Chương : 271
Lê Duệ Húc dừng xe, đưa xe vào bãi đỗ, sau đó đi vào bên trong, hắn mặc tây trang màu đen chính thống, caravat thắt chặt, trên chân là đôi giày da màu đen bóng loáng, thoạt nhìn không nghĩ hắn có thể bước chân đến nơi này, hắn hòa vào đám người, ánh mắt bình tĩnh, những người đi qua đều không nhịn được liếc mắt nhìn hắn, người đàn ông này dường như chỉ thích hợp với những buổi yến tiệc sang trọng, xuất hiện ở đây lộ rõ sự tách biệt, Duệ Húc không quan tâm tới ánh nhìn của người khác, ánh mắt luôn nhìn về phía trước, tìm kiếm một hình bóng.
Ở cách đó không xa, một gia đình ba người đang đi tới, còn có thêm một người phụ nữ và một bé gái xinh đẹp.
” Mẹ, Bao Bao muốn cái kia…” Bánh Bao Nhỏ chỉ cái tay mập mạp lên cao, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc kem, nó chu cái miệng nhỏ nhắn, nhớ kỹ chữ kem, dù sao chữ cũng lớn như vậy, nó thích nhất là ăn kem kem, Bạch Thiếu Triết mặc áo vàng nhạt nhẹ nhàng gõ cái trán Bánh Bao Nhỏ,”Con làm sao tinh mắt như vậy, mới đến đây một chút đã phát hiện ra kem rồi?”
Bánh Bao Nhỏ chu cái miệng nhỏ nhắn,” Cha, Bao Bao muốn kem kem..” Nó không ngừng lôi kéo áo Bạch Thiếu Triết, không ăn được kem thì nhất quyết không đi.
Tô Tử Lạc nhẹ nhàng thở dài một hơi, “Mùa thu, còn có thể ăn kem sao?”
“Tử Lạc, anh không có cách nào, em biết tính tình của nó mà, nếu hôm nay nó không được ăn, em buổi tối cũng khỏi nghĩ tới việc đi ngủ.” Bạch Thiếu Triết bất đắc dĩ nhìn về phía Tô Tử Lạc, sau đó đưa Bánh Bao Nhỏ trong lòng cho cô ôm.
Tô Tử Lạc ôm Bánh Bao Nhỏ, lấy bình sữa trong túi ra,”Bánh Bao Nhỏ, uống cái này trước được không?” Cô cố gắng dỗ tiểu tử này, nhưng Bánh Bao Nhỏ không chịu quay mặt sang một bên, vẫn chu cái miệng nho nhỏ, hiển nhiên là không ăn được kem thì cái gì cũng không thèm ăn.
Tô Tử Lạc nhìn nhìn xung quanh, Hà Duyên đã đưa Đồng Đồng đi qua chỗ khác, Bánh Bao Nhỏ vẫn muốn ở chỗ này ăn kem. Thật sự không có cách nào với nó,” Bánh Bao Nhỏ, lúc nữa mẹ dẫn con đi ăn được không?
Bánh Bao Nhỏ ra sức lắc đầu, sống chết cũng không đồng ý.
Tô Tử Lạc đành phải ôm chặt Bánh Bao Nhỏ, liếc mắt nhìn Bạch Thiếu Triết.
Bạch Thiếu Triết dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn cô, đi tới phía sau Tô Tử Lạc, chắn hết mọi thứ trước mặt Bánh Bao Nhỏ.
Bánh Bao Nhỏ cố gắng nhìn, dù đã cố gắng lắm nhưng nhìn như thế nào nó cũng chỉ thấy cha của nó. Nó tựa đầu vào bả vai Tô Tử Lạc, cái miệng nhỏ nhắn phụng phịu.
Bọn họ rốt cục cũng đưa được Bánh Bao Nhỏ đi, Bạch Thiếu Triết cầm lấy bình sữa, Tô Lạc dắt tay Bao Bao, nhìn xung quanh tìm Hà Duyên, không biết cô và Đồng Đồng đã đi đâu rồi.
Bánh Bao Nhỏ kéo áo Tô Tử Lạc, ánh mắt chớp chớp.” Mẹ, Bao Bao muốn ăn ngô ngô ..” Bao Bao lại thấy được bỏng ngô, tay nhỏ mập chỉ chỉ. Nơi đó quả thật có một quầy bán bỏng ngô, nhìn thật thích mắt.
” Được, mẹ dẫn con đi mua,” Bánh Bao Nhỏ kéo ống quần Tô Tử Lạc, ngoan ngoãn đứng phía sau của cô, chính là khi nó nhìn thấy Tô Tử Lạc đang không chú ý tới mình, tay nhỏ mập buông ông quần Tô Tử Lạc, cái chân ngắn bước thật nhẹ nhàng, xoay người. Ánh mắt cong cong cười cười, ‘Kem kem, Bao Bao tới đây.’
