Chương 6: Giúp đỡ
Thiên Kỳ thấy vậy thì rất thương cảm, người đứng chờ qua đường chỉ có cô và một cậu nam sinh, nhưng cậu ấy đang đeo tai nghe, vốn dĩ là không nghe thấy những gì xung quanh.
Cô không chần chừ mà chủ động nắm lấy cánh tay cô gái muốn giúp: “ Để tôi đưa cô qua đường”.
“ Cảm ơn cô nhiều nhé!”, cô gái mỉm cười vui mừng với gương mặt quen thuộc, đó là Lâm Ninh Hinh.
Người trước mặt đây là vợ của Hà Vĩ Thành nhưng Thiên Kỳ lại không hề biết. Vì từ trước đến nay cô chưa từng gặp vợ của Hà tổng, cũng không tò mò mà tìm hiểu.
Đèn xanh dành cho người qua đường bật lên, cô dìu dắt Ninh Hinh đi qua bên kia. Đến nơi, Thiên Kỳ từ từ buông tay Ninh Hinh ra và nói: “ Chúng ta đến rồi”. . Truyện Việt Nam
Đột nhiên Ninh Hinh cảm thấy chóng mặt đến đứng không vững, Thiên Kỳ giữ người cô lại hỏi: “ Cô có làm sao không?”
Ninh Hinh với giọng mệt mỏi trả lời: “ Tôi cảm thấy hơi chóng mặt”.
“ Chắc là cô bị cảm nắng rồi... Hay là để tôi dìu cô qua ghế ngồi nghỉ nhé”, cô dìu Ninh Hinh đến hàng ghế trạm chờ xe buýt ngồi.
Được khoảng hơn 1’ sau, chiếc xe ô tô màu đen chạy đến trước mặt cả hai cô gái. Người tài xế xuống xe chạy vòng qua chỗ Ninh Hinh cúi đầu: “ Tiểu thư! Tôi đã tìm cô khắp nơi, cô không sao chứ?”
Ninh Hinh giải thích: “ Tôi chỉ muốn ra ngoài đi dạo một chút, không ngờ lại bị cảm nắng. Cũng nhờ có cô gái này giúp đỡ nên đã ổn hơn nhiều”.
Cô cúi đầu nhẹ tỏ lòng biết ơn: “ Cảm ơn cô nhé!”..
Thiên Kỳ mỉm cười đáp: “ Không có gì đâu!”.
“ Thưa tiểu thư! Chúng ta đi về thôi”, tài xế lo lắng cho chủ nhân.
Ninh Hinh ngỏ lời: “ Hay là thế này đi... Để cảm ơn cô đã giúp tôi, tôi đưa cô về”
Nhận được lời mời nhưng Thiên Kỳ lại lịch sự từ chối: “ Như thế thì làm phiền cô lắm, tôi đi taxi về là được”.
Ninh Hinh thật sự muốn làm gì đó để trả ơn nên tiếp tục: “ Tôi sẽ cảm thấy nặng nề nếu không làm gì đó cho cô... Hãy để tôi đưa cô về được không?”
Thấy cô gái nhiệt tình như thế nên Thiên Kỳ cũng không còn cách nào khác mà đồng ý.
Trên đường đi, Ninh Hinh bắt chuyện làm quen: “ Quên mất! Từ nãy đến giờ mà chưa biết tên của cô”.
“ Tôi là Lý Thiên Kỳ”.
“ Lý Thiên Kỳ... Một cái tên rất hay. Mà hình như tôi đã nghe thoáng qua cái tên này rồi thì phải”. Suy nghĩ một hồi thì chợt nhớ ra: “ Liệu cô Lý đây có phải là người mẫu trẻ đang nổi không?”
Thiên Kỳ cười ngại, khiêm tốn đáp: “ Thật ra tôi không nổi tiếng đến như vậy đâu”.
