Chương 9: Một xác hai mạng (3)
Ngô Liêu Song cầm lấy bức hình kẻ tình nghi xuất hiện trong CCTV vừa được in màu, tay vô thức gãi gãi xem bức hình, từ trên đỉnh đầu cô hơi thở nam tính nóng rẫy phà ra hòa với mùi cỏ cây thanh mát của sương đêm. Người sau lưng tùy hứng giật lấy bức ảnh trên tay, cô giật nảy mình quay lại, chân đạp trúng chân đối phương.
Mày anh thoáng xô lại rồi dãn ra, biểu hiện có vẻ như chưa hài lòng với kết quả vừa gặt hái được, bỗng cất tiếng rồi thản nhiên lấy sấp hồ sơ lật lật. Liêu Song hoảng hồn xoay người lại rồi lùi mấy bước rồi ngồi phịch lên bàn gỗ khẽ hét lên, còn anh bình thản lật tài liệu như chưa có gì:”Hung thủ của vụ án này...kết hợp với các thông tin mà chúng ta thu thập được, chúng ta tạm thời kết luận...chính là người trong ảnh”
Ngụy Hoắc Thần nửa làm nửa vờ nhìn vào tờ giấy, mũi hít ngửi người con gái vừa hồn vía lên mây kia. Ôi cái mùi hương thương nhớ đó tạo ra quá nhiều động lực cho anh! Anh lại khịt khịt mũi, tay lật chán rồi chìa tờ giấy ra trả lại cho Liêu Song. Sau đó khoác tay đứng dựa vào ghế, đôi mắt phượng híp lại nguy hiểm, anh thở dài một hơi rồi nói tiếp
- Các đặc điểm nhận dạng rất giống với Ung Kiện, chồng sắp cưới của Phùng Diệp, nhưng cũng không loại trừ khả năng hung thủ là người khác.
Sau đó anh quay sang Hạ Vi và Việt Quất, quăng ánh mắt giao phó:”Hai người điều tra thông tin về nghi phạm, còn cô Ngô – à không, đội phó tạm thời Ngô...” Quét đôi mắt nghiêm nghị, sắc mặt không đổi về phía Ngô Liêu Song và mấy anh em đang ngồi cắm đầu loay hoay với máy tính “Đi với tôi một chuyến đến Trùng Khánh, nửa tiếng nửa xuất phát”.
- ----
Hơn một tiếng trôi qua, dưới cái nắng chói chang khô hanh của đầu hạ, trên chiếc chiếc Range Rover đang sắp rời tỉnh, trên xe một nam một nữ ngồi ở ghế lái chính và lái phụ, suốt cả quãng đường không ai nói ai một lời. Người thì trong đầu chất chứa suy nghĩ, người thì thi thoảng liếc mắt nhìn thoáng đối phương rồi dời đi, anh không thích bật radio nên đành “vận dụng năng lực” để nghe ké nhạc Taylor Swift trong chiếc tai nghe bluetooth của người kế bên.
Lucid dream một chút chẳng ai gọi mình là thằng điên
Rồi anh lại cười cười, tay gãi cằm, suy nghĩ đến gì đó, ho khan một tiếng
”Liêu Song, về vụ án này...cô có suy nghĩ gì chứ?”
Cô vâng một tiếng, vội nhấn vào tai nghe để tạm dừng, tháo một bên ra rồi quay mặt nhìn anh. Trong một khắc, anh ngắm nhìn cô, cô cũng ngắm nhìn anh trong chốc lát rồi đánh giá nhau.
Khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, môi mỏng, sống mũi nhỏ, thật dễ thương; trái ngược với sự gan góc và gợi cảm ở các đồng nghiệp nữ khác, nhưng dưới đôi mắt bồ câu long lanh kia luôn gợn lên những sóng buồn. Giờ nhìn kĩ lại mới thấy rõ...đúng là cô nhóc này rất mảnh mai, khác xưa rất nhiều. Còn khuôn mặt người đàn ông đó nói sao nhỉ? Mặt nhọn, mũi cao, môi dày; đôi mắt phượng nghiêm nghị cùng hàng mày dày sắc bén không góc chết, vừa bí ẩn vừa mê người. Còn cơ thể to lớn săn chắc đã bị che phủ đi bởi chiếc áo sơ mi xanh biếc kia nữa.
