Chương 6: Gã đàn ông khốn nạn
Một ngày mưa, hắn, tên Tánh ngồi trong bàn ăn với tư cách là khách mời đặc biệt, hắn mê mẫn trước vẻ đẹp của Hoài An, hắn nhìn không chớp mắt. Ngực ra ngực, eo ra eo, mông ra mông. Vòng nào ra vòng đấy. Tánh quả biết chiêm ngưỡng cái đẹp. Thuở còn là sinh viên sư phạm khoa Tự nhiên, Hoài An vốn nổi tiếng là bảo bối của lớp Vật lí. Cô không đẹp sắc xảo nhưng có duyên. Ai nhìn vào cũng thấy mến.
Vợ của Tánh thời con gái cũng nuột nà, dễ nhìn không kém. Từ khi sinh hai mụn con, thân hình trở nên ục ịch, luộm thuộm đến chán. Bụng đùn ra mấy ngấn mỡ, mặt chi chít đốm tàn nhan, mông chằn chịt vết rạn đen xì. Hắn biết cái xấu của vợ là sự hi sinh cao cả của phụ nữ nhưng hắn không vượt qua cám dỗ của sắc đẹp. Bù lại vợ hắn giỏi chuyện làm tình. Tắt đèn đi, mọi thứ mờ mờ ảo ảo, sự nồng nhiệt của vợ đưa hắn lên thời khắc khoái cảm cao nhất. Mãi sau này dù ngủ với nhiều cô gái đẹp, chưa có ai làm hắn vượt qua giới hạn cảm xúc đó cả.
Tánh hồi tưởng về những đêm vợ nằm một mình trên giường, chiếc áo lót trễ quá vai nửa kín, nửa hở làm lòng hắn dâng lên khát vọng làm tình không sao cưỡng nổi. Hắn hôn lên đôi môi vợ, mút lấy mút để, cảm giác mềm mại, mọng nước, phản phất mùi hương rất riêng đẩy khứu giác hắn hoạt động hết công suất. Song không hiểu vì mê mẫn vẻ đẹp của Hoài An hay vì gì, trong tưởng tượng của hắn gương mặt vợ chính là gương mặt của Hoài An. Ở cự li rất gần, cô đáp lại cái hôn của Tánh, quàng tay sau cổ hắn, ghì chặt, bấu mạnh vào thớ vai căng phồng. Hai đôi môi quấn quíu vào nhau, vụt thành luồng điện rần rần lan tỏa khắp cơ thể. Hắn hối hả úp mặt vào cặp vú đang căng lên đẫy đà, mút đôi nhũ hoa cuồng nhiệt như hút cạn nhựa sống. Rạo rực, bồng cháy trong từng hơi thở không sao chế ngự được. Có nơi đã căng cứng lên, nóng ấm và oằn dài trên vế đùi của Hoài An. Hắn mơn man tay xuống đùi tìm kiếm. Chính giữa - nơi xanh mướt mát như cỏ non. Cái chỗ đấy, nóng ẩm, mê hoặc bản năng của giống đực hơn bao giờ nào hết. Hắn thúc mạnh, dai dẳng, hòa quyện, tan ra và thăng hoa.
Trí tưởng tượng của Tánh phong phú và chân thật đến nỗi nơi đó cứng đanh làm phần dưới bị bó chặt trong đáy quần. Dễ hiểu rằng, Tánh còn trẻ, tràn đầy sức sống lại xa vợ. đứng trước người đẹp cộng thêm dục tính sẵn có, hắn muốn bùng nổ, giải phóng cơ thể khỏi thắt lưng quần.
...**************...
Đêm đó, cái đêm đáng sợ trong đời, để lại vết nhơ trong cuộc đời Hoài An. Tánh nhân lúc không có ai, hắn khóa trái cửa, tắt đèn. Hoài An thoáng thấy qua đường kẻ ánh sáng yếu ớt ngoài dọc hành lang rọi vào, một người đàn ông bịt mặt tự giật phăng cúc áo, cởi thắt lưng quần. Đôi mắt hắn sắc lẹm như thú đói. Hoảng hốt, Hoài An lùi vào góc cửa, hét lên tiếng cầu cứu thất thanh.
