Chương : 297
Tô Tử Lạc mất hứng trừng mắt nhìn hắn, không hề phát hiện giọng nói của mình trong lúc này lộ rõ sự sốt ruột, lo lắng.
Lê Duệ Húc nở nụ cười, ôm lấy Bánh Bao nhỏ, để cậu bé ngồi trên vai mình. Bánh Bao Nhỏ tựa hồ rất thích như vậy, vốn gương mặt nhỏ nhắn đang buồn ngủ, lập tức có tinh thần.
“Anh làm sao lại biết Bánh Bao Nhỏ thích như vậy?” Hắn xem Bánh Bao Nhỏ như bao tải, xoay qua xoay lại, như thế này Bánh Bao Nhỏ lại càng thích, đôi mắt híp lại như trăng khuyết.
“Nó là con anh,” Lê Duệ Húc kiêu ngạo nói xong, sau đó nhìn về phía Tô Tử Lạc, “Anh nghe mẹ nói qua, anh trước kia cũng như vậy, nếu nó là con anh, nhất định cũng sẽ thích, cha của nó thích tất nhiên nó sẽ thích rồi, cha của nó ghét gì thì nó cũng sẽ ghét.” Hắn nói tuyệt đối chính xác. Hắn nắm bàn tay bé nhỏ của Bánh Bao Nhỏ, “Bánh Bao Nhỏ ,chú nói có đúng không?”
Bánh Bao Nhỏ gật đầu lia lịa, ánh mắt cười vui vẻ.
Lê Duệ Húc đặt Bao Bao xuống, nhéo nhéo đôi má phúng phính, hắn không tự xưng mình là cha, chỉ là sợ Bao Bao còn nhỏ tuổi tuổi không thể nhận, hắn không muốn miễn cưỡng Tô Tử Lạc, cũng là không miễn cưỡng con trai mình ,
Hắn tin tưởng, rất nhanh,. Bánh Bao nhỏ sẽ gọi hắn là cha.
Cánh cửa mở ra rồi đóng lại, Vệ Thần khó hiểu, hàng lông may nhăn lại, đây là chuyện gì xảy ra vậy, hai người kia khi nào thì chuyển biến tốt như vậy, không phải là Húc trong họa gặp phúc đấy chứ, người anh em này vận khí không tồi nha. Chẳng những cứu con, còn thành công lấy lại được người phụ nữ của mình. Vì sao Vệ Thần hắn lại không có vận khí tốt như vậy?
Hắn lắc đầu, bất quá như vậy cũng tốt, nhưng cũng thật đáng thương, bọn hắn lại bị ngập đầu trong công việc rồi, kì nghỉ này đúng là không dễ dàng. Hắn quay đầu, thấy được Hà Duyên ôm Đồng Đồng đi kiểm tra, liền bước nhanh tới.
“Chú… ” Đồng Đồng gọi nhỏ một tiếng, cũng đã bị Vệ Thần ôm ở trong lòng.
“Đồng đồng sợ sao ?” Hắn cẩn thận ôm lấy cô bé gầy yếu này, đau lòng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nó, từ nhỏ đã bị bệnh nặng như vậy, thật đáng thương. “Đồng Đồng không sợ, có mẹ ở đây, Đồng Đồng không sợ,” Đồng Đồng ngoan ngoãn nói, hốc mắt Hà Duyên cũng đỏ lên.
“Đồng Đồng thật ngoan, ” Vệ Thần tán thưởng xoa xoa đầu Đồng Đồng, một bàn tay đặt lên đôi vai gầy gò của Hà Duyên, hắn thật sự không biết, một người phụ nữ như vậy, như thế nào có thể chống đỡ cho chính mình, rồi còn nuôi dưỡng một đứa trẻ bị bệnh, ốm yếu như vậy.
“Yên tâm đi, Đồng Đồng sẽ tốt thôi, giống như tôi vậy,” Vệ Thần chớp chớp mắt, bộ dạng hài hước, “Cô xem tôi sức khỏe lúc nhỏ cũng không tốt, hiện tại không phải rất tốt sao, con gái của cô cũng sẽ như vậy.”
Cả người Hà Duyên cứng đờ, hắn… Không phải như vậy chứ…
“Đúng vậy, có cái gì kì lạ sao? ” Vẻ mặt Vệ Thần có chút lơ đễnh, “Trái tim của tôi từ nhỏ cũng vậy, nhưng lúc năm tuổi đã làm phẫu thuật, rồi khỏe lại rất nhanh, bệnh này chỉ cần phẫu thuật thì sẽ không gặp khó khăn gì nữa.”.
“Thật sao?” trong mắt Hà Duyên có chút vui mừng xen lẫn phức tạp, lúc trước bác sĩ đã nói qua, bệnh này của Đồng Đồng dường như là do di truyền, nhưng là cô không có, hóa ra là..
“Đúng vậy, không cần lo lắng, cả ngày khóc như vậy, Đồng Đồng đều bị cô dọa sợ,” Vệ thần liếc mắt nhìn Hà Duyên, sau đó ôm Đồng Đồng chặt hơn, giống như ôm bảo bối của chính mình, nói cái gì cũng không buông tay.
