Chương : 202
Tự khi nào thì bắt đầu, anh bắt đầu thích loại phụ nữ xinh đẹp rực rỡ này, anh giống như không nhớ ra được, vẫn luôn không biết.
Hai người ôm nhau lên xe, quay đầu xe, từ từ lăn bánh chạy, Hứa Hoan Nhan vẫn ngẩn người tại chổ, nước mắt viền quanh khóe mắt, nhưng vẫn không rơi xuống, cô ngay cả chút sức lực để khóc thút thít cũng không có.
“Tiểu thư….Có còn theo tiếp không ạ?” Tài xế giống như nhìn ra chút manh mối, ngượng ngùng nhẹ giọng hỏi thăm.
Hứa Hoan Nhan khẽ ngẩng mặt lên, cảm giác nước mắt chảy ngược vào trong, cổ họng chua xót, cô gật đầu: “Tại sao lại không? Thật tốt một vở kịch hay.”
Tài xế nhìn sắc mặt cô trắng bệch nhìn dọa người, không dám lên tiếng, khởi động máy xe vội vàng đuổi theo.
Mới đó mà đã hoàng hôn rồi, sắc trời dần tối, xa xa nơi phía chân trời, ửng lên màu đỏ ráng chiều, mang theo tia sáng cuối cùng.
Xe chạy trên đường cao tốc, đi thẳng, đi thẳng, đến khi bầu trời đầy sao, tới chổ cây cầu cao nhất thành phố. Năm ba người đi đường, vài đôi tình nhân, bên tai là tiếng gió lộng, dưới chân là tiếng nước chảy ầm vang.
Bọn họ ôm nhau xuống xe, Hứa Hoan Nhan cũng xuống xe, đi theo phía xa đôi tình nhân đang dán chặt vào nhau, cô núp phía sau trụ đèn đường, ánh đèn hắt lên màu vàng nhìn hai người.
“Một bước đi nhầm, lỗi cả đời, em bây giờ có thể trở lại nơi này, chạm tay có thể đụng vào, bên cạnh lại có người đàn ông mà em thích nhất, nếu là chết, như vậy em cũng mãn nguyện rồi.” Tô Lai nhẹ nhàng nói, cô tựa vào lan can, nghểnh mặt vươn đón ngọn gió đêm.
Giọng nói tựa như ngâm thơ theo gió truyền đến, Hứa Hoan Nhan cả người như tượng gỗ lắng nghe, cô chỉ là một cô gái bình thường đến không thể bình thường hơn, sợ rằng vĩnh viễn không thể nào thốt ra được những lời như vậy.
“Tô Lai…em cũng biết, anh lúc nào cũng nghĩ đến em.” Anh ở phía sau ôm lấy cô ta, triền miên hôn lên tóc tơ cô ta.
Hứa Hoan Nhan khẽ run, trong gió lạnh ôm chặt lấy hai tay, cô mở to cặp mắt, nhìn hai người tựa sát vào nhau. Tại sao lại nhìn họ? Không làm cho mình tổn thương đến tuyệt vọng, mới vĩnh viển không chùn bước mà rời khỏi anh ta.
“Nhưng anh đã kết hôn, trong ngực cũng đã từng ôm qua người khác, nẳm bên cạnh anh cũng là người khác, đã cùng với cô ấy hoan ái, cho tới bây giờ anh và cô ta vẫn được luật pháp công nhận là vợ chồng, còn em đây thì sao? Là một phụ nữ danh không chánh ngôn không thuận, trong mắt người ngoài là một tiểu tam hèn hạ, A Hạo…Anh chính là nghĩ về em như vậy sao?”
Cô ta thở dài một tiếng, buồn bã như vậy, cho dù là ai cũng động lòng thương xót cô.
“Kể từ khi em trở lại, anh chưa hề chạm qua cô ấy!” Anh vội vàng mở miệng, thổ lộ lòng mình, nhưng cô ta vẫn vậy rơi nước mắt, nhẹ nhàng lắc đầu: “A Hạo, thôi….Em không muốn làm khó anh.”
“Anh có gì mà khó? Anh không thương cô ấy, ly hôn là tất nhiên, nếu như em không trở lại, anh sớm muộn cũng sẽ ly hôn với cô ấy! Làm sao anh có thể cùng với người phụ nữ mà anh không yêu qua cả đời này được?”
