Chương 14: "Hẹn Hò"
Mạc Dương ra đường lớn rồi bắt taxi đi thẳng, đến gần khu nhà mình thì mới xuống xe. Bây giờ cậu không muốn về nhà, nếu về bây giờ sẽ chạm mặt Mạc Lam, không biết anh ấy có chỉnh đốn gì cậu không.
Mạc Dương cứ đi mãi như vậy, cho đến khi cậu thấy bóng dáng quen thuộc bước ra từ cửa hàng tiện lợi.
- Tống Nhiên!
Tống Nhiên đang vừa ăn kẹo mút vừa mải xem điện thoại, đột nhiên có người gọi tên giật nảy cả mình suýt làm rơi đồ. Quay đầu thấy Mạc Dương đang đứng đối diện phía bên kia đường, lúc này đang đi về phía cô.
- Tối như này mà cậu đi một mình à?
- Bình thường tớ cũng toàn đi một mình. Còn cậu, sao giờ này lại ở đây?
Mạc Dương thuận tay giành lấy túi đồ cầm cho cô, Tống Nhiên không kịp phản ứng lại nên cũng đành kệ.
- Đi dạo thôi, tình cờ thấy cậu.
- Kẹo mút à, còn không cho tôi cái đi.
Tống Nhiên thấy cậu có gì đó là lạ.
- Ở trong túi còn mấy cái, cậu lấy thoải mái. À, đừng lấy vị nho là được.
Mạc Dương bật cười, lấy tạm một cái vị cam bóc ra rồi nhét vào miệng. Hai người cứ chậm rãi vừa ăn vừa đi về phía nhà Tống Nhiên. Lúc gần đến nhà, Tống Nhiên chợt gọi:
- Mạc Dương.
- Ừ?
- Tối nay cậu cứ là lạ, có chuyện gì xảy ra à? - Tống Nhiên có chút dè dặt hỏi.
Mạc Dương thoáng ngạc nhiên, rõ ràng cậu vẫn như mọi ngày, không có biểu lộ cảm xúc gì khác thường, vậy mà cô lại có thể nhận ra.
- Lạ là lạ làm sao?
- Tớ hỏi vậy thôi, không sao thì tốt.
Mạc Dương nghe vậy liền dừng lại, nhìn xung quanh rồi đi đến ngồi xuống ghế dài ngay đấy. Tống Nhiên chưa hiểu đầu cua tai nheo gì đã thấy cậu vỗ vỗ chỗ bên cạnh.
- Muốn nghe không, ngồi xuống tôi kể cho cậu nghe.
Tống Nhiên chần chừ mấy giây, sau đó liền đến ngồi bên cạnh cậu.
- Cậu muốn kể tớ nghe thật à?
- Tự nhiên muốn có người nghe tâm sự, cậu sẵn lòng làm thính giả không?
Tống Nhiên thấy Mạc Dương thực sự nghiêm túc, liền cắn nốt kẹo mút rồi vứt que đi, ngồi ngay ngắn sẵn sàng nghe cậu kể.
- Cậu nói đi, tớ sẵn sàng nghe.
Mạc Dương bắt đầu nói, giọng nhẹ nhàng tựa như đang kể cho cô nghe câu chuyện cổ tích hay kể trước khi đi ngủ.
- Chắc Đinh Tiểu Vy có kể cho cậu nghe về gia đình tôi rồi nhỉ?
Tống Nhiên có chút chột dạ gật đầu.
- Hiện giờ mẹ tôi đã ra nước ngoài định cư với người mới, còn ba tôi hiện tại đang sống cùng vợ và con gái ở khu X. Tối nay hai anh em tôi vừa sang đấy ăn cơm tối.
- Đó là lý do cậu xin cô nghỉ tối nay à?
- Phải. Tôi cũng chẳng muốn sang bên đấy làm gì, nhưng vì Lam ca nên tôi mới đi cùng. Cậu nghe thì biết đấy, bữa cơm tối đương nhiên diễn ra chẳng vui vẻ gì.
Nói đến đây thì Mạc Dương ngừng một lúc, Tống Nhiên cũng không có nói chen làm phiền đến cậu, chỉ ngồi yên nhìn cậu chăm chú đợi cậu nói tiếp.
- Thực ra tôi thấy bữa tối ra nông nỗi này là bởi vì tôi, nhưng nhìn một nhà ba người cứ ra vẻ ấy thì tôi không thể nhịn được!
- Có lẽ ba tôi nói đúng, tôi là một thằng đầu đất không biết kiềm chế cảm xúc.
Tống Nhiên đặt vào tay cậu một chiếc kẹo mút vị nho, kiên định nhìn vào mắt cậu nói:
- Cậu không phải! Mạc Dương, không ai được nói cậu như vậy, kể cả bản thân cậu. Đối với tớ, cậu là chàng trai tốt nhất mà tớ từng được gặp, rất nhiều người cũng nghĩ như tớ. Tại sao cậu lại nghĩ về bản thân như vậy?
