Chương 3: Khởi đầu hay kết thúc?
Mấy Vạn Năm Sau.
Tại Nhân Giới.
Bệnh Viện Y Dược Thành phố G
Mùa đông về cùng với gió mùa se sắt, cái mùa mà người ta vẫn thường gọi là mùa rét se lòng.
Mùa đông ngoài trời thật lạnh tuyết phủ trắng xóa cả bầu trời.
Từ trong bệnh viện cánh cửa được mở hé, một cô gái thân hình gầy yếu, khuôn mặt trắng bệch đẩy cửa bước ra.
Làn gió đông khẽ thổi xe lạnh, từng đợt gió cứ mỗi lúc càng thêm lạnh lẽo hơn.
Cô gái đứng trước cửa bệnh viện trong lòng đầy rẫy suy tư...
Trở lại 1 giờ trước.
Tại phòng khám, Bác sĩ ngồi trên ghế cầm một sấp giấy xét nghiệm của cô tỉ mỉ quan sát.
Ông nhìn tập xét nghiệm một lúc lâu rồi quay lại nhìn cô thở dài.
"Cô Bùi Doãn Hy tôi rất tiếc phải nói với cô một tin buồn này!"
"Cô bị mắc bệnh ung thư rồi"
Ông nhìn cô với ánh mắt đầy thương cảm khuôn mặt có phần đượm buồn.
Ông thấy tiếc thay cho cô, tiếc cho tuổi đời của cô còn quá trẻ mà đã mắc phải căn bệnh quái ác như này.
Trái ngược với thái độ của ông Bùi Doãn Hy chỉ bình thản, có lẽ cô đã sớm biết tình trạng bệnh tình của mình.
Bác sĩ:" Thật ra thì bệnh tình của cô vẫn chưa chuyển biến quá nghiêm trọng, vẫn còn khả năng chữa trị, cô có thể thử xem sao? "
Bùi Doãn Hy có chút trầm mặc.
"Cảm ơn ý tốt của bác sĩ nhưng tôi chắc không cần đâu?"
"Thời gian còn lại của tôi còn bao lâu!"
Bác sĩ nhìn cô gái trước mặt biết hết bệnh tình của mình mà vẫn bình thản nhiên như không thì ông thấy rất lạ.
Hành nghề y bao nhiêu năm có lẽ đây là lần đầu tiên ông thấy một người biết bản thân không còn sống được bao lâu mà vẫn chẳng tỏ ra chút sợ hãi hay buồn bã gì.
Ông đã từng chữa trị cho vô số người, tất cả bọn họ đều không ai muốn chết.
Bọn họ làm mọi cách chỉ để có thể sống dù là có phải trả bất cứ giá nào, cho dù chỉ là chút sự sống mong manh ít ỏi.
Chỉ có cô! Người vẫn dửng dưng như không trước cái chết đang ập đến.
"Còn 1 năm"
Cô cười gật nhẹ đầu tỏ ý cảm ơn rồi đẩy cửa ra về.
Bóng dáng gầy yếu của cô dần khuất sau dãy hành lang bệnh viện....
___________________
Bước ra khỏi bệnh viện, ngoài trời là khung cảnh tuyết phủ một màu trắng xóa, từng đợt gió mùa thổi mỗi lúc ngày càng lạnh.
Người thiếu nữ nhìn bầu trời mãi đến ngẩn ngơ, khuôn mặt thoáng chốc đượm buồn thầm cảm thán.
"Trời đông lạnh thật"
"Lạnh lẽo như lòng người"
Trái tim của cô giờ đây đã chẳng cảm nhận được một chút hơi ấm, nó như hòa làm một với cái trời đông giá lạnh này vậy..
Có lẽ cái chết đến với cô lại là một sự giải thoát!
Cuộc đời này cô không còn gì để lưu luyến!
Buông tay có lẽ cô sẽ không cảm thấy bị ràng buộc bởi cái cuộc đời đau khổ này nữa.
Cô không muốn tiếp tục chữa trị bởi vì cái thế giới này cô chẳng có gì để lưu luyến.
Đến sống cũng là một điều khó khăn.
Cố gắng được đến ngày hôm nay có lẽ đã là một sự nỗ lực vô cùng lớn.
Sống thật khó, mà nỗ lực sống lại càng khó hơn, từng ngày trôi qua đối với cô sống như trong địa ngục.
Lắm lúc cô tự đặt ra cho bản thân câu hỏi
"Tại sao bản thân được sinh ra?"
"Tại sao bản thân lại đến với thế giới này?"
"Cô tồn tại ở thế giới này thì có ý nghĩa gì chứ!"
Lắm lúc tự hỏi bản thân trong vô thức như một con tự kỉ.
Tự hỏi những câu hỏi nhưng chẳng bao giờ có được lời giải đáp!