Liêu Song mặt thoáng đỏ lên, cô khẽ chớp mắt vài cái rồi trả lời:”Thưa sếp, tôi cũng nghĩ giống như sếp. Nhưng tôi không chắc Ung Kiện là hung thủ”
Cô lúc này tranh thủ vừa cất nốt tai nghe hớn hở nói tiếp:”Còn một điều nữa rất kì quái, thường nhân viên cáp quang chỉ sẽ làm trong giờ hành chính, nếu tăng ca thêm cùng lắm cũng chỉ trễ hơn tầm một hai tiếng gì đấy...Khoan sếp!” Đầu cô chợt lóe lên một tia sáng, tay theo quán tính cầm điện thoại lên bấm gọi cho Hạ Vi nhờ vả rồi thở phào cúp máy, sau đó cô miết miết màn hình cảm ứng vừa tối đen lại mở lên, đôi mắt xa xăm hướng về phía trước
- ---
Trùng Khánh là một nơi kì lạ với những tòa cao ốc có những chiếc tàu điện ngầm đâm xuyên qua, đại lộ uốn lượn lắt léo đâu đấy. Trái ngược với vẻ náo nhiệt dọc con phố chỉ có dòng sông Trường Giang yên ả lượn quanh. Chiếc xe vẫn theo định vị băng qua thêm hai giao lộ nữa thì dừng trước một công ti tầm trung, một nam một nữ xuống xe rồi bước đến bàn lễ tân.
Có một cô gái tiếp tân trẻ trung trong bộ vest văn phòng lịch thiệp cuối chào cả hai rồi nhìn thẳng vào mắt hai người, anh và cô đưa mắt nhìn nhau rồi đưa ra hai thẻ cảnh sát cùng lúc, Liêu Song nhìn tiếp tân mặt mày tái mét không hiểu chuyện gì xảy ra:”Xin chào chúng tôi là cảnh sát đến từ đội điều tra hình sự thành phố Vũ, phiền cô chúng tôi muốn tìm người tên Ung Kiện, hiện đang nghi ngờ anh ta có dính líu tới một vụ án nghiêm trọng!”
Cô ta nhìn xuống tấm hình thẻ rồi lật đật bấm số gọi đi trao đổi gì đó với đầu dây bên kia rồi bảo người tiếp tân kế bên dắt đi lên phòng chờ. Trong phòng, cô và anh ngồi trên chiếc ghế sofa bằng da, anh nhàn nhã uống tách trà hơi nguội, trong lúc đó Liêu Song tranh thủ lấy lời khai của những người làm chung công tác với Ung Kiện
“...Hôm đó, anh Ung ở với chúng tôi suốt, đến nửa đêm mới về khách sạn”
“....Anh ta sao? Vừa mới gặp không ấn tượng lắm, nhưng anh ta siêng không chê đi đâu được”
- ---
Lúc này lấy lời khai đã gần hết người, có chàng trai đi vào, anh ta mặc bộ vest đen, áo sơ mi trắng, thắt caravat đen lịch lãm, ngũ quan cân đối, nhìn dáng vẻ có lẽ tâm trạng sa sút. Anh ta cúi đầu chào cả hai người bước qua chiếc ghế bành ngồi xuống, nhìn hai người đầy áy náy:“Xin lỗi vì đã để hai vị lặn lội đường xa qua đây, thật thất lễ khi không thể quay về kịp để lấy lời khai”
Liêu Song lắc đầu xua tay:”Anh Ung, anh không cần như thế, mỗi một giờ một phút chúng tôi đều làm hết khả năng có thể để đòi lại công bằng cho nạn nhân, đó là nghĩa vụ của bọn tôi.”
