Chương 53: Ngọc Lưu Ly và Hắc Mệnh Kiếm
Sau này khi A Hy chọn Khương Đồng trở thành người định mệnh của mình. Osha đã từ chối giúp đỡ lấy mảnh ngọc ở chỗ Hoàng tộc cho A Hy. Nhưng ngược lại, A Hy đã lấy được mảnh ngọc ở Liễu gia. Sức mạnh của A Hy tăng lên một cách nhanh chóng và hỗ trợ rất nhiều cho Cổ lang đoàn. Cho đến khi sự kiện ở địa cầu cổ xảy ra.
“Như vậy, hiện chỉ còn ba mảnh Ngọc Lưu Ly ở chỗ Hoàng tộc, Ngưng gia và Trang gia. Nếu tôi hợp nhất được ba mảng ngọc còn lại, như vậy là có thể giúp Ali cứu A Hy về có đúng không?”
“Đồng Đồng, Osha hiện đã dễ nói chuyện hơn, Ngọc Lưu Ly ở chỗ Hoàng tộc, cậu có thể lấy dễ dàng. Hai mảnh còn lại, phải để cậu tự nghĩ cách rồi. Tôi sẽ nói Osha và các tinh linh giúp đỡ cậu hết sức” – Alivera gật đầu nói tiếp
“Được, lần này đến Rakirac của Ngưng gia, tôi sẽ điều tra thêm. Ali, tôi nhất định sẽ không để em có chuyện gì” – Khương Đồng khẳng định đầy sự chắc chắn.
“Có thể hứa với tôi một chuyện không?” – Cô gái ngước mắt nhìn Khương Đồng với sự chân thành “Đừng để các tinh linh khác biết về chiếc hộp vàng”
Dịu dàng hôn lên trán của Alivera, Khương Đồng nói “Được, tôi hứa với em. Tôi cũng sẽ không dùng đến nó”
Trước khi đi, Alivera tặng Khương Đồng một thanh kiếm khác khi biết cậu đến Rakirac với thân phận khác. Nếu vậy, dùng Xích Lam kiếm quả thật quá lộ liễu. Dẫn Khương Đồng đến phòng sách của mình. Alivera mở cánh cửa bí mật sau giá sách, nơi đó đựng một chiếc hộp gỗ màu đen viền vàng hình rồng uốn lượn vô cùng tinh xảo.
Khương Đồng nhận chiếc hộp từ tay Alivera, nâng niu đặt nó lên bàn sách rồi mở ra. Bên trong là một thanh kiếm to gấp hai lần Xích Lam kiếm, nó có một màu đen tuyền, dọc thân kiếm có một hàng chữ được khác chìm mang đầy hơi thở cổ xưa. Khương Đồng cầm thanh kiếm lên, sức nặng của nó làm cậu có chút tốn sức. Như cảm nhận được hơi thở của người cầm, thanh kiếm phát ra vầng sáng vàng bao quanh lưỡi kiếm và Khương Đồng, một luồng sức mạnh từ thanh kiếm chạy dọc vào thân thể Khương Đồng theo cánh tay cậu.
Khương Đồng đau đớn muốn buông thanh kiếm, nhưng tâm thức cậu không cho phép, vẫn nắm chặt thanh kiếm đang run bần bật trong tay. Cho đến khi cánh tay nứt toạc, máu chảy từ tay cậu đến chuôi kiếm rồi thân kiếm, thấm đẫm đến đầu kiếm, dòng chữ chìm khắc ở giữa thân kiếm cũng sáng chói rực rỡ rồi cả thanh kiếm biến mất, hóa thành một hình xăm hình thanh kiếm được một con rồng bao quanh trên cánh tay cậu.
Alivera bình tĩnh nhìn mọi thứ xảy ra. Rồi đưa tay niệm chú, vết thương ở cánh tay Khương Đồng đã biến mất. Cô mới giải thích với Khương Đồng.
“Thanh kiếm này đã nhận cậu là chủ, tên của nó là Hắc Mệnh kiếm!”
“Hắc Mệnh kiếm… sao?” – Cái tên này làm Khương Đồng cảm thấy vô cùng quen thuộc, dường như đã từng nghe đến ở đâu đó.
“Ừm, được rồi. Đồng Đồng đi thôi, hẳn cũng sắp đến rồi. Cẩn thận nhé” – Alivera không muốn nói thêm, đẩy Khương Đồng ra khỏi phòng sách rời khỏi thung lũng.
