Chương : 219
Tô Lai nghe vậy ngừng khóc, cô quay người chui vào ngực anh, nhón chân hôn anh, môi cô vừa sát lại gần, thoáng chốc anh theo bản năng né tránh, nhưng mùi vì quen thuộc lượn lờ quanh chóp mũi, anh có chút hốt hoảng giống như trở lại ba năm trước đây, lần đầu tiên hôn Tô Lai...Lúc anh mất hồn, môi của cô đã bao trùm lên môi anh.
Mùi hoa lan ưu nhã lan tỏa trong không khí, ba năm trước cô không lưu loát, mà bây giờ, giống như là trái cây đã chín rộ. Mê người, nhưng lại thiếu chút gì.
“Hạo... Để em sinh đứa nhỏ cho anh!” Tô Lai vòng tay ôm cổ anh, khẽ thở hổn hển dựa vào ngực anh.
Nụ hôn nóng bỏng trôi qua, hai người vốn là cách xa lại lặng lẽ kéo gần hơn một chút.
Rèn sắt khi còn nóng, cô bỏ đi kiêu ngạo của bản thân, cô biết, một khi có đứa bé, cô và Thân Tống Hạo, cả đời này sẽ không vạch rõ giới hạn, bất kể anh có yêu hay không yêu, Tô Lai cô có thể dựa vào đứa bé này cả đời vô ưu.
Cô đã hai mươi chín tuổi, cô không còn thanh xuân mà lãng phí.
Trên thế giới này các cô gái xinh đẹp rất nhiều, cô muốn một lần nữa gả vào hào môn, quả thực khó càng thêm khó.
“Đứa bé?” Mày anh nhíu lại, lập tức nhớ lại một năm trước Hứa Hoan Nhan bỏ đi đứa bé, lúc đó anh đang ở California, đang ở cạnh Tô Lai, mà cô một mình, mang tâm trạng gì đi làm phẫu thuật bỏ đứa con của mình?
Anh cảm thấy tự trách, nếu lúc đó... Đứa bé kia có phải hay không sắp gọi anh là ba?
“Tô Lai...” Anh chợt mở miệng mệt mỏi xoa bóp huyệt Thái dương: “Anh mấy ngày nay mệt chết đi, còn phải đi công tác, chuyện đứa nhỏ... chờ sau khi kết hôn hãy nói.”
“A Hạo....” Cô nhìn anh quay người, khống chế không được muốn chạy theo ép hỏi, nhưng vẫn ẩn nhẫn dừng lại, ôm chặt hai cánh tay đứng ở trong phòng khách trống trải, cô nhìn bóng lưng anh, Tô Lai kiêu căng dâng lên một ý cười, cô nếu có thể để A Hạo cưới mình, như vậy kết hôn, sinh con, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
*******************
“Thân Tống Hạo, anh cút ra đây cho tôi! Đáng chết, đồ khốn khiếp! Lăn ra đây!” Cửa phòng họp bị người ta đạp một cái rung trời, còn có tiếng quát mắng của một cô gái! Các quản lí trong phòng sững sờ nhìn Thân Tống Hạo, lại nhìn cửa phòng, cô gái nào lại to gan như vậy, dám tới đây náo loạn! Chẳng lẽ... cô gái nào bị tổng giám đốc vứt bỏ?
Trần Nhị xoay bút trong tay, nhịn cười nhìn gương mặt đen sì của Thân Tống Hạo, sao cậu ta lại đắc tối với Văn Tĩnh? Lại còn bị cô ấy tìm tới tận cửa mắng!
“Trước tiên giải tán!” Thân Tống Hạo đứng dậy, lấy điếu thuốc hút, Trần Nhị cười hi hì vỗ vỗ vai anh, nét mặt cố nhịn cười: “A Hạo, cậu làm sao lại đắc tội với Văn Tĩnh? Tính tình cô ấy chỉ có Kì Chấn mới chịu nổi!”