Hoắc Thần ho khan một tiếng, anh ngồi thẳng dậy, nhướng người về phía trước, đôi mắt nghiêm nghị nhìn người trên chiếc ghế, tay bật chế độ ghi âm trên điện thoại rồi đặt xuống bàn, dùng chất giọng khàn khàn nam tính vào vấn đề
- Trước hết phiền anh đưa điện thoại và các giấy tờ tùy thân cho cô gái bên cạnh tôi. Anh Ung, mọi lời nói của anh đều sẽ trở thành bằng chứng trước tòa, mong anh tích cực hợp tác với chúng tôi. Tôi là đại úy Ngụy Hoắc Thần, đội trưởng đội cảnh sát hình sự điều tra của thành phố Vũ sẽ là người lấy lời khai của anh. Vậy cho tôi hỏi, từ ngày mười lăm đến ngày ba mươi có phải anh vẫn công tác ở đây
Anh ta yếu ớt vâng một tiếng, đôi mắt tuyệt vọng ngước về phía hai người, một ánh mắt như bị vắt kiệt sức sống sau những biến cố. Ung Kiện chậm chạp gật đầu, giọng nói nhỏ dần rồi lại như muốn vỡ òa:“Đúng vậy, nếu như lúc đó tôi về sớm thì Diệp Diệp đã không xảy ra chuyện như vậy”
Trải qua cảm giác mất mát to lớn rồi mới hiểu người mình yêu quý không còn trên cõi đời này nữa là loại trải nghiệm đáng sợ như thế nào
Là một người nhạy cảm với xúc cảm của mọi người xung quanh, chỉ một cái chớp mắt liền hiểu được thật hay diễn. Nhìn một hồi từng biểu cảm đang dần vụn vỡ trong nỗi đau, rồi cô lại mấp máy môi như muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi
Ngụy Hoắc Thần vẫn chưa hỏi gì thêm, anh đang cần tên đối diện bình tĩnh sẵn sàng đối đáp với anh một loạt câu hỏi áp lực sắp tới. Đúng lúc này Liêu Song nhận được cuộc gọi từ Hạ Vi, cô lịch sự xin lỗi rồi xách balo đi ra ngoài, chỉ còn hai người đàn ông.
Ung Kiện cảm nhận nhận được ánh mắt âm trầm lạnh lẽo ghim lấy anh ta. Còn Hoắc Thần sau khi ném cho cái nhìn, hơi hướng về phía trước, dùng đôi tay to lớn gân guốc của mình rót hai tách trà cho anh ta rồi mới tới mình. Anh hỏi tiếp:”Vậy từ ngày hai mươi lăm đến ngày hai mươi chín – Tức là đêm cô Phùng bị sát hại, anh có từng quay trở về thành phố Vũ lần nào chứ?”
Hoắc Thần gật đầu rồi nhấp nhẹ ngụm trà, đôi mắt trở nên âm trầm khó đoán. Anh đan hai tay lại với nhau, giọng trầm xuống tựa như những miếng gỗ hiếm cháy trong lửa tí tách
- Vậy trong thời gian quen biết nạn nhân, anh có từng tìm hiểu những mối quan hệ trước đó chưa?
- Tôi là lần đầu của cô ấy, cũng đã được nửa năm. Trong khoảng thời gian quen tôi hay trước đó, đời tư của cô ấy không hề có gì cả.
- Vậy ngoài thời gian đi làm ở công ti và đi công tác ra thì anh ở suốt với cô Phùng sao?
- Đ-đúng vậy
Ánh mắt thẳng thừng của anh vừa chiếu xuống thì người kia vội gật đầu, ánh mắt nhanh chóng dời đi nơi khác. Đúng là người có tật giật mình, thật ra sớm đã bị anh bắt thóp rồi. Ngả người về chiếc ghế sofa, anh sẽ không hỏi tới nữa. Rất nhanh thở dài ra một hơi quay lại câu chuyện:”Xem ra anh không phải là nghi phạm rồi, xem ra mọi thứ đúng theo những gì mà những người đã làm việc cùng anh khai nhận.”
