nhau, trải qua bao thăng trầm thử thách tình cảm, hai người họ lá lành đùm lá rách, nên mới có ngày hôm này, bọn họ rất hạnh phúc, hiện tại không còn yêu cầu gì nữa, có một cháu trai như vậy, bọn họ không cần gì hơn nữa.
Như vậy là đủ rồi, thực sự đủ rồi.
Ánh nắng chiếu vào bàn tay họ nắm lấy nhau, bền chặt vững chắc, Tô Lạc kéo rèm cửa đúng lúc nhìn thấy cảnh này, nếu cô già đi, sẽ có người nắm lấy tay cô như vậy chứ, nếu vậy nhất định cô sẽ rất hạnh phúc. Cô tựa vào bên tường khẽ mỉm cười, cảm giác hâm mộ và cũng như một lời chúc phúc, tình cờ quay đầu lại, cô nhìn Bánh Bao Nhỏ vui vẻ an toàn ngồi đó uống sữa, Đồng Đồng luôn nhìn cậy bé, cốc sữa trong tay đã hết gần một nửa.
Tập đoàn Húc Nhật, Lê Duệ Húc vừa nghe xong điện thoại, nghe được mẹ của mình đã gặp qua Bánh Bao Nhỏ, bọn họ nói Bánh bao nhỏ thật sự đáng yêu, bọn họ rất thích, bọn họ nói, Bánh bao nhỏ kêu bà nội thật ra muốn uống sữa. Hắn không khỏi bâth cười, con trai hắn béo béo đáng yêu, mỗi ngày đều đòi uống sữa, trách không được lại béo như vậy.
” Húc, tôi không có nhìn lầm chứ, vừa rồi anh đang cười, anh thế nhưng lại cười? Tôi nhất định là hoa mắt rồi,” Vệ thần đẩy cửa đi vào, liếc mắt liền thấy được nụ cười trên mặt Duệ Húc, gương mặt người này luôn lạnh lùng, vậy mà cũng biết cười, có cười cũng là cười lạnh, kiểu ngoài cười nhưng trong không cười, sao hôm nay lại có thể cười tự nhiên tới vậy.
Trong tay cầm một chiếc hộp đựng trang sức, không biết là trang sức gì?
Lê duệ húc xoay người, tựa hồ hôm nay tâm tình hắn rất tốt, hắn hơi nhíu nhíu mày,”Cậu có ý kiến gì sao?”
” Không có, không có, chỉ là tôi sợ anh sẽ dọa dạo nhân viên phát khóc thôi, gương mặt vẫn không thay đổi nhưng nụ cười của anh, thật là tai họa,” Vệ Thần ôm chặt đống tài liệu vào lòng, vì lợi ích của cuộc thảo luận, tốt nhất Duệ Húc hãy lạnh lùng như ngày thường, nụ cười ấm áp như vậy, quả thực sẽ khiến hắn gặp ác mông.
Lê Duệ Húc ngồi ở bàn làm việc, ngón tay mở tập tài liệu, sau đó lại là gấp lại, nói thật, hiện tại hắn vẫn rất vui mừng, còn đang suy nghĩ về đứa con trai mà ông trời ban cho hắn.
“Húc, anh có cái gì giấu tôi sao?” Vệ Thần buông đống tài liệu xuống, có vẻ rất nặng, hắn đưa tay lau chút mồ hôi trên trán, sau đó mới đặt mông ngồi trên sa lon, thậm chí còn duổi chân nằm dài, chẳng giống dáng vẻ của một phó tổng.
“Tôi có một đứa con trai, hai tuổi ” Lê Duệ Húc bình tĩnh nói xong, giọng nói cố gắng kiềm nén sự vui mừng những vẫn giấu được tình cảm cha con, Vệ Thần dùng sức ho khan, đưa tay chỉ vào Duệ Húc, một lúc lâu không có cách nào bình tĩnh lại, dùng lực vỗ vỗ vào lồng ngực mình.
” Húc, đùa như vậy không vui đâu, anh có con, tôi cũng có con gái đó?” Hắn trừng mắt nhìn Lê Duệ Húc, người này có phải hay không sợ hắn sống quá lâu nên tìm cách dọa tức hắn.
(Anh nói đúng đấy, anh có con gái :v)
“Tôi đang nói đùa sao, cậu cho rằng tôi đang giởn vói cậu sao?” Lê Duệ Húc cũng không có tức giận, một phần vì tâm tình hắn bây giờ cực kì tốt, nếu không phải tận mắt hắn nhìn thấy có lẽ hắn cũng sẽ không tin, mình đã có một đứa con trai lớn như vậy rồi, hơn nữa còn rất đáng yêu.
“Cậu có con gái hay không, tôi không biết, nhưng tôi có con trai là sự thật, cậu cũng gặp rồi đấy, chính là đứa bé hôm trước mà Thiếu Triết ôm đi, tên nó là Bánh Bao Nhỏ, đứa bé rất giống tôi, ngay cả màu mắt cũng giống.” Duệ Húc kiên nhẫn giải thích.
Vệ Thần nghe xong thật sự sửng sốt, Bánh Bao Nhỏ, Bạch Thiếu Triết, còn có Tô Tử lạc….