Anh tuyệt tình mở miệng, ôm chặt lấy cô ta, giống như sợ cô ta biến mất ngay trước mặt mình…Hứa Hoan Nhan che miệng lại, cô cắn ngón tay, nước mắt rơi xuống mu bàn tay, cõi lòng đau tê tái, cô dùng hết sức ngăn không cho mình khóc lớn tiếng, cánh tay vô lực buông thõng xuống, yếu đuối co quắp ngồi bệt xuống đất, trong lòng khó chịu đến muốn nôn…Mà dạ dày cô bây giờ bắt đầu rục rịch phản ứng, suốt cả ngày không có ăn gì, chắc là bảo bối trong bụng cô cũng đói bụng theo luôn? Rốt cuộc Hứa Hoan Nhan chịu không nổi, lảo đảo tránh ra mấy bước, ngồi xổm trên mặt đất, nôn mửa liên tu bất tận… Ói đến trời đất quay cuồng, Hứa Hoan Nhan chỉ che bụng thật chặt, nước mắt rơi như mưa, cô có thể hành hạ mình, nhưng chẳng lẻ lại bắt tội đứa bé theo cô sao?
“Tiểu thư….Bọn họ đi rồi….Chúng ta…..” Tài xế tận mắt thấy hai người kia ôm nhau quấn quít lên xe rời đi, ngược lại rất là có trách nhiệm chạy lại hỏi Hứa Hoan Nhan.
Hứa Hoan Nhan thẫn thờ đứng lên, cô đẩy người tài xế xa lạ kia ra, kiên quyết mở cửa xe bước vào, cả người như không còn hơi sức.
“Đi thôi!” Cô không nói đi đâu, tài xế suy nghĩ một chút, sau đó chạy thật nhanh đuổi theo phía sau chiếc xe sắp mất hút…Hứa Hoan Nhan nghiêng mặt nhìn ra ngoài, từng ngọn đèn trôi vụt qua, bây giờ ngay cả khóc cô cũng sẽ không.
Bắt đầu từ bây giờ, Hứa Hoan Nhan, mi phải nhớ kỹ, không thể vì bọn họ mà khóc nữa, nếu bây giờ không nhịn được, chỉ cho khóc một phút, chỉ cho phép mi khóc trong một phút, Hứa Hoan Nhan, nếu mi không thể làm được coi như mi bỏ đi rồi!
Cô lau nước mắt,lạnh lùng nhìn ra phía ngoài cửa sổ phồn hoa, đã là hai đường song song, tất nhiên không thể nào giao nhau được.
Thân Tống Hạo, nếu tôi rời đi, mời anh không cần quay đầu lại, nếu tôi rời đi, một giây sau anh nên đem tôi quên lãng đi.
Tôi muốn quên anh….Mặc dù đó là cả một quá trình đau khổ, nhưng tôi sẽ cố quên anh, trong cuộc sống của tôi, không phải chỉ có tình yêu.
Cô xuống xe, vừa đúng lúc nhìn thấy hai người họ ôm hôn triền miên, hướng cửa nhà trọ đi tới, Hứa Hoan Nhan từ trong bóng tối từng bước từng bước lên trước, cô đi vòng ra phía sau nhà trọ, cô nhớ nơi đó có thể thấy cửa sổ phòng ngủ.
Một, hai, ba , bốn…Hứa Hoan Nhan yên lặng đếm, ngửa đầu nhìn về phía cửa sổ phía xa, trong cổ có vị chua xót cũng không biết.
Cô nhìn về phía cửa sổ sáng đèn kia, khóe môi bất giác cong lên vui vẻ.
Nhan Nhan, không cần ly hôn có được không?
Nhan Nhan, anh đi rồi em chỉ được nghĩ tới anh, vuốt ve mắt cô nói, nơi đây chỉ được nhìn anh, hôn môi cô nói, nơi này chỉ có thể kêu tên anh…. Nhưng bây giờ thì sao? Hứa Hoan Nhan cúi đầu cười buồn, ngọn đèn nhỏ trên kia chợt tắt….Bọn họ đang ôm, hay là đang hôn? Anh hôn qua môi cô rồi bây giờ lại nhiệt tình hôn người phụ nữ khác, tay anh ôm qua cô bây giờ lại chạy trên cơ thể người phụ nữ khác, thân thể anh, bây giờ nhiễm đầy mùi của người khác, mỗi một tấc, một tấc đều không còn thuộc về cô…Hai người bọn họ trong phòng dây dưa bao lâu, Hứa Hoan Nhan sẽ đứng dưới lầu đó bấy lâu.
Cho đến khi đèn ở cửa sổ đó sáng lên lần nữa, chỉ chốc lát sau, Hứa Hoan Nhan nghe được tiếng máy xe khởi động, cô mới di chuyển đôi chân đã tê cứng, nhẹ nhàng đi tới phía cửa nhà trọ, vào thang máy, đi lên tầng cuối, dễ dàng mở được cửa, cô giống như con mèo nhỏ đi vào….Ở trong đó tràn ngập mùi hoan ái vừa trôi qua, trong lòng cô tràn ngập đau khổ khó chịu, thiếu chút nữa quỵ ngã.
