Chương : 216
Anh liên tiếp hỏi, nhưng Hoan Nhan vẫn lúng túng dừng ở đó, trơ mắt nhìn xe bus rời đi, cô thở dài, chẳng lẽ muốn cô đi bộ về sao?
Nhìn cô trầm mặc khiến anh đau lòng, cô nhất định đã gặp chuyện gì, chuyện đó nhất định không tốt, Tằng Á Hi cúi người, nhặt mấy bao gạo lên, anh không để ý bẩn, trực tiếp ôm trước ngực, liếc nhìn cô một cái, mở miệng, giọng nói dịu dàng: “Tôi tiễn cô về.”
Nhìn cô vẫn ngẩn người đứng tại chỗ, anh khổ sở thở dài, nhẹ nhàng nói: “Yên tâm, tôi sẽ không, để lão công cô nhìn thấy.”
Mi tâm giật giật, hai chữ lão công trong miệng anh ta khiến cô có cảm giác mất hồn, lúc đổi điện thoại, rời khỏi đó, cô không muốn bản thân sống trong kí ức, ngay cả lúc người khác trong lúc vô ý nhắc tới một cái tên mà cô cực ít gọi cũng khiến cô mất hồn, Hoan Nhan cúi đầu, cảm giác thất bại không nói lên lời.
Tằng Á Hi nhìn vẻ măt hốt hoảng của cô, chỉ cảm thấy chán nản,anh mấp máy môi, vẫn mở miệng: “Nếu như cô lo lắng, vậy tôi gọi taxi đưa cô về, được không?”
Giọng nói của anh trầm xuống, dù là ai, cũng có thể nghe được chút buồn bã không khống chế được trong đó.
Hoan Nhan nhìn đống đồ, lại gật đầu một cái, Tằng Á Hi xoay người, yên lặng tới lề dường, Hoan Nhan đi theo sau anh ta, lúc lơ đãng quan sát anh ta, mái tóc ngắn, thân hình cao to, nhưng không yếu ớt, giống như nhớ lại lần đó, một cậu nhóc thoải mái... Anh bỏ mấy túi đồ ra sau xe, nhìn cô đi về phía sau gật đầu một cái. Tằng Á Hi mới mỉm cười,đóng cửa xe khởi động... So với lần trước thấy cô thần thái phấn khởi, giờ cô trông tiều tụy khá nhiều.
Anh chăm chú lái xe, theo sự chỉ dẫn của cô, càng đi càng thấy kì lạ, mấy lần gặp nhau nhìn quần áo giày dép túi xách của cô có thể biết gia đình cô thật sự khá giả, nhưng bây giờ anh không thể tưởng tượng, cô tại sao lại ở nơi thế này.
Không dám xuống xe sợ bản thân khống chế không được sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống của cô, nhưng khi nhìn thấy cô vất vả ôm mấy vật nặng tập tễnh bước đi thì Tằng Á Hi không khống chế được đau lòng thay cô!
Đẩy cửa xe, ba bước thành hai bước, tới cạnh cô, đoạt lấy đồ trong tay cô, anh nhíu mày nhìn cô nói: “Hứa Hoan Nhan, cô cố ý hành hạ bản thân sao?”
Hoan Nhan hơi nhếch môi,không biết nên trả lời thế nào, bảo cô nói, cô ly hôn, lão công bị người khác đoạt lấy, người không có đồng nào bị đuổi ra khỏi cửa? Cô không làm được.
“Lần này, anh ấy chưa kịp đón, vừa vặn gặp phải anh.” Hoan Nhan cố mỉm cười rạng rỡ: “Nhờ Tằng tiên sinh giúp tôi đem những đồ này lên tầng ba được không?”
Vẻ mặt cô thản nhiên bình tĩnh, Tằng Á Hi cũng nghi ngờ nhưng lại không hỏi nữa, giúp cô mang đồ lên tầng ba, nhìn thấy chủ nhà len lén nhìn, Hoan Nhan cũng cảm thấy mặt mình hơi nóng.
Cô chuẩn bị mở cửa, nhưng anh ta lại không có ý muốn rời đi, Hoan Nhan trầm ngâm sau đó mở miệng: “Tằng tiên sinh, như vậy... Thời gian không còn sớm, anh có phải hay không nên...”
