Chương 19
Edit: Rby
Beta: An Nhiên
Khoảng thời gian này công việc bận rộn đã dần khôi phục lại sự bình tĩnh của ngày xưa. Văn Thu giơ tay lên định xem giờ, kim đồng hồ vừa chạm đến mức 5 giờ đúng, tiếng chuông điện thoại đúng giờ vang lên.
“Mãn Đường.”
“Tan làm rồi hả anh?”
“Ừm.”
“Em ở dưới lầu của Diệu Thế.”
“Em lại trốn việc rồi.” Vừa nói anh vừa đưa tay đang treo áo khoác ra bấm nút thang máy.
“Chuyện của ông chủ thì sao có thể gọi là trốn việc chứ?”
Đúng lúc Văn Thu đang vừa cười vừa nghe Tống Mãn Đường ba hoa thì cửa thang máy mở ra, một người từ phía trong bước ra. Hai người đi lướt qua nhau: “Chào đàn anh Văn ạ.”
Văn Thu sửng sốt, ngẩng đầu nhìn thoáng qua người vừa cất tiếng, là một người trẻ tuổi, dáng vẻ tầm hơn hai mươi? Lúc trước hình như cũng chưa gặp qua, cậu ta làm sao biết anh họ Văn?
Người trẻ tuổi giống như nhìn ra sự nghi hoặc của anh nên lập tức nở một nụ cười công nghiệp tiêu chuẩn lộ tám cái răng: “Đàn anh Văn, chúng ta không phải mới gặp lần đầu đâu ạ. Tôi là người đậu phỏng vấn hồi tháng trước nữa đó, lúc đó anh là người phỏng vấn tôi. Tôi cũng chỉ vừa mới đến làm được hai tháng, vẫn còn rất nhiều chỗ chưa rõ, mong được đàn anh chỉ bảo nhiều hơn ạ.”
Nói xong vội vàng nghiêm túc cúi đầu với Văn Thu.
Dọa Văn Thu sợ tới mức lùi về sau nửa bước, duỗi tay ngăn lại: “Không, không cần khách sáo. Cậu có điều gì không rõ cứ hỏi các đàn anh đàn chị trong công ty ấy, bọn họ đều nhiệt tình lắm. Cố lên…”
“Cảm ơn đàn anh!”
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, vẫn có thể nhìn được bóng dáng người trẻ tuổi xuyên thấu qua cánh cửa chưa đóng của thang máy đang đứng bên ngoài vẫy tay với anh.
Văn Thu lẩm bẩm: “Thật sự đỡ không nổi sự nhiệt tình của giới trẻ hiện tại.”
“Thu Thu, vừa rồi có người tìm anh sao?” Điện thoại truyền đến giọng nói của Tống Mãn Đường.
“Không phải, gặp được một cậu thực tập sinh. Chào hỏi thôi.”
“Được thôi~ Thu Thu, anh nhanh xuống dưới đi, một ngày chưa được gặp anh, em rất nhớ anh~!”
Khoảng thời gian nghỉ trưa của công ty, Tống Mãn Đường vừa nhận điện thoại lập tức ra ngoài cửa.
Nhà ăn được trang hoàng xa hoa, tráng lệ huy hoàng. Âm nhạc ưu nhã chậm rãi vang lên. Sự lãng mạn bao trùm toàn bộ không gian.
Lý Viêm đắm đuối mà nhìn người mình tâm tâm niệm niệm*trước mặt, ánh mắt tựa như con nhện kết tơ dính trên người Tống Mãn Đường.
*Tâm tâm niệm niệm 心心念念 (xīnxīnniànniàn): luôn tập trung nghĩ về việc đó, người đó.
“Anh Mãn Đường, anh nếm thử món này đi, đây là món đặc sắc của nhà ăn này đó.” Nói rồi mang thức ăn đẩy đến trước mặt cậu.
“Nói đi, cậu có việc gì?”
Vẻ mặt Lý Viêm tươi cười đến là ngoan ngoãn, cậu ta ngượng ngùng mà sờ sờ cái ót:
“Anh Mãn Đường anh ăn đi. Ăn rồi em sẽ nói.”
