Chương 32: Hồn bay phách lạc
Cẩn Du nghe Vĩ Thành nói thế thì đã biết anh đã xem đoạn video của tập đoàn An Nguyên.
Tử Kỳ bàng hoàng quay người lại không tin: “ Anh... nói cái gì? Nếu chị thật sự trở về thì đã đến tìm tôi rồi, không chờ anh phải báo đâu”.
Anh đứng lên với giọng nói nghiêm túc: “ Cậu tin thì tin, không tin cũng không quan trọng. Năm xưa Lý Thiên Kỳ lừa dối tôi, còn cao chạy xa bay với người đàn ông khác, tôi nhất định sẽ không để cô ấy được toại nguyện”.
Tử Kỳ nghĩ anh muốn làm hại gì đến chị liền tiến đến nắm chặt lấy cổ áo cảnh cáo: “ Anh mà đụng chạm khiến chị bị thương, dù chỉ là một cọng tóc rơi, tôi quyết sống chết với anh”.
Cẩn Du muốn ngăn cản nhưng cũng may lý trí đã kịp thời cản cô lại. Thấy em mình thả tay ra, cô mới âm thầm rời đi.
Lúc này Vĩ Thành nhìn thấy bóng lưng quen thuộc qua tấm kính, anh lập tức chạy ra thì chiếc xe đã đi khuất.
Ánh mắt chan chứa đầy căm phẫn thì thầm: “ Tôi biết là em, Lý Thiên Kỳ”.
....
Ở Hà gia, Ninh Hinh nhận được cuộc điện thoại báo tin từ thư ký Triệu: “ Cô nói gì cơ?”
“ Hà tổng yêu cầu tôi điều tra một cô gái tên là Ngô Cẩn Du, phó giám đốc tập đoàn An Nguyên, nhưng...”, Mộc Hoa chừng chừ lo lắng.
Ninh Hinh không nghĩ sâu xa nhưng vẫn muốn hỏi rõ: “ Sao không nói tiếp?”
Mộc Hoa thấp thỏm nhìn xung quanh kiểm tra không có người rồi mới nói: “ Cô gái đó rất giống với Lý Thiên Kỳ ạ”.
Nghe đến cái tên ‘Lý Thiên Kỳ’, cô sững sờ đến nỗi không giữ vững thăng bằng mà ngã chân về sau một bước. Mặc cho thư ký đầu dây bên kia gọi liên miên: “ Phu nhân!... Phu nhân!” nhưng cô quả là hồn bay phách lạc.
Bỗng nhiên Vĩ Thành từ đâu xuất hiện ở phía sau: “ Thư ký Triệu!”.
Mộc Hoa nghe gọi mình từ phía sau liền giật bắn người, nhanh chóng tắt điện thoại giấu phía sau. Gương mặt trở nên tái mét, giọng run rẩy: “ À... Ừm... Hà tổng...”.
Biểu hiện khác lạ khiến anh có chút nghi ngờ: “ Cô bị làm sao vậy?”
Cô lúng túng, chỉnh trang lại, tay chân cứ rối tung cả lên: “ Tôi vẫn bình thường ạ... Hà tổng có việc gì sao ạ?”
Vĩ Thành nhắc nhở: “ Chuyện tôi nhờ cô điều tra về Ngô Cẩn Du đã có chưa?”
“ Ưm~...”, cô chần chừ, ngập ngừng không thôi khiến anh cảm thấy khó chịu.
“ Có vấn đề gì à?”
Bàn tay cô nắm chặt lấy chiếc điện thoại như thể muốn Ninh Hinh cầu cứu, nhưng trước sau cũng phải nói thôi. Thư ký Triệu nhỏ giọng: “ Không ạ... Tôi đã điều tra xong rồi thưa anh”.
Ở trong phòng làm việc, Vĩ Thành dựa lưng vào ghế tập trung nghe thông tin từ thư ký.
“ Ngô Cẩn Du là em gái út của Ngô Trạch Dương, 24 tuổi. Một năm trước tốt nghiệp viện Đại học danh tiếng Stanford và hiện đang giữ chức phó giám đốc với 10% cổ phần. Có thể nói năng lực của cô ấy rất xuất sắc khi chỉ mới giữ chức chưa đầy một năm đã ký được rất nhiều bản hợp đồng lớn. Mới đây cô ấy đã thuyết phục được chủ tịch tập đoàn Hàn Phong ký bản hợp đồng trị giá lên đến 500 triệu USD...”.
Sau khi thư ký rời đi, anh cầm điện thoại bên trong là hình của Cẩn Du đứng trước cửa kính.
“ Cố Hàn Phong nổi tiếng là khó tính, chỉ với một cô gái mà đã khiến ông ta mềm lòng. Chắc hẳn cô gái này không hề đơn giản...”.
Tuy nhiên điều anh quan tâm không phải chuyện hợp đồng mà là sự trùng hợp đáng ngờ.