Đây là lần đầu tiên Tống Nhiên thấy mặt tự ti của Mạc Dương, lần đầu tiên cảm thấy ánh hào quang trên người cậu ấy dường như nhạt dần. Cô không quen với việc này, cũng không muốn cậu có những ý nghĩ tiêu cực như vậy.
- Nghe tớ nói này, cậu hiện tại là phiên bản hoàn hảo nhất của chính cậu. Sau này có ai nói cậu như vậy, cậu liền dùng cái bản mặt cao ngạo thường ngày của cậu dìm chết họ cho tớ!
Mạc Dương thấy cô đang bất bình thay cho mình, không nhịn được liền bật cười.
- Tống Nhiên, không ngờ cậu nghĩ tốt về tôi như vậy đấy. Không phải thường ngày cậu ghét tôi lắm sao?
Tống Nhiên nghe vậy có chút ngại ngùng, gãi gãi mũi chống chế đáp:
- Tớ đâu có ghét cậu, chỉ là về học tập thì nỗi oán hận của tớ hơi lớn một chút, nhưng chuyện nào ra chuyện nấy chứ.
Tống Nhiên cảm thấy cuộc trò chuyện có dấu hiệu bị lệch sang chuyện khác.
- Được rồi, tớ phá lệ cho cậu cái kẹo vị nho tớ thích. Ăn vào rồi quên hết tất cả những điều tiêu cực đi nhé, tớ không thích cậu như vừa rồi đâu.
- Vậy hóa ra bình thường cậu thích tôi à? Phải không?
Tống Nhiên: "..."
Sao mọi chuyện lại lệch xa hơn thế này?!
- Cậu đừng có xuyên tạc ý tớ! Thôi muộn rồi, cậu mau về đi kẻo anh Mạc lo lắng.
Tống Nhiên toan xách túi chuồn thẳng, cô không thể đối mặt với Mạc Dương nói mấy chuyện như này được.
- Tống Nhiên.
- Sao nữa?
- Cho tôi ôm cậu một cái được không?
!!!!!!
- Hả cậu nói gì cơ, gió to quá tớ chẳng nghe thấy gì hết! Thôi cậu về đi nhé, có gì mai nói sau.
Sau đó Tống Nhiên liền chạy trối chết vào nhà. Vội gì chứ, điều cậu thực sự muốn làm là cái khác cơ.
Mạc Dương cứ đi mãi như vậy, cho đến khi cậu thấy bóng dáng quen thuộc bước ra từ cửa hàng tiện lợi.
- Tống Nhiên!
Tống Nhiên đang vừa ăn kẹo mút vừa mải xem điện thoại, đột nhiên có người gọi tên giật nảy cả mình suýt làm rơi đồ. Quay đầu thấy Mạc Dương đang đứng đối diện phía bên kia đường, lúc này đang đi về phía cô.
- Tối như này mà cậu đi một mình à?
- Bình thường tớ cũng toàn đi một mình. Còn cậu, sao giờ này lại ở đây?
Mạc Dương thuận tay giành lấy túi đồ cầm cho cô, Tống Nhiên không kịp phản ứng lại nên cũng đành kệ.
- Đi dạo thôi, tình cờ thấy cậu.
- Kẹo mút à, còn không cho tôi cái đi.
Tống Nhiên thấy cậu có gì đó là lạ.
- Ở trong túi còn mấy cái, cậu lấy thoải mái. À, đừng lấy vị nho là được.
Mạc Dương bật cười, lấy tạm một cái vị cam bóc ra rồi nhét vào miệng. Hai người cứ chậm rãi vừa ăn vừa đi về phía nhà Tống Nhiên. Lúc gần đến nhà, Tống Nhiên chợt gọi:
- Mạc Dương.
- Ừ?
- Tối nay cậu cứ là lạ, có chuyện gì xảy ra à? - Tống Nhiên có chút dè dặt hỏi.
Mạc Dương thoáng ngạc nhiên, rõ ràng cậu vẫn như mọi ngày, không có biểu lộ cảm xúc gì khác thường, vậy mà cô lại có thể nhận ra.
- Lạ là lạ làm sao?
- Tớ hỏi vậy thôi, không sao thì tốt.
Mạc Dương nghe vậy liền dừng lại, nhìn xung quanh rồi đi đến ngồi xuống ghế dài ngay đấy. Tống Nhiên chưa hiểu đầu cua tai nheo gì đã thấy cậu vỗ vỗ chỗ bên cạnh.
- Muốn nghe không, ngồi xuống tôi kể cho cậu nghe.