Phùng Kiện gật gật đầu rồi gượng cười:“Cảm ơn sếp vì đã không nghi ngờ tôi. Tôi hi vọng sếp có thể bắt hung thủ về quy án, để Diệp Diệp của tôi sớm có thể nhắm mắt mà yên nghỉ”
Ngụy Hoắc Thần tắt chế độ ghi âm trên điện thoại rồi đứng dậy, anh chào kiểu quân ngũ rồi đi ra khỏi phòng tiếp khách. Anh bật mạng lên lại, mở Wechat lên thì một dòng tin nhắn gửi đến, từ một tài khoản mà anh đã cố tình chuyển sang chế độ thân thiết.
[Thưa sếp, chúng ta đã có manh mối]
[Lần sau gọi tôi là Hoắc Thần, đừng gọi tôi là sếp...Với lại cô đang ở chỗ nào?]
[Vâng thưa sếp...À, tôi đang ở quán cà phê cách công ti ba căn]
- ---
Ở trong quán cà phê chuyên phục vụ cho dân văn phòng, Ngô Liêu Song điên cuồng nốc sạch mớ thuốc ở một bên tay, bàn tay còn lại cùng đôi mắt liếc nhìn đống danh sách dày cộp vừa được in ra nóng hổi. Trong lúc mải mê với công việc vừa được giao tới, chiếc ghế đối diện xê dịch ra tạo thành tiếng vang rất lớn vô tình lọt vào ánh mắt của Liêu Song. Cô vui vẻ cười cười chào, người đàn ông nghiêm nghị cao ngạo ngồi xuống đối diện khoát tay, theo thói quen hỏi trống không. Tay cầm lấy một sấp mỏng tài liệu để sau lưng chiếc laptop xem qua một lượt những chỗ đã được đánh dấu bằng dạ quang, lúc này Liêu Song ngước đôi mắt long lanh lên nhìn Ngụy Hoắc Thần
- Tới đâu rồi?
- Thưa sếp, trong lịch sử liên lạc của nạn nhân ba tháng trở lại đây trừ liên lạc với Ung Kiện và người nhà cổ ra thì có vài dãy số đáng ngờ, cứ cách vài ba hôm lại liên lạc một lần. Tính ra thì tổng cộng có bốn dãy số được dùng để gọi cho cô ta. Em đã kiểm tra thử, ba trong bốn dãy số được gọi đi gọi lại cho cô Phùng đều là số sim khuyến mãi. Em đã gọi hỏi nhà mạng thì họ bảo không còn số nào hoạt động, phỏng chừng hắn đã vứt đi sau khi gây án.
Liêu Song ngập ngừng vài giây rồi nói tiếp:
- Còn về nhân viên cáp quang, anh ta khai rằng khoảng năm rưỡi trong lúc đi đến nhà nạn nhân để sửa cáp truyền hình gấp thì bị ai đó đánh ngất trên đường lên chung cư. Còn về phía mẹ cô Phùng, tối hôm đó khoảng sáu giờ đến bảy giờ camera có ghi lại một lần bà ấy có đến nhà nạn nhân đưa đồ rồi chơi.
Hoắc Thần ừ một tiếng rồi uống cốc latte nóng hổi trong tay, trả lại đống hồ sơ về chỗ cũ. Đặt nốt cốc latte xuống bàn, đôi bàn tay to lớn gân guốc đan vào nhau rồi đặt trên bàn.
Hướng điều tra bây giờ không tệ, lại hoàn toàn chính xác, tuy nhiên vẫn chưa đủ để truy ra được hung thủ chứ đừng nói là bắt được. Nhưng đối với người hay áp dụng tâm lí vào việc điều tra như anh lại khác, chỉ cần nhìn vào từng cử chỉ, ánh mắt hay hành động nhỏ như kiến bò cũng đọc ra được suy nghĩ và dự tính trong tương lai, Ung Kiện cảm xúc đang không ổn định, anh cũng đã sớm đoán ra ngay chính xác anh ta muốn làm gì. Ngoài ra...lấy công tính tư!
- Ngô Liêu Song, cô làm rất tốt, tôi sẽ giao việc khác cho cô. Dọn đồ rồi theo tôi!
