Chương : 224
Thân Thiểu Khang có chút bất đắc dĩ, tuổi cũng đã lớn như vậy rồi, mà còn thích thú những cái giao thiệp vớ vẩn kia, thật là làm cho người khác phải đau đầu!
Thích Dung Dung nghe những lời này, động tác trên tay cũng ngừng lại, nhưng một tay vẫn cầm mascara, cố gắng trừng lớn tròng mắt, tựa hồ tâm tình rất mâu thuẫn.
"Đã có một lần tức là sẽ có lần thứ hai, lần sau gặp lại cũng giống thế thôi! Mà cơ hội này của tôi khó mà có được, chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt của những kẻ lúc trước dám cười nhạo tôi khi nhìn thấy những thứ trang sức có giá trị liên thành này, trong lòng tôi liền sung sướng cực kỳ! Tốt lắm tốt lắm Thiểu Khang, ông mau đi xuống đi, tôi sẽ tranh thủ trở về sớm một chút."
Hai mắt Thích Dung Dung sáng lên, vừa nói mặt mày hớn hở, những thứ trang sức này của Thân gia, vẫn có mấy nhà thế giao biết một chút, mà Thích Dung Dung từ khi gả vào Thân gia đến bây giờ, một cái bảo bối cũng không được đưa cho, những người phụ nữ kia đã sớm sau lưng bà chê cười chết rồi, mặc dù bà chưa từng nghe thấy, nhưng cũng mơ hồ truyền tới một chút nói bóng nói gió, nín nhịn nhiều năm như vậy, một khi đã có cơ hội để phát tiết, làm sao bà có thể buông tha?
Trước đó còn cố kỵ Hứa Hoan Nhan ở đây, nên bà cũng không dám đem mấy thứ đồ trang sức mang ra ngoài khoe khoang, nhưng bây giờ cầm đi khoe khoang, bà vẫn phải đề phòng bị A Hạo biết, nhưng hiện tại con bé kia đã bị con trai mình vứt bỏ, cũng không biết đã đi nơi nào, cơ hội khó mà có được, bà tuyệt đối sẽ không bỏ qua!
Thân Thiểu Khang bóng lưng hưng phấn của bà, cũng không tiện nói cái gì nữa, lắc đầu một cái thở dài một tiếng đi ra ngoài, tất nhiên ông biết lai lịch những thứ này, nhưng Thích Dung Dung luôn luôn cường thế, lời ông nói ra, đối với cái nhà này cũng chẳng có chút ý nghĩa nào?
Thân Tống Hạo xuống xe, trong tay còn cầm một hộp bánh ngọt, đi vào căn nhà xa lạ mà quen thuộc kia, anh không khỏi thở dài một cái, sau khi gia gia đi rồi, đây là lần thứ nhất anh trở lại đây, hiện tại đi một mình vào cửa, nếu gia gia biết, anh và Hứa Hoan Nhan đã ly hôn, hơn nữa náo thành như bây giờ, gia gia có thương tâm không?
"A Hạo, con đã đến rồi? Thức ăn xong ngay đây, con ngồi xem TV trước đi!" Thân Thiểu Khang đang ở trong phòng bếp chỉ huy đầu bếp nấu ăn, vừa vui vui mừng thò đầu ra nói với Thân Tống Hạo, mùi thức ăn thơm lừng truyền đến, làm anh không khỏi lại có chút mất hồn.
Trước đây khi Hứa Hoan Nhan còn ở bên, thì mỗi ngày thức ăn buổi tối đều do cô làm, bình thường thức ăn trải qua đôi tay của cô, luôn thay đổi càng thêm có mùi vị, bây giờ nghĩ lại, có lẽ cô nói qua không chỉ một lần câu nói kia, thật sự là đúng.
Lúc nấu ăn, cũng giống như làm bánh ngọt, nhất định phải mang theo tâm ý của mình để làm, thì thức ăn làm ra mới có thể càng thêm ngon miệng.
Mang theo tâm ý đi làm mỗi một món ăn, mỗi một cái bánh ngọt, cõi đời này, trừ cô, có lẽ không có người nữa.
Mười ngón tay Tô Lai chưa từng dính lấy một giọt nước, cô sợ bàn tay mình trở nên thô ráp, nhưng tại sao Hứa Hoan Nhan chưa từng lo lắng vì vấn đề này?
