Chương 20: Tin tức
Tại sao đã có tôi lại còn có cô?
Tại sao tôi lại có cảm giác ghét cô đến tận xương tủy thế này?
* * *
Lay, lay, lay. Mới sáng tinh mơ mà tôi đã bị bàn tay của ai đó phá hoại giấc ngủ. Tôi đeo mắt kính vào mắt, ngái ngủ.
- Ưm! Ken, chủ nhật mà! Đừng có phá chứ!
Ken có vẻ hào hứng. Cậu lôi hai tay tôi, kéo dậy. Ánh nắng sớm mai lọt vào phòng, cậu ta đã mở toang cửa để nắng hắt vào trong. Tôi lải nhải ấm ức.
- 9 giờ rồi! Dậy ăn sáng nào!
Miếng stick-note dán trên trán tôi bị gỡ xuống. Ken đã đi xuống gác. Uể oải gập chăn, tôi vừa làm vừa ngáp. Cả đêm thức khuya, tôi vẫn buồn ngủ lắm. Nhưng bụng tôi đói lắm rồi! Đêm qua tôi có ăn gì no đâu! Cơn đói quyến rũ, lôi kéo tôi mau đánh răng, xuống gác ăn sáng. Vẫn thật sung sướng khi có osin bé nhỏ làm buổi sáng cho mình.
Trứng ốp la, bánh mì và sữa tươi – một bữa sáng đầy dinh dưỡng. Ken thật giỏi, cậu chiên trứng thật đẹp mắt. Hôm nay, Ken trông thật hồng hào, khoẻ khoắn. Cậu cùng ăn sáng với tôi. Tôi cảm thấy rất vui khi thấy Ken tràn đầy năng lượng như thế.
Mèo Mây chậm chạp uống sữa trong chén. Trông nó béo ú như quả bóng nhỏ lăn lăn. Ken ăn xong, chống cằm ngắm tôi.
- Ăn nhanh đi! – Ken di mẩu giấy nhỏ.
- Chi vậy?
Cậu viết rất ngắn, nhưng tôi hiểu:
- Bệnh viện.
Tất nhiên là phải ăn nhanh rồi! Cậu đã chịu nghĩ thông rồi! Ken muốn đến thăm Khiết!
Tiếng mèo nho nhỏ vang trong ngôi nhà. Từ ngày có Ken, ngôi nhà tôi luôn ấm áp và đầy niềm vui. Tôi sẽ trân trọng mọi phút giây này. Saito Ken và Mây, kể từ ngày hôm nay, tôi chính thức công nhận cả hai là thành viên trong gia đình của mình.
Bữa sáng thật trong lành. Ít bao giờ tôi thấy ăn sáng lại thú vị như vậy. Saito Ken vẫn mặc áo pull trắng, chiếc khuyên tai sáng chói trong ánh sáng đầu ngày. Ken đang cười với tôi, thật dịu dàng.
* * *
Đạp trên lớp lá sa kê khô giòn trong khuôn viên bệnh viện, tôi và Ken đi tìm phòng của Khiết. Ánh nắng sáng rạng rỡ như xóa sạch đêm mưa giông cuồng nộ mới hôm qua, chỉ sót lại là những lá cành gãy rạp, quằn quại trên mặt đất. Gió hiu hiu thổi, luồn qua những khe lá nghe lao xao. Khuôn viên bệnh viện tĩnh lặng, chốc chốc phía xa vẳng lên tiếng còi cấp cứu inh ỏi.
Saito Ken rất cuồng mèo Mây, đi đến bệnh viện mà vẫn nằng nặc bế nó theo cùng. Tôi sợ Khiết bị dị ứng lông mèo nên bảo Ken bỏ Mây ở nhà, cái mặt cậu ta phụng phịu dỗi làm tôi mủi lòng.
Mây trắng ú càng tô điểm vẻ thanh thoát của cậu. Hình ảnh chàng trai mải mê vuốt ve mèo con trên xe buýt làm nhiều người tự nhiên xuất phát niềm thích thú kì lạ, tôi không hiểu cô soát vé nghĩ gì mà lại cho Ken bế mèo lên xe. Còn tôi thảm thương vì bao ánh mắt ghen tị với mình khi được đặc quyền nắm tay Ken, ngồi chung với Ken. Thôi, cứ coi như mình ăn theo hào quang của cậu ta là được rồi!
Tay bế thêm chậu Dạ Yến Thảo màu tím, tôi nhớ có lần Khiết bảo rất thích loại hoa này. Hôm qua Khiết nằm ở phòng hồi sức VIP số 303, nhưng hôm nay đến nơi lại không thấy cậu trong đó, chắc đã chuyển phòng.
Lang thang trong sân lớn một hồi tôi vẫn không tìm ra Khiết. Những y tá lướt qua, chốc chốc lại ngoái nhìn tôi, à nhầm, là nhìn chàng trai phía sau tôi.
