Chương 3: Nhị Thiếu Gia Nhà Họ Hà - 1
Chiếc xe đã khuất từ lâu mà Khương Lệ Na cứ hoài đứng mãi, khi nhác thấy đoạn đường vắng xuất hiện thêm mấy chiếc ô tô vụt qua, cô mới tập tễnh di chuyển lên vệ đường và ngồi xuống. Vết thương vì bị tai nạn nơi bàn chân chưa lành hẳn, giờ lại nứt ra do cấn vào giày vẫn không ngừng rỉ máu.
- Cô gái à, cô có cần giúp đỡ gì không?
Giọng nam trầm ấm nhẹ cất lên khiến Khương Lệ Na giật mình ngoảnh đầu. Trước mắt cô là người đàn ông hãy còn rất trẻ, gương mặt phúc hậu và nụ cười thân thiện kia bỗng làm lòng cô ấm lại phần nào.
Nhìn chiếc xe sau lưng kia cùng bộ quần áo hàng hiệu trên người đủ biết anh là một thiếu gia giàu có.
- Tôi không sao cả. – Khương Lệ Na đáp và tiếp tục quay mặt nhìn xuống con kênh.
Khóe môi Hà Chấn Kiệt khẽ nhếch lên một nụ cười rồi từ từ cất bước tiến lại gần. Một cô gái ăn vận đẹp lại ngồi bên dòng kênh một mình, mắt thì ngân ngấn nước, mũi đỏ như trái cà chua đủ cho anh biết cô ấy đang gặp phiền muộn trong chuyện tình cảm, chỉ sợ nếu anh bỏ đi, không khéo cô nàng nghĩ quẫn gì đó mà bơi xuống con kênh kia thì thế gian lại mất tiêu một người đẹp.
Vốn anh cũng chẳng muốn lo chuyện bao đồng đâu nhưng chẳng hiểu vì sao, hình ảnh cô ngồi lặng lẽ giữa tàn lá đương trút đổ khiến anh xúc động mạnh, rồi theo cảm tính mà quay xe lại, hỏi han.
- Chân cô bị chảy máu rồi, sao cô có thể bỏ mặc bản thân thế chứ? Tôi đưa cô đi bệnh viện nhé.
Chẳng chờ cô gái lạ có lên tiếng đồng ý hay không, Hà Chấn Kiệt vội vàng cúi xuống, nhẹ luồn tay bế bổng Khương Lệ Na lên khiến cô chới với, bất giác vòng tay ôm lấy cổ anh.
Cô có cảm giác như bản thân là nàng Lọ Lem gặp được bạch mã hoàng tử vậy, xem ra, cái thành phố xa hoa này chứa không ít người giàu, ngồi bừa bên dòng kênh mà cũng gặp được.
Ngồi yên trên ghế phụ rồi, Khương Lệ Na liền nhấc cái chân bị thương bỏ lên cái chân lành vì lo máu sẽ dính vào tấm đệm lót dưới sàn xe.
Nếu ban đầu, cô không sợ xấu mà băng bó đàng hoàng thì có đâu thành ra nông nỗi này, vốn cô cũng chẳng ngờ tới việc mình bị Hà Chấn Đông lôi đi như lôi cái bao.
- Cô cứ ngồi thoải mái đi, tôi cũng đang định thay đệm trải mới. – Hà Chấn Kiệt dịu dàng nói.
Xe chạy đâu tầm năm phút thì nhác thấy bên đường có phòng khám nhỏ, thế là, Khương Lệ Na bảo ân nhân đưa mình vào đó chứ đừng tới bệnh viện vì vết thương của cô chẳng đáng ngại.
Đến nơi, Khương Lệ Na vừa toan mở cửa định bước xuống thì Hà Chấn Kiệt đã nhanh chân hơn, anh ân cần ghé vai và bế cô rời xe.
- Ngoan nào, sau khi cầm máu và băng bó xong thì tôi sẽ thả cho cô tự đi.
Câu nói như thể đang trò chuyện cùng trẻ con của anh khiến Khương Lệ Na nhịn không được, phụt cười thành tiếng. Người đàn ông này có biết cô đã hai mươi sáu tuổi rồi hay không?
Nếu cô đoán không lầm thì anh hẳn là được sinh ra trong một gia đình trí thức và được dạy bảo rất tốt, trước giờ, cô ít thấy ai giàu sang mà thân thiện giống anh.
Năm năm bên xứ lạ, chẳng ai biết cô là thiên kim của Kim Thế nên bạn bè của cô toàn từ tầng lớp trung lưu trở xuống, còn giới thượng lưu không hề nhìn tới mặt cô.
