Chương 35: Tức giận
Lát sau đợi nhân viên y tá vào thì anh nhờ họ ở lại phòng một chút trông coi cô một chút còn anh thì đi lên lầu 5 tìm bà ta.
" Cạch …"
" Vũ Hạo…"
" Con đến thăm em trai à. " _ Lưu Vỹ lên tiếng.
Không ngờ là lại có ba anh ở đây, được vậy anh sẽ nói thẳng ra vậy xem ai mất mặt biết liền.
“” Tại sao bà lại làm như vậy,sao lại dám ra tay hả."
" Con nói cái gì vậy,dì không có hiểu..".
" Vũ Hạo con làm gì vậy,mau buông bà ấy ra đi. "
" Lưu Vũ Hạo anh bị điên có đúng không, anh mau buông mẹ tôi ra,nhanh lên."
" Được,…" _ sau đó thì anh cũng chịu buông tay ra,bà ta thì té xuống đất.
" Sao bà lại cho người ám sát tôi hả. Nhưng mà cô ấy lại là người trúng đạn." _ anh hét lên vang khắp cả căn phòng.
" Vũ Hạo rốt cuộc là có chuyện gì,con mau nói rõ ràng đi …"_ Lưu Vỹ lên tiếng.
“Là bà ta cho người bắn chết con nhưng Yến Nguyệt đã trúng đạn.Bây giờ cô ấy còn nằm ở trong phòng bệnh kìa.Tôi biết là bà không có ưa gì tôi cho nên mới làm như vậy,bà sợ tôi lấy hết tài sản rồi con bà không còn gì chứ gì.”
" Nhưng mà mấy năm qua nó có làm được cái gì đâu ngoài ăn chơi ra mà thôi …"
" Dương Lan có thật là như vậy không,bà định giết con tôi à."
" Không, không có,tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi. Có thể là đối tác hoặc kẻ thù của Vũ Hạo thì sao,nó làm ăn lớn mà cho nên có nhiều kẻ thù là chuyện thường mà …""
Bà ta đắc đắc dĩ đành phải quỳ xuống mà cầu xin chồng mình,bà không thể để cho ông ấy biết được.Nếu không sẽ bị đuổi ra khỏi nhà cho mà xem..
" Đứng lên đi, chuyện này tôi sẽ cho người điều tra.."
" Ba.."
" Ba tin bà ta sao …"
" Vũ Hạo để chuyện này cho qua đi,dù gì thì cũng đang ở bệnh viện …"
" Được "
Đúng là tức điên thật mà,sau đó thì anh cũng rời khỏi đây.Biết vậy anh sẽ không đến đây,anh đi cũng biết mỏi chân vậy. Thôi thì anh sẽ tự mình giải quyết vậy,bà ta chơi ác thì cũng đừng trách anh ra tay độc ác,có vay thì sẽ có trả mà thôi.
___***
" Dương Lan bà đừng để tôi biết chuyện này có liên quan đến bà,còn không thì chuẩn bị xách vali rời khỏi nhà đi. "
" Rầm."
Dương Vỹ rời khỏi phòng bệnh,ở đây chỉ còn 2 người mà thôi.
" Mẹ, chuyện này có liên quan đến mẹ không" _ anh ta hỏi với giọng điệu gấp gáp.
" Con đừng có hỏi nữa,mau lành bệnh rồi cưới Trần Tĩnh. " _ bà ta liền né tránh.
" Nghe lời mẹ đi,dù sao thì nhà của nó cũng rất giàu có mà."
" Nhưng mà cô ta tiểu thư lắm,tính khí thất thường nữa …"
“” Không có chuyện đó đâu,mẹ thấy tính tình của nó cũng được mà.Con yên tâm có mẹ ở đây mà,con lo làm gì "
" Con lấy bằng tốt nghiệp xong thì sẽ được vào trong công ty làm việc rồi, đến lúc đó tài sản của Lưu Vũ Hạo cũng giống như của con mà thôi …"
" Mẹ nghe nói nếu con đồng ý lấy vợ thì ba con sẽ cho con hai mảnh đất ở trung tâm thành phố đấy."
" Chỉ có 2 miếng đất thì làm sao so bì với tài sản của Lưu Vũ Hạo chứ.."
" Vũ Khanh,con cứ từ từ đi.Con mà ngoan ngoãn nghe lời thì sẽ không thiệt thòi đâu,bây giờ ráng nhẫn nhịn một chút. "
" Được rồi,vậy con nghe theo mẹ vậy.." …
" Con ở đây nghỉ ngơi đi để mẹ đi làm giấy xuất viện…"
" Ừm " _ Vũ Khanh miễn cưỡng gật đầu rồi nằm xuống giường mà xoa xào bàn tay của mình, đúng là đau chết đi được.
Cũng may là Lưu Vỹ vẫn còn một chút lòng tin chứ nếu không là tàn đời rồi.Mà cái tên sát thủ kia sao làm ăn kì cục thế,đã bảo là bắn Lưu Vũ Hạo mà sao lại thành Lý Yến Nguyệt được chứ.Nó vẫn còn sống và tất nhiên là cuộc sống của bà đang bị đe doạ.
Bây giờ sẽ không ra tay được nữa,vậy cho nên phải đành chờ thêm thời gian mới được.
Đến trưa thì Lưu Vũ Khanh đã được xuất viện về nhà,bà ta cũng đi vào trong bếp nấu vài món tẩm bổ cho con trai với lại cũng muốn lấy lòng Lưu Vỹ.Chắc có lẽ ông ấy bây giờ vẫn còn đang giận, chỉ cần bà biết ý dỗ ngọt một chút là được rồi.
