Chương 7: Ứng Viên Sáng Giá - 1
Từ sau bữa tiệc sinh nhật của Trịnh Tú Trân thì Hà Chấn Đông cũng không ra ngoài gặp gỡ hay tiếp đối tác nữa.
Các dự án cuối năm đang trong giai đoạn chạy nước rút nên buộc lòng anh phải dành hết thời gian cho công việc nếu muốn bản thân xứng đáng với chiếc ghế nóng mà mình đang ngồi.
- Sao trợ lý Trần đi làm muộn vậy chứ? Chín giờ rồi còn gì. - Hà Chấn Đông nhìn đồng hồ trên tay và càu nhàu.
Đã ba năm kể từ ngày Trần Triệu Thu được tuyển vào Hoa Vinh làm trợ lý riêng cho anh, chẳng ngày nào hắn đến công ty muộn cả. Hắn luôn luôn đến trước mọi người, dấu vân tay của hắn luôn là dấu vân tay đầu tiên in vào máy bấm thẻ vào mỗi sáng sớm.
Anh đang định lướt tìm số tên trợ lý thì nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa, sau đó mấy giây thì Hà Chấn Kiệt bước vào.
Trông thấy vẻ mặt thất vọng của tổng giám đốc Hoa Vinh, Hà Chấn Kiệt liền lỉnh lỉnh đến ghế sô pha ngồi.
- Anh đang chờ ai à? – Hà Chấn Kiệt vừa rót trà ra ly vừa hỏi.
Hà Chấn Đông vừa định há miệng trả lời thì chuông điện thoại đã khiến anh ngừng lại. Dãy số quen thuộc của Trần Triệu Thu mang đến cho anh linh tính bất an. Hắn đi làm muộn và giờ còn gọi điện thì hẳn là có chuyện gì ngáng chân rồi.
Đầu máy bên kia là giọng nữ nhỏ nhẹ báo tin cho anh biết em trai cô không may gặp tai nạn và vừa mới từ phòng phẫu thuật ra.
Vì Trần Triệu Thu lo lắng sếp đợi chờ mình nên ngay sau khi được chuyển lên phòng hồi sức, hắn đã nhờ chị gái thông báo giúp mình.
- Cậu ấy ở bệnh viện nào? – Hà Chấn Đông siết chặt cây viết trên tay và hỏi.
- Bệnh viện thành phố ạ. Tầng năm. – Giọng cô gái vẫn hãy còn run run, trả lời.
- Cô bảo cậu ấy cứ yên tâm nghỉ ngơi đi. Chiều nay tôi sẽ đến thăm cậu ấy.
Tiếng thở dài sau cuộc gọi của Hà Chấn Đông khiến cho em trai anh cũng cảm giác mệt mỏi theo.
Vốn dĩ ban đầu, Hà Chấn Kiệt đến là để hỏi xem anh trai có cùng mình tham gia chuyến đi thiện nguyện lên miền núi trong dịp nghĩ lễ sắp tới không nhưng bây giờ trông thấy bộ dạng mệt mỏi của Hà Chấn Đông nên anh quyết định im luôn, không hỏi nữa.
Giấy tờ sang nhượng các chuỗi cửa hàng thời trang hoàn tất cũng đồng nghĩa với việc lượng công việc mà Hà Chấn Kiệt đảm nhận nhiều lên. Mấy tháng nay, hai anh em chẳng mấy khi có thời gian nói chuyện cùng nhau dù rằng họ đang ở chung trong nhà.
Lịch trình của Hà Chấn Kiệt kín mít với những cuộc gặp gỡ các nhà thiết kế cũng như những người có chuyên môn cao trong lĩnh vực thời trang để thuyết phục họ về dưới trướng mình, xây dựng một đế chế mới.
Số ngày anh ở nước ngoài nhiều hơn trong nước. Chỉ tới hôm nay, anh mới thư thả được đôi chút thì bên hội doanh nhân trẻ của thành phố gọi điện thông báo về kế hoạch thiện nguyện cuối mùa thu.
- Sao vậy anh? Ai bị gì à? – Hà Chấn Kiệt nheo mắt nhìn anh mình, hỏi nhỏ.
- Triệu Thu bị tai nạn giao thông rồi, gãy chân, phải nằm ít nhất vài tháng.
Vừa dứt lời thì Hà Chấn Đông nhấc máy gọi xuống phòng nhân sự, bảo họ lập tức đăng tin tuyển trợ lý mới cho anh.
Tuy nhân sự trong công ty rất nhiều, nhắm mắt với tay cũng có thể chọn được một người thay vào vị trí của Trần Triệu Thu nhưng anh không muốn. Cái tính nết khó ưa này khiến chính ngay em trai anh cũng thấy khó chịu.
- Em cho anh mượn Bích Linh đấy. Anh tuyển người mới chỉ tổ mệt anh thôi, sao bằng người cũ chứ? – Hà Chấn Kiệt ung dung đứng lên và đút tay vào túi quần, tiến đến trước mặt anh mình.
