Chương : 13
Lại là một đêm kêu thảm, nhưng nếu so với hai ngày trước mà nói, Mục Túc cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Mặc dù Quang vẫn cứ thô lỗ như vậy, nhưng cái mông của y cũng không có đau như hai ngày trước. Thậm chí, lúc Quang liếm láp hạ thể của y, sau đó còn chọt cái cây thịt lớn vào cúc hoa của y, y lại cảm nhận được một cơn khoái cảm khác thường.
Tiếng kêu của đêm nay không phải là tiếng kêu đau đớn, ngược lại là tiếng thét kích tình hỗn loạn do y cùng Quang phát ra. Quang giống như con thú đực hoang phát ra tiếng kêu đầy tự hào trong lúc giao phối. “A a, vù vù.”
Sáng ngày thứ hai, Mục Túc tỉnh lại, Quang đã đem thức ăn đặt vào trong tay y.
Liên tục mấy ngày, từ người hiếm khi được ăn thịt, giờ lại có quá nhiều thịt khiến Mục Túc cảm thấy ăn không vô. Có thứ tốt như vậy lại còn chê ngán? Nhưng Mục Túc chỉ miễn cưỡng ăn được vài miếng, liền phát hiện Quang đang ăn trái cây dại, Mục Túc lập tức đưa miếng thịt trên tay mình ra trước mặt hắn.
“Thịt cho ngươi. Ta muốn ăn trái cây.”
Quang quái dị nhìn y.
“Thịt chỉ còn lại một miếng này thôi, là do ta cố ý để lại cho ngươi đó. Quả dại này ta sợ ngươi ăn không quen.
“Ta muốn ăn.”
Quang đưa trái cây cho y, lại nhận thịt trong tay y gặm gặm.
Mục Túc cắn một miếng quả dại, vừa đắng lại vừa chát, vừa mới cắn một miếng thì đã muốn phun ra rồi. Hiện tại không phải là mùa thu hoạch quả dại, tất nhiên sẽ không ngon. Lại nhìn Quang đang ăn thịt ở đối diện, Mục Túc bắt đầu hối hận, nhưng miếng thịt kia đã bị Quang cắn hai ba cái liền xong hết rồi.
Quang đứng lên, chuẩn bị đi.
“Mục Túc đi thôi. Hôm nay chúng ta phải tìm thức ăn mới. Ngươi muốn ăn cái gì?”
“Có thể tìm được thức ăn cho buổi tối đã không tệ rồi. Còn được chọn sao? Cũng đâu có phải ta muốn ăn gì thì liền có cái đó.”
“Có thể chọn a, trong rừng này đồ ăn rất nhiều.”
“Ta muốn ăn bánh gạo có được không?”
“Bánh gạo thì hơi phiền toái chút, phải xem quanh đây có bộ lạc nào không thì mới đem đồ đổi lấy bánh gạo được a.”
“Hừ!”
Mục Túc vốn chính là muốn gây khó dễ cho Quang khiến hắn thôi cao ngạo nữa.
Bọn họ tiếp tục đi về phía trước. Quang đi đằng trước Mục Túc phát hiện ra một con thỏ liền dừng lại, ai ngờ lại bị Mục Túc từ đằng sau đâm phải.
Ba một tiếng, cành cây dưới chân Mục Túc gãy làm hai đoạn. Con thỏ nghe thấy động liền lập tức nhanh chân chạy sâu vào rừng. Quang túm lấy Mục Túc đuổi theo thỏ hoang. Quang không ngừng vừa chạy vừa nhảy tránh né các chướng ngại vật không biết mệt mỏi, nhưng Mục Túc thì không như vậy.
“Ta không được rồi, chạy hết nổi rồi.”
Quang đem túi hành lý thảy xuống chân Mục Túc.
“Canh chừng cái túi. Đứng nguyên tại chỗ chờ ta.”
Quang nói xong liền chạy tiếp. Quang biết thỏ hoang chắc chắn không rời khỏi hang ổ của mình quá xa, chỉ cần chạy thêm một chút là bắt được rồi.
Quang đuổi theo thỏ rất nhanh đã biến mất tăm hơi. Mục Túc nhìn xung quanh, chợt nghĩ đây là cơ hội tốt để cho mình trốn về bộ lạc. Có lẽ chỉ cần đi ba năm ngày là có thể về đến nhà. Hơn nữa, túi hành lý của Quang đang nằm trong tay y, y có thể thuận tiện vác luôn cái đem bảo bối này về nhà a.
Mục Túc vận sức cầm lấy cái túi xoay người rời đi, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn, sợ Quang đột nhiên đuổi theo. Mục Túc cứ quay đầu lại nhìn mấy lần, chắc mẩm hắn không đuổi theo nữa liền quay đầu về phía trước, ai ngờ… Quang đang đứng ngay đằng trước mặt.
Quang đứng chắn trước mặt Mục Túc, tay còn xách con thỏ hoang kia, đôi mắt không ngừng phát ra đầy tia lửa giận, bởi vì trong lúc hắn mồ hôi mồ kê nhễ nhại kiếm đồ ăn cho cả hai thì Mục Túc lại muốn bỏ trốn, lại muốn rời khỏi hắn.