Vẫn còn đang chìm trong suy nghĩ, lại thấy Thích Dung Dung ăn mặc duyên dáng sang trọng đang từ trên lầu đi xuống, bà nhìn thấy anh thì khiếp đảm, ánh mắt cũng có chút trốn tránh, Thân Tống Hạo có chút nghi ngờ, mi tâm cũng không khỏi xiết chặt đi một chút. . . . . ."A Hạo sao, con ở lại ăn tối với ba con nhé. . . . . Tối nay mẹ có chuyện rồi, không thể ở nhà ăn tối với hai người, hôm nào mẹ sẽ xuống bếp nấu một bữa thịnh soạn rồi cả nhà cùng nhau ăn được không?"
Thích Dung Dung xa xa đứng ở một bên, cười tủm tỉm nhìn Thân Tống Hạo nói, đôi tay giấu sau chiếc ví da, tóc cũng không che dấu được đôi bông tai bằng Phỉ Thúy, làm cho Thích Dung Dung không khỏi càng khẩn trương, nếu là bị con trai nhìn ra, thì bà rốt cuộc phải làm như thế nào?
Sợ cái gì, tới thì tới!
Thân Tống Hạo nhìn bà hồi lâu, ánh mắt rốt cuộc tập trung vào trên mặt của bà.
Thích Dung Dung hối hận thiếu chút nữa xanh mét cả mặt, bà không nên trang điểm quá lâu, làm trễ nãi thời gian!
"Lúc nào thì mua những thứ đồ trang sức xinh đẹp như vậy?" Thân Tống Hạo nhẹ nhàng mở miệng, đáy mắt âm trầm càng phát ra nồng đậm .
Anh mặc dù chưa từng thấy qua những thứ đồ trang sức thật kia, nhưng là ở trong ảnh của gia gia cũng đã nhìn thấy mấy mấy lần, đối với bộ trang sức Phỉ Thúy này, trí nhớ của anh vẫn còn rất rõ ràng.
"Không có, không bao lâu. . . . . ." Thích Dung Dung ngượng ngùng lùi về phía sau, muốn đưa tay mất tự nhiên che lỗ tai lại, lúc lộ ra tới một nửa, rồi lại cuống quít giấu tay lại, trên ngón tay của bà còn có ba chiếc nhẫn ngọc lục bảo Phỉ Thúy!
"Đồ của gia gia, tại sao lại ở trên người bà!" Đôi tay Thân Tống Hạo nắm chặt, nếu người phụ nữ trước mặt này, không phải mẹ của anh! Anh không dám bảo đảm, anh có thể một quyền đem bà ta đánh cho nhừ tử hay không!
"Phải . . . . . Phải . . . . ." Thích Dung Dung sợ sắc mặt trắng bệch, tất nhiên bà biết, đứa con trai này chẳng những không cùng bà thân cận, ngược lại còn đối với bà chán ghét cực kỳ, nếu anh thật sự tức giận, cái gì cùng có thể làm được!
"Là Hứa Hoan Nhan đưa cho ta đấy!" Thích Dung Dung bật thốt lên, tiếp đó lại cố làm ra vẻ khí thế lặp lại một lần nữa: "Hoan Nhan đưa cho một người mẹ chồng như ta mấy cái đồ trang sức này, không có gì là không thể đi!"
"Nha. . . . . . Cô ấy lúc nào thì đưa cho bà? Tại sao ngay cả tôi cũng chưa từng nghe qua?" Thân Tống Hạo tựa hồ là tin, sắc mặt hơi chậm, ngữ điệu bình tĩnh hỏi.
"Hai tháng trước!" Thích Dung Dung sau khi thuận mồm nói ra, rồi lại lập tức liền tỉnh ngộ lại, bà âm thầm cảm thấy thật nóng lòng, làm sao bà lại đần như vậy nói thời gian bà lấy đồ trang sức ra ngoài ra? Ông trời phù hộ, hiện tại hy vọng duy nhất của bà, chính là A Hạo cũng không biết đồ trang sức được lấy ra từ lúc nào, chỉ cần có thời gian, cô mà có thể dùng tiền để bịt miệng những người đó lại!