Ken mở mắt tròn xoe, nhìn dáo dác. Có vẻ cậu lần đầu đến bệnh viện, mắt đảo quanh ngắm nghía khắp nơi.
Tôi quyết định đi đến quầy nhận bệnh để hỏi thăm, dắt theo Ken y như bà mẹ dắt theo một đứa trẻ lớn xác, đi đâu cũng phải canh chừng. Tính Ken thật ham chơi, đi đâu cũng đứng ngẩn ra nhìn một lúc mới chịu đi tiếp. Tôi mà không để ý thì cậu ta bị bắt cóc lúc nào cũng không hay.
- Chị ơi, cái bệnh nhân nằm phòng số 303 hôm qua chuyển đi đâu rồi ạ? – Tôi niềm nở cười với chị y tá xinh đẹp.
Chị ngẩng mặt nhìn tôi, cười nhẹ rồi gõ gõ, bấm bấm trên bàn phím, nói:
- Phòng số 303 hả em?
- Vâng ạ.
- Bệnh nhân là Dương Hiểu Khiết? – Chị có hơi bất ngờ, rồi nhìn một lượt tôi.
- Vâng.
- Ồ, cậu Khiết đã được xuất viện về nhà sáng nay rồi em.
- Ơ, bạn bị nứt sọ não cơ mà! Sao bác sĩ cho xuất viện nhanh thế?
Đến đây, ánh mắt chị y tá đã đánh sang sau lưng tôi, chớp mắt liên tục rồi bẽn lẽn vén tóc.
- Ờ.. Cậu ấy được bác sĩ chăm sóc đặc biệt. - Chớp chớp nhìn tên "hồn thiếu nhi, xác thiếu niên" sau lưng Hạ Anh này.
Tôi ngáng người, chắn ngang tầm mắt của chị, quay mặt khoác tay Ken. Có vẻ cậu khó chịu vì bị người ta nhìn chòng chọc hoài. Ken kéo kéo gấu áo tôi, nheo nheo mắt ý bảo đi.
Tôi cúi chào chị y tá, bị Ken kéo xềnh xệch ra khỏi bệnh viện.
Khiết về nhà rồi. Nhưng tôi lại không muốn ghé đến tư gia của nhà họ Dương, tuy người nhà đó nể mặt gọi tôi một tiếng "cô chủ", nhưng thật chất thân phận của tôi chỉ là một đứa trẻ được nhận nuôi, nào phải ruột thịt gì. Trở lại nơi đó, tôi lại sinh ra cảm giác mất tự nhiên.
- Đi về! – Ken đưa tôi cuốn sổ nhỏ.
- Ken khó chịu lắm vì người ta hay nhìn mình phải không?
Ken gật đầu.
- Hôm nay là chủ nhật, cậu nên đi đâu đó tìm bạn gái đi nào! 100 ngày qua nhanh lắm đó!
Ken trả lời:
- Không thích tí nào!
Tôi thở dài, trỏ tay lên trán cậu.
- Vậy cậu muốn ở ngoài đây luôn hả?
- Không!
- Vậy cậu muốn sao?
- Dắt Ken đi chơi nha! – Cười nịnh bợ, Mây kêu meo meo nhìn tôi sủng nịnh.
Nhìn hai đôi mắt tròn lay láy đang ra sức nũng nịu, một chủ, một tớ vô cùng ăn ý, tôi tặc lưỡi, đành nhượng bộ.
Ờ thì đi chơi một bữa cũng chả sao!
Thế là cả ngày chủ nhật hôm đó tôi dắt Ken đi ăn, cùng đi tới cô nhi viện thăm đám nhóc con tôi thường tới với Khiết. Lũ trẻ thấy anh đẹp trai thì tới tấp nhào tới chơi đùa, có bé gái còn đòi làm công chúa của Ken nữa. Cậu cười híp cả mắt. Lũ trẻ tranh nhau bế Mây, chúng còn tặng Mây một chiếc vòng cổ có chuông leng keng trông yêu lắm.
Tôi hộ ma sơ giặt giũ, nấu nướng trong khi Ken vui chơi cùng lũ nhóc. Trông ai cũng vui, cũng hào hứng mà trong tim tôi tự khắc sinh ra niềm hạnh phúc bé nhỏ không tên. Tôi và Saito Ken bị níu ở cô nhi viện đến tận tối mịt mới chịu thả về. Lúc về, tôi đã mệt lả, người muốn nhũn ra.
- Oa! Chơi cả ngày rồi! Mệt chết đi được! Lũ nhóc hăng quá! Hết chạy rồi nhảy dây, chân tôi nhức tê luôn!
Vừa đi bộ dọc con đường về, vừa đưa tay đấm đấm hai gối, tôi cười sắp ngoác tận mang tai. Lúc về, ma sơ mang cho tôi một cái làn có quà của mấy bé tặng, tôi bỏ chậu Dạ Yến Thảo và cả mèo Mây lọt thỏm trong đó, tất cả do Ken giành xách.
Ken rảo bước cùng tôi, vui vẻ, ánh mắt tím long lanh ngời ngời sáng.