Bánh Bao Nhỏ lắc la lắc lư chạy về phía trước, đôi chân nho nhỏ chạy cực nhanh, nó dùng lực kiễng cái chân nhỏ lên nhìn vào trong quầy, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu nháy mắt đã thu hút ánh mắt người bán kem.
Bánh Bao Nhỏ hấp tấp chỉ tay bé nhỏ lên, không biết mình muốn ăn vị kem nào, nó chớp mắt một cái, vẻ mặt hoang mang.
Ông chủ quầy kem, nhìn cậu nhóc đứng trước quầy mình thật lâu.
” Đi đi.. Nơi này trẻ con làm sao đến được,” Hắn kiêu ngạo nói với Bánh Bao Nhỏ, Bánh Bao Nhỏ dẩu môi lên, ánh mắt chớp chớp đỏ lên, trẻ con vốn rất thuần khiết, người khác đối nó tốt, hoặc là đối với nó không tốt, nó đều có thể biết.
Nó nhìn những cây kem trước mặt, tay nhỏ nắm vạt áo, đúng rồi, nó nhớ mỗi lần cha cho nó kem kem, đều phải đưa cho người bán mấy tờ giấy giấy, nó còn quá nhỏ không biết đó là tiền, tiền có thể đổi mấy thứ này.
Nhưng hiện tại nó thật sự rất muốn ăn, nó lại nhìn nhìn cây kem, cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi méo một chút, có chút đáng thương. Đôi mắt màu trà lúc này cũng đỏ lên.
Đúng rồi, đi tìm cha mẹ… Nó xoay người, cũng vừa vặn thấy được một người đàn ông đứng trước mặt của nó, người đàn ông này thật cao thật cao, nó phải ngẩng đầu hết sức mới nhìn thấy được gương mặt đó.
” Chú chú…” Bánh Bao Nhỏ liếc mắt một cái liền nhận ra hắn, đưa đôi tay mập mạp cho hắn ôm.
Người đàn ông khom người, ôm lấy nó,” Chú chú, Bao Bao muốn ăn kem kem,” Cái miệng liến thoắng, thỉnh thoảng dán gương mặt mập mạp vào ngực hắn, ngực chú chú thơm quá, giống mùi của cha, nó rất thích.
Lê Duệ Húc lãnh đạm nhìn người bán hàng kia, những gì người kia vừa làm với con hắn, hắn đều thấy được, con hắn, người kia lại dám khi dễ sao? Thật là không muốn sống mà, hắn thương Bánh Bao Nhỏ còn không kịp, làm sao có thể để người khác khi dễ cho dù là một chút.
” Muốn ăn cái gì, cha… Chú mua cho con,” Hắn nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt phúng phính nhỏ nhắn của con, ôm nó đi vào bên trong gian hàng, Bánh Bao Nhỏ nhìn những kem ly bên trong, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên ăn cái nào.
“Lấy kem nào không quá lạnh,” ánh mắt lãnh khốc nói xong, người bán hàng nhìn hắn cả người tây trang hàng hiệu, cổ tay mang đồng hồ giá trị, vừa nhìn đã biết là kẻ có tiền, cả người khí chất, dáng vẻ kiêu ngạo vừa rồi lập tức biến mất.
“Xin lỗi ngài, kem đều lạnh, không có ấm, nếu ấm thì không phải là kem,” người bán hàng cười giải thích, đây là lần đầu tiên nghe thấy yêu cầu dạng thế này, nếu không lạnh còn gọi là kem sao?
“ Tôi không muốn nghe anh nói nhiều” Lê Duệ Húc lấy trong ví tiền, rút ra một xấp tiền quăng ra bàn ” Đưa cho tôi.”
Người bán hành nhìn xấp tiền lập tức bị mê hoặc, mỗi tờ tiền đều có giá trị lớn, chừng đó đủ bằng mấy tháng hắn bán hàng, hắn hôm nay thật đúng đụng phải thần tài rồi, có vẻ hắn vui mừng quá sớm, rất nhanh, hắn sẽ biết cái gì gọi là vui quá hóa buồn.
Thậm chí, đến cuối cùng, hắn cũng không biết mình đắc tội với người nào, mình hắn dựa vào quán kem ly nuôi cả gia đình lại bị thu mua, còn không cho hắn buôn bán.
Người bán kem nhìn thấy tiền vô cùng tham lam, ánh mắt đỏ lên nhanh chóng xem là bao nhiêu “Được được, lập tức lấy…” Hắn vội vàng mang ra một ly kem xem như không lạnh lắm đưa cho Lê Duệ Húc, Lê Duệ Húc nhận lấy, thậm chí không thèm đưa mắt nhìn ông chủ hàng.