Tống Mãn Đường gắp một ít thức ăn bỏ vào trong chén. Nhìn thì có vẻ là kẹp rất chặt, thực tế là một miếng cũng không nhúc nhích. Lý Viêm hôm nay rất khác thường, cậu không thể không đề phòng.
“Hôm nay em hẹn anh Mãn Đường ra là muốn nói lời xin lỗi.” Lúc nói cậu ta cúi đầu rồi lại ngẩng lên, trong mắt ngập tràn sự hổ thẹn.
“Em ở một phía cam lòng cùng với cố chấp đã làm phiền đến anh Mãn Đường, thật sự xin lỗi. Em cũng đã làm rất nhiều chuyện ngu xuẩn, thật sự… Rất, rất xin lỗi anh ạ.”
Tống Mãn Đường giơ đũa về phía cậu ta: “Vậy hôm nay cậu không nên chỉ mời một mình tôi, cậu nên mời anh dâu của cậu đến, lời này của cậu nên nói cho anh ấy nghe.”
Trên mặt Lý Viêm thì cười nói vui vẻ, ngoài miệng cậu ta nói xin lỗi với gật đầu bảo phải nhưng tay đặt trên đùi đã nắm lấy khăn trải bàn vò chặt. Cậu ta nhéo chiếc khăn đến độ khớp xương cũng trở nên trắng toát, trên mặt lại không lộ ra biểu tình gì.
“Anh, anh ăn đi.” Lý Viêm tự tay gắp thức ăn cho Tống Mãn Đường, khoảng cách cũng giữ rất tốt, trông đến là ngoan ngoãn lễ phép, bất cứ ai nhìn thấy cũng sẽ khen giỏi, không tìm ra được lỗi nào.
“Thế em lại tìm một ngày để mời, lúc đó anh với anh dâu hãy đến cùng nhau nhé. Hoặc nếu như công việc của anh quá bận, em một mình mời anh dâu đến cũng được. Tính cách của anh dâu dịu dàng, bọn em chắc chắn sẽ có rất nhiều chủ đề để nói chuyện, một người đàn ông như anh đây thì không hợp tham gia đâu.”
Tống Mãn Đường buông đũa, ngửa ra sau dựa vào lưng ghế: “Không cần, tôi thấy hôm nay cậu đặc biệt thành khẩn, tấm lòng cậu tôi cũng cảm nhận được, cũng thật tình tin rằng cậu đã suy nghĩ thông suốt rồi muốn sửa đổi. Huống hồ anh dâu của cậu gần đây công ty nhiều việc, cả ngày đều bận tối mặt tối mày, tôi sẽ truyền đạt thay cậu. Yên tâm.”
Nói xong lập tức đứng lên cầm lấy áo khoác mặc vào, thong thả ung dung mà cài nút sửa sang lại. Ngón tay thon dài lướt qua cổ tay áo lại vuốt cà vạt, hai mắt Lý Viêm nhìn chằm chằm đăm đăm lấy.
“Được rồi, thời gian không còn sớm nữa. Lát nữa tôi còn có cuộc họp, đi trước đây. Lời xin lỗi của cậu tôi sẽ chuyển giùm.”
Lý Viêm vội vàng đứng dậy tiễn: “Anh đi thong thả.”
Người vừa rời đi, khoảnh khắc cánh cửa phòng đóng lại, ý cười vốn hãy còn trong vắt, trong nháy mắt biến mất không sót lại chút gì. Sấm sét ầm ầm, phong vân quỷ quyệt**, tựa đoàn gió lốc lại như rắn độc bày ra dáng vẻ công kích, phát ra tiếng “xì xì”.
