Chương 12: Gặp mặt
Một hồi sau giai điệu cũng kết thúc, Bác Minh Vương bất giác dật mình khi nhận thấy có sự xuất hiện của một người khác đã ngồi ngay bên cạnh mà bản thân không hề hay biết.
Lúc quay mặt qua để nhìn người ngồi bên cạnh trên mặt hắn hiện rõ vài phần sửng sốt. Đây chẳng phải là Bùi Doãn Hy người mà hắn sẽ phải cứu vớt sao?
Không ngờ tình huống hắn và cô gặp nhau lại sảy ra như vậy, hắn vẫn là chưa có chút gì là chuẩn bị đi?
Nhưng mà nói thế nào hắn cũng không tài nào phủ nhận giọng hát của cô gái này thật sự rất hay.
Bùi Doãn Hy vẫn đang bần thần chìm đắm trong cái thứ âm nhạc ấy đến giờ mới bất giác dật mình mà sực nhận ra bản thân trong vô thức không biết tại sao lại hành xử như vậy?
Bỗng có một loại cảm giác như có ai đó đang nhìn mình Bùi Doãn Hy bất giác mà quay mặt qua phải vô tình chạm phải ánh mắt của Bác Minh Vương.
Bốn mắt chạm nhau không gian dường như vô thức mà đọng lại, hai khuôn mặt dường như sắp chạm có thể cảm nhận rõ thấy hơi thở của đối phương.
1 Giây.. 2 giây... 3 giây.....
Lúc này Bùi Doãn Hy là người đầu tiên có phản xa, cô nhanh chóng quay mặt đi hướng khác, hai bên má nóng bừng có phần ửng đỏ vì ngại mà, miệng lắp bắp ấp úng nói lời xin lỗi.
"Tôi.... Tôi... tôi xin lỗi"
"Tôi thật sự.... thật sự không cố ý ngồi đây đâu"
Thấy dáng vẻ này chật vật này của cô, Bác Minh Vương không hiểu sao mà cảm giác vô cùng thích thú, cảm giác chút gì đó như muốn bật cười...
"Cô bé ngốc!"
"Sao lại lúng túng như thế chứ?"
"Tôi có làm gì cô đâu "
"Yên tâm nào tôi có trách móc gì đâu?"
Bác Minh Vương cất giọng có chút trầm nhưng giọng nói cất lên lại không hề đem cho người ta cảm giác xa cách mà dường như là ấm áp đến thân thuộc.
Làn gió đông khẽ thổi nhẹ đem theo vài bông tuyết trắng bay lơ lửng giữa không chung nhẹ nhàng mà khẽ chạm đất.
Bùi Doãn Hy cảm thấy có phần lạnh theo bản năng mà cơ thể run lên, đôi bàn tay chà mạnh cọ xát vào nhau như để tạo ra chút hơi ấm.
Bác Minh Vương quay mặt qua chứng kiến thấy cảnh này thì trái tim chợt có vài phần đau nhói, không hiểu sao thấy cô chật vật như vậy tim hắn nhói lên đau lắm!
Trong suy nghĩ của Bác Minh Vương lúc này chỉ muốn ngay lập tức ôm cô vào lòng để sưởi ấm nhưng chợt nhận ra hai người chẳng có chút quan hệ gì thật chí còn chẳng là gì của nhau.
Cũng chỉ là những người xa lạ vô tình có duyên gặp mặt,thử hỏi xem hắn có tư cách gì để ôm cô vào lòng kia cơ chứ?
Thật nực cười?
Đôi bàn tay dang ra định ôm Bùi Doãn Hy vào lòng của hắn khẽ thu lại trong âm thầm, hắn biết giới hạn của bản thân đến đâu, sao có thể đường đột vô duyên vô cớ hành xử thiếu chuẩn mực như vậy chứ?
Bàn tay hắn vươn lên cởi chiếc áo khoác đang mặc trên người mà khoác lên vai Bùi Doãn Hy. Hắn cất giọng mang theo vài phần lạnh lùng
"Cô mặc vào đi"
"Tôi thấy cô lạnh đến nỗi sắp đóng băng rồi kìa "
Nói lạnh lùng là như thế nhưng trong lòng Bác Minh Vương đang lo lắng không ngừng. Từng giây từng phút trôi qua đối với hắn đều trôi qua vô cùng căng thẳng, chỉ đến khi nhìn thấy cô nhận lấy cái áo mới thở phào đầy nhẹ nhõm.
Nhận lấy chiếc áo từ một chàng trai lạ Bùi Doãn Hy có vài phần bất ngờ như không thể tin vào mắt mình những gì vừa nhìn thấy.
"Anh, anh tại sao lại khoác cái áo này cho tôi"
"Tôi không biết anh mà anh cũng chẳng biết gì tôi vậy tại sao anh lại tốt với một kẻ xa lạ như tôi chứ?"