- Không thích. Nếu đã là người cận kề anh thì phải do chính anh tuyển chọn ngay từ khi họ bước chân vào Hoa Vinh. – Hà Chấn Đông vẫn hý hoáy ký tá, không hề ngẩng đầu nhìn lên.
- Sẽ có nhiều người thất vọng lắm đây, tỷ lệ chọi là bao nhiêu nhỉ? Em đoán là nữ sẽ nhiều hơn nam đấy.
Vừa nói, Hà Chấn Kiệt vừa rời khỏi phòng.
Khi nghe tiếng cánh cửa đóng lại thì Hà Chấn Đông mới buông cây viết, tựa hẳn người ra ghế mà vò đầu bứt tóc.
Công việc đang dí anh từng ngày mà Trần Triệu Thu lại nhập viện khiến anh cảm giác như cánh tay phải của mình bị ai chặt đứt vậy.
Bàn tay anh lần tìm đến bức ảnh người con gái trong bộ trang phục truyền thống nằm sâu trong ngăn bàn rồi lôi nó ra và ngắm như một cách giảm bớt căng thẳng.
Cứ mỗi khi nhớ đến việc cô bỏ rơi anh chỉ vì nhận ra tình yêu với một tên nghèo, phạm tội sẽ chẳng có tương lai màu hồng thì anh lại như được tiếp thêm sức lực để vùi mình xử lý mớ hồ sơ chất chồng.
- Khương Lệ Na.
Hà Chấn Đông gọi khẽ tên cô rồi lại thở dài. Sau khi ký thêm vài văn kiện, anh cảm thấy bức bối nên đẩy cửa bước ra ban công và nhìn xuống dưới sân.
Khoảng cách khá cao thành thử những bóng người đang di chuyển bên dưới lọt vào tầm mắt anh biến thành nhỏ xíu, không thể thấy rõ ai là ai. Và đương nhiên, anh cũng không thể nhìn thấy cô gái mà anh vừa gọi tên đang bước qua cổng chính.
Muốn có nhiều thời gian lay động trái tim Hà Chấn Đông thì buộc lòng Khương Lệ Na phải tạo cơ hội để bản thân có thể xuất hiện trước mặt anh với tần suất nhiều hơn và không còn cách nào khác đó chính là cô phải trở thành nhân viên của Hoa Vinh.
Nếu như ba mẹ anh đang cần thuê người giúp việc thì có lẽ cô cũng xách đơn đến xin việc vì như vậy, cơ hội sẽ tăng lên bội phần.
Các dự án cuối năm đang trong giai đoạn chạy nước rút nên buộc lòng anh phải dành hết thời gian cho công việc nếu muốn bản thân xứng đáng với chiếc ghế nóng mà mình đang ngồi.
- Sao trợ lý Trần đi làm muộn vậy chứ? Chín giờ rồi còn gì. - Hà Chấn Đông nhìn đồng hồ trên tay và càu nhàu.
Đã ba năm kể từ ngày Trần Triệu Thu được tuyển vào Hoa Vinh làm trợ lý riêng cho anh, chẳng ngày nào hắn đến công ty muộn cả. Hắn luôn luôn đến trước mọi người, dấu vân tay của hắn luôn là dấu vân tay đầu tiên in vào máy bấm thẻ vào mỗi sáng sớm.
Anh đang định lướt tìm số tên trợ lý thì nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa, sau đó mấy giây thì Hà Chấn Kiệt bước vào.
Trông thấy vẻ mặt thất vọng của tổng giám đốc Hoa Vinh, Hà Chấn Kiệt liền lỉnh lỉnh đến ghế sô pha ngồi.
- Anh đang chờ ai à? – Hà Chấn Kiệt vừa rót trà ra ly vừa hỏi.
Hà Chấn Đông vừa định há miệng trả lời thì chuông điện thoại đã khiến anh ngừng lại. Dãy số quen thuộc của Trần Triệu Thu mang đến cho anh linh tính bất an. Hắn đi làm muộn và giờ còn gọi điện thì hẳn là có chuyện gì ngáng chân rồi.
Đầu máy bên kia là giọng nữ nhỏ nhẹ báo tin cho anh biết em trai cô không may gặp tai nạn và vừa mới từ phòng phẫu thuật ra.
Vì Trần Triệu Thu lo lắng sếp đợi chờ mình nên ngay sau khi được chuyển lên phòng hồi sức, hắn đã nhờ chị gái thông báo giúp mình.
- Cậu ấy ở bệnh viện nào? – Hà Chấn Đông siết chặt cây viết trên tay và hỏi.
- Bệnh viện thành phố ạ. Tầng năm. – Giọng cô gái vẫn hãy còn run run, trả lời.
- Cô bảo cậu ấy cứ yên tâm nghỉ ngơi đi. Chiều nay tôi sẽ đến thăm cậu ấy.