Đến khi tỉnh dậy sau giấc mộng, cánh tay Khương Đồng vẫn còn hơi nhói. Vén tay áo lên, cậu thấy hình xăm thanh kiếm vẫn còn khá ấm. Sự thổn thức trong trái tim cũng dần dịu xuống. Tiếng loa phát thông báo đến trạm hàng không Rakirac kéo Khương Đồng về thực tại. Cậu đứng dậy, theo các hành khách khác xuống phi thuyền. Không khí ở Rakirac có vẻ nóng bỏng hơn so với Olad. Ánh mặt trời tràn ngập mang hơi nóng bao trùm mọi nơi cậu nhìn thấy.
Khương Đồng kéo nón áo choàng lên, che đi mái tóc bạch kim của mình rồi từ từ hòa vào dòng người phía trước. Thuê xe bay đi vào thành phố Fuman, thủ đô của Rakirac. Ngồi cùng Khương Đồng là một số thương nhân, pháp sư. Họ cũng đến từ nhiều hành tinh khác. Không gian yên lặng chỉ có tiếng thở của mỗi người. Di chuyển được 2 giờ, bỗng xe bay đột ngột ngừng lại, sau đó nó bị một lực vô cùng lớn va chạm đẩy mạnh văng ra xa, bên tai chỉ còn nghe thấy tiếng gầm rú của một con ma thú nào đó. Hành khách trên xe bay chưa kịp nhận ra nguy hiểm, các pháp sư bên trong đã tạo nhanh một kết giới bảo vệ mọi người an toàn sau cú va chạm.
Khương Đồng giúp đỡ các hành khách là người thường ra khỏi xe bay, các pháp sư lại đang ra sức chiến đấu với ma thú vừa xuất hiện. Một con Cự Nhãn Lang với hình thể của một con sói đen một mắt cao 3m đang giao chiến một cách mất kiểm soát. Tiếng gầm cùng tiếng hú vang khắp khu vực, khiến các xe bay ở phía sau dừng hẳn không dám tiến đến. Mắt của nó đỏ lên hằn nhưng tia máu, cái miệng đầy máu như thể trước đó đã giáo chiến với ma thú hoặc nhân loại nào khác. Nó không ngừng dùng hai chi trước của mình cào cấu vào tấm khiên ma pháp của các pháp sư. Móng vuốt sắc bén hạ xuống lần nữa, trực tiếp rạch ngang, chia tấm thủy ngự của một nữ pháp sư thành ba mảnh. Không những thế còn trực tiếp xuyên qua, cắt ba đường trên thân thể của cô ấy.
“Tù giam!” – Khương Đồng trực tiếp thi triển pháp thuật không gian trung giai cấp 1, giam giữ con sói hung dữ lại. Tiếp tục thi triển Trung giai cấp 2 “Không kích”. Ma năng chuyển chuyển động, không gian trong tù giam ép chặt, bóp chặt Cự Nhãn Lang đến biến dạng rồi nổ tung.
Tất cả mọi người đều há hốc nhìn mọi thứ diễn ra. Pháp sư không gian vốn đã khan hiếm, năng lực còn vô cùng mạnh mẽ. Chỉ là trung giai ma pháp đã dễ dàng giết chết một con ma thú to lớn. Mọi người quay lại nhìn chàng trai trong chiếc áo choàng trắng, cánh tay chàng trai còn đang giơ trên cao, vòng tròn ma pháp sáng chói dưới chân một cách rõ ràng. Chỉ nhiêu đó thôi cũng để những pháp sư ở đây biết. Vị pháp sư trẻ tuổi này có năng lực không thể xem thường.
Phía xa quân đội đã nhanh chóng đi đến. Nhìn huy hiệu trên áo của họ, Khương Đồng biết đó là Huyền Vũ quân đoàn của Ngưng gia. Cậu không muốn dính dáng đến họ nên trong lúc đám đông không chú ý liền rời khỏi. Lúc mọi người quay lại tìm vị pháp sư đã giết chết ma thú, đã không còn bóng dáng chiếc áo choàng trắng của cậu nữa.