Hai người ôm nhau lên xe, quay đầu xe, từ từ lăn bánh chạy, Hứa Hoan Nhan vẫn ngẩn người tại chổ, nước mắt viền quanh khóe mắt, nhưng vẫn không rơi xuống, cô ngay cả chút sức lực để khóc thút thít cũng không có.
“Tiểu thư….Có còn theo tiếp không ạ?” Tài xế giống như nhìn ra chút manh mối, ngượng ngùng nhẹ giọng hỏi thăm.
Hứa Hoan Nhan khẽ ngẩng mặt lên, cảm giác nước mắt chảy ngược vào trong, cổ họng chua xót, cô gật đầu: “Tại sao lại không? Thật tốt một vở kịch hay.”
Tài xế nhìn sắc mặt cô trắng bệch nhìn dọa người, không dám lên tiếng, khởi động máy xe vội vàng đuổi theo.
Mới đó mà đã hoàng hôn rồi, sắc trời dần tối, xa xa nơi phía chân trời, ửng lên màu đỏ ráng chiều, mang theo tia sáng cuối cùng.
Xe chạy trên đường cao tốc, đi thẳng, đi thẳng, đến khi bầu trời đầy sao, tới chổ cây cầu cao nhất thành phố. Năm ba người đi đường, vài đôi tình nhân, bên tai là tiếng gió lộng, dưới chân là tiếng nước chảy ầm vang.
Bọn họ ôm nhau xuống xe, Hứa Hoan Nhan cũng xuống xe, đi theo phía xa đôi tình nhân đang dán chặt vào nhau, cô núp phía sau trụ đèn đường, ánh đèn hắt lên màu vàng nhìn hai người.
“Một bước đi nhầm, lỗi cả đời, em bây giờ có thể trở lại nơi này, chạm tay có thể đụng vào, bên cạnh lại có người đàn ông mà em thích nhất, nếu là chết, như vậy em cũng mãn nguyện rồi.” Tô Lai nhẹ nhàng nói, cô tựa vào lan can, nghểnh mặt vươn đón ngọn gió đêm.
Giọng nói tựa như ngâm thơ theo gió truyền đến, Hứa Hoan Nhan cả người như tượng gỗ lắng nghe, cô chỉ là một cô gái bình thường đến không thể bình thường hơn, sợ rằng vĩnh viễn không thể nào thốt ra được những lời như vậy.
“Tô Lai…em cũng biết, anh lúc nào cũng nghĩ đến em.” Anh ở phía sau ôm lấy cô ta, triền miên hôn lên tóc tơ cô ta.
Hứa Hoan Nhan khẽ run, trong gió lạnh ôm chặt lấy hai tay, cô mở to cặp mắt, nhìn hai người tựa sát vào nhau. Tại sao lại nhìn họ? Không làm cho mình tổn thương đến tuyệt vọng, mới vĩnh viển không chùn bước mà rời khỏi anh ta.
“Nhưng anh đã kết hôn, trong ngực cũng đã từng ôm qua người khác, nẳm bên cạnh anh cũng là người khác, đã cùng với cô ấy hoan ái, cho tới bây giờ anh và cô ta vẫn được luật pháp công nhận là vợ chồng, còn em đây thì sao? Là một phụ nữ danh không chánh ngôn không thuận, trong mắt người ngoài là một tiểu tam hèn hạ, A Hạo…Anh chính là nghĩ về em như vậy sao?”
Cô ta thở dài một tiếng, buồn bã như vậy, cho dù là ai cũng động lòng thương xót cô.
“Kể từ khi em trở lại, anh chưa hề chạm qua cô ấy!” Anh vội vàng mở miệng, thổ lộ lòng mình, nhưng cô ta vẫn vậy rơi nước mắt, nhẹ nhàng lắc đầu: “A Hạo, thôi….Em không muốn làm khó anh.”
“Anh có gì mà khó? Anh không thương cô ấy, ly hôn là tất nhiên, nếu như em không trở lại, anh sớm muộn cũng sẽ ly hôn với cô ấy! Làm sao anh có thể cùng với người phụ nữ mà anh không yêu qua cả đời này được?”