“Đúng rồi…” Vệ Thần đột nhiên nở nụ cười, tâm tình thật tốt. “Nói cho cô biết một việc, vị tổng tài của cô đã hòa thuận với vợ hắn rồi.”
Tử Lạc và tổng tài… Hà Duyên mở to hai mắt chình mình, không dám tin, không thể nào, bọn họ rõ ràng đã nói qua, mà Tử Lạc cũng nói như vậy, cô ấy và Lê Duệ Húc không có khả năng, như thế nào đột nhiên quay lại, chuyện này rốt cuộc là như thế nào, còn có Thiếu Triết đâu, hắn sao lại để như vậy.
Cô nghĩ như thế nào cũng thấy rắc rối…
“Đi thôi, Đồng Đồng đến giờ kiểm tra rồi, chuyện nhỏ như vậy, cũng khiến cô ngây ngốc như vậy, hòa thuần là hòa thuận, chuyện giữa vợ chồng người ta, cô suy nghĩ nhiều như vậy làm cái gì?”
Hà Duyên định nói gì đó, lại bị Vệ Thần kéo đi. Đồng Đồng đan mấy ngón tay vào nhau, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn Vệ Thần, người chú này còn giống cha hơn cả cha Bánh Bao Nhỏ .
Đúng như lời Vệ Thần nói, Tô Tử Lạc tuy rằng không có thừa nhận gì, nhưng Bánh Bao Nhỏ cũng luôn ở chung với Lê Duệ Húc, Bạch Thiếu Triết lại giống như biến mất, không hề xuất hiện.
Thỉnh thoảng, Hà Duyên hỏi bọn họ đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, Tô Tử Lạc nợ nụ cười không biết làm sao cùng cười khổ, làm cho cô cũng không thể hỏi tiếp, có điều giống như lời Vệ Thần đã nói, đây là chuyện của vợ chồng họ, đã bỏ lỡ một lần, nếu có một lần nữa sẽ rất đáng tiếc, rõ ràng là yêu nhau, Tử Lạc, kì thật đây mới là hạnh phúc của cô.
Lê Duệ Húc ôm Bánh Bao Nhỏ ngồi vào trong xe, bệnh của hắn đã tốt hơn rất nhiều, đã không có việc gì nữa, cha mẹ hắn vẫn đang ở nhà chờ hắn, Vệ Thần tùy tiện tìm một cái lấy cớ, nói hắn đi công tác, cho nên cha mẹ hắn cũng không có quá lo lắng, khuôn mặt mặt luôn lạnh lùng, lúc này lại như có ánh mặt trời chiếu rọi, thật ấm áp.
“Lạc lạc, về nhà được không?” Tay hắn vỗ về mái tóc dài của Tô Tử Lạc, sự dịu dàng của hắn đã trao hết cho cô, hắn cho tới bây giờ đều không có hạnh phúc như vậy, nhà, về nhà có được không?
Tô Tử lạc chính là ôm chặt Bánh Bao Nhỏ vào lòng, Bánh Bao Nhỏ vẫn cầm trên tay món đồ chơi Lê Duệ Húc mua cho nó, ngoan ngoãn tự chơi.
“Không được, em nghĩ tốt nhất em vẫn nên ở chỗ cũ thì hơn,” Tô Tử Lạc lắc đầu. Cô còn chưa có chuẩn bị tốt, tuy cô tha thứ cho hắn, nhưng cũng không có nghĩa, cô sẽ trở về ngôi nhà kia, nơi đó chứa biết bao đau thương trước kia của cô.
Hơn nữa, nơi cô ở là nhà của Thiếu Triết, cô muốn biết hắn hiện tại ở nơi nào, có phải đã rời khỏi đây rồi không.
“Tốt thôi, em muốn thế nào đều được hết,” Lê Duệ Húc gẩy gẩy mấy sợi tóc mái trước trán cô, vẫn duy trì nụ cười như cũ, hắn hai năm còn đợi được, sao lại không thể chờ được mấy ngày như thế này chứ, xe chuyển bánh, phương hướng cũng không phải đi về phía nhà họ Lê, mà là nơi cô ở khi cô về Trung Quốc, là căn nhà Thiếu Triết mua cho cô.
Xe dừng lại, Bánh Bao Nhỏ được Lê Duệ Húc bế xuống, tâm trang Tô Lạc vô cùng phức tạp, cũng có khẩn trương.
“Đừng lo,” Lê Duệ Húc nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô, muốn cho cô dũng khí, mở cửa, bên trong rất sạch sẽ, nhưng là, cũng đã rất lâu rồi không có người ở.
Xem ra, Bạch Thiếu Triết cũng không có trở về..
Tô Tử lạc ngồi ở trên sô pha, trong khoảng thời gian ngắn cô cảm giác nơi này thực yên tĩnh. Lê Duệ Húc đặt Bánh Bao Nhỏ xuống, nhẹ nhàng vỗ mặt con, “Đi đi, ra chỗ mẹ con đi.”
Bánh Bao Nhỏ nghe lời chạy đến bên người Tô Tử Lạc, đưa bàn tay nhỏ mập của mình.