Chương 2: Cây Ginger và Diệp Quả
Liên Bang năm 3570
Tại vùng quê yên bình thuộc tinh cầu Bolia, đây là nơi sinh trưởng của nhiều loài động, thực vật nhất trong các tinh cầu thuộc Liên Bang. Bolia được biết đến là tinh cầu của tinh linh, nơi có nhiều tinh linh thuần chủng nhất trong các tinh cầu đã được phát hiện. Không ai biết được vì sao các tinh linh lại thích vùng đất này, họ chỉ biết dù một tinh linh ra đời hay chết đi, chúng đều có nguyện vọng quay lại vùng đất này.
Hệ sinh thái của Bolia kì quặc đến độ, không một trạm nghiên cứu hoặc khu du lịch nào của Liên Bang có thể xây dựng tại đây. Nếu cố gắng xây dựng, họ cũng sẽ bị chính năng lượng tại vùng đất này nhấn chìm, đây là “lời nguyền” tại vùng đất của tinh linh. Kể cả hoàng cung của hoàng tộc của Osha cũng phải dời về sao chủ Olab.
Hằng năm cứ vào mùa xuân, học viên pháp thuật hoàng gia sẽ tổ chức buổi lễ trưởng thành cho các pháp sư trẻ tuổi – người sở hữu mắt thần có thể thấy được tinh linh. Tìm kiếm tinh linh cho chính mình. Vì tỷ lệ tinh linh thuần chủng là rất ít, các nhà nghiên cứu về tinh linh đã không ngừng nuôi cấy và đưa tinh linh đến vùng đất này để sinh sôi và phát triển. Tỷ lệ số người có thể kí khế ước cùng tinh linh khá ít, khế ước với tinh linh thuần chủng lại càng hiếm hơn. Nhưng vẫn không thể ngăn cản khát vọng tìm kiếm được tinh linh của các pháp sư. Đó không chỉ chứng tỏ được sức mạnh của pháp sư và còn thể hiện được địa vị của họ trong thế giới này.
Trong rừng tinh linh, một chàng trai trẻ đang không ngừng chạy sâu vào núi. Bước chân ổn định trên đường núi trơn trượt cho thấy cậu đã đi đến đây vô số lần. Chạy theo cậu không ngừng xuất hiện nhiều vệt sáng với màu xanh lục. Không chỉ thế, chúng còn không ngừng phát ra sức mạnh tấn công cậu. Nhanh nhẹn và khéo léo né tránh các công kích, chàng trai nhận ra tinh linh này ngày càng giảo hoạt, ra tay càng ngày càng không kiêng nể gì nữa.
Chạy tới lung thũng sâu trong núi, chàng trai trẻ nhanh miệng niệm chú, dưới chân cậu xuất hiện từng hộp không gian, như bậc thang giúp cậu băng qua con sông bắt ngang thung lũng. Mộc tinh linh ở đằng sau dậm chân trên cành cây dẩu miệng “Lại để cậu ấy thoát rồi ~~”. Thế nhưng nó không dám chạy sang bờ bên kia, trực giác cho nó biết nó không được phép đến đấy nên đành phải ở bên này chờ chàng trai trẻ quay lại.
Ở bên kia, chàng trai dừng chân trước một cánh đồng hoa cực kì rộng lớn và đầy màu sắc. Nơi này cũng là nơi sinh trưởng của cây Ginger – Một loại thảo dược trị bệnh phong thấp cực kì hiệu quả. Mẹ của cậu đã bị căn bệnh này từ nhiều năm trước, cứ đến mùa thu đông là chân lại vô cùng đau. Cậu phải tham khảo rất nhiều nơi mới biết đến loài cây này, thậm chí chúng còn được treo thưởng tại hội quán thợ săn nhưng không ai có thể hoàn thành nhiệm vụ này. Cậu nhận nhiệm vụ này một là vì kiếm tiền, hai là có thuốc cho mẹ. Thật may vì cậu quen được rất nhiều tinh linh tại khu rừng này, chúng nói rằng cậu có thể tìm thử ở thung lũng này. Quả thật ở đây có rất nhiều, nhưng điều kì lạ rằng không có bất kì thợ săn nào có thể tìm được chúng cả.