Khương Đồng vừa đi, vừa suy ngẫm những gì Quang Vưu đã nói. Rakirac thật sự đang có vấn đề, chỉ mới đặt chân đến đây chưa bao lâu, ma thú đã hoành hành đến đường chính. May chỉ là một Cự Nhãn Lang chỉ biết dùng sức, nếu là ma thú cỡ lớn khác có khả năng dùng ma pháp, vậy không phải là vấn đề nhỏ nữa.
“Như vậy, hiện chỉ còn ba mảnh Ngọc Lưu Ly ở chỗ Hoàng tộc, Ngưng gia và Trang gia. Nếu tôi hợp nhất được ba mảng ngọc còn lại, như vậy là có thể giúp Ali cứu A Hy về có đúng không?”
“Đồng Đồng, Osha hiện đã dễ nói chuyện hơn, Ngọc Lưu Ly ở chỗ Hoàng tộc, cậu có thể lấy dễ dàng. Hai mảnh còn lại, phải để cậu tự nghĩ cách rồi. Tôi sẽ nói Osha và các tinh linh giúp đỡ cậu hết sức” – Alivera gật đầu nói tiếp
“Được, lần này đến Rakirac của Ngưng gia, tôi sẽ điều tra thêm. Ali, tôi nhất định sẽ không để em có chuyện gì” – Khương Đồng khẳng định đầy sự chắc chắn.
“Có thể hứa với tôi một chuyện không?” – Cô gái ngước mắt nhìn Khương Đồng với sự chân thành “Đừng để các tinh linh khác biết về chiếc hộp vàng”
Dịu dàng hôn lên trán của Alivera, Khương Đồng nói “Được, tôi hứa với em. Tôi cũng sẽ không dùng đến nó”
Trước khi đi, Alivera tặng Khương Đồng một thanh kiếm khác khi biết cậu đến Rakirac với thân phận khác. Nếu vậy, dùng Xích Lam kiếm quả thật quá lộ liễu. Dẫn Khương Đồng đến phòng sách của mình. Alivera mở cánh cửa bí mật sau giá sách, nơi đó đựng một chiếc hộp gỗ màu đen viền vàng hình rồng uốn lượn vô cùng tinh xảo.
Khương Đồng nhận chiếc hộp từ tay Alivera, nâng niu đặt nó lên bàn sách rồi mở ra. Bên trong là một thanh kiếm to gấp hai lần Xích Lam kiếm, nó có một màu đen tuyền, dọc thân kiếm có một hàng chữ được khác chìm mang đầy hơi thở cổ xưa. Khương Đồng cầm thanh kiếm lên, sức nặng của nó làm cậu có chút tốn sức. Như cảm nhận được hơi thở của người cầm, thanh kiếm phát ra vầng sáng vàng bao quanh lưỡi kiếm và Khương Đồng, một luồng sức mạnh từ thanh kiếm chạy dọc vào thân thể Khương Đồng theo cánh tay cậu.
Khương Đồng đau đớn muốn buông thanh kiếm, nhưng tâm thức cậu không cho phép, vẫn nắm chặt thanh kiếm đang run bần bật trong tay. Cho đến khi cánh tay nứt toạc, máu chảy từ tay cậu đến chuôi kiếm rồi thân kiếm, thấm đẫm đến đầu kiếm, dòng chữ chìm khắc ở giữa thân kiếm cũng sáng chói rực rỡ rồi cả thanh kiếm biến mất, hóa thành một hình xăm hình thanh kiếm được một con rồng bao quanh trên cánh tay cậu.
Alivera bình tĩnh nhìn mọi thứ xảy ra. Rồi đưa tay niệm chú, vết thương ở cánh tay Khương Đồng đã biến mất. Cô mới giải thích với Khương Đồng.
“Thanh kiếm này đã nhận cậu là chủ, tên của nó là Hắc Mệnh kiếm!”
“Hắc Mệnh kiếm… sao?” – Cái tên này làm Khương Đồng cảm thấy vô cùng quen thuộc, dường như đã từng nghe đến ở đâu đó.
“Ừm, được rồi. Đồng Đồng đi thôi, hẳn cũng sắp đến rồi. Cẩn thận nhé” – Alivera không muốn nói thêm, đẩy Khương Đồng ra khỏi phòng sách rời khỏi thung lũng.