*
*
*
*
*
- ---
Sau một thời gian để mọi người chờ đợi thì mình cũng đã lên truyện rồi, xin lỗi vì sự chậm trễ này
Hi vọng mọi người ủng hộ truyện nhiều hơn nữa ạ. Luv u guys ?
Mày anh thoáng xô lại rồi dãn ra, biểu hiện có vẻ như chưa hài lòng với kết quả vừa gặt hái được, bỗng cất tiếng rồi thản nhiên lấy sấp hồ sơ lật lật. Liêu Song hoảng hồn xoay người lại rồi lùi mấy bước rồi ngồi phịch lên bàn gỗ khẽ hét lên, còn anh bình thản lật tài liệu như chưa có gì:”Hung thủ của vụ án này...kết hợp với các thông tin mà chúng ta thu thập được, chúng ta tạm thời kết luận...chính là người trong ảnh”
Ngụy Hoắc Thần nửa làm nửa vờ nhìn vào tờ giấy, mũi hít ngửi người con gái vừa hồn vía lên mây kia. Ôi cái mùi hương thương nhớ đó tạo ra quá nhiều động lực cho anh! Anh lại khịt khịt mũi, tay lật chán rồi chìa tờ giấy ra trả lại cho Liêu Song. Sau đó khoác tay đứng dựa vào ghế, đôi mắt phượng híp lại nguy hiểm, anh thở dài một hơi rồi nói tiếp
- Các đặc điểm nhận dạng rất giống với Ung Kiện, chồng sắp cưới của Phùng Diệp, nhưng cũng không loại trừ khả năng hung thủ là người khác.
Sau đó anh quay sang Hạ Vi và Việt Quất, quăng ánh mắt giao phó:”Hai người điều tra thông tin về nghi phạm, còn cô Ngô – à không, đội phó tạm thời Ngô...” Quét đôi mắt nghiêm nghị, sắc mặt không đổi về phía Ngô Liêu Song và mấy anh em đang ngồi cắm đầu loay hoay với máy tính “Đi với tôi một chuyến đến Trùng Khánh, nửa tiếng nửa xuất phát”.
- ----
Hơn một tiếng trôi qua, dưới cái nắng chói chang khô hanh của đầu hạ, trên chiếc chiếc Range Rover đang sắp rời tỉnh, trên xe một nam một nữ ngồi ở ghế lái chính và lái phụ, suốt cả quãng đường không ai nói ai một lời. Người thì trong đầu chất chứa suy nghĩ, người thì thi thoảng liếc mắt nhìn thoáng đối phương rồi dời đi, anh không thích bật radio nên đành “vận dụng năng lực” để nghe ké nhạc Taylor Swift trong chiếc tai nghe bluetooth của người kế bên.
Lucid dream một chút chẳng ai gọi mình là thằng điên
Rồi anh lại cười cười, tay gãi cằm, suy nghĩ đến gì đó, ho khan một tiếng
”Liêu Song, về vụ án này...cô có suy nghĩ gì chứ?”
Cô vâng một tiếng, vội nhấn vào tai nghe để tạm dừng, tháo một bên ra rồi quay mặt nhìn anh. Trong một khắc, anh ngắm nhìn cô, cô cũng ngắm nhìn anh trong chốc lát rồi đánh giá nhau.
Khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, môi mỏng, sống mũi nhỏ, thật dễ thương; trái ngược với sự gan góc và gợi cảm ở các đồng nghiệp nữ khác, nhưng dưới đôi mắt bồ câu long lanh kia luôn gợn lên những sóng buồn. Giờ nhìn kĩ lại mới thấy rõ...đúng là cô nhóc này rất mảnh mai, khác xưa rất nhiều. Còn khuôn mặt người đàn ông đó nói sao nhỉ? Mặt nhọn, mũi cao, môi dày; đôi mắt phượng nghiêm nghị cùng hàng mày dày sắc bén không góc chết, vừa bí ẩn vừa mê người. Còn cơ thể to lớn săn chắc đã bị che phủ đi bởi chiếc áo sơ mi xanh biếc kia nữa.