Tống Nhiên chần chừ mấy giây, sau đó liền đến ngồi bên cạnh cậu.
- Cậu muốn kể tớ nghe thật à?
- Tự nhiên muốn có người nghe tâm sự, cậu sẵn lòng làm thính giả không?
Tống Nhiên thấy Mạc Dương thực sự nghiêm túc, liền cắn nốt kẹo mút rồi vứt que đi, ngồi ngay ngắn sẵn sàng nghe cậu kể.
- Cậu nói đi, tớ sẵn sàng nghe.
Mạc Dương bắt đầu nói, giọng nhẹ nhàng tựa như đang kể cho cô nghe câu chuyện cổ tích hay kể trước khi đi ngủ.
- Chắc Đinh Tiểu Vy có kể cho cậu nghe về gia đình tôi rồi nhỉ?
Tống Nhiên có chút chột dạ gật đầu.
- Hiện giờ mẹ tôi đã ra nước ngoài định cư với người mới, còn ba tôi hiện tại đang sống cùng vợ và con gái ở khu X. Tối nay hai anh em tôi vừa sang đấy ăn cơm tối.
- Đó là lý do cậu xin cô nghỉ tối nay à?
- Phải. Tôi cũng chẳng muốn sang bên đấy làm gì, nhưng vì Lam ca nên tôi mới đi cùng. Cậu nghe thì biết đấy, bữa cơm tối đương nhiên diễn ra chẳng vui vẻ gì.
Nói đến đây thì Mạc Dương ngừng một lúc, Tống Nhiên cũng không có nói chen làm phiền đến cậu, chỉ ngồi yên nhìn cậu chăm chú đợi cậu nói tiếp.
- Thực ra tôi thấy bữa tối ra nông nỗi này là bởi vì tôi, nhưng nhìn một nhà ba người cứ ra vẻ ấy thì tôi không thể nhịn được!
- Có lẽ ba tôi nói đúng, tôi là một thằng đầu đất không biết kiềm chế cảm xúc.
Tống Nhiên đặt vào tay cậu một chiếc kẹo mút vị nho, kiên định nhìn vào mắt cậu nói:
- Cậu không phải! Mạc Dương, không ai được nói cậu như vậy, kể cả bản thân cậu. Đối với tớ, cậu là chàng trai tốt nhất mà tớ từng được gặp, rất nhiều người cũng nghĩ như tớ. Tại sao cậu lại nghĩ về bản thân như vậy?
Đây là lần đầu tiên Tống Nhiên thấy mặt tự ti của Mạc Dương, lần đầu tiên cảm thấy ánh hào quang trên người cậu ấy dường như nhạt dần. Cô không quen với việc này, cũng không muốn cậu có những ý nghĩ tiêu cực như vậy.
- Nghe tớ nói này, cậu hiện tại là phiên bản hoàn hảo nhất của chính cậu. Sau này có ai nói cậu như vậy, cậu liền dùng cái bản mặt cao ngạo thường ngày của cậu dìm chết họ cho tớ!
Mạc Dương thấy cô đang bất bình thay cho mình, không nhịn được liền bật cười.
- Tống Nhiên, không ngờ cậu nghĩ tốt về tôi như vậy đấy. Không phải thường ngày cậu ghét tôi lắm sao?
Tống Nhiên nghe vậy có chút ngại ngùng, gãi gãi mũi chống chế đáp:
- Tớ đâu có ghét cậu, chỉ là về học tập thì nỗi oán hận của tớ hơi lớn một chút, nhưng chuyện nào ra chuyện nấy chứ.
Tống Nhiên cảm thấy cuộc trò chuyện có dấu hiệu bị lệch sang chuyện khác.
- Được rồi, tớ phá lệ cho cậu cái kẹo vị nho tớ thích. Ăn vào rồi quên hết tất cả những điều tiêu cực đi nhé, tớ không thích cậu như vừa rồi đâu.
- Vậy hóa ra bình thường cậu thích tôi à? Phải không?
Tống Nhiên: "..."
Sao mọi chuyện lại lệch xa hơn thế này?!
- Cậu đừng có xuyên tạc ý tớ! Thôi muộn rồi, cậu mau về đi kẻo anh Mạc lo lắng.
Tống Nhiên toan xách túi chuồn thẳng, cô không thể đối mặt với Mạc Dương nói mấy chuyện như này được.
- Tống Nhiên.
- Sao nữa?
- Cho tôi ôm cậu một cái được không?
!!!!!!
- Hả cậu nói gì cơ, gió to quá tớ chẳng nghe thấy gì hết! Thôi cậu về đi nhé, có gì mai nói sau.
Sau đó Tống Nhiên liền chạy trối chết vào nhà. Vội gì chứ, điều cậu thực sự muốn làm là cái khác cơ.