Tinh tú trên đỉnh đầu, lấp lánh chớp tắt. Không khí cảm thấy trầm xuống, yên tĩnh lạ thường.
Trên cổ tay Ken, hình như có ánh sao đang lấp lánh.
Tôi dừng chân ngay trụ đèn, nắm cổ tay Ken, giơ lên:
- Ủa? Chiếc vòng Lilas? Sao bây giờ tôi mới thấy nó nhỉ?
Ken chỉ tủm tỉm rồi chỉ vào chân tôi.
- Ừ! Sắp nhừ ra thành cháo rồi!
Đột nhiên, Ken quỵ người xuống, nháy mắt với tôi.
Tôi khựng người, bất ngờ rồi ngại ngùng. Ken kéo tay tôi choàng lên cổ cậu, với dáng vóc cao to đó dễ dàng cõng tôi lên. Lưng Ken rất rộng, cơ bắp săn nhưng êm ái lắm. Từng nhịp bước rảo trên con đường dài, tay cậu vẫn cầm chiếc làn mây. Mùi hương thảo mộc ngan ngát, thật dễ chịu.
Bóng tối lấp ló dáng hình Ken cõng tôi chầm chậm bước đi nhẹ nhàng. Chiếc bóng ôm chặt bóng tối, kéo lê trên mặt đường. Từng nhịp bước đi khoan thai, nhịp nhàng đi sâu tận tâm hồn. Trong tim chợt có chút êm đềm và tin tưởng tuyệt đối.
Êm ái quá! Tôi đưa tay siết giữ chặt cậu, đầu tựa lên vai cậu. Lim dim. Saito Ken im lặng mà nồng nhiệt. Giá như cậu nói được chắc đáng yêu lắm.
Đây chỉ là một nhân vật hư cấu sao? Cậu sống động và đầy tình cảm, cậu khiến người ta ấn tượng sâu sắc. Saito Ken dịu dàng, tinh tế mà cũng mạnh mẽ, đầy cảm tình. Một tuần ở bên cậu là khoảng thời gian tôi thấy bản thân mình thay đổi nhiều lắm. Tôi suy nghĩ nhiều hơn, quan tâm xung quanh nhiều hơn, biết cảm nhận suy nghĩ của mọi người nhiều hơn. Im lặng bằng tiếng nói, nhưng cậu cho tôi cảm nhận tâm hồn qua đôi mắt và cử chỉ của mình.
Tất cả thật tuyệt vời! Hôm nay cũng thật tuyệt!
Tôi ngoẻo đầu trên vai cậu, suy nghĩ miên man. Tiếng chân bước chậm rãi đi vào tâm trí, bềnh bồng.
Ánh sao ghé mắt ngắm nhìn, nhấp nháy như cười. Thời gian như không tồn tại, tôi như trôi vào mảng không gian vô tận, mọi thứ dường như ngưng đọng.
Mắt tôi khép dần, khép dần trong tiếng bước chân tựa như tiếng đàn du dương ru tôi dần say giấc. Trên vai Ken gập ghềnh, tôi lịm trong cơn mỏi mệt. Hình như tôi vẫn đang nhoẻn môi.
Saito Ken bước đi trong đêm, cũng đẹp như tinh tú trên bầu trời.
* * *
Buổi sáng tại trường An Đằng, như thỏa thuận cũ, tôi và Ken cùng đi xe buýt tới, nhưng chia tay ở trạm xe gần trường, ai tự về lớp nấy. Hôm qua, Ken tường thuật lại là khi cõng tôi về tới nhà thì tôi đã ngủ mê mệt. Chắc là do ham chơi quá nên mất sức, ngủ rất ngon. Ken cõng tôi đặt lên giường, tôi ngủ một giấc tới sáng. Cũng may hôm nay không có môn học bài, nếu không là tiêu rồi!
Tôi lấy bài tập ra, ráng làm cho xong. Ban Mai vừa vào tới lớp là đã hấp tấp chạy tới bàn tôi.
- Cục cưng, hôm kia.. hôm kia ra về Khiết bị xe tông hả?
Tôi giở bút lên, thiểu não:
- Ừ, nhưng ổn rồi. Chắc Khiết nghỉ học mấy ngày đó!
Cái môi nho nhỏ của nó dẩu ra, sờ lên miếng băng Urgo trên trán tôi, hỏi han:
- Rồi trán bồ có sao không? Hết đau chưa?
- Hết rồi! Không sao đâu mà!
Ánh mắt con nhỏ tinh anh, nháy nháy:
- Này, Hạ Anh, tin báo nóng hổi mới lấy được từ ông tớ nhé!
Tôi tò mò, chồm mặt:
- Vụ gì vậy?
- Vụ đề cử "Hoa khôi học đường" - Nó đáp.
- Hả?