** Phong vân quỷ quyệt 风云诡谲 (Fēngyún guǐjué): mô tả hình dạng hỗn loạn, kỳ lạ, có thể thay đổi. (Cái này mình tra baidu á)
Đồ sứ bùm bùm mà rơi xuống mặt đất, âm thanh vỡ vụn. Lý Viêm đem cái mâm trước mặt và chén rượu quét sạch toàn bộ xuống đất, vẻ mặt cậu ta phảng phất ý như muốn đem người khác ăn tươi nuốt sống, vặn vẹo mà nhìn chằm chằm vào cánh cửa: “Anh chỉ có thể là của tôi! Đều do Văn Thu kia làm hại, nếu không phải vì nó, anh nhất định sẽ thích tôi, nhất định là vậy!! Văn Thu phải biến mất!!!”
Tiếp theo cậu ta lại dời mắt về phía chỗ ban nãy mà Tống Mãn Đường ngồi, thức ăn tinh xảo, người vừa nhìn là muốn ăn ngay nhưng vì sao anh ấy lại không ăn? Cậu ta đã hỏi thăm trước, đây không phải đều là những món anh ấy thích ăn nhất sao? Uổng công cậu ta bỏ thuốc, còn là liều mạnh nữa, không ăn rất đáng tiếc~ Thật là lãng phí~
Cậu ta nhấn chuông gọi phục vụ, vài giây sau một nhân viên phục vụ tiến vào nhìn mặt đất hỗn độn thì khẽ nhíu mày có chút bất mãn.
Lý Viêm thấy hết sự bất mãn của nhân viên vào trong mắt, lộ ra nụ cười phúc hậu và vô hại: “Thật ngại quá, tôi uống hơi nhiều, không cẩn thận làm đổ mâm cơm. Tôi sẽ theo đó bồi thường, cậu lại tìm thêm hai phục vụ đến đây đi, đừng tìm nữ, đồ bị vỡ nhiều quá không nhặt được đâu. Cứ tìm vài người bạn tốt của cậu đến đây dọn dẹp cho tốt chút, tôi sẽ đưa thêm tiền boa.”
Nhân viên phục vụ lúc đầu vẻ mặt không tin, sau lại nghe thấy cậu ta sẽ theo giá cả bồi thường rồi lại nghe đến chữ tiền boa thì bị lay động mất.
Vài người vẻ mặt không rõ nguyên do nhưng vẫn làm theo, chung quy thì khách hàng là thượng đế, huống hồ thượng đế này có tiền.
Lý Viêm chỉ vào bàn đồ ăn đã sớm nguội lạnh: “Thấy bàn ăn này không, ăn cho hết đi.” Mắt thấy có một người định nổi giận, cậu ta lại nói thêm một câu: “Một người một vạn.”
Có người dao động, sau đó lập tức có người đứng ra mở đầu, ăn vài miếng thức ăn là có ngay một vạn, con số này làm cả tháng cũng kiếm không ra. Gặp được cơ hội tốt, người này ngốc còn nhiều tiền, không nhanh nắm chắc thì còn chờ khi nào nữa.
Có người mở đầu, liền có người thứ hai, thứ ba…
Lý Viêm cầm mấy cái ly, đổ cho bên phục vụ mỗi người một ly rượu vang đỏ: “Đừng chỉ ăn không, uống tí đi, coi chừng nghẹn đến hoảng đó.”
Hơn mười phút sau, nhìn vài người đã nóng đến mồ hôi đầy đầu, ai cũng mặt đỏ tai hồng, trên mặt cậu ta nở một nụ cười quỷ dị. Cậu ta cởi cúc áo ra từng cái từng cái, động tác giống như Tống Mãn Đường ban nãy y như đúc, thong thả ung dung lại hết sức ưu nhã.
Thấy vài người đã bị dược hiệu khống chế, ánh mắt ai nấy cũng đều như sói như thú thì lại cười đến là vui vẻ, cậu ta hướng về phía bọn họ vẫy vẫy tay. Nhìn vài người té ngã lộn nhào mà lao qua đây, thanh âm tựa như Siren*** trong đêm tối, mang theo mê hoặc: “Đến đây đi, đến đây, đi cùng tôi xuống địa ngục đi~”
***Siren: những sinh vật trong thần thoại Hy Lạp. Là giống loài nửa người nửa chim hoặc nửa người nửa cá, vế sau phổ biến hơn. Được biết đến qua câu chuyện dùng giọng hát mê hoặc những đoàn thủy thủ, khiến cho tàu của họ bị đắm rồi lôi họ xuống biển sâu.