Liêu Song mặt thoáng đỏ lên, cô khẽ chớp mắt vài cái rồi trả lời:”Thưa sếp, tôi cũng nghĩ giống như sếp. Nhưng tôi không chắc Ung Kiện là hung thủ”
Cô lúc này tranh thủ vừa cất nốt tai nghe hớn hở nói tiếp:”Còn một điều nữa rất kì quái, thường nhân viên cáp quang chỉ sẽ làm trong giờ hành chính, nếu tăng ca thêm cùng lắm cũng chỉ trễ hơn tầm một hai tiếng gì đấy...Khoan sếp!” Đầu cô chợt lóe lên một tia sáng, tay theo quán tính cầm điện thoại lên bấm gọi cho Hạ Vi nhờ vả rồi thở phào cúp máy, sau đó cô miết miết màn hình cảm ứng vừa tối đen lại mở lên, đôi mắt xa xăm hướng về phía trước
- ---
Trùng Khánh là một nơi kì lạ với những tòa cao ốc có những chiếc tàu điện ngầm đâm xuyên qua, đại lộ uốn lượn lắt léo đâu đấy. Trái ngược với vẻ náo nhiệt dọc con phố chỉ có dòng sông Trường Giang yên ả lượn quanh. Chiếc xe vẫn theo định vị băng qua thêm hai giao lộ nữa thì dừng trước một công ti tầm trung, một nam một nữ xuống xe rồi bước đến bàn lễ tân.
Có một cô gái tiếp tân trẻ trung trong bộ vest văn phòng lịch thiệp cuối chào cả hai rồi nhìn thẳng vào mắt hai người, anh và cô đưa mắt nhìn nhau rồi đưa ra hai thẻ cảnh sát cùng lúc, Liêu Song nhìn tiếp tân mặt mày tái mét không hiểu chuyện gì xảy ra:”Xin chào chúng tôi là cảnh sát đến từ đội điều tra hình sự thành phố Vũ, phiền cô chúng tôi muốn tìm người tên Ung Kiện, hiện đang nghi ngờ anh ta có dính líu tới một vụ án nghiêm trọng!”
Cô ta nhìn xuống tấm hình thẻ rồi lật đật bấm số gọi đi trao đổi gì đó với đầu dây bên kia rồi bảo người tiếp tân kế bên dắt đi lên phòng chờ. Trong phòng, cô và anh ngồi trên chiếc ghế sofa bằng da, anh nhàn nhã uống tách trà hơi nguội, trong lúc đó Liêu Song tranh thủ lấy lời khai của những người làm chung công tác với Ung Kiện
“...Hôm đó, anh Ung ở với chúng tôi suốt, đến nửa đêm mới về khách sạn”
“....Anh ta sao? Vừa mới gặp không ấn tượng lắm, nhưng anh ta siêng không chê đi đâu được”
- ---
Lúc này lấy lời khai đã gần hết người, có chàng trai đi vào, anh ta mặc bộ vest đen, áo sơ mi trắng, thắt caravat đen lịch lãm, ngũ quan cân đối, nhìn dáng vẻ có lẽ tâm trạng sa sút. Anh ta cúi đầu chào cả hai người bước qua chiếc ghế bành ngồi xuống, nhìn hai người đầy áy náy:“Xin lỗi vì đã để hai vị lặn lội đường xa qua đây, thật thất lễ khi không thể quay về kịp để lấy lời khai”
Liêu Song lắc đầu xua tay:”Anh Ung, anh không cần như thế, mỗi một giờ một phút chúng tôi đều làm hết khả năng có thể để đòi lại công bằng cho nạn nhân, đó là nghĩa vụ của bọn tôi.”