Tằng Á Hi ngẩng đầu lên, con ngươi đen bóng vững vàng khóa trụ gương mặt cô, lời của Hoan Nhan bị nghẹn lại, ánh mắt nóng bỏng như vậy, khiến cô khó xử, tâm ý của anh ta cô hiểu, cho nên bây giờ mới cảm thấy khó chịu và lo lắng.
“Cô thật sự gầy quá.” Anh chợt mở miệng, cổ họng như bị cái gì chẹn lại, khàn khàn khiến người nghe ê ẩm.
“Có lẽ, có lẽ những ngày qua nôn quá nhiều...” Hoan Nhan cười gượng, ánh mắt của anh ta càng lúc càng tĩnh mịch, giống như đau lòng, Tằng Á Hi cúi đầu, chậm rãi quay người lại, gương mặt kiên nghị trẻ trung, gần nửa năm rồi anh đã trút bỏ dáng vẻ ngây thơ, anh không đành lòng, phá vỡ sự kiên cường của cô.
“Tôi đi đây...” Anh lẩm bẩm, nghe cô không chút do dự nói một tiếng hẹn gặp lại.
Bước chân anh hơi dừng lại, quay người cười ấm áp: “Tôi ở đây hai mươi năm, cái gì cũng quen, nếu cần giúp, cô nhớ gọi cho tôi, vẫn số kia. Như vậy, gặp lại sau, Hứa Hoan Nhan.”
Nhìn xe anh ta phóng đi, Hoan Nhan mới mửa cửa, đang muốn đi vào, dì chủ nhà cũng đang cắn hạt dưa ngó dáo dác xuống, có chút tò mò nhìn người lái xe đi: “Hoan Nhan, cậu vừa rồi là ai vậy?”
“Một người ban.” Hoan Nhan nhẹ nhàng cười một tiếng, bê túi đồ vào phòng.
“Xem ra có rất nhiều tiền còn nữa đối xử với cháu rất tốt....” Chủ thuê nhà tiếp tục đặt câu hỏi, đôi mắt nhìn chăm chú: “Hoan Nhan ba đứa bé còn chưa trở lại à?”
“Vâng.” Hoan Nhan vẫn nhàn nhạt đáp.
Nhìn cô trầm mặc khiến anh đau lòng, cô nhất định đã gặp chuyện gì, chuyện đó nhất định không tốt, Tằng Á Hi cúi người, nhặt mấy bao gạo lên, anh không để ý bẩn, trực tiếp ôm trước ngực, liếc nhìn cô một cái, mở miệng, giọng nói dịu dàng: “Tôi tiễn cô về.”
Nhìn cô vẫn ngẩn người đứng tại chỗ, anh khổ sở thở dài, nhẹ nhàng nói: “Yên tâm, tôi sẽ không, để lão công cô nhìn thấy.”
Mi tâm giật giật, hai chữ lão công trong miệng anh ta khiến cô có cảm giác mất hồn, lúc đổi điện thoại, rời khỏi đó, cô không muốn bản thân sống trong kí ức, ngay cả lúc người khác trong lúc vô ý nhắc tới một cái tên mà cô cực ít gọi cũng khiến cô mất hồn, Hoan Nhan cúi đầu, cảm giác thất bại không nói lên lời.
Tằng Á Hi nhìn vẻ măt hốt hoảng của cô, chỉ cảm thấy chán nản,anh mấp máy môi, vẫn mở miệng: “Nếu như cô lo lắng, vậy tôi gọi taxi đưa cô về, được không?”
Giọng nói của anh trầm xuống, dù là ai, cũng có thể nghe được chút buồn bã không khống chế được trong đó.
Hoan Nhan nhìn đống đồ, lại gật đầu một cái, Tằng Á Hi xoay người, yên lặng tới lề dường, Hoan Nhan đi theo sau anh ta, lúc lơ đãng quan sát anh ta, mái tóc ngắn, thân hình cao to, nhưng không yếu ớt, giống như nhớ lại lần đó, một cậu nhóc thoải mái... Anh bỏ mấy túi đồ ra sau xe, nhìn cô đi về phía sau gật đầu một cái. Tằng Á Hi mới mỉm cười,đóng cửa xe khởi động... So với lần trước thấy cô thần thái phấn khởi, giờ cô trông tiều tụy khá nhiều.