- He he, năm nay 11B vinh dự có tới hai ứng cử viên nhé! - Thái Ngọc Ban Mai cười bí ẩn, mái tóc xoăn xoăn được vén ra sau, ngón tay tinh nghịch trỏ vào trán tôi, rù rì:
- He he, báo cho bồ chuẩn bị tinh thần nhé! Hai ứng cử viên trong số ba nữ sinh được đề cử thì có Quỳnh Lam của khối 10, lớp trưởng Song Kỳ của chúng ta và..
Giọng ngập ngừng của nó khiến cho cảm giác nguy hiểm của tôi càng dâng cao, thầm nguyện cho nó đừng có nói ra điều tôi không mong đợi nhất.
Trong tiếng ồn ào của lớp học, tôi cam đoan mình không nghe lầm, rõ ràng là nó nói rất mạch lạc, rõ ràng:
- VÀ.. CẬU!
Tôi ngưng thở, đột nhiên cảm thấy biết trước quá nhiều thứ sẽ không tốt cho tim mạch.
* * *
- Tìm tôi có việc gì?
Lý Uyển Nghi khéo léo vuốt chân váy kín đáo, ngồi xuống chiếc bàn dài đọc sách trong thư viện. Đôi mắt đẹp hướng về phía đối diện, cô hỏi.
Trên trần nhà, chiếc quạt đang xoay mòng mòng, phả ra không khí mát dìu dịu. Những kệ chất đầy sách bao bọc quanh chỗ ngồi, quanh chỗ cô luôn được tách ra riêng biệt, dường như đã thành một thói quen, học sinh trong trường luôn dành cho cô một khoảng trống nhất định dù xung quanh có xô bồ thế nào. Nghĩ thân thiện là một cách tôn kính. Nghĩ ác ý thì là sự cô lập.
Đối diện cô Hội trưởng, cô gái chuốt mascara cong vút như đầy thấp thỏm, ngồi không được yên.
- Chị.. – Ngô Song Kỳ nũng nịu cau chân mày, ậm ừ.
Nghi nhướng mày:
- Ủa? Ứng cử viên "Hoa khôi học đường"? Cô đến tìm tôi chi thế? Không phải đây là thời gian "dầu sôi lửa bỏng" sao? Không tranh thủ đi tạo quan hệ trước để có phiếu bình chọn đi!
Kỳ cau bộ mặt thanh tú lại, ra vẻ giận dỗi:
- Chị đang đùa sao? Em chỉ có chị giúp đỡ, nhất là nhóm con nhỏ Hạ Anh, chị xem cả Tử Đằng lẫn cậu nam sinh "Thiên thần" cũng ra tay giúp đỡ thì làm sao chúng ta thắng nổi?
Nụ cười bình thản đến vô tâm, Nghi hơi chùng lưng xuống, gương mặt mang vài nét giễu cợt:
- Tại sao lại là "chúng ta"? Chuyện này không phải là lợi ích của riêng em sao? Em được dự thi mới chính xác là lợi ích của An Đằng, lúc đó chị sẽ giúp em nhiệt tình.
- Vậy thì giờ phải giúp em thắng vòng bình chọn thì em mới đại diện cho An Đằng đi thi được chứ!
Gương mặt Nghi toát lên vẻ đắn đo, thầm đánh giá cô gái trước mặt. Song Kỳ sốt ruột cứ chồm lên nhấp nhỏm. Hạ Anh vốn cô không ưa, nhưng xét về trách nhiệm thì lợi ích của trường An Đằng phải đứng hàng đầu. Dù ghét con bé ấy, nhưng Uyển Nghi cũng phải biết cân đo ai sẽ là người cần được chăm chút, đầu tư. Ngô Song Kỳ có đáng để cô đưa tay ra giúp?
Cánh môi đánh nhẹ lớp son màu cherry ngọt ngào mấp máy, Nghi chần chừ, lâu lắm mới mở lời:
- Em muốn thắng?
- Vâng, tất nhiên rồi! – Kỳ gật đầu, con ngươi linh động chú mục vào đàn chị.
Nụ cười giảo hoạt nở trên môi, Nghi đưa mắt dõi quanh rồi kề đến tai Ngô Song Kỳ, thì thầm. Kỳ gật nhẹ đầu, e dè, thấp thoáng trong mắt có tia gian xảo.
Những học sinh có vẻ không chú ý đến hai nữ sinh đang ngồi trong góc trống này, họ thanh tĩnh chôn mình trong những trang sách tham khảo dày trang, thỉnh thoảng có tiếng thì thào của cô thủ thư la rầy một học sinh nào đó trả sách về kệ sai vị trí.
Bên ngoài sân, học sinh sôi nổi bàn tán, trên tay nhiều người cầm mẫu giấy bình chọn mà í ới hỏi nhau bình chọn ai. Có vẻ như một cuộc thi nhan sắc giữa các nữ sinh ngấm ngầm những chiêu trò, thủ đoạn, có khi nào những giá trị thật sự của cuộc chơi đang dần bị hủy hoại?
Liệu kết quả lần này có làm cho người trong cuộc nhận lấy vinh quang hay chỉ sắm vai người nhận lấy thất bại?