- Đừng làm ồn nữa. Căn phòng này vừa xa, vừa tách biệt, em có la cũng không ai nghe thấy đâu.
- Đồ khốn nạn! Anh không được lại gần tôi!
Tánh bình thản, chậm rãi tiến lại gần. Hắn tiến tới, Hoài An lùi về sau. Cứ như thế, trong vài giây, Hoài An đã bị hắn dồn vào góc tường.
- Nếu em ngoan ngoãn chiều anh đêm nay. Anh sẽ giúp em vô biên chế.
- Kinh tởm!
Tánh đưa tay vòng chặt eo Hoài An. Cô vùng vẫy, gào thét. Chiếc áo sơ mi bị hắn giật tung ra. Tánh hất ngã Hoài An xuống nền gạch bông cũ rồi đỗ người đè lên cô. Hoài An giãy giụa, nghiêng người, bắt tréo chân, cắn chặt vào bàn tay đang cuồn cuộn từng bó cơ.
- Đ.m! Em dám cắn tôi à! - Tánh tát Hoài An một cú trời giáng vào mang tai. Cô rơi vào trạng thái mê man, cơ thể mềm nhũng. Mái tóc xõa bung trên nền gạch. Hắn lôi ra thanh thép nóng hổi, miết vào hõm rốn. Gần một phút, Hoài An dần phục hồi đầu óc. "Bình tĩnh! Mình cần bình tĩnh để nghĩ cách thoát thân". Hoài An tự trấn an mình. Lưỡng lự một chút, cô co chân nu vào hạ bộ của Tánh, cơn đau làm hắn rống lên như lợn bị chọc tiết. Hoài An mở khóa cửa, tháo chạy.
Một người là bản năng sống còn, một người là bản năng của con đực đang hừng hực lửa và bản năng ấy đủ tỉnh táo để biết, khi Hoài An tháo chạy, mọi chuyện sẽ vỡ lẽ. Tánh điên cuồng lôi Hoài An vào lại căn bếp. Lần này hắn không nhẹ tay nữa. Hoài An cuộn tròn người, hét lớn "Cứu, cứu với!".
- Câm mồm!. Giọng Tánh đanh thép, lạnh tanh. Có thể thấy hắn quyết không từ bỏ. Hắn dùng áo sơ mi của hắn trói ngược tay Hoài An ra đằng sau. Rồi đưa môi ve vãn quanh bờ vai mềm mại đang lấm tấm mồ hôi. "Thật kinh tởm" Hoài An gồng mình, nghiến chặt răng cảm tưởng chỉ cần chịu đựng thêm chút xíu thôi nó sẽ vỡ vụn thành trăm mảnh. Biết chống trọi không được, Hoài An chuyển sang khóc lóc van xin. Cô khóc thật, bởi thân thể là của mình, vậy mà phải xin xỏ người khác đừng chạm tới.
Trong lúc tưởng chừng rơi vào tuyệt vọng, Hoài An thoáng nghe tiếng bước chân người ngoài kia.
- Cứu! cứu với!
Tiếng bước chân chạy mạnh mẽ, rõ ràng. Không phải của một mà là của một đám người. Tánh dường như cũng nhận ra tiếng bước chân hướng phòng bếp. Hắn vơ đại những gì gần đó rồi tháo chạy theo con kênh phía sau trường.
Đèn tuýp sáng lên, cơ thể đang độ xuân thì lộ ra, bóng bẩy, phơi phới, thon thả, nổi bật trên nền vàng trước bao ánh mắt. Hoài An nghiên mình, cuộn tròn cơ thể. Xấu hổ, bẽ bàn. Cô chỉ có thể khóc to lên thành tiếng. Nhìn tình hình ai cũng hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Tất cả đều im lặng. Vào giây phút này im lặng có lẽ là phương thuốc chữa lành duy nhất. Adam tiến lại gần, cởi áo che chắn cho Hoài An. Anh nhất bổng cô vào lòng, xuyên qua bao ánh mắt dòm ngó.
