Chương 22: Chuyến thăm Việt Nam
Hai tuần xa mẹ con Hoài An, Adam thấy nhớ vô cùng. Ngày nào anh cũng gọi video call cho cô để gặp bé Minh. Có lần gọi, đúng lúc Minh lật úp người. Anh vui đến nỗi cười phá lên. Song anh lại thấp thỏm về lời thề của gia tộc.
Mẹ con Hoài An không có lỗi để phải chịu sự trừng phạt của gia tộc anh. Đối với Adam, sống, làm việc, yêu thương và bảo vệ người thân. Đó mới là trách nhiệm to lớn của một người đàn ông thực thụ. Bởi có tình yêu mới tạo ra sức mạnh, từ đó mới có những bước đột phá để bảo tồn vị thế.
Và ngay lúc này, trong anh chỉ có ước mơ là cho hai mẹ con Hoài An một danh phận. Sự mong ước ấy, như ngọn lửa luôn cháy âm ĩ trong trong đầu. Anh yêu Hoài An và yêu cả bé Minh. Tình cảm ấy, ai nhìn vào cũng sẽ nhận ra khi đôi mắt của anh, luôn âu yếm, trìu mến những lúc bế Minh trên tay, đong đưa rồi hát ru bằng tiếng mẹ đẻ.
- Adam! Con sao vậy? Con không khỏe ở đâu sao?
- Con không sao mẹ ạ. Chỉ là con thấy nhớ hai mẹ con Hoài An nhưng không được ở gần họ mà thôi.
Adam nắm lấy bàn tay nhăn nheo của mẹ. Anh quỳ xuống dưới chân bà.
- Mẹ ơi! Con biết chuyện này hơi đường đột nhưng con muốn cưới Hoài An làm vợ. Mẹ hãy cùng con sang Việt Nam, gặp mặt mẹ con cô ấy một lần như lễ ra mắt được không mẹ!
- Đương nhiên là được rồi con trai yêu quý của mẹ. Chúng ta cần phải làm lễ nhỏ máu với con trai của con nữa.
Mẹ đồng ý, Adam thấy nhẹ người hẳn.
Hết tháng Hai, hai mẹ con Adam cùng sang Việt Nam. Suốt chặng đường từ Hà Nội đến nhà Hoài An, nhìn đường phố, nhìn hoạt động của con người. Mẹ của Adam hết sức ngỡ ngàng.
Bà từng nghe bố kể về Việt Nam. Về những con người nghèo đói đến trơ xương khi bị Pháp đô hộ, xác người già, trẻ em chết la liệt, đâu đâu cũng bốc mùi hôi thối. Rồi chính phủ Mĩ đem quân sang trợ giúp chống ách thống trị của chế độ Cộng sản độc tài. Một trận chiến dài đằng đẳng. Việt Nam trong hình dung của bà là những con người man rợ, đói kém và lạc hậu, hứng chịu nhiều thiên tai và chiến tranh liên miên. Thế mà sự thật khác so với tưởng tượng, đất nước này thực sự yên bình. Người già, người trẻ thản nhiên tập thể dục ngoài công viên như chưa có bất kỳ cuộc nội chiến nào. Cả những nhà trọc trời không khác gì như bên nước Mĩ.
Hiểu được sự ngạc nhiên của mẹ, Adam liền giải giải thích cho bà. Hóa ra, tầm hiểu biết của bà chỉ là quá khứ đau thương của Việt Nam. Hèn gì, Adam chưa bao giờ phàn nàn về nơi đây. Bà tự cười chính mình.
Chiếc taxi dừng lại trước cửa nhà Hoài An. Adam vội kéo va-li của mẹ vào trong nhà. Anh đi rất nhanh, bởi vì anh đang nóng lòng gặp lại mẹ con cô ấy.
- Hoài An ơi! Anh về rồi đây!
Mẹ Adam bước vào trong. Trong nhà không có bất kỳ tiếng động nào. Chỉ có mùi của trẻ con thoang thoảng bên cánh mũi
- Mẹ nghỉ ngơi một chút đi! Để con đi lấy nước cho mẹ! – Adam dìu mẹ ngồi xuống sofa.
- Mẹ con cô ấy đâu rồi?
- Chắc Hoài An gửi con nhà bà ngoại để đi chợ rồi mẹ ạ. Lát nữa cô ấy sẽ về thôi.
Adam bưng li nước ra mời mẹ, rồi ngồi xuống cạnh bà.
- Để con vào bếp nấu gì cho mẹ ăn nhé! Chắc mẹ cũng đói rồi.
Nói xong anh vào bếp mở tủ lạnh, lấy ra một số thức ăn. Mẹ của anh đi theo phía sau, bà ngắm nhìn ngôi nhà một lươt. MọI thứ được sắp xếp một cách gọn gàn. Chỉ là ngôi nhà này không nguy nga, tráng lệ như dinh thự Scott.
