Chương 5: Điệu Valse Mùa Thu - 1
Đêm đã khuya, dưới ánh đèn mờ ảo trong căn phòng mang thiết kế kiến trúc cổ điển, Hà Chấn Đông vẫn lặng lẽ ngồi nhâm nhi ly rượu vang độ nặng.
Năm năm rồi, khoảng thời gian không dài chẳng ngắn đó vẫn không thể làm lành vết thương lòng bị chính người con gái mình yêu khoét sâu. Từ ngày gặp lại cô đến nay cũng vừa tròn một tuần.
- Khương Lệ Na, em cũng thật biết nghe lời, phải rồi, tránh xa anh ra, đừng lởn vởn trước mặt anh nữa.
Câu nói vừa dứt, Hà Chấn Đông đưa ly rượu lên và uống một hơi cạn, những ngón tay gầy siết chặt lấy chân ly, như muốn bẻ gãy nó.
Ngày ấy anh đứng sau song sắt chờ cô mỏi mòn, để rồi, ngày anh được giải oan, thoát ra liền gọi điện tìm cô, cuối cùng là không liên lạc được, hỏi thăm qua vài người bạn không thân mới biết cô đã xách vali ra nước ngoài du học mất rồi.
Đặt lại chiếc ly lên bàn, anh chếch choáng quay trở về giường và buông mình, nhắm mắt, nếu như tối mai không phải đến dự tiệc sinh nhật của Trịnh Tú Trân thì hôm nay anh đã uống thật nhiều. Bữa tiệc ấy quy tụ toàn tai to mặt bự, vậy nên, anh không thể xuất hiện với cái bộ dạng xơ xác được.
Cùng lúc này, trước ban công của căn biệt thự, Khương Lệ Na vẫn đang ngồi bất động nhìn ra mênh mông phố xá, những ánh đèn vàng cứ lập lòe vì nước mắt chực trào ra. Cuối cùng, giọt lệ buồn cũng rơi xuống, thấm ướt tấm thiệp mời trên tay.
Ban nãy, cô qua phòng ba mình để ngỏ lời từ chối việc theo đuổi Hà Chấn Đông sau bao ngày dằn vặt suy nghĩ nhưng khi nhìn thấy ông liên tục ho khan và ngả người ra ghế, lộ vẻ mệt mỏi thì cô đã lẳng lặng quay về.
Mẹ mất khi cô còn chưa kịp có trí nhớ, một mình ba bán buôn xuôi ngược nuôi cô khôn lớn và lo cho cô đủ đầy, sao mà cô có thể phụ tia hy vọng le lói của ông đây.
Bóng đêm dần tàn, ngày tới rồi lại chuyển về chiều, Khương Lệ Na nhanh chóng trang điểm, sửa soạn để đến buổi tiệc.
Năm năm ở nước A, cô học song song cả hai ngành là kinh doanh và thiết kế thời trang, vậy nên, chỉ cần là một chiếc váy đơn giản nhưng khi chủ nhân của nó tạo vài điểm nhấn là lập tức trở nên thu hút liền.
Công ty làm ăn thua lỗ, Khương Đức Sương buộc lòng phải cắt giảm nhân sự cũng như các khoản chi tiêu không cần thiết, xe cũng bán, chừa lại mỗi một chiếc, tài xế riêng cũng cho nghỉ luôn, dẫn tới việc hai cha con phải tự lái xe.
Hôm nay, ba cô đến gặp người bạn cũ dưới tỉnh và không về kịp nên cô đành đón taxi đến nhà họ Trịnh.
- Cô Khương Lệ Na.
Nghe giọng đàn ông hơi quen thuộc cất lên, Khương Lệ Na vội quay đầu nhìn. Hóa ra là anh chàng ân nhân Hà Chấn Kiệt, bên cạnh anh còn có một cô gái rất xinh đẹp đang khoác tay rất tình.
- Chào anh, chào cô.
Điệu bộ tao nhã của cô gái đối diện cùng bộ váy thanh thoát trên người cô khiến Hà Chấn Kiệt mê mẩn ngắm nhìn, anh thật sự chưa từng nghĩ tới một bộ váy giản dị với đôi ba chi tiết điểm xuyết lại khiến tổng thể trở nên vô cùng hút mắt.
- À, đây là Liêu Bích Linh, trợ lý của tôi, còn đây là Khương Lệ Na, người bạn mới quen mà tôi rất mến.
Sau câu giới thiệu ba tua lùa lại một của nhị thiếu gia nhà họ Hà, cả hai cô gái liền bắt tay làm quen với nhau rồi sóng bước vào trong sảnh chính, nơi buổi tiệc đang chuẩn bị diễn ra.
Vào thời khắc bộ ba vừa qua ngưỡng cửa, Hà Chấn Đông gần như bất động khi thấy người tình một thời của anh và em trai anh đang vui vẻ cười nói cùng nhau.
Trịnh Việt Cường đứng kế bên anh mời rượu nhưng không để ý, đến khi hắn quay qua thì chỉ còn thấy bóng lưng Hà Chấn Kiệt cùng hai cô gái nên vội vàng tiến gần, cất tiếng chào hỏi.