Tại sao tôi lại có cảm giác ghét cô đến tận xương tủy thế này?
* * *
Lay, lay, lay. Mới sáng tinh mơ mà tôi đã bị bàn tay của ai đó phá hoại giấc ngủ. Tôi đeo mắt kính vào mắt, ngái ngủ.
- Ưm! Ken, chủ nhật mà! Đừng có phá chứ!
Ken có vẻ hào hứng. Cậu lôi hai tay tôi, kéo dậy. Ánh nắng sớm mai lọt vào phòng, cậu ta đã mở toang cửa để nắng hắt vào trong. Tôi lải nhải ấm ức.
- 9 giờ rồi! Dậy ăn sáng nào!
Miếng stick-note dán trên trán tôi bị gỡ xuống. Ken đã đi xuống gác. Uể oải gập chăn, tôi vừa làm vừa ngáp. Cả đêm thức khuya, tôi vẫn buồn ngủ lắm. Nhưng bụng tôi đói lắm rồi! Đêm qua tôi có ăn gì no đâu! Cơn đói quyến rũ, lôi kéo tôi mau đánh răng, xuống gác ăn sáng. Vẫn thật sung sướng khi có osin bé nhỏ làm buổi sáng cho mình.
Trứng ốp la, bánh mì và sữa tươi – một bữa sáng đầy dinh dưỡng. Ken thật giỏi, cậu chiên trứng thật đẹp mắt. Hôm nay, Ken trông thật hồng hào, khoẻ khoắn. Cậu cùng ăn sáng với tôi. Tôi cảm thấy rất vui khi thấy Ken tràn đầy năng lượng như thế.
Mèo Mây chậm chạp uống sữa trong chén. Trông nó béo ú như quả bóng nhỏ lăn lăn. Ken ăn xong, chống cằm ngắm tôi.
- Ăn nhanh đi! – Ken di mẩu giấy nhỏ.
- Chi vậy?
Cậu viết rất ngắn, nhưng tôi hiểu:
- Bệnh viện.
Tất nhiên là phải ăn nhanh rồi! Cậu đã chịu nghĩ thông rồi! Ken muốn đến thăm Khiết!
Tiếng mèo nho nhỏ vang trong ngôi nhà. Từ ngày có Ken, ngôi nhà tôi luôn ấm áp và đầy niềm vui. Tôi sẽ trân trọng mọi phút giây này. Saito Ken và Mây, kể từ ngày hôm nay, tôi chính thức công nhận cả hai là thành viên trong gia đình của mình.
Bữa sáng thật trong lành. Ít bao giờ tôi thấy ăn sáng lại thú vị như vậy. Saito Ken vẫn mặc áo pull trắng, chiếc khuyên tai sáng chói trong ánh sáng đầu ngày. Ken đang cười với tôi, thật dịu dàng.
* * *
Đạp trên lớp lá sa kê khô giòn trong khuôn viên bệnh viện, tôi và Ken đi tìm phòng của Khiết. Ánh nắng sáng rạng rỡ như xóa sạch đêm mưa giông cuồng nộ mới hôm qua, chỉ sót lại là những lá cành gãy rạp, quằn quại trên mặt đất. Gió hiu hiu thổi, luồn qua những khe lá nghe lao xao. Khuôn viên bệnh viện tĩnh lặng, chốc chốc phía xa vẳng lên tiếng còi cấp cứu inh ỏi.
Saito Ken rất cuồng mèo Mây, đi đến bệnh viện mà vẫn nằng nặc bế nó theo cùng. Tôi sợ Khiết bị dị ứng lông mèo nên bảo Ken bỏ Mây ở nhà, cái mặt cậu ta phụng phịu dỗi làm tôi mủi lòng.
Mây trắng ú càng tô điểm vẻ thanh thoát của cậu. Hình ảnh chàng trai mải mê vuốt ve mèo con trên xe buýt làm nhiều người tự nhiên xuất phát niềm thích thú kì lạ, tôi không hiểu cô soát vé nghĩ gì mà lại cho Ken bế mèo lên xe. Còn tôi thảm thương vì bao ánh mắt ghen tị với mình khi được đặc quyền nắm tay Ken, ngồi chung với Ken. Thôi, cứ coi như mình ăn theo hào quang của cậu ta là được rồi!
Tay bế thêm chậu Dạ Yến Thảo màu tím, tôi nhớ có lần Khiết bảo rất thích loại hoa này. Hôm qua Khiết nằm ở phòng hồi sức VIP số 303, nhưng hôm nay đến nơi lại không thấy cậu trong đó, chắc đã chuyển phòng.
Lang thang trong sân lớn một hồi tôi vẫn không tìm ra Khiết. Những y tá lướt qua, chốc chốc lại ngoái nhìn tôi, à nhầm, là nhìn chàng trai phía sau tôi.
Ken mở mắt tròn xoe, nhìn dáo dác. Có vẻ cậu lần đầu đến bệnh viện, mắt đảo quanh ngắm nghía khắp nơi.