"Có thể chúng ta chỉ có duyên gặp mặt một lần anh sẵn sàng tốt bụng mà cho không tôi chiếc áo này sao?"
"Không, tôi không nhận đâu! ".
Vừa nói Bùi Doãn Hy vừa lấy tay kéo lấy chiếc áo đang được khoác lên người mình mà trả lại. Bỗng có một bàn tay to lớn ấp áp được đặt lên vai cô mà ngăn lại hành động này.
"Không!"
"Cô cứ khoác vào đi"
Bác Minh Vương nhìn cô rồi nở nụ cười có vài phần ẩn ý
"Rất nhanh thôi chúng ta sẽ còn gặp lại"
Bùi Doãn Hy trong đầu hiện lên đầy dấu hỏi chấm không hiểu Bác Minh Vương nói vậy là có ý gì mà ngơ người ra.
Lúc tinh thần bình tĩnh trở lại định quay qua hỏi câu nói ấy có ý gì thì người ngồi bên cạnh không biết từ lúc nào đã cất bước rời đi.
Đi rồi sao?
Mình còn đang định hỏi cơ mà!
Cảm giác có một chút gì đó thật hụt hẫng, hiếm lắm mới có một người quan tâm đến cô được như vậy. Một người thiếu thốn tình thương như Bùi Doãn Hy chỉ cần người khác tốt một chút, quan tâm một chút đã cảm thấy ấm lòng.
Tiếc thật!
Bùi Doãn Hy đứng lên thở dài cảm thán rồi cũng cất bước mà lặng lẽ đi về nhà.Bóng lưng này thật cô độc khiến cho con người ta cảm thấy thương xót đến đau lòng.
Bóng lưng Bùi Doãn Hy dần đi khuất sau những hàng cây phủ đầy những dải tuyết trắng. Lúc này thân ảnh của Bác Minh Vương mới dần mà hiện ra, thì ra hắn chưa thực sự rời đi chỉ là ẩn thân âm thầm đứng đó mà quan sát.
Bùi Doãn Hy không ngờ cách ta và cô gặp mặt lại sảy ra như thế này. Nhưng mà cũng tốt dù sao đi nữa ta và cô cũng sẽ phải gặp mặt, chỉ là không sớm thì muộn vậy mà thôi....
Trước mắt chắc chắn hắn sẽ phải ở lại nhân giới một khoảng thời gian dài xem ra hắn phải tìm cho mình một chỗ ở trước mắt
Móc từ trong túi quần ra một chiếc điện thoại hắn lập tức gọi điện cho một ai đó
"Chuẩn bị đi! Tôi Trở về rồi"
Lúc quay mặt qua để nhìn người ngồi bên cạnh trên mặt hắn hiện rõ vài phần sửng sốt. Đây chẳng phải là Bùi Doãn Hy người mà hắn sẽ phải cứu vớt sao?
Không ngờ tình huống hắn và cô gặp nhau lại sảy ra như vậy, hắn vẫn là chưa có chút gì là chuẩn bị đi?
Nhưng mà nói thế nào hắn cũng không tài nào phủ nhận giọng hát của cô gái này thật sự rất hay.
Bùi Doãn Hy vẫn đang bần thần chìm đắm trong cái thứ âm nhạc ấy đến giờ mới bất giác dật mình mà sực nhận ra bản thân trong vô thức không biết tại sao lại hành xử như vậy?
Bỗng có một loại cảm giác như có ai đó đang nhìn mình Bùi Doãn Hy bất giác mà quay mặt qua phải vô tình chạm phải ánh mắt của Bác Minh Vương.
Bốn mắt chạm nhau không gian dường như vô thức mà đọng lại, hai khuôn mặt dường như sắp chạm có thể cảm nhận rõ thấy hơi thở của đối phương.
1 Giây.. 2 giây... 3 giây.....
Lúc này Bùi Doãn Hy là người đầu tiên có phản xa, cô nhanh chóng quay mặt đi hướng khác, hai bên má nóng bừng có phần ửng đỏ vì ngại mà, miệng lắp bắp ấp úng nói lời xin lỗi.
"Tôi.... Tôi... tôi xin lỗi"
"Tôi thật sự.... thật sự không cố ý ngồi đây đâu"
Thấy dáng vẻ này chật vật này của cô, Bác Minh Vương không hiểu sao mà cảm giác vô cùng thích thú, cảm giác chút gì đó như muốn bật cười...
"Cô bé ngốc!"
"Sao lại lúng túng như thế chứ?"
"Tôi có làm gì cô đâu "
"Yên tâm nào tôi có trách móc gì đâu?"
Bác Minh Vương cất giọng có chút trầm nhưng giọng nói cất lên lại không hề đem cho người ta cảm giác xa cách mà dường như là ấm áp đến thân thuộc.
Làn gió đông khẽ thổi nhẹ đem theo vài bông tuyết trắng bay lơ lửng giữa không chung nhẹ nhàng mà khẽ chạm đất.