Ninh Hinh tỏ ra vui mừng: “ Không ngờ tôi lại may mắn gặp được người nổi tiếng đấy. Còn tôi là Lâm Ninh Hinh, rất hân hạnh được làm quen”, cô nhiệt tình giới thiệu bản thân.
Một lúc sau cũng đến nơi, chiếc xe đậu trước một toà nhà cao tầng. Không cần nói thì cũng biết, đây vốn là nơi hẹn hò của Vĩ Thành và Thiên Kỳ.
Trước khi đi, cô cũng không quen nói lời chào với Ninh Hinh: “ Cảm ơn cô vì đã đưa tôi về... Tôi đi nhé, tạm biệt!”.
“ Tạm biệt cô! Lý Thiên Kỳ!”, Ninh Hinh khẽ cười chào lại.
Chiếc xe rời đi, Thiên Kỳ tay xách túi đồ nhìn theo vài giây rồi mới đi vào nhà.
Điện thoại của Ninh Hinh reo lên, cô mò mẫm xác định mặt đúng của điện thoại rồi nhấc máy: “ Alô!”.
Đầu dây bên kia là tiếng của người chồng: “ Anh muốn nói với em rằng tối nay anh tăng ca, sẽ về rất muộn, em cứ ngủ trước đi nhé”.
Cô với vẻ mặt đầy lo lắng dặn dò: “ Anh nhớ ăn uống đầy đủ, đừng làm quá sức”.
“ Ừm... Anh hiểu rồi”, nói xong anh cúp máy.
Ninh Hinh tựa lưng vào ghế, nhắm mắt thả lỏng cơ thể. Có lẽ vì cô vẫn còn chóng mặt nên muốn chợp mắt một chút.
....
Trong căn hộ rộng rãi, Thiên Kỳ đang ở trong bếp chăm chỉ vừa học công thức nấu ăn trên mạng vừa bắt tay vào làm.
Nhìn các nguyên liệu trên bàn bếp thì có vẻ như cô sẽ nấu món mỳ ý.
Tiếng ‘tít’ ở ngoài vang lên và sau đó là cánh cửa được mở ra. Vĩ Thành bước vào cởi áo khoác vest ra đặt trên ghế sofa phòng khách.
“ Hôm nay anh đi làm có mệt lắm không?”, Thiên Kỳ với giọng ngọt ngào hỏi thăm.
Anh đi đến ôm chầm lấy cô từ phía sau trả lời: “ Cũng có hơi mệt”.
“ Em sắp nấu xong rồi, khoảng 5’ nữa, anh đi rửa tay đi”.
“ Ừm”, anh hôn lên má cô một cái rồi mới đi.
Bữa tối đã sẵn sàng, trên bàn là hai đĩa mỳ Spaghetti cùng với hai ly rượu vang đỏ. Cô nhìn anh ăn miếng đầu tiên mà tò mò: “ Ngon không anh?”
Anh nhếch mày, gật đầu nhẹ rồi tiếp tục nhai thức ăn trong miệng.
Thiên Kỳ nhớ đến chuyện hồi chiều nên kể cho anh nghe: “ Đúng rồi, chiều nay em gặp một cô gái, mắt của cô ấy không nhìn thấy... Em thấy đáng thương nên giúp đỡ, sau đó cô ấy đã đưa em về”.
Vĩ Thành nhìn đôi mắt buồn bã của cô hỏi han: “ Em đã làm một việc tốt mà, có chuyện gì xảy ra sao?”
Cô cười buồn nhìn xuống đĩa ăn đáp: “ Không phải... Chỉ là em cảm thấy rất tiếc cho cô ấy. Một người xinh đẹp như vậy mà ông trời lại nỡ lòng cướp đi đôi mắt ấy, thật là bất công phải không anh?”
“ Bất công? Cuộc sống này vốn dĩ là vậy mà em”, anh múc một nĩa mỳ đưa trước miệng cô: “ Muốn chiến đấu giành lại sự công bằng thì trước tiên em phải ăn no đã”.