Không sao rồi! Đã có anh ở đây!.
Vợ của Tánh thời con gái cũng nuột nà, dễ nhìn không kém. Từ khi sinh hai mụn con, thân hình trở nên ục ịch, luộm thuộm đến chán. Bụng đùn ra mấy ngấn mỡ, mặt chi chít đốm tàn nhan, mông chằn chịt vết rạn đen xì. Hắn biết cái xấu của vợ là sự hi sinh cao cả của phụ nữ nhưng hắn không vượt qua cám dỗ của sắc đẹp. Bù lại vợ hắn giỏi chuyện làm tình. Tắt đèn đi, mọi thứ mờ mờ ảo ảo, sự nồng nhiệt của vợ đưa hắn lên thời khắc khoái cảm cao nhất. Mãi sau này dù ngủ với nhiều cô gái đẹp, chưa có ai làm hắn vượt qua giới hạn cảm xúc đó cả.
Tánh hồi tưởng về những đêm vợ nằm một mình trên giường, chiếc áo lót trễ quá vai nửa kín, nửa hở làm lòng hắn dâng lên khát vọng làm tình không sao cưỡng nổi. Hắn hôn lên đôi môi vợ, mút lấy mút để, cảm giác mềm mại, mọng nước, phản phất mùi hương rất riêng đẩy khứu giác hắn hoạt động hết công suất. Song không hiểu vì mê mẫn vẻ đẹp của Hoài An hay vì gì, trong tưởng tượng của hắn gương mặt vợ chính là gương mặt của Hoài An. Ở cự li rất gần, cô đáp lại cái hôn của Tánh, quàng tay sau cổ hắn, ghì chặt, bấu mạnh vào thớ vai căng phồng. Hai đôi môi quấn quíu vào nhau, vụt thành luồng điện rần rần lan tỏa khắp cơ thể. Hắn hối hả úp mặt vào cặp vú đang căng lên đẫy đà, mút đôi nhũ hoa cuồng nhiệt như hút cạn nhựa sống. Rạo rực, bồng cháy trong từng hơi thở không sao chế ngự được. Có nơi đã căng cứng lên, nóng ấm và oằn dài trên vế đùi của Hoài An. Hắn mơn man tay xuống đùi tìm kiếm. Chính giữa - nơi xanh mướt mát như cỏ non. Cái chỗ đấy, nóng ẩm, mê hoặc bản năng của giống đực hơn bao giờ nào hết. Hắn thúc mạnh, dai dẳng, hòa quyện, tan ra và thăng hoa.
Trí tưởng tượng của Tánh phong phú và chân thật đến nỗi nơi đó cứng đanh làm phần dưới bị bó chặt trong đáy quần. Dễ hiểu rằng, Tánh còn trẻ, tràn đầy sức sống lại xa vợ. đứng trước người đẹp cộng thêm dục tính sẵn có, hắn muốn bùng nổ, giải phóng cơ thể khỏi thắt lưng quần.
...**************...
Đêm đó, cái đêm đáng sợ trong đời, để lại vết nhơ trong cuộc đời Hoài An. Tánh nhân lúc không có ai, hắn khóa trái cửa, tắt đèn. Hoài An thoáng thấy qua đường kẻ ánh sáng yếu ớt ngoài dọc hành lang rọi vào, một người đàn ông bịt mặt tự giật phăng cúc áo, cởi thắt lưng quần. Đôi mắt hắn sắc lẹm như thú đói. Hoảng hốt, Hoài An lùi vào góc cửa, hét lên tiếng cầu cứu thất thanh.
- Đừng làm ồn nữa. Căn phòng này vừa xa, vừa tách biệt, em có la cũng không ai nghe thấy đâu.