- Ôi, phó tổng Hà đi cùng hai người đẹp luôn.. sao?
Vốn dĩ giọng điệu Trịnh Việt Cường đang rất cao nhưng lúc nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Khương Lệ Na, giọng hắn liền chùng hẳn xuống bởi quá ngạc nhiên khi không ngờ lại gặp cô ở đây sau năm năm biền biệt nơi đất khách.
- Lệ Na, là em sao? Em.. về từ bao giờ? – Trịnh Việt Cường lắp bắp hỏi.
- À, em mới về được một tuần thôi, em thay ba đến dự. – Cô nhỏ giọng đáp.
Vì quá xúc động nên Trịnh Việt Cường chỉ gật gật đầu rồi mời ba vị khách cứ tự nhiên, định bụng khi có thời gian sẽ hỏi han Khương Lệ Na thêm.
Lúc này thì phía trên sân khấu, MC cũng đang trân trọng cất lời chào quan khách rồi giới thiệu chủ nhân bữa tiệc lên nói đôi lời.
Giây phút nhập tiệc, Hà Chấn Kiệt buộc phải đi một vòng chào hỏi các bậc tiền bối trong ngành cũng như các quan chức cấp cao cho phải phép.
Còn cô trợ lý thì ở bên cạnh Khương Lệ Na theo y lời sếp bởi anh sợ cô nàng lẻ bóng lạc lõng khi biết cô mới từ nước ngoài về sau năm năm và chỉ quen biết mỗi Trịnh Việt Cường mà tên phó tổng Trịnh Bối hiện giờ cũng đang quay vòng vòng tiếp khách.
- Sắp tới đoạn khiêu vũ rồi. – Liêu Bích Linh khẽ lên tiếng khi thấy Hà Chấn Kiệt đang len lỏi qua đám người để trở về chỗ cũ.
- Tôi đến một mình nên ngồi đây thôi. – Khương Lệ Na ái ngại đáp.
- Tôi có thể mời tiểu thư đây làm bạn nhảy của mình được không?
Lời đề nghị rất chi là lịch sự đến từ tổng giám đốc Hà Chấn Đông khiến cả Khương Lệ Na lẫn Liêu Bích Linh sững lại cả đỗi vì khá bất ngờ.
Từ lúc vào tiệc đến giờ, tuy Khương Lệ Na cố đảo mắt tìm kiếm anh để sấn tới tiếp cận nhưng chẳng thấy anh đâu, ai ngờ anh tự nhiên xuất hiện như bóng ma thế này.
- Đương nhiên là được chứ. Tôi rất vinh hạnh.
Năm năm rồi, khoảng thời gian không dài chẳng ngắn đó vẫn không thể làm lành vết thương lòng bị chính người con gái mình yêu khoét sâu. Từ ngày gặp lại cô đến nay cũng vừa tròn một tuần.
- Khương Lệ Na, em cũng thật biết nghe lời, phải rồi, tránh xa anh ra, đừng lởn vởn trước mặt anh nữa.
Câu nói vừa dứt, Hà Chấn Đông đưa ly rượu lên và uống một hơi cạn, những ngón tay gầy siết chặt lấy chân ly, như muốn bẻ gãy nó.
Ngày ấy anh đứng sau song sắt chờ cô mỏi mòn, để rồi, ngày anh được giải oan, thoát ra liền gọi điện tìm cô, cuối cùng là không liên lạc được, hỏi thăm qua vài người bạn không thân mới biết cô đã xách vali ra nước ngoài du học mất rồi.
Đặt lại chiếc ly lên bàn, anh chếch choáng quay trở về giường và buông mình, nhắm mắt, nếu như tối mai không phải đến dự tiệc sinh nhật của Trịnh Tú Trân thì hôm nay anh đã uống thật nhiều. Bữa tiệc ấy quy tụ toàn tai to mặt bự, vậy nên, anh không thể xuất hiện với cái bộ dạng xơ xác được.
Cùng lúc này, trước ban công của căn biệt thự, Khương Lệ Na vẫn đang ngồi bất động nhìn ra mênh mông phố xá, những ánh đèn vàng cứ lập lòe vì nước mắt chực trào ra. Cuối cùng, giọt lệ buồn cũng rơi xuống, thấm ướt tấm thiệp mời trên tay.
Ban nãy, cô qua phòng ba mình để ngỏ lời từ chối việc theo đuổi Hà Chấn Đông sau bao ngày dằn vặt suy nghĩ nhưng khi nhìn thấy ông liên tục ho khan và ngả người ra ghế, lộ vẻ mệt mỏi thì cô đã lẳng lặng quay về.
Mẹ mất khi cô còn chưa kịp có trí nhớ, một mình ba bán buôn xuôi ngược nuôi cô khôn lớn và lo cho cô đủ đầy, sao mà cô có thể phụ tia hy vọng le lói của ông đây.
Bóng đêm dần tàn, ngày tới rồi lại chuyển về chiều, Khương Lệ Na nhanh chóng trang điểm, sửa soạn để đến buổi tiệc.