" Cạch …"
" Vũ Hạo…"
" Con đến thăm em trai à. " _ Lưu Vỹ lên tiếng.
Không ngờ là lại có ba anh ở đây, được vậy anh sẽ nói thẳng ra vậy xem ai mất mặt biết liền.
“” Tại sao bà lại làm như vậy,sao lại dám ra tay hả."
" Con nói cái gì vậy,dì không có hiểu..".
" Vũ Hạo con làm gì vậy,mau buông bà ấy ra đi. "
" Lưu Vũ Hạo anh bị điên có đúng không, anh mau buông mẹ tôi ra,nhanh lên."
" Được,…" _ sau đó thì anh cũng chịu buông tay ra,bà ta thì té xuống đất.
" Sao bà lại cho người ám sát tôi hả. Nhưng mà cô ấy lại là người trúng đạn." _ anh hét lên vang khắp cả căn phòng.
" Vũ Hạo rốt cuộc là có chuyện gì,con mau nói rõ ràng đi …"_ Lưu Vỹ lên tiếng.
“Là bà ta cho người bắn chết con nhưng Yến Nguyệt đã trúng đạn.Bây giờ cô ấy còn nằm ở trong phòng bệnh kìa.Tôi biết là bà không có ưa gì tôi cho nên mới làm như vậy,bà sợ tôi lấy hết tài sản rồi con bà không còn gì chứ gì.”
" Nhưng mà mấy năm qua nó có làm được cái gì đâu ngoài ăn chơi ra mà thôi …"
" Dương Lan có thật là như vậy không,bà định giết con tôi à."
" Không, không có,tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi. Có thể là đối tác hoặc kẻ thù của Vũ Hạo thì sao,nó làm ăn lớn mà cho nên có nhiều kẻ thù là chuyện thường mà …""
Bà ta đắc đắc dĩ đành phải quỳ xuống mà cầu xin chồng mình,bà không thể để cho ông ấy biết được.Nếu không sẽ bị đuổi ra khỏi nhà cho mà xem..
" Đứng lên đi, chuyện này tôi sẽ cho người điều tra.."
" Ba.."
" Ba tin bà ta sao …"
" Vũ Hạo để chuyện này cho qua đi,dù gì thì cũng đang ở bệnh viện …"
" Được "
Đúng là tức điên thật mà,sau đó thì anh cũng rời khỏi đây.Biết vậy anh sẽ không đến đây,anh đi cũng biết mỏi chân vậy. Thôi thì anh sẽ tự mình giải quyết vậy,bà ta chơi ác thì cũng đừng trách anh ra tay độc ác,có vay thì sẽ có trả mà thôi.
___***
" Dương Lan bà đừng để tôi biết chuyện này có liên quan đến bà,còn không thì chuẩn bị xách vali rời khỏi nhà đi. "
" Rầm."
Dương Vỹ rời khỏi phòng bệnh,ở đây chỉ còn 2 người mà thôi.
" Mẹ, chuyện này có liên quan đến mẹ không" _ anh ta hỏi với giọng điệu gấp gáp.
" Con đừng có hỏi nữa,mau lành bệnh rồi cưới Trần Tĩnh. " _ bà ta liền né tránh.
" Nghe lời mẹ đi,dù sao thì nhà của nó cũng rất giàu có mà."
" Nhưng mà cô ta tiểu thư lắm,tính khí thất thường nữa …"
“” Không có chuyện đó đâu,mẹ thấy tính tình của nó cũng được mà.Con yên tâm có mẹ ở đây mà,con lo làm gì "
" Con lấy bằng tốt nghiệp xong thì sẽ được vào trong công ty làm việc rồi, đến lúc đó tài sản của Lưu Vũ Hạo cũng giống như của con mà thôi …"
" Mẹ nghe nói nếu con đồng ý lấy vợ thì ba con sẽ cho con hai mảnh đất ở trung tâm thành phố đấy."
" Chỉ có 2 miếng đất thì làm sao so bì với tài sản của Lưu Vũ Hạo chứ.."
" Vũ Khanh,con cứ từ từ đi.Con mà ngoan ngoãn nghe lời thì sẽ không thiệt thòi đâu,bây giờ ráng nhẫn nhịn một chút. "
" Được rồi,vậy con nghe theo mẹ vậy.." …
" Con ở đây nghỉ ngơi đi để mẹ đi làm giấy xuất viện…"
" Ừm " _ Vũ Khanh miễn cưỡng gật đầu rồi nằm xuống giường mà xoa xào bàn tay của mình, đúng là đau chết đi được.
Cũng may là Lưu Vỹ vẫn còn một chút lòng tin chứ nếu không là tàn đời rồi.Mà cái tên sát thủ kia sao làm ăn kì cục thế,đã bảo là bắn Lưu Vũ Hạo mà sao lại thành Lý Yến Nguyệt được chứ.Nó vẫn còn sống và tất nhiên là cuộc sống của bà đang bị đe doạ.
Bây giờ sẽ không ra tay được nữa,vậy cho nên phải đành chờ thêm thời gian mới được.
Đến trưa thì Lưu Vũ Khanh đã được xuất viện về nhà,bà ta cũng đi vào trong bếp nấu vài món tẩm bổ cho con trai với lại cũng muốn lấy lòng Lưu Vỹ.Chắc có lẽ ông ấy bây giờ vẫn còn đang giận, chỉ cần bà biết ý dỗ ngọt một chút là được rồi.