Tôi quyết định đi đến quầy nhận bệnh để hỏi thăm, dắt theo Ken y như bà mẹ dắt theo một đứa trẻ lớn xác, đi đâu cũng phải canh chừng. Tính Ken thật ham chơi, đi đâu cũng đứng ngẩn ra nhìn một lúc mới chịu đi tiếp. Tôi mà không để ý thì cậu ta bị bắt cóc lúc nào cũng không hay.
- Chị ơi, cái bệnh nhân nằm phòng số 303 hôm qua chuyển đi đâu rồi ạ? – Tôi niềm nở cười với chị y tá xinh đẹp.
Chị ngẩng mặt nhìn tôi, cười nhẹ rồi gõ gõ, bấm bấm trên bàn phím, nói:
- Phòng số 303 hả em?
- Vâng ạ.
- Bệnh nhân là Dương Hiểu Khiết? – Chị có hơi bất ngờ, rồi nhìn một lượt tôi.
- Vâng.
- Ồ, cậu Khiết đã được xuất viện về nhà sáng nay rồi em.
- Ơ, bạn bị nứt sọ não cơ mà! Sao bác sĩ cho xuất viện nhanh thế?
Đến đây, ánh mắt chị y tá đã đánh sang sau lưng tôi, chớp mắt liên tục rồi bẽn lẽn vén tóc.
- Ờ.. Cậu ấy được bác sĩ chăm sóc đặc biệt. - Chớp chớp nhìn tên "hồn thiếu nhi, xác thiếu niên" sau lưng Hạ Anh này.
Tôi ngáng người, chắn ngang tầm mắt của chị, quay mặt khoác tay Ken. Có vẻ cậu khó chịu vì bị người ta nhìn chòng chọc hoài. Ken kéo kéo gấu áo tôi, nheo nheo mắt ý bảo đi.
Tôi cúi chào chị y tá, bị Ken kéo xềnh xệch ra khỏi bệnh viện.
Khiết về nhà rồi. Nhưng tôi lại không muốn ghé đến tư gia của nhà họ Dương, tuy người nhà đó nể mặt gọi tôi một tiếng "cô chủ", nhưng thật chất thân phận của tôi chỉ là một đứa trẻ được nhận nuôi, nào phải ruột thịt gì. Trở lại nơi đó, tôi lại sinh ra cảm giác mất tự nhiên.
- Đi về! – Ken đưa tôi cuốn sổ nhỏ.
- Ken khó chịu lắm vì người ta hay nhìn mình phải không?
Ken gật đầu.
- Hôm nay là chủ nhật, cậu nên đi đâu đó tìm bạn gái đi nào! 100 ngày qua nhanh lắm đó!
Ken trả lời:
- Không thích tí nào!
Tôi thở dài, trỏ tay lên trán cậu.
- Vậy cậu muốn ở ngoài đây luôn hả?
- Không!
- Vậy cậu muốn sao?
- Dắt Ken đi chơi nha! – Cười nịnh bợ, Mây kêu meo meo nhìn tôi sủng nịnh.
Nhìn hai đôi mắt tròn lay láy đang ra sức nũng nịu, một chủ, một tớ vô cùng ăn ý, tôi tặc lưỡi, đành nhượng bộ.
Ờ thì đi chơi một bữa cũng chả sao!
Thế là cả ngày chủ nhật hôm đó tôi dắt Ken đi ăn, cùng đi tới cô nhi viện thăm đám nhóc con tôi thường tới với Khiết. Lũ trẻ thấy anh đẹp trai thì tới tấp nhào tới chơi đùa, có bé gái còn đòi làm công chúa của Ken nữa. Cậu cười híp cả mắt. Lũ trẻ tranh nhau bế Mây, chúng còn tặng Mây một chiếc vòng cổ có chuông leng keng trông yêu lắm.
Tôi hộ ma sơ giặt giũ, nấu nướng trong khi Ken vui chơi cùng lũ nhóc. Trông ai cũng vui, cũng hào hứng mà trong tim tôi tự khắc sinh ra niềm hạnh phúc bé nhỏ không tên. Tôi và Saito Ken bị níu ở cô nhi viện đến tận tối mịt mới chịu thả về. Lúc về, tôi đã mệt lả, người muốn nhũn ra.
- Oa! Chơi cả ngày rồi! Mệt chết đi được! Lũ nhóc hăng quá! Hết chạy rồi nhảy dây, chân tôi nhức tê luôn!
Vừa đi bộ dọc con đường về, vừa đưa tay đấm đấm hai gối, tôi cười sắp ngoác tận mang tai. Lúc về, ma sơ mang cho tôi một cái làn có quà của mấy bé tặng, tôi bỏ chậu Dạ Yến Thảo và cả mèo Mây lọt thỏm trong đó, tất cả do Ken giành xách.
Ken rảo bước cùng tôi, vui vẻ, ánh mắt tím long lanh ngời ngời sáng.