Năm năm ở nước A, cô học song song cả hai ngành là kinh doanh và thiết kế thời trang, vậy nên, chỉ cần là một chiếc váy đơn giản nhưng khi chủ nhân của nó tạo vài điểm nhấn là lập tức trở nên thu hút liền.
Công ty làm ăn thua lỗ, Khương Đức Sương buộc lòng phải cắt giảm nhân sự cũng như các khoản chi tiêu không cần thiết, xe cũng bán, chừa lại mỗi một chiếc, tài xế riêng cũng cho nghỉ luôn, dẫn tới việc hai cha con phải tự lái xe.
Hôm nay, ba cô đến gặp người bạn cũ dưới tỉnh và không về kịp nên cô đành đón taxi đến nhà họ Trịnh.
- Cô Khương Lệ Na.
Nghe giọng đàn ông hơi quen thuộc cất lên, Khương Lệ Na vội quay đầu nhìn. Hóa ra là anh chàng ân nhân Hà Chấn Kiệt, bên cạnh anh còn có một cô gái rất xinh đẹp đang khoác tay rất tình.
- Chào anh, chào cô.
Điệu bộ tao nhã của cô gái đối diện cùng bộ váy thanh thoát trên người cô khiến Hà Chấn Kiệt mê mẩn ngắm nhìn, anh thật sự chưa từng nghĩ tới một bộ váy giản dị với đôi ba chi tiết điểm xuyết lại khiến tổng thể trở nên vô cùng hút mắt.
- À, đây là Liêu Bích Linh, trợ lý của tôi, còn đây là Khương Lệ Na, người bạn mới quen mà tôi rất mến.
Sau câu giới thiệu ba tua lùa lại một của nhị thiếu gia nhà họ Hà, cả hai cô gái liền bắt tay làm quen với nhau rồi sóng bước vào trong sảnh chính, nơi buổi tiệc đang chuẩn bị diễn ra.
Vào thời khắc bộ ba vừa qua ngưỡng cửa, Hà Chấn Đông gần như bất động khi thấy người tình một thời của anh và em trai anh đang vui vẻ cười nói cùng nhau.
Trịnh Việt Cường đứng kế bên anh mời rượu nhưng không để ý, đến khi hắn quay qua thì chỉ còn thấy bóng lưng Hà Chấn Kiệt cùng hai cô gái nên vội vàng tiến gần, cất tiếng chào hỏi.
- Ôi, phó tổng Hà đi cùng hai người đẹp luôn.. sao?
Vốn dĩ giọng điệu Trịnh Việt Cường đang rất cao nhưng lúc nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Khương Lệ Na, giọng hắn liền chùng hẳn xuống bởi quá ngạc nhiên khi không ngờ lại gặp cô ở đây sau năm năm biền biệt nơi đất khách.
- Lệ Na, là em sao? Em.. về từ bao giờ? – Trịnh Việt Cường lắp bắp hỏi.
- À, em mới về được một tuần thôi, em thay ba đến dự. – Cô nhỏ giọng đáp.
Vì quá xúc động nên Trịnh Việt Cường chỉ gật gật đầu rồi mời ba vị khách cứ tự nhiên, định bụng khi có thời gian sẽ hỏi han Khương Lệ Na thêm.
Lúc này thì phía trên sân khấu, MC cũng đang trân trọng cất lời chào quan khách rồi giới thiệu chủ nhân bữa tiệc lên nói đôi lời.
Giây phút nhập tiệc, Hà Chấn Kiệt buộc phải đi một vòng chào hỏi các bậc tiền bối trong ngành cũng như các quan chức cấp cao cho phải phép.
Còn cô trợ lý thì ở bên cạnh Khương Lệ Na theo y lời sếp bởi anh sợ cô nàng lẻ bóng lạc lõng khi biết cô mới từ nước ngoài về sau năm năm và chỉ quen biết mỗi Trịnh Việt Cường mà tên phó tổng Trịnh Bối hiện giờ cũng đang quay vòng vòng tiếp khách.
- Sắp tới đoạn khiêu vũ rồi. – Liêu Bích Linh khẽ lên tiếng khi thấy Hà Chấn Kiệt đang len lỏi qua đám người để trở về chỗ cũ.
- Tôi đến một mình nên ngồi đây thôi. – Khương Lệ Na ái ngại đáp.
- Tôi có thể mời tiểu thư đây làm bạn nhảy của mình được không?
Lời đề nghị rất chi là lịch sự đến từ tổng giám đốc Hà Chấn Đông khiến cả Khương Lệ Na lẫn Liêu Bích Linh sững lại cả đỗi vì khá bất ngờ.
Từ lúc vào tiệc đến giờ, tuy Khương Lệ Na cố đảo mắt tìm kiếm anh để sấn tới tiếp cận nhưng chẳng thấy anh đâu, ai ngờ anh tự nhiên xuất hiện như bóng ma thế này.
- Đương nhiên là được chứ. Tôi rất vinh hạnh.