Tiếng thở dài sau cuộc gọi của Hà Chấn Đông khiến cho em trai anh cũng cảm giác mệt mỏi theo.
Vốn dĩ ban đầu, Hà Chấn Kiệt đến là để hỏi xem anh trai có cùng mình tham gia chuyến đi thiện nguyện lên miền núi trong dịp nghĩ lễ sắp tới không nhưng bây giờ trông thấy bộ dạng mệt mỏi của Hà Chấn Đông nên anh quyết định im luôn, không hỏi nữa.
Giấy tờ sang nhượng các chuỗi cửa hàng thời trang hoàn tất cũng đồng nghĩa với việc lượng công việc mà Hà Chấn Kiệt đảm nhận nhiều lên. Mấy tháng nay, hai anh em chẳng mấy khi có thời gian nói chuyện cùng nhau dù rằng họ đang ở chung trong nhà.
Lịch trình của Hà Chấn Kiệt kín mít với những cuộc gặp gỡ các nhà thiết kế cũng như những người có chuyên môn cao trong lĩnh vực thời trang để thuyết phục họ về dưới trướng mình, xây dựng một đế chế mới.
Số ngày anh ở nước ngoài nhiều hơn trong nước. Chỉ tới hôm nay, anh mới thư thả được đôi chút thì bên hội doanh nhân trẻ của thành phố gọi điện thông báo về kế hoạch thiện nguyện cuối mùa thu.
- Sao vậy anh? Ai bị gì à? – Hà Chấn Kiệt nheo mắt nhìn anh mình, hỏi nhỏ.
- Triệu Thu bị tai nạn giao thông rồi, gãy chân, phải nằm ít nhất vài tháng.
Vừa dứt lời thì Hà Chấn Đông nhấc máy gọi xuống phòng nhân sự, bảo họ lập tức đăng tin tuyển trợ lý mới cho anh.
Tuy nhân sự trong công ty rất nhiều, nhắm mắt với tay cũng có thể chọn được một người thay vào vị trí của Trần Triệu Thu nhưng anh không muốn. Cái tính nết khó ưa này khiến chính ngay em trai anh cũng thấy khó chịu.
- Em cho anh mượn Bích Linh đấy. Anh tuyển người mới chỉ tổ mệt anh thôi, sao bằng người cũ chứ? – Hà Chấn Kiệt ung dung đứng lên và đút tay vào túi quần, tiến đến trước mặt anh mình.
- Không thích. Nếu đã là người cận kề anh thì phải do chính anh tuyển chọn ngay từ khi họ bước chân vào Hoa Vinh. – Hà Chấn Đông vẫn hý hoáy ký tá, không hề ngẩng đầu nhìn lên.
- Sẽ có nhiều người thất vọng lắm đây, tỷ lệ chọi là bao nhiêu nhỉ? Em đoán là nữ sẽ nhiều hơn nam đấy.
Vừa nói, Hà Chấn Kiệt vừa rời khỏi phòng.
Khi nghe tiếng cánh cửa đóng lại thì Hà Chấn Đông mới buông cây viết, tựa hẳn người ra ghế mà vò đầu bứt tóc.
Công việc đang dí anh từng ngày mà Trần Triệu Thu lại nhập viện khiến anh cảm giác như cánh tay phải của mình bị ai chặt đứt vậy.
Bàn tay anh lần tìm đến bức ảnh người con gái trong bộ trang phục truyền thống nằm sâu trong ngăn bàn rồi lôi nó ra và ngắm như một cách giảm bớt căng thẳng.
Cứ mỗi khi nhớ đến việc cô bỏ rơi anh chỉ vì nhận ra tình yêu với một tên nghèo, phạm tội sẽ chẳng có tương lai màu hồng thì anh lại như được tiếp thêm sức lực để vùi mình xử lý mớ hồ sơ chất chồng.
- Khương Lệ Na.
Hà Chấn Đông gọi khẽ tên cô rồi lại thở dài. Sau khi ký thêm vài văn kiện, anh cảm thấy bức bối nên đẩy cửa bước ra ban công và nhìn xuống dưới sân.
Khoảng cách khá cao thành thử những bóng người đang di chuyển bên dưới lọt vào tầm mắt anh biến thành nhỏ xíu, không thể thấy rõ ai là ai. Và đương nhiên, anh cũng không thể nhìn thấy cô gái mà anh vừa gọi tên đang bước qua cổng chính.
Muốn có nhiều thời gian lay động trái tim Hà Chấn Đông thì buộc lòng Khương Lệ Na phải tạo cơ hội để bản thân có thể xuất hiện trước mặt anh với tần suất nhiều hơn và không còn cách nào khác đó chính là cô phải trở thành nhân viên của Hoa Vinh.
Nếu như ba mẹ anh đang cần thuê người giúp việc thì có lẽ cô cũng xách đơn đến xin việc vì như vậy, cơ hội sẽ tăng lên bội phần.