Adam, con trai bà vốn sở hữu cơ ngơi đồ sộ, có người hầu kẻ hạ vậy mà giờ đây lại sống trong ngôi nhà nhỏ bé thế này, còn tự tay vào bếp nấu ăn cho mẹ. Trong lòng bà trào lên niềm thương sót nhưng cũng thật hạnh phúc. Bà chưa bao giờ thấy con trai sống tự lập bao giờ. Quả nhiên, con trai bà đã lớn, đã đử sức để thay bà lãnh đạo gia tộc.
Bà tiến đến kệ sách, ánh mắt dừng lại ở tấm hình chụp Adam đang ôm Minh trong tay. Con trai bà, nó cười rõ hạnh phúc như thế. Bà phải mau tiến hành hôn lễ cho Adam. Nghĩ thế bà háo hức gặp hai mẹ con Hoài An hơn bao giờ hết.
- Adam! Tụi con sinh hoạt trong căn phòng nhỏ này thôi sao.
- Dạ không thưa mẹ! Hai mẹ con cô ấy ở đây còn con ở trên lầu.
- Thế thì bất tiện mỗi bận yêu nhỉ. - Bà cười
- Chúng con có làm gì đâu mà bất tiện hả mẹ...
Nói xong, Adam chợt nhận ra mình hố. Anh vội thanh minh.
- Ý con là chuyện đó... sao mẹ lại đường đột hỏi làm con...
Bà cứ nghĩ con trai mắc cỡ nên không bận tâm là bao.
Một lát sau, Hoài An ôm bé Minh vào nhà. Nhìn thấy Adam ở trong bếp, cô vô cùng mừng rỡ.
- Ôi Adam! Anh về khi nào mà không báo trước cho em. Anh làm em bất ngờ quá!
- Anh mới về nhưng anh còn có một bất ngờ nữa cho em.
Adam đưa tay về phía mẹ của anh và nói:
- Lần này anh không sang Việt Nam một mình mà còn có cả mẹ anh nữa. Mẹ của anh rất nóng lòng gặp em và Minh.
Hoài An nhìn sang ngưòi phụ nữ chừng trên dưới sáu mươi tuổi, bà mặc bộ đồ jean đơn giản, vai choàng tấm khăn rộng màu vàng in hình bông hoa. Nhưng khuôn mặt của bà rất đỗi quý phái và quyền lực. "Bà ấy là mẹ của Adam. Chuyện này là thật ư!" Hoài An chưa chuẩn bị điều gì cả. Cô cúi người chào bà.
Adam quay sang mẹ, hai mẹ con họ trao đổi bằng tiếng Anh. Hoài An đứng thộn ra. Cô không hiểu họ nói gì, cũng không biết nói gì bằng Tiếng Anh cho mẹ Adam hiểu.
Ngày hôm đó, một ngày thật nhiều bất ngờ
Mẹ con Hoài An không có lỗi để phải chịu sự trừng phạt của gia tộc anh. Đối với Adam, sống, làm việc, yêu thương và bảo vệ người thân. Đó mới là trách nhiệm to lớn của một người đàn ông thực thụ. Bởi có tình yêu mới tạo ra sức mạnh, từ đó mới có những bước đột phá để bảo tồn vị thế.
Và ngay lúc này, trong anh chỉ có ước mơ là cho hai mẹ con Hoài An một danh phận. Sự mong ước ấy, như ngọn lửa luôn cháy âm ĩ trong trong đầu. Anh yêu Hoài An và yêu cả bé Minh. Tình cảm ấy, ai nhìn vào cũng sẽ nhận ra khi đôi mắt của anh, luôn âu yếm, trìu mến những lúc bế Minh trên tay, đong đưa rồi hát ru bằng tiếng mẹ đẻ.
- Adam! Con sao vậy? Con không khỏe ở đâu sao?
- Con không sao mẹ ạ. Chỉ là con thấy nhớ hai mẹ con Hoài An nhưng không được ở gần họ mà thôi.
Adam nắm lấy bàn tay nhăn nheo của mẹ. Anh quỳ xuống dưới chân bà.
- Mẹ ơi! Con biết chuyện này hơi đường đột nhưng con muốn cưới Hoài An làm vợ. Mẹ hãy cùng con sang Việt Nam, gặp mặt mẹ con cô ấy một lần như lễ ra mắt được không mẹ!
- Đương nhiên là được rồi con trai yêu quý của mẹ. Chúng ta cần phải làm lễ nhỏ máu với con trai của con nữa.
Mẹ đồng ý, Adam thấy nhẹ người hẳn.
Hết tháng Hai, hai mẹ con Adam cùng sang Việt Nam. Suốt chặng đường từ Hà Nội đến nhà Hoài An, nhìn đường phố, nhìn hoạt động của con người. Mẹ của Adam hết sức ngỡ ngàng.