Tống Mãn Đường cùng Văn Thu nắm tay đi dạo trên phố, họ lang thang không có mục tiêu mà đi bộ có thể cảm nhận được thời gian trôi đi. Tống Mãn Đường chỉnh lại giùm Văn Thu khăn quàng cổ, cậu kéo mũ xuống dưới một chút che kín mít lỗ tai.
“Sắp đến sinh nhật em rồi, em định trải qua như thế nào?” Văn Thu quay đầu nhìn về phía Tống Mãn Đường, ngón tay ở trong túi cậu trộm cào lòng bàn tay Tống Mãn Đường. Thực hiện xong xuôi, chưa kịp chạy thoát thì đã bị bắt lại, mười ngón tay đan vào nhau, quấn quấn móc móc.
“Chỉ cần là trải qua cùng với anh, thì làm sao cũng được.” Ánh mắt đào hoa đong đầy tình yêu cùng sự dịu dàng, chỉ chứa đựng hình ảnh của một người kia, người nào được cậu dùng ánh mắt này nhìn chăm chú ắt hẳn sẽ là người hạnh phúc nhất thế gian.
Tới gần lễ Giáng Sinh, các cửa hàng lớn bé đều treo kết đèn màu, trên tủ kính dán đầy các loại giấy dán xinh đẹp, trung tâm thương mại dựng lên cây thông Noel thật lớn, màu xanh tràn ngập, treo đủ kiểu đủ loại hình dạng hộp quà gói màu sặc sỡ, ngập tràn không khí ngày hội.
Văn Thu thích loại không khí ấm áp thế này. Mười ngón tay hai người đan lấy nhau, nhiệt độ bên ngoài rét lạnh truyền đến khiến lòng người thấy thật thỏa mãn.
Beta: An Nhiên
Khoảng thời gian này công việc bận rộn đã dần khôi phục lại sự bình tĩnh của ngày xưa. Văn Thu giơ tay lên định xem giờ, kim đồng hồ vừa chạm đến mức 5 giờ đúng, tiếng chuông điện thoại đúng giờ vang lên.
“Mãn Đường.”
“Tan làm rồi hả anh?”
“Ừm.”
“Em ở dưới lầu của Diệu Thế.”
“Em lại trốn việc rồi.” Vừa nói anh vừa đưa tay đang treo áo khoác ra bấm nút thang máy.
“Chuyện của ông chủ thì sao có thể gọi là trốn việc chứ?”
Đúng lúc Văn Thu đang vừa cười vừa nghe Tống Mãn Đường ba hoa thì cửa thang máy mở ra, một người từ phía trong bước ra. Hai người đi lướt qua nhau: “Chào đàn anh Văn ạ.”
Văn Thu sửng sốt, ngẩng đầu nhìn thoáng qua người vừa cất tiếng, là một người trẻ tuổi, dáng vẻ tầm hơn hai mươi? Lúc trước hình như cũng chưa gặp qua, cậu ta làm sao biết anh họ Văn?
Người trẻ tuổi giống như nhìn ra sự nghi hoặc của anh nên lập tức nở một nụ cười công nghiệp tiêu chuẩn lộ tám cái răng: “Đàn anh Văn, chúng ta không phải mới gặp lần đầu đâu ạ. Tôi là người đậu phỏng vấn hồi tháng trước nữa đó, lúc đó anh là người phỏng vấn tôi. Tôi cũng chỉ vừa mới đến làm được hai tháng, vẫn còn rất nhiều chỗ chưa rõ, mong được đàn anh chỉ bảo nhiều hơn ạ.”
Nói xong vội vàng nghiêm túc cúi đầu với Văn Thu.