Cô mở miệng ra ăn nĩa mỳ, trong lòng dần dần trở nên vui hơn.
Cô không chần chừ mà chủ động nắm lấy cánh tay cô gái muốn giúp: “ Để tôi đưa cô qua đường”.
“ Cảm ơn cô nhiều nhé!”, cô gái mỉm cười vui mừng với gương mặt quen thuộc, đó là Lâm Ninh Hinh.
Người trước mặt đây là vợ của Hà Vĩ Thành nhưng Thiên Kỳ lại không hề biết. Vì từ trước đến nay cô chưa từng gặp vợ của Hà tổng, cũng không tò mò mà tìm hiểu.
Đèn xanh dành cho người qua đường bật lên, cô dìu dắt Ninh Hinh đi qua bên kia. Đến nơi, Thiên Kỳ từ từ buông tay Ninh Hinh ra và nói: “ Chúng ta đến rồi”. . Truyện Việt Nam
Đột nhiên Ninh Hinh cảm thấy chóng mặt đến đứng không vững, Thiên Kỳ giữ người cô lại hỏi: “ Cô có làm sao không?”
Ninh Hinh với giọng mệt mỏi trả lời: “ Tôi cảm thấy hơi chóng mặt”.
“ Chắc là cô bị cảm nắng rồi... Hay là để tôi dìu cô qua ghế ngồi nghỉ nhé”, cô dìu Ninh Hinh đến hàng ghế trạm chờ xe buýt ngồi.
Được khoảng hơn 1’ sau, chiếc xe ô tô màu đen chạy đến trước mặt cả hai cô gái. Người tài xế xuống xe chạy vòng qua chỗ Ninh Hinh cúi đầu: “ Tiểu thư! Tôi đã tìm cô khắp nơi, cô không sao chứ?”
Ninh Hinh giải thích: “ Tôi chỉ muốn ra ngoài đi dạo một chút, không ngờ lại bị cảm nắng. Cũng nhờ có cô gái này giúp đỡ nên đã ổn hơn nhiều”.
Cô cúi đầu nhẹ tỏ lòng biết ơn: “ Cảm ơn cô nhé!”..
Thiên Kỳ mỉm cười đáp: “ Không có gì đâu!”.
“ Thưa tiểu thư! Chúng ta đi về thôi”, tài xế lo lắng cho chủ nhân.
Ninh Hinh ngỏ lời: “ Hay là thế này đi... Để cảm ơn cô đã giúp tôi, tôi đưa cô về”
Nhận được lời mời nhưng Thiên Kỳ lại lịch sự từ chối: “ Như thế thì làm phiền cô lắm, tôi đi taxi về là được”.
Ninh Hinh thật sự muốn làm gì đó để trả ơn nên tiếp tục: “ Tôi sẽ cảm thấy nặng nề nếu không làm gì đó cho cô... Hãy để tôi đưa cô về được không?”
Thấy cô gái nhiệt tình như thế nên Thiên Kỳ cũng không còn cách nào khác mà đồng ý.
Trên đường đi, Ninh Hinh bắt chuyện làm quen: “ Quên mất! Từ nãy đến giờ mà chưa biết tên của cô”.
“ Tôi là Lý Thiên Kỳ”.
“ Lý Thiên Kỳ... Một cái tên rất hay. Mà hình như tôi đã nghe thoáng qua cái tên này rồi thì phải”. Suy nghĩ một hồi thì chợt nhớ ra: “ Liệu cô Lý đây có phải là người mẫu trẻ đang nổi không?”
Thiên Kỳ cười ngại, khiêm tốn đáp: “ Thật ra tôi không nổi tiếng đến như vậy đâu”.
Ninh Hinh tỏ ra vui mừng: “ Không ngờ tôi lại may mắn gặp được người nổi tiếng đấy. Còn tôi là Lâm Ninh Hinh, rất hân hạnh được làm quen”, cô nhiệt tình giới thiệu bản thân.