Hoắc Thần ho khan một tiếng, anh ngồi thẳng dậy, nhướng người về phía trước, đôi mắt nghiêm nghị nhìn người trên chiếc ghế, tay bật chế độ ghi âm trên điện thoại rồi đặt xuống bàn, dùng chất giọng khàn khàn nam tính vào vấn đề
- Trước hết phiền anh đưa điện thoại và các giấy tờ tùy thân cho cô gái bên cạnh tôi. Anh Ung, mọi lời nói của anh đều sẽ trở thành bằng chứng trước tòa, mong anh tích cực hợp tác với chúng tôi. Tôi là đại úy Ngụy Hoắc Thần, đội trưởng đội cảnh sát hình sự điều tra của thành phố Vũ sẽ là người lấy lời khai của anh. Vậy cho tôi hỏi, từ ngày mười lăm đến ngày ba mươi có phải anh vẫn công tác ở đây
Anh ta yếu ớt vâng một tiếng, đôi mắt tuyệt vọng ngước về phía hai người, một ánh mắt như bị vắt kiệt sức sống sau những biến cố. Ung Kiện chậm chạp gật đầu, giọng nói nhỏ dần rồi lại như muốn vỡ òa:“Đúng vậy, nếu như lúc đó tôi về sớm thì Diệp Diệp đã không xảy ra chuyện như vậy”
Trải qua cảm giác mất mát to lớn rồi mới hiểu người mình yêu quý không còn trên cõi đời này nữa là loại trải nghiệm đáng sợ như thế nào
Là một người nhạy cảm với xúc cảm của mọi người xung quanh, chỉ một cái chớp mắt liền hiểu được thật hay diễn. Nhìn một hồi từng biểu cảm đang dần vụn vỡ trong nỗi đau, rồi cô lại mấp máy môi như muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi
Ngụy Hoắc Thần vẫn chưa hỏi gì thêm, anh đang cần tên đối diện bình tĩnh sẵn sàng đối đáp với anh một loạt câu hỏi áp lực sắp tới. Đúng lúc này Liêu Song nhận được cuộc gọi từ Hạ Vi, cô lịch sự xin lỗi rồi xách balo đi ra ngoài, chỉ còn hai người đàn ông.
Ung Kiện cảm nhận nhận được ánh mắt âm trầm lạnh lẽo ghim lấy anh ta. Còn Hoắc Thần sau khi ném cho cái nhìn, hơi hướng về phía trước, dùng đôi tay to lớn gân guốc của mình rót hai tách trà cho anh ta rồi mới tới mình. Anh hỏi tiếp:”Vậy từ ngày hai mươi lăm đến ngày hai mươi chín – Tức là đêm cô Phùng bị sát hại, anh có từng quay trở về thành phố Vũ lần nào chứ?”
Hoắc Thần gật đầu rồi nhấp nhẹ ngụm trà, đôi mắt trở nên âm trầm khó đoán. Anh đan hai tay lại với nhau, giọng trầm xuống tựa như những miếng gỗ hiếm cháy trong lửa tí tách
- Vậy trong thời gian quen biết nạn nhân, anh có từng tìm hiểu những mối quan hệ trước đó chưa?
- Tôi là lần đầu của cô ấy, cũng đã được nửa năm. Trong khoảng thời gian quen tôi hay trước đó, đời tư của cô ấy không hề có gì cả.
- Vậy ngoài thời gian đi làm ở công ti và đi công tác ra thì anh ở suốt với cô Phùng sao?
- Đ-đúng vậy
Ánh mắt thẳng thừng của anh vừa chiếu xuống thì người kia vội gật đầu, ánh mắt nhanh chóng dời đi nơi khác. Đúng là người có tật giật mình, thật ra sớm đã bị anh bắt thóp rồi. Ngả người về chiếc ghế sofa, anh sẽ không hỏi tới nữa. Rất nhanh thở dài ra một hơi quay lại câu chuyện:”Xem ra anh không phải là nghi phạm rồi, xem ra mọi thứ đúng theo những gì mà những người đã làm việc cùng anh khai nhận.”
Phùng Kiện gật gật đầu rồi gượng cười:“Cảm ơn sếp vì đã không nghi ngờ tôi. Tôi hi vọng sếp có thể bắt hung thủ về quy án, để Diệp Diệp của tôi sớm có thể nhắm mắt mà yên nghỉ”
Ngụy Hoắc Thần tắt chế độ ghi âm trên điện thoại rồi đứng dậy, anh chào kiểu quân ngũ rồi đi ra khỏi phòng tiếp khách. Anh bật mạng lên lại, mở Wechat lên thì một dòng tin nhắn gửi đến, từ một tài khoản mà anh đã cố tình chuyển sang chế độ thân thiết.