Anh chăm chú lái xe, theo sự chỉ dẫn của cô, càng đi càng thấy kì lạ, mấy lần gặp nhau nhìn quần áo giày dép túi xách của cô có thể biết gia đình cô thật sự khá giả, nhưng bây giờ anh không thể tưởng tượng, cô tại sao lại ở nơi thế này.
Không dám xuống xe sợ bản thân khống chế không được sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống của cô, nhưng khi nhìn thấy cô vất vả ôm mấy vật nặng tập tễnh bước đi thì Tằng Á Hi không khống chế được đau lòng thay cô!
Đẩy cửa xe, ba bước thành hai bước, tới cạnh cô, đoạt lấy đồ trong tay cô, anh nhíu mày nhìn cô nói: “Hứa Hoan Nhan, cô cố ý hành hạ bản thân sao?”
Hoan Nhan hơi nhếch môi,không biết nên trả lời thế nào, bảo cô nói, cô ly hôn, lão công bị người khác đoạt lấy, người không có đồng nào bị đuổi ra khỏi cửa? Cô không làm được.
“Lần này, anh ấy chưa kịp đón, vừa vặn gặp phải anh.” Hoan Nhan cố mỉm cười rạng rỡ: “Nhờ Tằng tiên sinh giúp tôi đem những đồ này lên tầng ba được không?”
Vẻ mặt cô thản nhiên bình tĩnh, Tằng Á Hi cũng nghi ngờ nhưng lại không hỏi nữa, giúp cô mang đồ lên tầng ba, nhìn thấy chủ nhà len lén nhìn, Hoan Nhan cũng cảm thấy mặt mình hơi nóng.
Cô chuẩn bị mở cửa, nhưng anh ta lại không có ý muốn rời đi, Hoan Nhan trầm ngâm sau đó mở miệng: “Tằng tiên sinh, như vậy... Thời gian không còn sớm, anh có phải hay không nên...”
Tằng Á Hi ngẩng đầu lên, con ngươi đen bóng vững vàng khóa trụ gương mặt cô, lời của Hoan Nhan bị nghẹn lại, ánh mắt nóng bỏng như vậy, khiến cô khó xử, tâm ý của anh ta cô hiểu, cho nên bây giờ mới cảm thấy khó chịu và lo lắng.
“Cô thật sự gầy quá.” Anh chợt mở miệng, cổ họng như bị cái gì chẹn lại, khàn khàn khiến người nghe ê ẩm.
“Có lẽ, có lẽ những ngày qua nôn quá nhiều...” Hoan Nhan cười gượng, ánh mắt của anh ta càng lúc càng tĩnh mịch, giống như đau lòng, Tằng Á Hi cúi đầu, chậm rãi quay người lại, gương mặt kiên nghị trẻ trung, gần nửa năm rồi anh đã trút bỏ dáng vẻ ngây thơ, anh không đành lòng, phá vỡ sự kiên cường của cô.
“Tôi đi đây...” Anh lẩm bẩm, nghe cô không chút do dự nói một tiếng hẹn gặp lại.
Bước chân anh hơi dừng lại, quay người cười ấm áp: “Tôi ở đây hai mươi năm, cái gì cũng quen, nếu cần giúp, cô nhớ gọi cho tôi, vẫn số kia. Như vậy, gặp lại sau, Hứa Hoan Nhan.”
Nhìn xe anh ta phóng đi, Hoan Nhan mới mửa cửa, đang muốn đi vào, dì chủ nhà cũng đang cắn hạt dưa ngó dáo dác xuống, có chút tò mò nhìn người lái xe đi: “Hoan Nhan, cậu vừa rồi là ai vậy?”
“Một người ban.” Hoan Nhan nhẹ nhàng cười một tiếng, bê túi đồ vào phòng.
“Xem ra có rất nhiều tiền còn nữa đối xử với cháu rất tốt....” Chủ thuê nhà tiếp tục đặt câu hỏi, đôi mắt nhìn chăm chú: “Hoan Nhan ba đứa bé còn chưa trở lại à?”
“Vâng.” Hoan Nhan vẫn nhàn nhạt đáp.