- Đồ khốn nạn! Anh không được lại gần tôi!
Tánh bình thản, chậm rãi tiến lại gần. Hắn tiến tới, Hoài An lùi về sau. Cứ như thế, trong vài giây, Hoài An đã bị hắn dồn vào góc tường.
- Nếu em ngoan ngoãn chiều anh đêm nay. Anh sẽ giúp em vô biên chế.
- Kinh tởm!
Tánh đưa tay vòng chặt eo Hoài An. Cô vùng vẫy, gào thét. Chiếc áo sơ mi bị hắn giật tung ra. Tánh hất ngã Hoài An xuống nền gạch bông cũ rồi đỗ người đè lên cô. Hoài An giãy giụa, nghiêng người, bắt tréo chân, cắn chặt vào bàn tay đang cuồn cuộn từng bó cơ.
- Đ.m! Em dám cắn tôi à! - Tánh tát Hoài An một cú trời giáng vào mang tai. Cô rơi vào trạng thái mê man, cơ thể mềm nhũng. Mái tóc xõa bung trên nền gạch. Hắn lôi ra thanh thép nóng hổi, miết vào hõm rốn. Gần một phút, Hoài An dần phục hồi đầu óc. "Bình tĩnh! Mình cần bình tĩnh để nghĩ cách thoát thân". Hoài An tự trấn an mình. Lưỡng lự một chút, cô co chân nu vào hạ bộ của Tánh, cơn đau làm hắn rống lên như lợn bị chọc tiết. Hoài An mở khóa cửa, tháo chạy.
Một người là bản năng sống còn, một người là bản năng của con đực đang hừng hực lửa và bản năng ấy đủ tỉnh táo để biết, khi Hoài An tháo chạy, mọi chuyện sẽ vỡ lẽ. Tánh điên cuồng lôi Hoài An vào lại căn bếp. Lần này hắn không nhẹ tay nữa. Hoài An cuộn tròn người, hét lớn "Cứu, cứu với!".
- Câm mồm!. Giọng Tánh đanh thép, lạnh tanh. Có thể thấy hắn quyết không từ bỏ. Hắn dùng áo sơ mi của hắn trói ngược tay Hoài An ra đằng sau. Rồi đưa môi ve vãn quanh bờ vai mềm mại đang lấm tấm mồ hôi. "Thật kinh tởm" Hoài An gồng mình, nghiến chặt răng cảm tưởng chỉ cần chịu đựng thêm chút xíu thôi nó sẽ vỡ vụn thành trăm mảnh. Biết chống trọi không được, Hoài An chuyển sang khóc lóc van xin. Cô khóc thật, bởi thân thể là của mình, vậy mà phải xin xỏ người khác đừng chạm tới.
Trong lúc tưởng chừng rơi vào tuyệt vọng, Hoài An thoáng nghe tiếng bước chân người ngoài kia.
- Cứu! cứu với!
Tiếng bước chân chạy mạnh mẽ, rõ ràng. Không phải của một mà là của một đám người. Tánh dường như cũng nhận ra tiếng bước chân hướng phòng bếp. Hắn vơ đại những gì gần đó rồi tháo chạy theo con kênh phía sau trường.
Đèn tuýp sáng lên, cơ thể đang độ xuân thì lộ ra, bóng bẩy, phơi phới, thon thả, nổi bật trên nền vàng trước bao ánh mắt. Hoài An nghiên mình, cuộn tròn cơ thể. Xấu hổ, bẽ bàn. Cô chỉ có thể khóc to lên thành tiếng. Nhìn tình hình ai cũng hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Tất cả đều im lặng. Vào giây phút này im lặng có lẽ là phương thuốc chữa lành duy nhất. Adam tiến lại gần, cởi áo che chắn cho Hoài An. Anh nhất bổng cô vào lòng, xuyên qua bao ánh mắt dòm ngó.
Không sao rồi! Đã có anh ở đây!.