Dọa Văn Thu sợ tới mức lùi về sau nửa bước, duỗi tay ngăn lại: “Không, không cần khách sáo. Cậu có điều gì không rõ cứ hỏi các đàn anh đàn chị trong công ty ấy, bọn họ đều nhiệt tình lắm. Cố lên…”
“Cảm ơn đàn anh!”
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, vẫn có thể nhìn được bóng dáng người trẻ tuổi xuyên thấu qua cánh cửa chưa đóng của thang máy đang đứng bên ngoài vẫy tay với anh.
Văn Thu lẩm bẩm: “Thật sự đỡ không nổi sự nhiệt tình của giới trẻ hiện tại.”
“Thu Thu, vừa rồi có người tìm anh sao?” Điện thoại truyền đến giọng nói của Tống Mãn Đường.
“Không phải, gặp được một cậu thực tập sinh. Chào hỏi thôi.”
“Được thôi~ Thu Thu, anh nhanh xuống dưới đi, một ngày chưa được gặp anh, em rất nhớ anh~!”
Khoảng thời gian nghỉ trưa của công ty, Tống Mãn Đường vừa nhận điện thoại lập tức ra ngoài cửa.
Nhà ăn được trang hoàng xa hoa, tráng lệ huy hoàng. Âm nhạc ưu nhã chậm rãi vang lên. Sự lãng mạn bao trùm toàn bộ không gian.
Lý Viêm đắm đuối mà nhìn người mình tâm tâm niệm niệm*trước mặt, ánh mắt tựa như con nhện kết tơ dính trên người Tống Mãn Đường.
*Tâm tâm niệm niệm 心心念念 (xīnxīnniànniàn): luôn tập trung nghĩ về việc đó, người đó.
“Anh Mãn Đường, anh nếm thử món này đi, đây là món đặc sắc của nhà ăn này đó.” Nói rồi mang thức ăn đẩy đến trước mặt cậu.
“Nói đi, cậu có việc gì?”
Vẻ mặt Lý Viêm tươi cười đến là ngoan ngoãn, cậu ta ngượng ngùng mà sờ sờ cái ót:
“Anh Mãn Đường anh ăn đi. Ăn rồi em sẽ nói.”
Tống Mãn Đường gắp một ít thức ăn bỏ vào trong chén. Nhìn thì có vẻ là kẹp rất chặt, thực tế là một miếng cũng không nhúc nhích. Lý Viêm hôm nay rất khác thường, cậu không thể không đề phòng.
“Hôm nay em hẹn anh Mãn Đường ra là muốn nói lời xin lỗi.” Lúc nói cậu ta cúi đầu rồi lại ngẩng lên, trong mắt ngập tràn sự hổ thẹn.
“Em ở một phía cam lòng cùng với cố chấp đã làm phiền đến anh Mãn Đường, thật sự xin lỗi. Em cũng đã làm rất nhiều chuyện ngu xuẩn, thật sự… Rất, rất xin lỗi anh ạ.”
Tống Mãn Đường giơ đũa về phía cậu ta: “Vậy hôm nay cậu không nên chỉ mời một mình tôi, cậu nên mời anh dâu của cậu đến, lời này của cậu nên nói cho anh ấy nghe.”
Trên mặt Lý Viêm thì cười nói vui vẻ, ngoài miệng cậu ta nói xin lỗi với gật đầu bảo phải nhưng tay đặt trên đùi đã nắm lấy khăn trải bàn vò chặt. Cậu ta nhéo chiếc khăn đến độ khớp xương cũng trở nên trắng toát, trên mặt lại không lộ ra biểu tình gì.
“Anh, anh ăn đi.” Lý Viêm tự tay gắp thức ăn cho Tống Mãn Đường, khoảng cách cũng giữ rất tốt, trông đến là ngoan ngoãn lễ phép, bất cứ ai nhìn thấy cũng sẽ khen giỏi, không tìm ra được lỗi nào.