- Chân đang bị thương mà còn mang giày cao gót nữa, anh phải để ý bạn gái mình chứ.
Vị bác sĩ đứng tuổi nhiều chuyện càu nhàu khi thấy bàn chân cô gái dính luôn vào chiếc giày. Ông phải cẩn thận dùng bông gòn thấm ướt rồi mới nhẹ nhàng tách chân Khương Lệ Na ra khỏi nó. Nhìn cảnh đó, trái tim của Hà Chấn Kiệt bỗng nhiên nhói lên.
- Anh ấy không phải..
- Lần sau tôi sẽ để ý hơn.
Hà Chấn Kiệt vội lên tiếng nhận lỗi, cắt ngang lời Khương Lệ Na. Cô đưa đôi mắt ngạc nhiên nhìn anh thì nhận được cái lắc đầu nhè nhẹ.
Băng bó và thanh toán tiền xong, Hà Chấn Kiệt cẩn thận bế Khương Lệ Na ra xe rồi chở đến tiệm giày dép gần đó, mua cho cô một đôi dép xẹp.
Mãi đến khi đôi bàn tay gầy với những ngón thon dài kia giúp mình xỏ chân vào dép thì cô mới ngập ngừng giới thiệu.
- Tôi tên Khương Lệ Na.
- Khương Lệ Na, cái tên nghe thật là dễ thương như chính chủ nhân nó vậy. Tôi tên Hà Chấn Kiệt, rất vui vì được giúp đỡ cô.
Theo lời nói là một nụ cười ấm áp đến từ người đàn ông tốt bụng. Khương Lệ Na cũng nhoẻn cười đáp lại, vốn cô còn chưa kịp nói lời cám ơn thì đã bị anh chặn đầu nói trước rồi.
Có điều, cái tên Hà Chấn Kiệt sao nghe như thể có liên quan đến Hà Chấn Đông vậy kìa, gương mặt của anh cũng có nét gì đó hao hao con người đã vứt cô lại bên kênh. Thế nhưng, cô cũng đâu thể há miệng điều tra anh được, như thế thật vô duyên lắm.
- Nhà cô ở đâu để tôi đưa cô về. – Hà Chấn Kiệt hỏi ngay khi vừa quay lại ghế lái.
- À, tôi sẽ bắt taxi về, hôm nay đã làm mất thời gian của anh lắm rồi. – Cô vừa nói vừa đưa tay trỏ vào dãy taxi đang đỗ thẳng tắp ven đường.
- Cô gái à, cô có cần giúp đỡ gì không?
Giọng nam trầm ấm nhẹ cất lên khiến Khương Lệ Na giật mình ngoảnh đầu. Trước mắt cô là người đàn ông hãy còn rất trẻ, gương mặt phúc hậu và nụ cười thân thiện kia bỗng làm lòng cô ấm lại phần nào.
Nhìn chiếc xe sau lưng kia cùng bộ quần áo hàng hiệu trên người đủ biết anh là một thiếu gia giàu có.
- Tôi không sao cả. – Khương Lệ Na đáp và tiếp tục quay mặt nhìn xuống con kênh.
Khóe môi Hà Chấn Kiệt khẽ nhếch lên một nụ cười rồi từ từ cất bước tiến lại gần. Một cô gái ăn vận đẹp lại ngồi bên dòng kênh một mình, mắt thì ngân ngấn nước, mũi đỏ như trái cà chua đủ cho anh biết cô ấy đang gặp phiền muộn trong chuyện tình cảm, chỉ sợ nếu anh bỏ đi, không khéo cô nàng nghĩ quẫn gì đó mà bơi xuống con kênh kia thì thế gian lại mất tiêu một người đẹp.
Vốn anh cũng chẳng muốn lo chuyện bao đồng đâu nhưng chẳng hiểu vì sao, hình ảnh cô ngồi lặng lẽ giữa tàn lá đương trút đổ khiến anh xúc động mạnh, rồi theo cảm tính mà quay xe lại, hỏi han.
- Chân cô bị chảy máu rồi, sao cô có thể bỏ mặc bản thân thế chứ? Tôi đưa cô đi bệnh viện nhé.
Chẳng chờ cô gái lạ có lên tiếng đồng ý hay không, Hà Chấn Kiệt vội vàng cúi xuống, nhẹ luồn tay bế bổng Khương Lệ Na lên khiến cô chới với, bất giác vòng tay ôm lấy cổ anh.