“ Thiên Kỳ mất tích, Cẩn Du xuất hiện ngay sau đó không lâu. Làm sao trên thế giới này có thể có hai con người giống nhau đến tuổi tác lẫn ngoại hình như vậy. Dù cô ấy thay đổi phong cách nhưng đôi mắt này vẫn là giống y như đúc... Lý Thiên Kỳ! Tôi muốn em phải trực diện giải thích với tôi về tất cả, tôi hận em...”.
Lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa, anh quay người lại thì thấy Ninh Hinh đã bước vào.
“ Ninh Hinh, em đến đây có việc gì?”
Cô cười mỉm đáp: “ À em ra ngoài mua ít đồ, sẵn đi ngang công ty nên ghé vào một chút”.
Như thường lệ anh dắt cô đến ghế ngồi rồi mình thì vào bàn tiếp tục làm việc.
Ninh Hinh có vẻ rất lo lắng, ngập ngừng hỏi thăm: “ Hôm nay có chuyện gì lạ hay tin tức gì mới không anh?”
Vĩ Thành trong đầu lúc này chỉ có hình ảnh về Ngô Cẩn Du, trả lời một cách thờ ơ: “ Không... Bình thường thôi”.
Thấy anh không có vẻ nghi ngờ, cô nhẹ nhõm hơn. Cô chuyển hướng sang nói chuyện về tình cảm vợ chồng: “ Vĩ Thành à! Giáng sinh cũng sắp tới rồi, hay là năm nay vợ chồng mình đi du lịch đi... Em nghe nói lễ giáng sinh ở Pháp rất là đẹp, em nghĩ...”.
“ Ninh Hinh, anh đang tập trung giải quyết công việc, em khoan hãy nói đến chuyện này có được không?”, anh phản ứng mạnh khiến cô mất hứng.
Kể từ khi Lý Thiên Kỳ biến mất, anh chưa từng một lần gần gũi thân mật với cô. Mặc dù là cô chủ động trước, anh cũng thờ ơ sau đó lấy lý do mệt mỏi và quay sang hẳn một bên giường.
Cô rưng rưng nước mắt tâm sự: “ Tại vì sao anh luôn tránh né em thế Vĩ Thành?... Đã lâu lắm rồi anh không chạm vào em, chúng ta nói chuyện cũng ngày một ít đi. Anh không còn yêu em nữa sao?”
Giọt nước mắt rơi xuống, anh đứng lên đi đến bên nắm lấy tay cô: “ Ninh Hinh, em đừng nói vậy. Anh xin lỗi vì lúc này hơi lớn tiếng!”
Đột nhiên cô ôm chặt lấy khuôn mặt anh hôn lên môi ngấu nghiến, như thể đã lâu rồi cô chưa có cảm giác thế này.
Tử Kỳ bàng hoàng quay người lại không tin: “ Anh... nói cái gì? Nếu chị thật sự trở về thì đã đến tìm tôi rồi, không chờ anh phải báo đâu”.
Anh đứng lên với giọng nói nghiêm túc: “ Cậu tin thì tin, không tin cũng không quan trọng. Năm xưa Lý Thiên Kỳ lừa dối tôi, còn cao chạy xa bay với người đàn ông khác, tôi nhất định sẽ không để cô ấy được toại nguyện”.
Tử Kỳ nghĩ anh muốn làm hại gì đến chị liền tiến đến nắm chặt lấy cổ áo cảnh cáo: “ Anh mà đụng chạm khiến chị bị thương, dù chỉ là một cọng tóc rơi, tôi quyết sống chết với anh”.
Cẩn Du muốn ngăn cản nhưng cũng may lý trí đã kịp thời cản cô lại. Thấy em mình thả tay ra, cô mới âm thầm rời đi.
Lúc này Vĩ Thành nhìn thấy bóng lưng quen thuộc qua tấm kính, anh lập tức chạy ra thì chiếc xe đã đi khuất.
Ánh mắt chan chứa đầy căm phẫn thì thầm: “ Tôi biết là em, Lý Thiên Kỳ”.
....
Ở Hà gia, Ninh Hinh nhận được cuộc điện thoại báo tin từ thư ký Triệu: “ Cô nói gì cơ?”
“ Hà tổng yêu cầu tôi điều tra một cô gái tên là Ngô Cẩn Du, phó giám đốc tập đoàn An Nguyên, nhưng...”, Mộc Hoa chừng chừ lo lắng.
Ninh Hinh không nghĩ sâu xa nhưng vẫn muốn hỏi rõ: “ Sao không nói tiếp?”
Mộc Hoa thấp thỏm nhìn xung quanh kiểm tra không có người rồi mới nói: “ Cô gái đó rất giống với Lý Thiên Kỳ ạ”.
Nghe đến cái tên ‘Lý Thiên Kỳ’, cô sững sờ đến nỗi không giữ vững thăng bằng mà ngã chân về sau một bước. Mặc cho thư ký đầu dây bên kia gọi liên miên: “ Phu nhân!... Phu nhân!” nhưng cô quả là hồn bay phách lạc.
Bỗng nhiên Vĩ Thành từ đâu xuất hiện ở phía sau: “ Thư ký Triệu!”.