Hái đầy một sọt, chàng trai quay lại bờ bên kia. Nhìn thấy mộc tinh linh Rika đang ngồi bên gốc cây, cô nhóc chóng cằm nhìn chàng trở lại, giận dỗi.
“Đồng Đồng, thật lâu ~.~”
“Không muốn đợi thì có thể cùng tôi qua đấy mà” – Khương Đồng cười ra tiếng trêu chọc Rika. Thật ra cậu biết các tinh linh không thể đến bờ bên kia, tuy không rõ là vì sao, cậu chỉ biết chúng chỉ có thể dừng ở bờ bên này.
“Tớ muốn Diệp Quả, Diệp Quả….” – Rika bay bên bên sọt đựng thuốc của Khương Đồng, lục tìm trái cây mà nhóc thích nhất. Diệp Quả có hiệu quả rất tốt với tinh linh hệ mộc, chúng dùng quả này để chữa thương cũng như quà vặt của mình. Trong rừng cũng có Diệp Quả, nhưng lại không ngon bằng quả có ở trong thung lũng. Khương Đồng cũng hái một chút cho cô nhóc mỗi lần qua đấy.
“Không thiếu phần của nhóc mà” – nói rồi cậu chủ động lấy 5 quả Diệp Thảo cho Rika. Cô nhóc vui vẻ ôm quà của mình, bay vòng quanh cậu, rồi cùng cậu ra khỏi thung lũng.
“Thật muốn cùng cậu kí khế ước” – Rika vừa ăn, vừa bay theo Khương Đồng.
Khương Đồng không trả lời, đưa tay xoa đầu cô nhóc. Năm nay cậu 20 tuổi, cũng là người có mắt thần, có thể thấy và giao tiếp cùng tinh linh, nhưng lại không thể kí khế ước cùng chúng. Hệ tu của cậu là không gian, đây là hệ rất đặc biệt vì không bị giới hạn bởi nguyên tố của tinh linh, cậu có thể kí kết với bất kì tinh linh nào. Nhưng kì lạ rằng, các tinh linh ở tinh cầu này dù thật yêu thích cậu, vẫn không thể cùng cậu kí khế ước. Nếu sức mạnh của pháp sư là 100% thì 60% trong đấy phải nhờ vào năng lượng của tinh linh để giải phóng sức mạnh của chú thuật, 40% còn lại dựa vào sức mạnh tiềm ẩn của pháp sư. Khương Đồng có thể rất giỏi về chú thuật, nhưng lại không giải phóng được năng lượng ở mức cao nhất.
“Tôi phải trở về rồi, dừng ở đây thôi. Lúc khác lại đến chơi cùng nhóc nhé” – Vẫy tay với Rika, Khương Đồng ra khỏi rừng đến Hội quán thợ săn.
Sau khi giữ một ít làm thuốc cho mẹ, cậu giao số còn lại cho nhân viên của hội quán. Bạch Thư là chủ của hội quán, anh là một thương nhân có tiếng ở Bolia. Hàng hóa ở nơi này lưu thông đến được sao chủ và các chủ tinh khác đều nhờ vào anh. Lần đầu thấy Khương Đồng mang lượng lớn Ginger đến, anh đã vô cùng ngạc nhiên, sau vài lần thì đã quen. Anh cũng rất muốn hỏi làm cách nào cậu có thể hái lượng lớn như thế. Nhưng không thể mở miệng, dù sao cậu ấy cùng dùng thứ này để đổi tiền.