Bà từng nghe bố kể về Việt Nam. Về những con người nghèo đói đến trơ xương khi bị Pháp đô hộ, xác người già, trẻ em chết la liệt, đâu đâu cũng bốc mùi hôi thối. Rồi chính phủ Mĩ đem quân sang trợ giúp chống ách thống trị của chế độ Cộng sản độc tài. Một trận chiến dài đằng đẳng. Việt Nam trong hình dung của bà là những con người man rợ, đói kém và lạc hậu, hứng chịu nhiều thiên tai và chiến tranh liên miên. Thế mà sự thật khác so với tưởng tượng, đất nước này thực sự yên bình. Người già, người trẻ thản nhiên tập thể dục ngoài công viên như chưa có bất kỳ cuộc nội chiến nào. Cả những nhà trọc trời không khác gì như bên nước Mĩ.
Hiểu được sự ngạc nhiên của mẹ, Adam liền giải giải thích cho bà. Hóa ra, tầm hiểu biết của bà chỉ là quá khứ đau thương của Việt Nam. Hèn gì, Adam chưa bao giờ phàn nàn về nơi đây. Bà tự cười chính mình.
Chiếc taxi dừng lại trước cửa nhà Hoài An. Adam vội kéo va-li của mẹ vào trong nhà. Anh đi rất nhanh, bởi vì anh đang nóng lòng gặp lại mẹ con cô ấy.
- Hoài An ơi! Anh về rồi đây!
Mẹ Adam bước vào trong. Trong nhà không có bất kỳ tiếng động nào. Chỉ có mùi của trẻ con thoang thoảng bên cánh mũi
- Mẹ nghỉ ngơi một chút đi! Để con đi lấy nước cho mẹ! – Adam dìu mẹ ngồi xuống sofa.
- Mẹ con cô ấy đâu rồi?
- Chắc Hoài An gửi con nhà bà ngoại để đi chợ rồi mẹ ạ. Lát nữa cô ấy sẽ về thôi.
Adam bưng li nước ra mời mẹ, rồi ngồi xuống cạnh bà.
- Để con vào bếp nấu gì cho mẹ ăn nhé! Chắc mẹ cũng đói rồi.
Nói xong anh vào bếp mở tủ lạnh, lấy ra một số thức ăn. Mẹ của anh đi theo phía sau, bà ngắm nhìn ngôi nhà một lươt. MọI thứ được sắp xếp một cách gọn gàn. Chỉ là ngôi nhà này không nguy nga, tráng lệ như dinh thự Scott.
Adam, con trai bà vốn sở hữu cơ ngơi đồ sộ, có người hầu kẻ hạ vậy mà giờ đây lại sống trong ngôi nhà nhỏ bé thế này, còn tự tay vào bếp nấu ăn cho mẹ. Trong lòng bà trào lên niềm thương sót nhưng cũng thật hạnh phúc. Bà chưa bao giờ thấy con trai sống tự lập bao giờ. Quả nhiên, con trai bà đã lớn, đã đử sức để thay bà lãnh đạo gia tộc.
Bà tiến đến kệ sách, ánh mắt dừng lại ở tấm hình chụp Adam đang ôm Minh trong tay. Con trai bà, nó cười rõ hạnh phúc như thế. Bà phải mau tiến hành hôn lễ cho Adam. Nghĩ thế bà háo hức gặp hai mẹ con Hoài An hơn bao giờ hết.
- Adam! Tụi con sinh hoạt trong căn phòng nhỏ này thôi sao.
- Dạ không thưa mẹ! Hai mẹ con cô ấy ở đây còn con ở trên lầu.
- Thế thì bất tiện mỗi bận yêu nhỉ. - Bà cười
- Chúng con có làm gì đâu mà bất tiện hả mẹ...
Nói xong, Adam chợt nhận ra mình hố. Anh vội thanh minh.
- Ý con là chuyện đó... sao mẹ lại đường đột hỏi làm con...
Bà cứ nghĩ con trai mắc cỡ nên không bận tâm là bao.
Một lát sau, Hoài An ôm bé Minh vào nhà. Nhìn thấy Adam ở trong bếp, cô vô cùng mừng rỡ.
- Ôi Adam! Anh về khi nào mà không báo trước cho em. Anh làm em bất ngờ quá!
- Anh mới về nhưng anh còn có một bất ngờ nữa cho em.
Adam đưa tay về phía mẹ của anh và nói:
- Lần này anh không sang Việt Nam một mình mà còn có cả mẹ anh nữa. Mẹ của anh rất nóng lòng gặp em và Minh.
Hoài An nhìn sang ngưòi phụ nữ chừng trên dưới sáu mươi tuổi, bà mặc bộ đồ jean đơn giản, vai choàng tấm khăn rộng màu vàng in hình bông hoa. Nhưng khuôn mặt của bà rất đỗi quý phái và quyền lực. "Bà ấy là mẹ của Adam. Chuyện này là thật ư!" Hoài An chưa chuẩn bị điều gì cả. Cô cúi người chào bà.
Adam quay sang mẹ, hai mẹ con họ trao đổi bằng tiếng Anh. Hoài An đứng thộn ra. Cô không hiểu họ nói gì, cũng không biết nói gì bằng Tiếng Anh cho mẹ Adam hiểu.
Ngày hôm đó, một ngày thật nhiều bất ngờ