Thật nực cười phải không?
Tại Nhân Giới.
Bệnh Viện Y Dược Thành phố G
Mùa đông về cùng với gió mùa se sắt, cái mùa mà người ta vẫn thường gọi là mùa rét se lòng.
Mùa đông ngoài trời thật lạnh tuyết phủ trắng xóa cả bầu trời.
Từ trong bệnh viện cánh cửa được mở hé, một cô gái thân hình gầy yếu, khuôn mặt trắng bệch đẩy cửa bước ra.
Làn gió đông khẽ thổi xe lạnh, từng đợt gió cứ mỗi lúc càng thêm lạnh lẽo hơn.
Cô gái đứng trước cửa bệnh viện trong lòng đầy rẫy suy tư...
Trở lại 1 giờ trước.
Tại phòng khám, Bác sĩ ngồi trên ghế cầm một sấp giấy xét nghiệm của cô tỉ mỉ quan sát.
Ông nhìn tập xét nghiệm một lúc lâu rồi quay lại nhìn cô thở dài.
"Cô Bùi Doãn Hy tôi rất tiếc phải nói với cô một tin buồn này!"
"Cô bị mắc bệnh ung thư rồi"
Ông nhìn cô với ánh mắt đầy thương cảm khuôn mặt có phần đượm buồn.
Ông thấy tiếc thay cho cô, tiếc cho tuổi đời của cô còn quá trẻ mà đã mắc phải căn bệnh quái ác như này.
Trái ngược với thái độ của ông Bùi Doãn Hy chỉ bình thản, có lẽ cô đã sớm biết tình trạng bệnh tình của mình.
Bác sĩ:" Thật ra thì bệnh tình của cô vẫn chưa chuyển biến quá nghiêm trọng, vẫn còn khả năng chữa trị, cô có thể thử xem sao? "
Bùi Doãn Hy có chút trầm mặc.
"Cảm ơn ý tốt của bác sĩ nhưng tôi chắc không cần đâu?"
"Thời gian còn lại của tôi còn bao lâu!"
Bác sĩ nhìn cô gái trước mặt biết hết bệnh tình của mình mà vẫn bình thản nhiên như không thì ông thấy rất lạ.
Hành nghề y bao nhiêu năm có lẽ đây là lần đầu tiên ông thấy một người biết bản thân không còn sống được bao lâu mà vẫn chẳng tỏ ra chút sợ hãi hay buồn bã gì.
Ông đã từng chữa trị cho vô số người, tất cả bọn họ đều không ai muốn chết.
Bọn họ làm mọi cách chỉ để có thể sống dù là có phải trả bất cứ giá nào, cho dù chỉ là chút sự sống mong manh ít ỏi.
Chỉ có cô! Người vẫn dửng dưng như không trước cái chết đang ập đến.
"Còn 1 năm"
Cô cười gật nhẹ đầu tỏ ý cảm ơn rồi đẩy cửa ra về.
Bóng dáng gầy yếu của cô dần khuất sau dãy hành lang bệnh viện....
___________________
Bước ra khỏi bệnh viện, ngoài trời là khung cảnh tuyết phủ một màu trắng xóa, từng đợt gió mùa thổi mỗi lúc ngày càng lạnh.
Người thiếu nữ nhìn bầu trời mãi đến ngẩn ngơ, khuôn mặt thoáng chốc đượm buồn thầm cảm thán.
"Trời đông lạnh thật"
"Lạnh lẽo như lòng người"
Trái tim của cô giờ đây đã chẳng cảm nhận được một chút hơi ấm, nó như hòa làm một với cái trời đông giá lạnh này vậy..
Có lẽ cái chết đến với cô lại là một sự giải thoát!
Cuộc đời này cô không còn gì để lưu luyến!
Buông tay có lẽ cô sẽ không cảm thấy bị ràng buộc bởi cái cuộc đời đau khổ này nữa.
Cô không muốn tiếp tục chữa trị bởi vì cái thế giới này cô chẳng có gì để lưu luyến.
Đến sống cũng là một điều khó khăn.
Cố gắng được đến ngày hôm nay có lẽ đã là một sự nỗ lực vô cùng lớn.
Sống thật khó, mà nỗ lực sống lại càng khó hơn, từng ngày trôi qua đối với cô sống như trong địa ngục.
Lắm lúc cô tự đặt ra cho bản thân câu hỏi
"Tại sao bản thân được sinh ra?"
"Tại sao bản thân lại đến với thế giới này?"
"Cô tồn tại ở thế giới này thì có ý nghĩa gì chứ!"
Lắm lúc tự hỏi bản thân trong vô thức như một con tự kỉ.
Tự hỏi những câu hỏi nhưng chẳng bao giờ có được lời giải đáp!
Thật nực cười phải không?