Cô có cảm giác như bản thân là nàng Lọ Lem gặp được bạch mã hoàng tử vậy, xem ra, cái thành phố xa hoa này chứa không ít người giàu, ngồi bừa bên dòng kênh mà cũng gặp được.
Ngồi yên trên ghế phụ rồi, Khương Lệ Na liền nhấc cái chân bị thương bỏ lên cái chân lành vì lo máu sẽ dính vào tấm đệm lót dưới sàn xe.
Nếu ban đầu, cô không sợ xấu mà băng bó đàng hoàng thì có đâu thành ra nông nỗi này, vốn cô cũng chẳng ngờ tới việc mình bị Hà Chấn Đông lôi đi như lôi cái bao.
- Cô cứ ngồi thoải mái đi, tôi cũng đang định thay đệm trải mới. – Hà Chấn Kiệt dịu dàng nói.
Xe chạy đâu tầm năm phút thì nhác thấy bên đường có phòng khám nhỏ, thế là, Khương Lệ Na bảo ân nhân đưa mình vào đó chứ đừng tới bệnh viện vì vết thương của cô chẳng đáng ngại.
Đến nơi, Khương Lệ Na vừa toan mở cửa định bước xuống thì Hà Chấn Kiệt đã nhanh chân hơn, anh ân cần ghé vai và bế cô rời xe.
- Ngoan nào, sau khi cầm máu và băng bó xong thì tôi sẽ thả cho cô tự đi.
Câu nói như thể đang trò chuyện cùng trẻ con của anh khiến Khương Lệ Na nhịn không được, phụt cười thành tiếng. Người đàn ông này có biết cô đã hai mươi sáu tuổi rồi hay không?
Nếu cô đoán không lầm thì anh hẳn là được sinh ra trong một gia đình trí thức và được dạy bảo rất tốt, trước giờ, cô ít thấy ai giàu sang mà thân thiện giống anh.
Năm năm bên xứ lạ, chẳng ai biết cô là thiên kim của Kim Thế nên bạn bè của cô toàn từ tầng lớp trung lưu trở xuống, còn giới thượng lưu không hề nhìn tới mặt cô.
- Chân đang bị thương mà còn mang giày cao gót nữa, anh phải để ý bạn gái mình chứ.
Vị bác sĩ đứng tuổi nhiều chuyện càu nhàu khi thấy bàn chân cô gái dính luôn vào chiếc giày. Ông phải cẩn thận dùng bông gòn thấm ướt rồi mới nhẹ nhàng tách chân Khương Lệ Na ra khỏi nó. Nhìn cảnh đó, trái tim của Hà Chấn Kiệt bỗng nhiên nhói lên.
- Anh ấy không phải..
- Lần sau tôi sẽ để ý hơn.
Hà Chấn Kiệt vội lên tiếng nhận lỗi, cắt ngang lời Khương Lệ Na. Cô đưa đôi mắt ngạc nhiên nhìn anh thì nhận được cái lắc đầu nhè nhẹ.
Băng bó và thanh toán tiền xong, Hà Chấn Kiệt cẩn thận bế Khương Lệ Na ra xe rồi chở đến tiệm giày dép gần đó, mua cho cô một đôi dép xẹp.
Mãi đến khi đôi bàn tay gầy với những ngón thon dài kia giúp mình xỏ chân vào dép thì cô mới ngập ngừng giới thiệu.
- Tôi tên Khương Lệ Na.
- Khương Lệ Na, cái tên nghe thật là dễ thương như chính chủ nhân nó vậy. Tôi tên Hà Chấn Kiệt, rất vui vì được giúp đỡ cô.
Theo lời nói là một nụ cười ấm áp đến từ người đàn ông tốt bụng. Khương Lệ Na cũng nhoẻn cười đáp lại, vốn cô còn chưa kịp nói lời cám ơn thì đã bị anh chặn đầu nói trước rồi.
Có điều, cái tên Hà Chấn Kiệt sao nghe như thể có liên quan đến Hà Chấn Đông vậy kìa, gương mặt của anh cũng có nét gì đó hao hao con người đã vứt cô lại bên kênh. Thế nhưng, cô cũng đâu thể há miệng điều tra anh được, như thế thật vô duyên lắm.
- Nhà cô ở đâu để tôi đưa cô về. – Hà Chấn Kiệt hỏi ngay khi vừa quay lại ghế lái.
- À, tôi sẽ bắt taxi về, hôm nay đã làm mất thời gian của anh lắm rồi. – Cô vừa nói vừa đưa tay trỏ vào dãy taxi đang đỗ thẳng tắp ven đường.