Đến khi tỉnh dậy sau giấc mộng, cánh tay Khương Đồng vẫn còn hơi nhói. Vén tay áo lên, cậu thấy hình xăm thanh kiếm vẫn còn khá ấm. Sự thổn thức trong trái tim cũng dần dịu xuống. Tiếng loa phát thông báo đến trạm hàng không Rakirac kéo Khương Đồng về thực tại. Cậu đứng dậy, theo các hành khách khác xuống phi thuyền. Không khí ở Rakirac có vẻ nóng bỏng hơn so với Olad. Ánh mặt trời tràn ngập mang hơi nóng bao trùm mọi nơi cậu nhìn thấy.
Khương Đồng kéo nón áo choàng lên, che đi mái tóc bạch kim của mình rồi từ từ hòa vào dòng người phía trước. Thuê xe bay đi vào thành phố Fuman, thủ đô của Rakirac. Ngồi cùng Khương Đồng là một số thương nhân, pháp sư. Họ cũng đến từ nhiều hành tinh khác. Không gian yên lặng chỉ có tiếng thở của mỗi người. Di chuyển được 2 giờ, bỗng xe bay đột ngột ngừng lại, sau đó nó bị một lực vô cùng lớn va chạm đẩy mạnh văng ra xa, bên tai chỉ còn nghe thấy tiếng gầm rú của một con ma thú nào đó. Hành khách trên xe bay chưa kịp nhận ra nguy hiểm, các pháp sư bên trong đã tạo nhanh một kết giới bảo vệ mọi người an toàn sau cú va chạm.
Khương Đồng giúp đỡ các hành khách là người thường ra khỏi xe bay, các pháp sư lại đang ra sức chiến đấu với ma thú vừa xuất hiện. Một con Cự Nhãn Lang với hình thể của một con sói đen một mắt cao 3m đang giao chiến một cách mất kiểm soát. Tiếng gầm cùng tiếng hú vang khắp khu vực, khiến các xe bay ở phía sau dừng hẳn không dám tiến đến. Mắt của nó đỏ lên hằn nhưng tia máu, cái miệng đầy máu như thể trước đó đã giáo chiến với ma thú hoặc nhân loại nào khác. Nó không ngừng dùng hai chi trước của mình cào cấu vào tấm khiên ma pháp của các pháp sư. Móng vuốt sắc bén hạ xuống lần nữa, trực tiếp rạch ngang, chia tấm thủy ngự của một nữ pháp sư thành ba mảnh. Không những thế còn trực tiếp xuyên qua, cắt ba đường trên thân thể của cô ấy.
“Tù giam!” – Khương Đồng trực tiếp thi triển pháp thuật không gian trung giai cấp 1, giam giữ con sói hung dữ lại. Tiếp tục thi triển Trung giai cấp 2 “Không kích”. Ma năng chuyển chuyển động, không gian trong tù giam ép chặt, bóp chặt Cự Nhãn Lang đến biến dạng rồi nổ tung.
Tất cả mọi người đều há hốc nhìn mọi thứ diễn ra. Pháp sư không gian vốn đã khan hiếm, năng lực còn vô cùng mạnh mẽ. Chỉ là trung giai ma pháp đã dễ dàng giết chết một con ma thú to lớn. Mọi người quay lại nhìn chàng trai trong chiếc áo choàng trắng, cánh tay chàng trai còn đang giơ trên cao, vòng tròn ma pháp sáng chói dưới chân một cách rõ ràng. Chỉ nhiêu đó thôi cũng để những pháp sư ở đây biết. Vị pháp sư trẻ tuổi này có năng lực không thể xem thường.
Phía xa quân đội đã nhanh chóng đi đến. Nhìn huy hiệu trên áo của họ, Khương Đồng biết đó là Huyền Vũ quân đoàn của Ngưng gia. Cậu không muốn dính dáng đến họ nên trong lúc đám đông không chú ý liền rời khỏi. Lúc mọi người quay lại tìm vị pháp sư đã giết chết ma thú, đã không còn bóng dáng chiếc áo choàng trắng của cậu nữa.
Khương Đồng vừa đi, vừa suy ngẫm những gì Quang Vưu đã nói. Rakirac thật sự đang có vấn đề, chỉ mới đặt chân đến đây chưa bao lâu, ma thú đã hoành hành đến đường chính. May chỉ là một Cự Nhãn Lang chỉ biết dùng sức, nếu là ma thú cỡ lớn khác có khả năng dùng ma pháp, vậy không phải là vấn đề nhỏ nữa.