“Thân Tống Hạo, cái tên khốn kiếp, thế mà tôi còn tin tưởng anh, ban đầu giúp anh hẹn Nhan, tôi mới đi mấy ngày? Anh đã buộc Hoan Nhan li hôn? Anh đã đưa Nhan đi đâu? Sống phải thấy người chết phải thấy xác, tôi và anh chưa xong đâu!” Văn Tĩnh như một luồng gió xông tới mắng chửi, Kỳ Chấn không ngăn kịp chỉ có thể luống cuống khóa cửa phòng, ngăn mấy người bên ngoài lại.
Trần Nhị lúc trước còn hả hê, khi nghe thấy Văn Tĩnh nói lại sửng sốt, một lúc lâu mới nghi ngờ mở miệng: “A Hạo, Văn TĨnh nói là thật?”
“Cô ấy nói là thật.” Thân Tống Hạo thở một hơi nhẹ nhõm, nhả một vòng khói, anh ấn tàn thuốc lên cửa sổ.... Trong đầu nhớ tới bọn họ gặp nhau lần tứ hai ở khách sạn, cô khiếp sợ xa lạ nhìn anh, lại cầm một cốc nước, uống một ngụm.
Trong tất cả các cô gái anh gặp, cô là người duy nhất nói những lời như vậy với anh.
“A Hạo cậu điên rồi! Cậu thế mà lại li hôn với chị dâu?” Trần Nhị bất bình liếc cùng Kì Chấn liếc nhìn nhau, vẫn không có cách nào khống chế mở miệng.
“Thân Tống Hạo, anh có tâm hay không? Làm sao anh đối xử với Nhan như vậy? Cô ấy đã có lỗi gì với anh? Cô ấy làm sai chỗ nào? Anh sao còn mặt mũi nói li hôn! Anh không phải là người... Anh đuổi cô ấy đi một mình cô ấy biết làm sao?”
Hai mắt Văn Tĩnh hồng hồng, nói xong, nhịn không được, khóc to... “Tĩnh, đừng khóc...” Kì Chấn nhìn thấy cô khóc, đau lòng ôm cô vào trong ngực nhẹ giọng an ủi.
Mùi hoa lan ưu nhã lan tỏa trong không khí, ba năm trước cô không lưu loát, mà bây giờ, giống như là trái cây đã chín rộ. Mê người, nhưng lại thiếu chút gì.
“Hạo... Để em sinh đứa nhỏ cho anh!” Tô Lai vòng tay ôm cổ anh, khẽ thở hổn hển dựa vào ngực anh.
Nụ hôn nóng bỏng trôi qua, hai người vốn là cách xa lại lặng lẽ kéo gần hơn một chút.
Rèn sắt khi còn nóng, cô bỏ đi kiêu ngạo của bản thân, cô biết, một khi có đứa bé, cô và Thân Tống Hạo, cả đời này sẽ không vạch rõ giới hạn, bất kể anh có yêu hay không yêu, Tô Lai cô có thể dựa vào đứa bé này cả đời vô ưu.
Cô đã hai mươi chín tuổi, cô không còn thanh xuân mà lãng phí.
Trên thế giới này các cô gái xinh đẹp rất nhiều, cô muốn một lần nữa gả vào hào môn, quả thực khó càng thêm khó.
“Đứa bé?” Mày anh nhíu lại, lập tức nhớ lại một năm trước Hứa Hoan Nhan bỏ đi đứa bé, lúc đó anh đang ở California, đang ở cạnh Tô Lai, mà cô một mình, mang tâm trạng gì đi làm phẫu thuật bỏ đứa con của mình?
Anh cảm thấy tự trách, nếu lúc đó... Đứa bé kia có phải hay không sắp gọi anh là ba?