"Thích Dung Dung!" Sắc mặt Thân Tống Hạo trong nháy mắt thay đổi khó coi vô cùng!
Thích Dung Dung nghe những lời này, động tác trên tay cũng ngừng lại, nhưng một tay vẫn cầm mascara, cố gắng trừng lớn tròng mắt, tựa hồ tâm tình rất mâu thuẫn.
"Đã có một lần tức là sẽ có lần thứ hai, lần sau gặp lại cũng giống thế thôi! Mà cơ hội này của tôi khó mà có được, chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt của những kẻ lúc trước dám cười nhạo tôi khi nhìn thấy những thứ trang sức có giá trị liên thành này, trong lòng tôi liền sung sướng cực kỳ! Tốt lắm tốt lắm Thiểu Khang, ông mau đi xuống đi, tôi sẽ tranh thủ trở về sớm một chút."
Hai mắt Thích Dung Dung sáng lên, vừa nói mặt mày hớn hở, những thứ trang sức này của Thân gia, vẫn có mấy nhà thế giao biết một chút, mà Thích Dung Dung từ khi gả vào Thân gia đến bây giờ, một cái bảo bối cũng không được đưa cho, những người phụ nữ kia đã sớm sau lưng bà chê cười chết rồi, mặc dù bà chưa từng nghe thấy, nhưng cũng mơ hồ truyền tới một chút nói bóng nói gió, nín nhịn nhiều năm như vậy, một khi đã có cơ hội để phát tiết, làm sao bà có thể buông tha?
Trước đó còn cố kỵ Hứa Hoan Nhan ở đây, nên bà cũng không dám đem mấy thứ đồ trang sức mang ra ngoài khoe khoang, nhưng bây giờ cầm đi khoe khoang, bà vẫn phải đề phòng bị A Hạo biết, nhưng hiện tại con bé kia đã bị con trai mình vứt bỏ, cũng không biết đã đi nơi nào, cơ hội khó mà có được, bà tuyệt đối sẽ không bỏ qua!
Thân Thiểu Khang bóng lưng hưng phấn của bà, cũng không tiện nói cái gì nữa, lắc đầu một cái thở dài một tiếng đi ra ngoài, tất nhiên ông biết lai lịch những thứ này, nhưng Thích Dung Dung luôn luôn cường thế, lời ông nói ra, đối với cái nhà này cũng chẳng có chút ý nghĩa nào?
Thân Tống Hạo xuống xe, trong tay còn cầm một hộp bánh ngọt, đi vào căn nhà xa lạ mà quen thuộc kia, anh không khỏi thở dài một cái, sau khi gia gia đi rồi, đây là lần thứ nhất anh trở lại đây, hiện tại đi một mình vào cửa, nếu gia gia biết, anh và Hứa Hoan Nhan đã ly hôn, hơn nữa náo thành như bây giờ, gia gia có thương tâm không?
"A Hạo, con đã đến rồi? Thức ăn xong ngay đây, con ngồi xem TV trước đi!" Thân Thiểu Khang đang ở trong phòng bếp chỉ huy đầu bếp nấu ăn, vừa vui vui mừng thò đầu ra nói với Thân Tống Hạo, mùi thức ăn thơm lừng truyền đến, làm anh không khỏi lại có chút mất hồn.
Trước đây khi Hứa Hoan Nhan còn ở bên, thì mỗi ngày thức ăn buổi tối đều do cô làm, bình thường thức ăn trải qua đôi tay của cô, luôn thay đổi càng thêm có mùi vị, bây giờ nghĩ lại, có lẽ cô nói qua không chỉ một lần câu nói kia, thật sự là đúng.
Lúc nấu ăn, cũng giống như làm bánh ngọt, nhất định phải mang theo tâm ý của mình để làm, thì thức ăn làm ra mới có thể càng thêm ngon miệng.
Mang theo tâm ý đi làm mỗi một món ăn, mỗi một cái bánh ngọt, cõi đời này, trừ cô, có lẽ không có người nữa.
Mười ngón tay Tô Lai chưa từng dính lấy một giọt nước, cô sợ bàn tay mình trở nên thô ráp, nhưng tại sao Hứa Hoan Nhan chưa từng lo lắng vì vấn đề này?