“Thế em lại tìm một ngày để mời, lúc đó anh với anh dâu hãy đến cùng nhau nhé. Hoặc nếu như công việc của anh quá bận, em một mình mời anh dâu đến cũng được. Tính cách của anh dâu dịu dàng, bọn em chắc chắn sẽ có rất nhiều chủ đề để nói chuyện, một người đàn ông như anh đây thì không hợp tham gia đâu.”
Tống Mãn Đường buông đũa, ngửa ra sau dựa vào lưng ghế: “Không cần, tôi thấy hôm nay cậu đặc biệt thành khẩn, tấm lòng cậu tôi cũng cảm nhận được, cũng thật tình tin rằng cậu đã suy nghĩ thông suốt rồi muốn sửa đổi. Huống hồ anh dâu của cậu gần đây công ty nhiều việc, cả ngày đều bận tối mặt tối mày, tôi sẽ truyền đạt thay cậu. Yên tâm.”
Nói xong lập tức đứng lên cầm lấy áo khoác mặc vào, thong thả ung dung mà cài nút sửa sang lại. Ngón tay thon dài lướt qua cổ tay áo lại vuốt cà vạt, hai mắt Lý Viêm nhìn chằm chằm đăm đăm lấy.
“Được rồi, thời gian không còn sớm nữa. Lát nữa tôi còn có cuộc họp, đi trước đây. Lời xin lỗi của cậu tôi sẽ chuyển giùm.”
Lý Viêm vội vàng đứng dậy tiễn: “Anh đi thong thả.”
Người vừa rời đi, khoảnh khắc cánh cửa phòng đóng lại, ý cười vốn hãy còn trong vắt, trong nháy mắt biến mất không sót lại chút gì. Sấm sét ầm ầm, phong vân quỷ quyệt**, tựa đoàn gió lốc lại như rắn độc bày ra dáng vẻ công kích, phát ra tiếng “xì xì”.
** Phong vân quỷ quyệt 风云诡谲 (Fēngyún guǐjué): mô tả hình dạng hỗn loạn, kỳ lạ, có thể thay đổi. (Cái này mình tra baidu á)
Đồ sứ bùm bùm mà rơi xuống mặt đất, âm thanh vỡ vụn. Lý Viêm đem cái mâm trước mặt và chén rượu quét sạch toàn bộ xuống đất, vẻ mặt cậu ta phảng phất ý như muốn đem người khác ăn tươi nuốt sống, vặn vẹo mà nhìn chằm chằm vào cánh cửa: “Anh chỉ có thể là của tôi! Đều do Văn Thu kia làm hại, nếu không phải vì nó, anh nhất định sẽ thích tôi, nhất định là vậy!! Văn Thu phải biến mất!!!”
Tiếp theo cậu ta lại dời mắt về phía chỗ ban nãy mà Tống Mãn Đường ngồi, thức ăn tinh xảo, người vừa nhìn là muốn ăn ngay nhưng vì sao anh ấy lại không ăn? Cậu ta đã hỏi thăm trước, đây không phải đều là những món anh ấy thích ăn nhất sao? Uổng công cậu ta bỏ thuốc, còn là liều mạnh nữa, không ăn rất đáng tiếc~ Thật là lãng phí~
Cậu ta nhấn chuông gọi phục vụ, vài giây sau một nhân viên phục vụ tiến vào nhìn mặt đất hỗn độn thì khẽ nhíu mày có chút bất mãn.
Lý Viêm thấy hết sự bất mãn của nhân viên vào trong mắt, lộ ra nụ cười phúc hậu và vô hại: “Thật ngại quá, tôi uống hơi nhiều, không cẩn thận làm đổ mâm cơm. Tôi sẽ theo đó bồi thường, cậu lại tìm thêm hai phục vụ đến đây đi, đừng tìm nữ, đồ bị vỡ nhiều quá không nhặt được đâu. Cứ tìm vài người bạn tốt của cậu đến đây dọn dẹp cho tốt chút, tôi sẽ đưa thêm tiền boa.”
Nhân viên phục vụ lúc đầu vẻ mặt không tin, sau lại nghe thấy cậu ta sẽ theo giá cả bồi thường rồi lại nghe đến chữ tiền boa thì bị lay động mất.