Tinh tú trên đỉnh đầu, lấp lánh chớp tắt. Không khí cảm thấy trầm xuống, yên tĩnh lạ thường.
Trên cổ tay Ken, hình như có ánh sao đang lấp lánh.
Tôi dừng chân ngay trụ đèn, nắm cổ tay Ken, giơ lên:
- Ủa? Chiếc vòng Lilas? Sao bây giờ tôi mới thấy nó nhỉ?
Ken chỉ tủm tỉm rồi chỉ vào chân tôi.
- Ừ! Sắp nhừ ra thành cháo rồi!
Đột nhiên, Ken quỵ người xuống, nháy mắt với tôi.
Tôi khựng người, bất ngờ rồi ngại ngùng. Ken kéo tay tôi choàng lên cổ cậu, với dáng vóc cao to đó dễ dàng cõng tôi lên. Lưng Ken rất rộng, cơ bắp săn nhưng êm ái lắm. Từng nhịp bước rảo trên con đường dài, tay cậu vẫn cầm chiếc làn mây. Mùi hương thảo mộc ngan ngát, thật dễ chịu.
Bóng tối lấp ló dáng hình Ken cõng tôi chầm chậm bước đi nhẹ nhàng. Chiếc bóng ôm chặt bóng tối, kéo lê trên mặt đường. Từng nhịp bước đi khoan thai, nhịp nhàng đi sâu tận tâm hồn. Trong tim chợt có chút êm đềm và tin tưởng tuyệt đối.
Êm ái quá! Tôi đưa tay siết giữ chặt cậu, đầu tựa lên vai cậu. Lim dim. Saito Ken im lặng mà nồng nhiệt. Giá như cậu nói được chắc đáng yêu lắm.
Đây chỉ là một nhân vật hư cấu sao? Cậu sống động và đầy tình cảm, cậu khiến người ta ấn tượng sâu sắc. Saito Ken dịu dàng, tinh tế mà cũng mạnh mẽ, đầy cảm tình. Một tuần ở bên cậu là khoảng thời gian tôi thấy bản thân mình thay đổi nhiều lắm. Tôi suy nghĩ nhiều hơn, quan tâm xung quanh nhiều hơn, biết cảm nhận suy nghĩ của mọi người nhiều hơn. Im lặng bằng tiếng nói, nhưng cậu cho tôi cảm nhận tâm hồn qua đôi mắt và cử chỉ của mình.
Tất cả thật tuyệt vời! Hôm nay cũng thật tuyệt!
Tôi ngoẻo đầu trên vai cậu, suy nghĩ miên man. Tiếng chân bước chậm rãi đi vào tâm trí, bềnh bồng.
Ánh sao ghé mắt ngắm nhìn, nhấp nháy như cười. Thời gian như không tồn tại, tôi như trôi vào mảng không gian vô tận, mọi thứ dường như ngưng đọng.
Mắt tôi khép dần, khép dần trong tiếng bước chân tựa như tiếng đàn du dương ru tôi dần say giấc. Trên vai Ken gập ghềnh, tôi lịm trong cơn mỏi mệt. Hình như tôi vẫn đang nhoẻn môi.
Saito Ken bước đi trong đêm, cũng đẹp như tinh tú trên bầu trời.
* * *
Buổi sáng tại trường An Đằng, như thỏa thuận cũ, tôi và Ken cùng đi xe buýt tới, nhưng chia tay ở trạm xe gần trường, ai tự về lớp nấy. Hôm qua, Ken tường thuật lại là khi cõng tôi về tới nhà thì tôi đã ngủ mê mệt. Chắc là do ham chơi quá nên mất sức, ngủ rất ngon. Ken cõng tôi đặt lên giường, tôi ngủ một giấc tới sáng. Cũng may hôm nay không có môn học bài, nếu không là tiêu rồi!
Tôi lấy bài tập ra, ráng làm cho xong. Ban Mai vừa vào tới lớp là đã hấp tấp chạy tới bàn tôi.
- Cục cưng, hôm kia.. hôm kia ra về Khiết bị xe tông hả?
Tôi giở bút lên, thiểu não:
- Ừ, nhưng ổn rồi. Chắc Khiết nghỉ học mấy ngày đó!
Cái môi nho nhỏ của nó dẩu ra, sờ lên miếng băng Urgo trên trán tôi, hỏi han:
- Rồi trán bồ có sao không? Hết đau chưa?
- Hết rồi! Không sao đâu mà!
Ánh mắt con nhỏ tinh anh, nháy nháy:
- Này, Hạ Anh, tin báo nóng hổi mới lấy được từ ông tớ nhé!
Tôi tò mò, chồm mặt:
- Vụ gì vậy?
- Vụ đề cử "Hoa khôi học đường" - Nó đáp.
- Hả?