“Không ngờ loại cây này nhiều thợ săn tìm kiếm, lục tung Bolia cũng không thấy mà cậu còn có thể hái nhiều như thế, tôi bất ngờ đó” – Bạch Thư mỉm cười bắt chuyện
“May mắn thôi ạ” – Khương Đồng đáp lời
“Ở đây tôi còn một nhiệm vụ, cậu có muốn thử xem không?” – Thư Bạch đẩy tờ thông tin nhiệm vụ cho cậu
“Máu của Ligan!?” - Khương Đồng kinh ngạc
Tại vùng quê yên bình thuộc tinh cầu Bolia, đây là nơi sinh trưởng của nhiều loài động, thực vật nhất trong các tinh cầu thuộc Liên Bang. Bolia được biết đến là tinh cầu của tinh linh, nơi có nhiều tinh linh thuần chủng nhất trong các tinh cầu đã được phát hiện. Không ai biết được vì sao các tinh linh lại thích vùng đất này, họ chỉ biết dù một tinh linh ra đời hay chết đi, chúng đều có nguyện vọng quay lại vùng đất này.
Hệ sinh thái của Bolia kì quặc đến độ, không một trạm nghiên cứu hoặc khu du lịch nào của Liên Bang có thể xây dựng tại đây. Nếu cố gắng xây dựng, họ cũng sẽ bị chính năng lượng tại vùng đất này nhấn chìm, đây là “lời nguyền” tại vùng đất của tinh linh. Kể cả hoàng cung của hoàng tộc của Osha cũng phải dời về sao chủ Olab.
Hằng năm cứ vào mùa xuân, học viên pháp thuật hoàng gia sẽ tổ chức buổi lễ trưởng thành cho các pháp sư trẻ tuổi – người sở hữu mắt thần có thể thấy được tinh linh. Tìm kiếm tinh linh cho chính mình. Vì tỷ lệ tinh linh thuần chủng là rất ít, các nhà nghiên cứu về tinh linh đã không ngừng nuôi cấy và đưa tinh linh đến vùng đất này để sinh sôi và phát triển. Tỷ lệ số người có thể kí khế ước cùng tinh linh khá ít, khế ước với tinh linh thuần chủng lại càng hiếm hơn. Nhưng vẫn không thể ngăn cản khát vọng tìm kiếm được tinh linh của các pháp sư. Đó không chỉ chứng tỏ được sức mạnh của pháp sư và còn thể hiện được địa vị của họ trong thế giới này.
Trong rừng tinh linh, một chàng trai trẻ đang không ngừng chạy sâu vào núi. Bước chân ổn định trên đường núi trơn trượt cho thấy cậu đã đi đến đây vô số lần. Chạy theo cậu không ngừng xuất hiện nhiều vệt sáng với màu xanh lục. Không chỉ thế, chúng còn không ngừng phát ra sức mạnh tấn công cậu. Nhanh nhẹn và khéo léo né tránh các công kích, chàng trai nhận ra tinh linh này ngày càng giảo hoạt, ra tay càng ngày càng không kiêng nể gì nữa.
Chạy tới lung thũng sâu trong núi, chàng trai trẻ nhanh miệng niệm chú, dưới chân cậu xuất hiện từng hộp không gian, như bậc thang giúp cậu băng qua con sông bắt ngang thung lũng. Mộc tinh linh ở đằng sau dậm chân trên cành cây dẩu miệng “Lại để cậu ấy thoát rồi ~~”. Thế nhưng nó không dám chạy sang bờ bên kia, trực giác cho nó biết nó không được phép đến đấy nên đành phải ở bên này chờ chàng trai trẻ quay lại.
Ở bên kia, chàng trai dừng chân trước một cánh đồng hoa cực kì rộng lớn và đầy màu sắc. Nơi này cũng là nơi sinh trưởng của cây Ginger – Một loại thảo dược trị bệnh phong thấp cực kì hiệu quả. Mẹ của cậu đã bị căn bệnh này từ nhiều năm trước, cứ đến mùa thu đông là chân lại vô cùng đau. Cậu phải tham khảo rất nhiều nơi mới biết đến loài cây này, thậm chí chúng còn được treo thưởng tại hội quán thợ săn nhưng không ai có thể hoàn thành nhiệm vụ này. Cậu nhận nhiệm vụ này một là vì kiếm tiền, hai là có thuốc cho mẹ. Thật may vì cậu quen được rất nhiều tinh linh tại khu rừng này, chúng nói rằng cậu có thể tìm thử ở thung lũng này. Quả thật ở đây có rất nhiều, nhưng điều kì lạ rằng không có bất kì thợ săn nào có thể tìm được chúng cả.