Bùi Doãn Hy cảm thấy có phần lạnh theo bản năng mà cơ thể run lên, đôi bàn tay chà mạnh cọ xát vào nhau như để tạo ra chút hơi ấm.
Bác Minh Vương quay mặt qua chứng kiến thấy cảnh này thì trái tim chợt có vài phần đau nhói, không hiểu sao thấy cô chật vật như vậy tim hắn nhói lên đau lắm!
Trong suy nghĩ của Bác Minh Vương lúc này chỉ muốn ngay lập tức ôm cô vào lòng để sưởi ấm nhưng chợt nhận ra hai người chẳng có chút quan hệ gì thật chí còn chẳng là gì của nhau.
Cũng chỉ là những người xa lạ vô tình có duyên gặp mặt,thử hỏi xem hắn có tư cách gì để ôm cô vào lòng kia cơ chứ?
Thật nực cười?
Đôi bàn tay dang ra định ôm Bùi Doãn Hy vào lòng của hắn khẽ thu lại trong âm thầm, hắn biết giới hạn của bản thân đến đâu, sao có thể đường đột vô duyên vô cớ hành xử thiếu chuẩn mực như vậy chứ?
Bàn tay hắn vươn lên cởi chiếc áo khoác đang mặc trên người mà khoác lên vai Bùi Doãn Hy. Hắn cất giọng mang theo vài phần lạnh lùng
"Cô mặc vào đi"
"Tôi thấy cô lạnh đến nỗi sắp đóng băng rồi kìa "
Nói lạnh lùng là như thế nhưng trong lòng Bác Minh Vương đang lo lắng không ngừng. Từng giây từng phút trôi qua đối với hắn đều trôi qua vô cùng căng thẳng, chỉ đến khi nhìn thấy cô nhận lấy cái áo mới thở phào đầy nhẹ nhõm.
Nhận lấy chiếc áo từ một chàng trai lạ Bùi Doãn Hy có vài phần bất ngờ như không thể tin vào mắt mình những gì vừa nhìn thấy.
"Anh, anh tại sao lại khoác cái áo này cho tôi"
"Tôi không biết anh mà anh cũng chẳng biết gì tôi vậy tại sao anh lại tốt với một kẻ xa lạ như tôi chứ?"
"Có thể chúng ta chỉ có duyên gặp mặt một lần anh sẵn sàng tốt bụng mà cho không tôi chiếc áo này sao?"
"Không, tôi không nhận đâu! ".
Vừa nói Bùi Doãn Hy vừa lấy tay kéo lấy chiếc áo đang được khoác lên người mình mà trả lại. Bỗng có một bàn tay to lớn ấp áp được đặt lên vai cô mà ngăn lại hành động này.
"Không!"
"Cô cứ khoác vào đi"
Bác Minh Vương nhìn cô rồi nở nụ cười có vài phần ẩn ý
"Rất nhanh thôi chúng ta sẽ còn gặp lại"
Bùi Doãn Hy trong đầu hiện lên đầy dấu hỏi chấm không hiểu Bác Minh Vương nói vậy là có ý gì mà ngơ người ra.
Lúc tinh thần bình tĩnh trở lại định quay qua hỏi câu nói ấy có ý gì thì người ngồi bên cạnh không biết từ lúc nào đã cất bước rời đi.
Đi rồi sao?
Mình còn đang định hỏi cơ mà!
Cảm giác có một chút gì đó thật hụt hẫng, hiếm lắm mới có một người quan tâm đến cô được như vậy. Một người thiếu thốn tình thương như Bùi Doãn Hy chỉ cần người khác tốt một chút, quan tâm một chút đã cảm thấy ấm lòng.
Tiếc thật!
Bùi Doãn Hy đứng lên thở dài cảm thán rồi cũng cất bước mà lặng lẽ đi về nhà.Bóng lưng này thật cô độc khiến cho con người ta cảm thấy thương xót đến đau lòng.
Bóng lưng Bùi Doãn Hy dần đi khuất sau những hàng cây phủ đầy những dải tuyết trắng. Lúc này thân ảnh của Bác Minh Vương mới dần mà hiện ra, thì ra hắn chưa thực sự rời đi chỉ là ẩn thân âm thầm đứng đó mà quan sát.
Bùi Doãn Hy không ngờ cách ta và cô gặp mặt lại sảy ra như thế này. Nhưng mà cũng tốt dù sao đi nữa ta và cô cũng sẽ phải gặp mặt, chỉ là không sớm thì muộn vậy mà thôi....
Trước mắt chắc chắn hắn sẽ phải ở lại nhân giới một khoảng thời gian dài xem ra hắn phải tìm cho mình một chỗ ở trước mắt
Móc từ trong túi quần ra một chiếc điện thoại hắn lập tức gọi điện cho một ai đó
"Chuẩn bị đi! Tôi Trở về rồi"