Mộc Hoa nghe gọi mình từ phía sau liền giật bắn người, nhanh chóng tắt điện thoại giấu phía sau. Gương mặt trở nên tái mét, giọng run rẩy: “ À... Ừm... Hà tổng...”.
Biểu hiện khác lạ khiến anh có chút nghi ngờ: “ Cô bị làm sao vậy?”
Cô lúng túng, chỉnh trang lại, tay chân cứ rối tung cả lên: “ Tôi vẫn bình thường ạ... Hà tổng có việc gì sao ạ?”
Vĩ Thành nhắc nhở: “ Chuyện tôi nhờ cô điều tra về Ngô Cẩn Du đã có chưa?”
“ Ưm~...”, cô chần chừ, ngập ngừng không thôi khiến anh cảm thấy khó chịu.
“ Có vấn đề gì à?”
Bàn tay cô nắm chặt lấy chiếc điện thoại như thể muốn Ninh Hinh cầu cứu, nhưng trước sau cũng phải nói thôi. Thư ký Triệu nhỏ giọng: “ Không ạ... Tôi đã điều tra xong rồi thưa anh”.
Ở trong phòng làm việc, Vĩ Thành dựa lưng vào ghế tập trung nghe thông tin từ thư ký.
“ Ngô Cẩn Du là em gái út của Ngô Trạch Dương, 24 tuổi. Một năm trước tốt nghiệp viện Đại học danh tiếng Stanford và hiện đang giữ chức phó giám đốc với 10% cổ phần. Có thể nói năng lực của cô ấy rất xuất sắc khi chỉ mới giữ chức chưa đầy một năm đã ký được rất nhiều bản hợp đồng lớn. Mới đây cô ấy đã thuyết phục được chủ tịch tập đoàn Hàn Phong ký bản hợp đồng trị giá lên đến 500 triệu USD...”.
Sau khi thư ký rời đi, anh cầm điện thoại bên trong là hình của Cẩn Du đứng trước cửa kính.
“ Cố Hàn Phong nổi tiếng là khó tính, chỉ với một cô gái mà đã khiến ông ta mềm lòng. Chắc hẳn cô gái này không hề đơn giản...”.
Tuy nhiên điều anh quan tâm không phải chuyện hợp đồng mà là sự trùng hợp đáng ngờ.
“ Thiên Kỳ mất tích, Cẩn Du xuất hiện ngay sau đó không lâu. Làm sao trên thế giới này có thể có hai con người giống nhau đến tuổi tác lẫn ngoại hình như vậy. Dù cô ấy thay đổi phong cách nhưng đôi mắt này vẫn là giống y như đúc... Lý Thiên Kỳ! Tôi muốn em phải trực diện giải thích với tôi về tất cả, tôi hận em...”.
Lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa, anh quay người lại thì thấy Ninh Hinh đã bước vào.
“ Ninh Hinh, em đến đây có việc gì?”
Cô cười mỉm đáp: “ À em ra ngoài mua ít đồ, sẵn đi ngang công ty nên ghé vào một chút”.
Như thường lệ anh dắt cô đến ghế ngồi rồi mình thì vào bàn tiếp tục làm việc.
Ninh Hinh có vẻ rất lo lắng, ngập ngừng hỏi thăm: “ Hôm nay có chuyện gì lạ hay tin tức gì mới không anh?”
Vĩ Thành trong đầu lúc này chỉ có hình ảnh về Ngô Cẩn Du, trả lời một cách thờ ơ: “ Không... Bình thường thôi”.
Thấy anh không có vẻ nghi ngờ, cô nhẹ nhõm hơn. Cô chuyển hướng sang nói chuyện về tình cảm vợ chồng: “ Vĩ Thành à! Giáng sinh cũng sắp tới rồi, hay là năm nay vợ chồng mình đi du lịch đi... Em nghe nói lễ giáng sinh ở Pháp rất là đẹp, em nghĩ...”.
“ Ninh Hinh, anh đang tập trung giải quyết công việc, em khoan hãy nói đến chuyện này có được không?”, anh phản ứng mạnh khiến cô mất hứng.
Kể từ khi Lý Thiên Kỳ biến mất, anh chưa từng một lần gần gũi thân mật với cô. Mặc dù là cô chủ động trước, anh cũng thờ ơ sau đó lấy lý do mệt mỏi và quay sang hẳn một bên giường.
Cô rưng rưng nước mắt tâm sự: “ Tại vì sao anh luôn tránh né em thế Vĩ Thành?... Đã lâu lắm rồi anh không chạm vào em, chúng ta nói chuyện cũng ngày một ít đi. Anh không còn yêu em nữa sao?”
Giọt nước mắt rơi xuống, anh đứng lên đi đến bên nắm lấy tay cô: “ Ninh Hinh, em đừng nói vậy. Anh xin lỗi vì lúc này hơi lớn tiếng!”
Đột nhiên cô ôm chặt lấy khuôn mặt anh hôn lên môi ngấu nghiến, như thể đã lâu rồi cô chưa có cảm giác thế này.