Vài người vẻ mặt không rõ nguyên do nhưng vẫn làm theo, chung quy thì khách hàng là thượng đế, huống hồ thượng đế này có tiền.
Lý Viêm chỉ vào bàn đồ ăn đã sớm nguội lạnh: “Thấy bàn ăn này không, ăn cho hết đi.” Mắt thấy có một người định nổi giận, cậu ta lại nói thêm một câu: “Một người một vạn.”
Có người dao động, sau đó lập tức có người đứng ra mở đầu, ăn vài miếng thức ăn là có ngay một vạn, con số này làm cả tháng cũng kiếm không ra. Gặp được cơ hội tốt, người này ngốc còn nhiều tiền, không nhanh nắm chắc thì còn chờ khi nào nữa.
Có người mở đầu, liền có người thứ hai, thứ ba…
Lý Viêm cầm mấy cái ly, đổ cho bên phục vụ mỗi người một ly rượu vang đỏ: “Đừng chỉ ăn không, uống tí đi, coi chừng nghẹn đến hoảng đó.”
Hơn mười phút sau, nhìn vài người đã nóng đến mồ hôi đầy đầu, ai cũng mặt đỏ tai hồng, trên mặt cậu ta nở một nụ cười quỷ dị. Cậu ta cởi cúc áo ra từng cái từng cái, động tác giống như Tống Mãn Đường ban nãy y như đúc, thong thả ung dung lại hết sức ưu nhã.
Thấy vài người đã bị dược hiệu khống chế, ánh mắt ai nấy cũng đều như sói như thú thì lại cười đến là vui vẻ, cậu ta hướng về phía bọn họ vẫy vẫy tay. Nhìn vài người té ngã lộn nhào mà lao qua đây, thanh âm tựa như Siren*** trong đêm tối, mang theo mê hoặc: “Đến đây đi, đến đây, đi cùng tôi xuống địa ngục đi~”
***Siren: những sinh vật trong thần thoại Hy Lạp. Là giống loài nửa người nửa chim hoặc nửa người nửa cá, vế sau phổ biến hơn. Được biết đến qua câu chuyện dùng giọng hát mê hoặc những đoàn thủy thủ, khiến cho tàu của họ bị đắm rồi lôi họ xuống biển sâu.
Tống Mãn Đường cùng Văn Thu nắm tay đi dạo trên phố, họ lang thang không có mục tiêu mà đi bộ có thể cảm nhận được thời gian trôi đi. Tống Mãn Đường chỉnh lại giùm Văn Thu khăn quàng cổ, cậu kéo mũ xuống dưới một chút che kín mít lỗ tai.
“Sắp đến sinh nhật em rồi, em định trải qua như thế nào?” Văn Thu quay đầu nhìn về phía Tống Mãn Đường, ngón tay ở trong túi cậu trộm cào lòng bàn tay Tống Mãn Đường. Thực hiện xong xuôi, chưa kịp chạy thoát thì đã bị bắt lại, mười ngón tay đan vào nhau, quấn quấn móc móc.
“Chỉ cần là trải qua cùng với anh, thì làm sao cũng được.” Ánh mắt đào hoa đong đầy tình yêu cùng sự dịu dàng, chỉ chứa đựng hình ảnh của một người kia, người nào được cậu dùng ánh mắt này nhìn chăm chú ắt hẳn sẽ là người hạnh phúc nhất thế gian.
Tới gần lễ Giáng Sinh, các cửa hàng lớn bé đều treo kết đèn màu, trên tủ kính dán đầy các loại giấy dán xinh đẹp, trung tâm thương mại dựng lên cây thông Noel thật lớn, màu xanh tràn ngập, treo đủ kiểu đủ loại hình dạng hộp quà gói màu sặc sỡ, ngập tràn không khí ngày hội.
Văn Thu thích loại không khí ấm áp thế này. Mười ngón tay hai người đan lấy nhau, nhiệt độ bên ngoài rét lạnh truyền đến khiến lòng người thấy thật thỏa mãn.