[Thưa sếp, chúng ta đã có manh mối]
[Lần sau gọi tôi là Hoắc Thần, đừng gọi tôi là sếp...Với lại cô đang ở chỗ nào?]
[Vâng thưa sếp...À, tôi đang ở quán cà phê cách công ti ba căn]
- ---
Ở trong quán cà phê chuyên phục vụ cho dân văn phòng, Ngô Liêu Song điên cuồng nốc sạch mớ thuốc ở một bên tay, bàn tay còn lại cùng đôi mắt liếc nhìn đống danh sách dày cộp vừa được in ra nóng hổi. Trong lúc mải mê với công việc vừa được giao tới, chiếc ghế đối diện xê dịch ra tạo thành tiếng vang rất lớn vô tình lọt vào ánh mắt của Liêu Song. Cô vui vẻ cười cười chào, người đàn ông nghiêm nghị cao ngạo ngồi xuống đối diện khoát tay, theo thói quen hỏi trống không. Tay cầm lấy một sấp mỏng tài liệu để sau lưng chiếc laptop xem qua một lượt những chỗ đã được đánh dấu bằng dạ quang, lúc này Liêu Song ngước đôi mắt long lanh lên nhìn Ngụy Hoắc Thần
- Tới đâu rồi?
- Thưa sếp, trong lịch sử liên lạc của nạn nhân ba tháng trở lại đây trừ liên lạc với Ung Kiện và người nhà cổ ra thì có vài dãy số đáng ngờ, cứ cách vài ba hôm lại liên lạc một lần. Tính ra thì tổng cộng có bốn dãy số được dùng để gọi cho cô ta. Em đã kiểm tra thử, ba trong bốn dãy số được gọi đi gọi lại cho cô Phùng đều là số sim khuyến mãi. Em đã gọi hỏi nhà mạng thì họ bảo không còn số nào hoạt động, phỏng chừng hắn đã vứt đi sau khi gây án.
Liêu Song ngập ngừng vài giây rồi nói tiếp:
- Còn về nhân viên cáp quang, anh ta khai rằng khoảng năm rưỡi trong lúc đi đến nhà nạn nhân để sửa cáp truyền hình gấp thì bị ai đó đánh ngất trên đường lên chung cư. Còn về phía mẹ cô Phùng, tối hôm đó khoảng sáu giờ đến bảy giờ camera có ghi lại một lần bà ấy có đến nhà nạn nhân đưa đồ rồi chơi.
Hoắc Thần ừ một tiếng rồi uống cốc latte nóng hổi trong tay, trả lại đống hồ sơ về chỗ cũ. Đặt nốt cốc latte xuống bàn, đôi bàn tay to lớn gân guốc đan vào nhau rồi đặt trên bàn.
Hướng điều tra bây giờ không tệ, lại hoàn toàn chính xác, tuy nhiên vẫn chưa đủ để truy ra được hung thủ chứ đừng nói là bắt được. Nhưng đối với người hay áp dụng tâm lí vào việc điều tra như anh lại khác, chỉ cần nhìn vào từng cử chỉ, ánh mắt hay hành động nhỏ như kiến bò cũng đọc ra được suy nghĩ và dự tính trong tương lai, Ung Kiện cảm xúc đang không ổn định, anh cũng đã sớm đoán ra ngay chính xác anh ta muốn làm gì. Ngoài ra...lấy công tính tư!
- Ngô Liêu Song, cô làm rất tốt, tôi sẽ giao việc khác cho cô. Dọn đồ rồi theo tôi!
*
*
*
*
*
- ---
Sau một thời gian để mọi người chờ đợi thì mình cũng đã lên truyện rồi, xin lỗi vì sự chậm trễ này
Hi vọng mọi người ủng hộ truyện nhiều hơn nữa ạ. Luv u guys ?