- He he, năm nay 11B vinh dự có tới hai ứng cử viên nhé! - Thái Ngọc Ban Mai cười bí ẩn, mái tóc xoăn xoăn được vén ra sau, ngón tay tinh nghịch trỏ vào trán tôi, rù rì:
- He he, báo cho bồ chuẩn bị tinh thần nhé! Hai ứng cử viên trong số ba nữ sinh được đề cử thì có Quỳnh Lam của khối 10, lớp trưởng Song Kỳ của chúng ta và..
Giọng ngập ngừng của nó khiến cho cảm giác nguy hiểm của tôi càng dâng cao, thầm nguyện cho nó đừng có nói ra điều tôi không mong đợi nhất.
Trong tiếng ồn ào của lớp học, tôi cam đoan mình không nghe lầm, rõ ràng là nó nói rất mạch lạc, rõ ràng:
- VÀ.. CẬU!
Tôi ngưng thở, đột nhiên cảm thấy biết trước quá nhiều thứ sẽ không tốt cho tim mạch.
* * *
- Tìm tôi có việc gì?
Lý Uyển Nghi khéo léo vuốt chân váy kín đáo, ngồi xuống chiếc bàn dài đọc sách trong thư viện. Đôi mắt đẹp hướng về phía đối diện, cô hỏi.
Trên trần nhà, chiếc quạt đang xoay mòng mòng, phả ra không khí mát dìu dịu. Những kệ chất đầy sách bao bọc quanh chỗ ngồi, quanh chỗ cô luôn được tách ra riêng biệt, dường như đã thành một thói quen, học sinh trong trường luôn dành cho cô một khoảng trống nhất định dù xung quanh có xô bồ thế nào. Nghĩ thân thiện là một cách tôn kính. Nghĩ ác ý thì là sự cô lập.
Đối diện cô Hội trưởng, cô gái chuốt mascara cong vút như đầy thấp thỏm, ngồi không được yên.
- Chị.. – Ngô Song Kỳ nũng nịu cau chân mày, ậm ừ.
Nghi nhướng mày:
- Ủa? Ứng cử viên "Hoa khôi học đường"? Cô đến tìm tôi chi thế? Không phải đây là thời gian "dầu sôi lửa bỏng" sao? Không tranh thủ đi tạo quan hệ trước để có phiếu bình chọn đi!
Kỳ cau bộ mặt thanh tú lại, ra vẻ giận dỗi:
- Chị đang đùa sao? Em chỉ có chị giúp đỡ, nhất là nhóm con nhỏ Hạ Anh, chị xem cả Tử Đằng lẫn cậu nam sinh "Thiên thần" cũng ra tay giúp đỡ thì làm sao chúng ta thắng nổi?
Nụ cười bình thản đến vô tâm, Nghi hơi chùng lưng xuống, gương mặt mang vài nét giễu cợt:
- Tại sao lại là "chúng ta"? Chuyện này không phải là lợi ích của riêng em sao? Em được dự thi mới chính xác là lợi ích của An Đằng, lúc đó chị sẽ giúp em nhiệt tình.
- Vậy thì giờ phải giúp em thắng vòng bình chọn thì em mới đại diện cho An Đằng đi thi được chứ!
Gương mặt Nghi toát lên vẻ đắn đo, thầm đánh giá cô gái trước mặt. Song Kỳ sốt ruột cứ chồm lên nhấp nhỏm. Hạ Anh vốn cô không ưa, nhưng xét về trách nhiệm thì lợi ích của trường An Đằng phải đứng hàng đầu. Dù ghét con bé ấy, nhưng Uyển Nghi cũng phải biết cân đo ai sẽ là người cần được chăm chút, đầu tư. Ngô Song Kỳ có đáng để cô đưa tay ra giúp?
Cánh môi đánh nhẹ lớp son màu cherry ngọt ngào mấp máy, Nghi chần chừ, lâu lắm mới mở lời:
- Em muốn thắng?
- Vâng, tất nhiên rồi! – Kỳ gật đầu, con ngươi linh động chú mục vào đàn chị.
Nụ cười giảo hoạt nở trên môi, Nghi đưa mắt dõi quanh rồi kề đến tai Ngô Song Kỳ, thì thầm. Kỳ gật nhẹ đầu, e dè, thấp thoáng trong mắt có tia gian xảo.
Những học sinh có vẻ không chú ý đến hai nữ sinh đang ngồi trong góc trống này, họ thanh tĩnh chôn mình trong những trang sách tham khảo dày trang, thỉnh thoảng có tiếng thì thào của cô thủ thư la rầy một học sinh nào đó trả sách về kệ sai vị trí.
Bên ngoài sân, học sinh sôi nổi bàn tán, trên tay nhiều người cầm mẫu giấy bình chọn mà í ới hỏi nhau bình chọn ai. Có vẻ như một cuộc thi nhan sắc giữa các nữ sinh ngấm ngầm những chiêu trò, thủ đoạn, có khi nào những giá trị thật sự của cuộc chơi đang dần bị hủy hoại?
Liệu kết quả lần này có làm cho người trong cuộc nhận lấy vinh quang hay chỉ sắm vai người nhận lấy thất bại?