Một lúc sau cũng đến nơi, chiếc xe đậu trước một toà nhà cao tầng. Không cần nói thì cũng biết, đây vốn là nơi hẹn hò của Vĩ Thành và Thiên Kỳ.
Trước khi đi, cô cũng không quen nói lời chào với Ninh Hinh: “ Cảm ơn cô vì đã đưa tôi về... Tôi đi nhé, tạm biệt!”.
“ Tạm biệt cô! Lý Thiên Kỳ!”, Ninh Hinh khẽ cười chào lại.
Chiếc xe rời đi, Thiên Kỳ tay xách túi đồ nhìn theo vài giây rồi mới đi vào nhà.
Điện thoại của Ninh Hinh reo lên, cô mò mẫm xác định mặt đúng của điện thoại rồi nhấc máy: “ Alô!”.
Đầu dây bên kia là tiếng của người chồng: “ Anh muốn nói với em rằng tối nay anh tăng ca, sẽ về rất muộn, em cứ ngủ trước đi nhé”.
Cô với vẻ mặt đầy lo lắng dặn dò: “ Anh nhớ ăn uống đầy đủ, đừng làm quá sức”.
“ Ừm... Anh hiểu rồi”, nói xong anh cúp máy.
Ninh Hinh tựa lưng vào ghế, nhắm mắt thả lỏng cơ thể. Có lẽ vì cô vẫn còn chóng mặt nên muốn chợp mắt một chút.
....
Trong căn hộ rộng rãi, Thiên Kỳ đang ở trong bếp chăm chỉ vừa học công thức nấu ăn trên mạng vừa bắt tay vào làm.
Nhìn các nguyên liệu trên bàn bếp thì có vẻ như cô sẽ nấu món mỳ ý.
Tiếng ‘tít’ ở ngoài vang lên và sau đó là cánh cửa được mở ra. Vĩ Thành bước vào cởi áo khoác vest ra đặt trên ghế sofa phòng khách.
“ Hôm nay anh đi làm có mệt lắm không?”, Thiên Kỳ với giọng ngọt ngào hỏi thăm.
Anh đi đến ôm chầm lấy cô từ phía sau trả lời: “ Cũng có hơi mệt”.
“ Em sắp nấu xong rồi, khoảng 5’ nữa, anh đi rửa tay đi”.
“ Ừm”, anh hôn lên má cô một cái rồi mới đi.
Bữa tối đã sẵn sàng, trên bàn là hai đĩa mỳ Spaghetti cùng với hai ly rượu vang đỏ. Cô nhìn anh ăn miếng đầu tiên mà tò mò: “ Ngon không anh?”
Anh nhếch mày, gật đầu nhẹ rồi tiếp tục nhai thức ăn trong miệng.
Thiên Kỳ nhớ đến chuyện hồi chiều nên kể cho anh nghe: “ Đúng rồi, chiều nay em gặp một cô gái, mắt của cô ấy không nhìn thấy... Em thấy đáng thương nên giúp đỡ, sau đó cô ấy đã đưa em về”.
Vĩ Thành nhìn đôi mắt buồn bã của cô hỏi han: “ Em đã làm một việc tốt mà, có chuyện gì xảy ra sao?”
Cô cười buồn nhìn xuống đĩa ăn đáp: “ Không phải... Chỉ là em cảm thấy rất tiếc cho cô ấy. Một người xinh đẹp như vậy mà ông trời lại nỡ lòng cướp đi đôi mắt ấy, thật là bất công phải không anh?”
“ Bất công? Cuộc sống này vốn dĩ là vậy mà em”, anh múc một nĩa mỳ đưa trước miệng cô: “ Muốn chiến đấu giành lại sự công bằng thì trước tiên em phải ăn no đã”.
Cô mở miệng ra ăn nĩa mỳ, trong lòng dần dần trở nên vui hơn.