Hái đầy một sọt, chàng trai quay lại bờ bên kia. Nhìn thấy mộc tinh linh Rika đang ngồi bên gốc cây, cô nhóc chóng cằm nhìn chàng trở lại, giận dỗi.
“Đồng Đồng, thật lâu ~.~”
“Không muốn đợi thì có thể cùng tôi qua đấy mà” – Khương Đồng cười ra tiếng trêu chọc Rika. Thật ra cậu biết các tinh linh không thể đến bờ bên kia, tuy không rõ là vì sao, cậu chỉ biết chúng chỉ có thể dừng ở bờ bên này.
“Tớ muốn Diệp Quả, Diệp Quả….” – Rika bay bên bên sọt đựng thuốc của Khương Đồng, lục tìm trái cây mà nhóc thích nhất. Diệp Quả có hiệu quả rất tốt với tinh linh hệ mộc, chúng dùng quả này để chữa thương cũng như quà vặt của mình. Trong rừng cũng có Diệp Quả, nhưng lại không ngon bằng quả có ở trong thung lũng. Khương Đồng cũng hái một chút cho cô nhóc mỗi lần qua đấy.
“Không thiếu phần của nhóc mà” – nói rồi cậu chủ động lấy 5 quả Diệp Thảo cho Rika. Cô nhóc vui vẻ ôm quà của mình, bay vòng quanh cậu, rồi cùng cậu ra khỏi thung lũng.
“Thật muốn cùng cậu kí khế ước” – Rika vừa ăn, vừa bay theo Khương Đồng.
Khương Đồng không trả lời, đưa tay xoa đầu cô nhóc. Năm nay cậu 20 tuổi, cũng là người có mắt thần, có thể thấy và giao tiếp cùng tinh linh, nhưng lại không thể kí khế ước cùng chúng. Hệ tu của cậu là không gian, đây là hệ rất đặc biệt vì không bị giới hạn bởi nguyên tố của tinh linh, cậu có thể kí kết với bất kì tinh linh nào. Nhưng kì lạ rằng, các tinh linh ở tinh cầu này dù thật yêu thích cậu, vẫn không thể cùng cậu kí khế ước. Nếu sức mạnh của pháp sư là 100% thì 60% trong đấy phải nhờ vào năng lượng của tinh linh để giải phóng sức mạnh của chú thuật, 40% còn lại dựa vào sức mạnh tiềm ẩn của pháp sư. Khương Đồng có thể rất giỏi về chú thuật, nhưng lại không giải phóng được năng lượng ở mức cao nhất.
“Tôi phải trở về rồi, dừng ở đây thôi. Lúc khác lại đến chơi cùng nhóc nhé” – Vẫy tay với Rika, Khương Đồng ra khỏi rừng đến Hội quán thợ săn.
Sau khi giữ một ít làm thuốc cho mẹ, cậu giao số còn lại cho nhân viên của hội quán. Bạch Thư là chủ của hội quán, anh là một thương nhân có tiếng ở Bolia. Hàng hóa ở nơi này lưu thông đến được sao chủ và các chủ tinh khác đều nhờ vào anh. Lần đầu thấy Khương Đồng mang lượng lớn Ginger đến, anh đã vô cùng ngạc nhiên, sau vài lần thì đã quen. Anh cũng rất muốn hỏi làm cách nào cậu có thể hái lượng lớn như thế. Nhưng không thể mở miệng, dù sao cậu ấy cùng dùng thứ này để đổi tiền.
“Không ngờ loại cây này nhiều thợ săn tìm kiếm, lục tung Bolia cũng không thấy mà cậu còn có thể hái nhiều như thế, tôi bất ngờ đó” – Bạch Thư mỉm cười bắt chuyện
“May mắn thôi ạ” – Khương Đồng đáp lời
“Ở đây tôi còn một nhiệm vụ, cậu có muốn thử xem không?” – Thư Bạch đẩy tờ thông tin nhiệm vụ cho cậu
“Máu của Ligan!?” - Khương Đồng kinh ngạc