“Tô Lai...” Anh chợt mở miệng mệt mỏi xoa bóp huyệt Thái dương: “Anh mấy ngày nay mệt chết đi, còn phải đi công tác, chuyện đứa nhỏ... chờ sau khi kết hôn hãy nói.”
“A Hạo....” Cô nhìn anh quay người, khống chế không được muốn chạy theo ép hỏi, nhưng vẫn ẩn nhẫn dừng lại, ôm chặt hai cánh tay đứng ở trong phòng khách trống trải, cô nhìn bóng lưng anh, Tô Lai kiêu căng dâng lên một ý cười, cô nếu có thể để A Hạo cưới mình, như vậy kết hôn, sinh con, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
*******************
“Thân Tống Hạo, anh cút ra đây cho tôi! Đáng chết, đồ khốn khiếp! Lăn ra đây!” Cửa phòng họp bị người ta đạp một cái rung trời, còn có tiếng quát mắng của một cô gái! Các quản lí trong phòng sững sờ nhìn Thân Tống Hạo, lại nhìn cửa phòng, cô gái nào lại to gan như vậy, dám tới đây náo loạn! Chẳng lẽ... cô gái nào bị tổng giám đốc vứt bỏ?
Trần Nhị xoay bút trong tay, nhịn cười nhìn gương mặt đen sì của Thân Tống Hạo, sao cậu ta lại đắc tối với Văn Tĩnh? Lại còn bị cô ấy tìm tới tận cửa mắng!
“Trước tiên giải tán!” Thân Tống Hạo đứng dậy, lấy điếu thuốc hút, Trần Nhị cười hi hì vỗ vỗ vai anh, nét mặt cố nhịn cười: “A Hạo, cậu làm sao lại đắc tội với Văn Tĩnh? Tính tình cô ấy chỉ có Kì Chấn mới chịu nổi!”
“Thân Tống Hạo, cái tên khốn kiếp, thế mà tôi còn tin tưởng anh, ban đầu giúp anh hẹn Nhan, tôi mới đi mấy ngày? Anh đã buộc Hoan Nhan li hôn? Anh đã đưa Nhan đi đâu? Sống phải thấy người chết phải thấy xác, tôi và anh chưa xong đâu!” Văn Tĩnh như một luồng gió xông tới mắng chửi, Kỳ Chấn không ngăn kịp chỉ có thể luống cuống khóa cửa phòng, ngăn mấy người bên ngoài lại.
Trần Nhị lúc trước còn hả hê, khi nghe thấy Văn Tĩnh nói lại sửng sốt, một lúc lâu mới nghi ngờ mở miệng: “A Hạo, Văn TĨnh nói là thật?”
“Cô ấy nói là thật.” Thân Tống Hạo thở một hơi nhẹ nhõm, nhả một vòng khói, anh ấn tàn thuốc lên cửa sổ.... Trong đầu nhớ tới bọn họ gặp nhau lần tứ hai ở khách sạn, cô khiếp sợ xa lạ nhìn anh, lại cầm một cốc nước, uống một ngụm.
Trong tất cả các cô gái anh gặp, cô là người duy nhất nói những lời như vậy với anh.
“A Hạo cậu điên rồi! Cậu thế mà lại li hôn với chị dâu?” Trần Nhị bất bình liếc cùng Kì Chấn liếc nhìn nhau, vẫn không có cách nào khống chế mở miệng.
“Thân Tống Hạo, anh có tâm hay không? Làm sao anh đối xử với Nhan như vậy? Cô ấy đã có lỗi gì với anh? Cô ấy làm sai chỗ nào? Anh sao còn mặt mũi nói li hôn! Anh không phải là người... Anh đuổi cô ấy đi một mình cô ấy biết làm sao?”
Hai mắt Văn Tĩnh hồng hồng, nói xong, nhịn không được, khóc to... “Tĩnh, đừng khóc...” Kì Chấn nhìn thấy cô khóc, đau lòng ôm cô vào trong ngực nhẹ giọng an ủi.