Anh tuyệt tình mở miệng, ôm chặt lấy cô ta, giống như sợ cô ta biến mất ngay trước mặt mình…Hứa Hoan Nhan che miệng lại, cô cắn ngón tay, nước mắt rơi xuống mu bàn tay, cõi lòng đau tê tái, cô dùng hết sức ngăn không cho mình khóc lớn tiếng, cánh tay vô lực buông thõng xuống, yếu đuối co quắp ngồi bệt xuống đất, trong lòng khó chịu đến muốn nôn…Mà dạ dày cô bây giờ bắt đầu rục rịch phản ứng, suốt cả ngày không có ăn gì, chắc là bảo bối trong bụng cô cũng đói bụng theo luôn? Rốt cuộc Hứa Hoan Nhan chịu không nổi, lảo đảo tránh ra mấy bước, ngồi xổm trên mặt đất, nôn mửa liên tu bất tận… Ói đến trời đất quay cuồng, Hứa Hoan Nhan chỉ che bụng thật chặt, nước mắt rơi như mưa, cô có thể hành hạ mình, nhưng chẳng lẻ lại bắt tội đứa bé theo cô sao?
“Tiểu thư….Bọn họ đi rồi….Chúng ta…..” Tài xế tận mắt thấy hai người kia ôm nhau quấn quít lên xe rời đi, ngược lại rất là có trách nhiệm chạy lại hỏi Hứa Hoan Nhan.
Hứa Hoan Nhan thẫn thờ đứng lên, cô đẩy người tài xế xa lạ kia ra, kiên quyết mở cửa xe bước vào, cả người như không còn hơi sức.
“Đi thôi!” Cô không nói đi đâu, tài xế suy nghĩ một chút, sau đó chạy thật nhanh đuổi theo phía sau chiếc xe sắp mất hút…Hứa Hoan Nhan nghiêng mặt nhìn ra ngoài, từng ngọn đèn trôi vụt qua, bây giờ ngay cả khóc cô cũng sẽ không.
Bắt đầu từ bây giờ, Hứa Hoan Nhan, mi phải nhớ kỹ, không thể vì bọn họ mà khóc nữa, nếu bây giờ không nhịn được, chỉ cho khóc một phút, chỉ cho phép mi khóc trong một phút, Hứa Hoan Nhan, nếu mi không thể làm được coi như mi bỏ đi rồi!
Cô lau nước mắt,lạnh lùng nhìn ra phía ngoài cửa sổ phồn hoa, đã là hai đường song song, tất nhiên không thể nào giao nhau được.
Thân Tống Hạo, nếu tôi rời đi, mời anh không cần quay đầu lại, nếu tôi rời đi, một giây sau anh nên đem tôi quên lãng đi.
Tôi muốn quên anh….Mặc dù đó là cả một quá trình đau khổ, nhưng tôi sẽ cố quên anh, trong cuộc sống của tôi, không phải chỉ có tình yêu.
Cô xuống xe, vừa đúng lúc nhìn thấy hai người họ ôm hôn triền miên, hướng cửa nhà trọ đi tới, Hứa Hoan Nhan từ trong bóng tối từng bước từng bước lên trước, cô đi vòng ra phía sau nhà trọ, cô nhớ nơi đó có thể thấy cửa sổ phòng ngủ.
Một, hai, ba , bốn…Hứa Hoan Nhan yên lặng đếm, ngửa đầu nhìn về phía cửa sổ phía xa, trong cổ có vị chua xót cũng không biết.
Cô nhìn về phía cửa sổ sáng đèn kia, khóe môi bất giác cong lên vui vẻ.
Nhan Nhan, không cần ly hôn có được không?
Nhan Nhan, anh đi rồi em chỉ được nghĩ tới anh, vuốt ve mắt cô nói, nơi đây chỉ được nhìn anh, hôn môi cô nói, nơi này chỉ có thể kêu tên anh…. Nhưng bây giờ thì sao? Hứa Hoan Nhan cúi đầu cười buồn, ngọn đèn nhỏ trên kia chợt tắt….Bọn họ đang ôm, hay là đang hôn? Anh hôn qua môi cô rồi bây giờ lại nhiệt tình hôn người phụ nữ khác, tay anh ôm qua cô bây giờ lại chạy trên cơ thể người phụ nữ khác, thân thể anh, bây giờ nhiễm đầy mùi của người khác, mỗi một tấc, một tấc đều không còn thuộc về cô…Hai người bọn họ trong phòng dây dưa bao lâu, Hứa Hoan Nhan sẽ đứng dưới lầu đó bấy lâu.
Cho đến khi đèn ở cửa sổ đó sáng lên lần nữa, chỉ chốc lát sau, Hứa Hoan Nhan nghe được tiếng máy xe khởi động, cô mới di chuyển đôi chân đã tê cứng, nhẹ nhàng đi tới phía cửa nhà trọ, vào thang máy, đi lên tầng cuối, dễ dàng mở được cửa, cô giống như con mèo nhỏ đi vào….Ở trong đó tràn ngập mùi hoan ái vừa trôi qua, trong lòng cô tràn ngập đau khổ khó chịu, thiếu chút nữa quỵ ngã.