Chương : 33
“Lạc Lạc, cậu có khỏe không?” Đường Tình không biết từ khi nào đã đứng trước mặt cô, tay đặt lên bả vai cô, “Lạc Lạc, người như vậy, không đáng để cậu yêu, hắn đã kết hôn cùng người khác, cậu đừng nhớ hắn nữa.”
Đường Tình nói xong đã muốn vả vào miệng mình, xem xem cô vừa nói gì, không phải đã tự nói trước mặt Lạc Lạc sẽ không nhắc đến người đàn ông kia sao?
Như thế nào cô lại không quản được miệng mình, lại nói ra.
Lạc Lạc khẽ run người, động tác trên tay vẫn tiếp tục, xem ra, mọi người cũng đã biết, thêm cả chuyện mà Đường Tình biết , Ôn Vũ Nhiên bây giờ đã là người có tiếng tăm rồi, Ôn thị cũng là một công ty lớn, hắn muốn kết hôn, làm sao có thể lấy người như cô, mà cô là bạn gái của hắn trong ba năm qua, quan hệ của bọn họ cũng chỉ có Đường Tình biết.
Cô khẽ cắn môi của mình, lắc đầu, muốn nở nụ cười, lại cảm thấy rất khó khăn.
“Mình biết, bọn mình không thể ở cùng một chỗ, đây là chuyện sớm hay muộn, là chính mình quá tham lam.” biết rõ khoảng cách giữa hai người, nhưng vẫn như con thiêu thân lao đầu vào lửa.
Nhưng cô không hề hối hận.
Cho dù, hiện tại cô rất đáng thương.
Đường Tình buông tay xuống, cười không tự nhiên nói, “Tớ đi mau ít thức ăn cho cậu, cậu chắc đói bụng rồi?” Cô không chờ phản ứng của Tử Lạc, đã bước đi ra ngoài, trong lòng Tử Lạc chua xót khiến cô muốn khóc.
Tử Lạc chớp mắt, đôi mắt trống rỗng đầy nước.
Tiếng máy pho to dừng lại, bốn phía trở nên cực kì yên tĩnh, trong không khó loáng thoáng truyền lại hơi thở.
Dòng lệ chậm rãi chảy xuống.
Cô nhớ lại, cô luôn ngây ngô nhin người đàn ông kia ôn hòa cười, cuộc đời này, sự ôn nhu của hắn đã giành ột cô gái khác.
Trong lòng có cái gì đó thặt chặt, tầm mắt cùng trở nên mơ hồ.
Cô đưa tay bịt miệng để ngăn tiếng khóc của mình bật ra, nước mắt của cô cứ như vậy rơi xuống. Cô khóc đỏ hết mắt, đôi mắt sưng lên, không còn cách nào chịu đựng thêm nữa, lông mi dài khẽ động, cô cảm thấy từng bộ phận trong cơ thể mình, vì hắn đã thuộc về người phụ nữ khác mà chết đi.
Cô bước đi mệt mỏi ở trên đường, trên đường cũng không có nhiều người, một đôi tình nhân đi qua người cô, cô hâm mộ nhìn bóng dáng họ, đèn đường xa xa chiếu lên gương mặt cô, lòng của cô sắp bị vò nát rồi, cơn gió trong trẻo nhưng rất lạnh lùng.
Cô đứng trước một quán ven đường quen thuộc, thật lâu thật lâu, hôm nay không phải vì quá lạnh, nên họ không mở quán, cả ngày hôm nay, một chút ấm áp trong lòng cô cũng không có rồi.