Vẫn còn đang chìm trong suy nghĩ, lại thấy Thích Dung Dung ăn mặc duyên dáng sang trọng đang từ trên lầu đi xuống, bà nhìn thấy anh thì khiếp đảm, ánh mắt cũng có chút trốn tránh, Thân Tống Hạo có chút nghi ngờ, mi tâm cũng không khỏi xiết chặt đi một chút. . . . . ."A Hạo sao, con ở lại ăn tối với ba con nhé. . . . . Tối nay mẹ có chuyện rồi, không thể ở nhà ăn tối với hai người, hôm nào mẹ sẽ xuống bếp nấu một bữa thịnh soạn rồi cả nhà cùng nhau ăn được không?"
Thích Dung Dung xa xa đứng ở một bên, cười tủm tỉm nhìn Thân Tống Hạo nói, đôi tay giấu sau chiếc ví da, tóc cũng không che dấu được đôi bông tai bằng Phỉ Thúy, làm cho Thích Dung Dung không khỏi càng khẩn trương, nếu là bị con trai nhìn ra, thì bà rốt cuộc phải làm như thế nào?
Sợ cái gì, tới thì tới!
Thân Tống Hạo nhìn bà hồi lâu, ánh mắt rốt cuộc tập trung vào trên mặt của bà.
Thích Dung Dung hối hận thiếu chút nữa xanh mét cả mặt, bà không nên trang điểm quá lâu, làm trễ nãi thời gian!
"Lúc nào thì mua những thứ đồ trang sức xinh đẹp như vậy?" Thân Tống Hạo nhẹ nhàng mở miệng, đáy mắt âm trầm càng phát ra nồng đậm .
Anh mặc dù chưa từng thấy qua những thứ đồ trang sức thật kia, nhưng là ở trong ảnh của gia gia cũng đã nhìn thấy mấy mấy lần, đối với bộ trang sức Phỉ Thúy này, trí nhớ của anh vẫn còn rất rõ ràng.
"Không có, không bao lâu. . . . . ." Thích Dung Dung ngượng ngùng lùi về phía sau, muốn đưa tay mất tự nhiên che lỗ tai lại, lúc lộ ra tới một nửa, rồi lại cuống quít giấu tay lại, trên ngón tay của bà còn có ba chiếc nhẫn ngọc lục bảo Phỉ Thúy!
"Đồ của gia gia, tại sao lại ở trên người bà!" Đôi tay Thân Tống Hạo nắm chặt, nếu người phụ nữ trước mặt này, không phải mẹ của anh! Anh không dám bảo đảm, anh có thể một quyền đem bà ta đánh cho nhừ tử hay không!
"Phải . . . . . Phải . . . . ." Thích Dung Dung sợ sắc mặt trắng bệch, tất nhiên bà biết, đứa con trai này chẳng những không cùng bà thân cận, ngược lại còn đối với bà chán ghét cực kỳ, nếu anh thật sự tức giận, cái gì cùng có thể làm được!
"Là Hứa Hoan Nhan đưa cho ta đấy!" Thích Dung Dung bật thốt lên, tiếp đó lại cố làm ra vẻ khí thế lặp lại một lần nữa: "Hoan Nhan đưa cho một người mẹ chồng như ta mấy cái đồ trang sức này, không có gì là không thể đi!"
"Nha. . . . . . Cô ấy lúc nào thì đưa cho bà? Tại sao ngay cả tôi cũng chưa từng nghe qua?" Thân Tống Hạo tựa hồ là tin, sắc mặt hơi chậm, ngữ điệu bình tĩnh hỏi.
"Hai tháng trước!" Thích Dung Dung sau khi thuận mồm nói ra, rồi lại lập tức liền tỉnh ngộ lại, bà âm thầm cảm thấy thật nóng lòng, làm sao bà lại đần như vậy nói thời gian bà lấy đồ trang sức ra ngoài ra? Ông trời phù hộ, hiện tại hy vọng duy nhất của bà, chính là A Hạo cũng không biết đồ trang sức được lấy ra từ lúc nào, chỉ cần có thời gian, cô mà có thể dùng tiền để bịt miệng những người đó lại!
"Thích Dung Dung!" Sắc mặt Thân Tống Hạo trong nháy mắt thay đổi khó coi vô cùng!