Mục Túc nhìn bộ dạng hung thần ác sát của Quang, sững sờ ngay tại chỗ. Quang bước tới gần, không nói một tiếng nào, lôi từ trong túi ra một sợi dây đay.
“Mục Túc, ngươi rất không ngoan, ta phải trói ngươi lại mới được.”
“A! Ngươi muốn làm gì?”
Quang dùng sợi dây trói hai tay Mục Túc, kéo y đi sâu vào rừng. Mục Túc biết hiện tại bản thân đã không còn cơ hội trở về được nữa, phải biết rằng, chỉ cần rời khỏi bờ sông quá xa, y sẽ không thể tìm được đường về bộ lạc nữa.
Tiếng kêu của đêm nay không phải là tiếng kêu đau đớn, ngược lại là tiếng thét kích tình hỗn loạn do y cùng Quang phát ra. Quang giống như con thú đực hoang phát ra tiếng kêu đầy tự hào trong lúc giao phối. “A a, vù vù.”
Sáng ngày thứ hai, Mục Túc tỉnh lại, Quang đã đem thức ăn đặt vào trong tay y.
Liên tục mấy ngày, từ người hiếm khi được ăn thịt, giờ lại có quá nhiều thịt khiến Mục Túc cảm thấy ăn không vô. Có thứ tốt như vậy lại còn chê ngán? Nhưng Mục Túc chỉ miễn cưỡng ăn được vài miếng, liền phát hiện Quang đang ăn trái cây dại, Mục Túc lập tức đưa miếng thịt trên tay mình ra trước mặt hắn.
“Thịt cho ngươi. Ta muốn ăn trái cây.”
Quang quái dị nhìn y.
“Thịt chỉ còn lại một miếng này thôi, là do ta cố ý để lại cho ngươi đó. Quả dại này ta sợ ngươi ăn không quen.
“Ta muốn ăn.”
Quang đưa trái cây cho y, lại nhận thịt trong tay y gặm gặm.
Mục Túc cắn một miếng quả dại, vừa đắng lại vừa chát, vừa mới cắn một miếng thì đã muốn phun ra rồi. Hiện tại không phải là mùa thu hoạch quả dại, tất nhiên sẽ không ngon. Lại nhìn Quang đang ăn thịt ở đối diện, Mục Túc bắt đầu hối hận, nhưng miếng thịt kia đã bị Quang cắn hai ba cái liền xong hết rồi.
Quang đứng lên, chuẩn bị đi.
“Mục Túc đi thôi. Hôm nay chúng ta phải tìm thức ăn mới. Ngươi muốn ăn cái gì?”
“Có thể tìm được thức ăn cho buổi tối đã không tệ rồi. Còn được chọn sao? Cũng đâu có phải ta muốn ăn gì thì liền có cái đó.”
“Có thể chọn a, trong rừng này đồ ăn rất nhiều.”
“Ta muốn ăn bánh gạo có được không?”
“Bánh gạo thì hơi phiền toái chút, phải xem quanh đây có bộ lạc nào không thì mới đem đồ đổi lấy bánh gạo được a.”
“Hừ!”
Mục Túc vốn chính là muốn gây khó dễ cho Quang khiến hắn thôi cao ngạo nữa.
Bọn họ tiếp tục đi về phía trước. Quang đi đằng trước Mục Túc phát hiện ra một con thỏ liền dừng lại, ai ngờ lại bị Mục Túc từ đằng sau đâm phải.
Ba một tiếng, cành cây dưới chân Mục Túc gãy làm hai đoạn. Con thỏ nghe thấy động liền lập tức nhanh chân chạy sâu vào rừng. Quang túm lấy Mục Túc đuổi theo thỏ hoang. Quang không ngừng vừa chạy vừa nhảy tránh né các chướng ngại vật không biết mệt mỏi, nhưng Mục Túc thì không như vậy.
“Ta không được rồi, chạy hết nổi rồi.”
Quang đem túi hành lý thảy xuống chân Mục Túc.
“Canh chừng cái túi. Đứng nguyên tại chỗ chờ ta.”
Quang nói xong liền chạy tiếp. Quang biết thỏ hoang chắc chắn không rời khỏi hang ổ của mình quá xa, chỉ cần chạy thêm một chút là bắt được rồi.
Quang đuổi theo thỏ rất nhanh đã biến mất tăm hơi. Mục Túc nhìn xung quanh, chợt nghĩ đây là cơ hội tốt để cho mình trốn về bộ lạc. Có lẽ chỉ cần đi ba năm ngày là có thể về đến nhà. Hơn nữa, túi hành lý của Quang đang nằm trong tay y, y có thể thuận tiện vác luôn cái đem bảo bối này về nhà a.
Mục Túc vận sức cầm lấy cái túi xoay người rời đi, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn, sợ Quang đột nhiên đuổi theo. Mục Túc cứ quay đầu lại nhìn mấy lần, chắc mẩm hắn không đuổi theo nữa liền quay đầu về phía trước, ai ngờ… Quang đang đứng ngay đằng trước mặt.
Quang đứng chắn trước mặt Mục Túc, tay còn xách con thỏ hoang kia, đôi mắt không ngừng phát ra đầy tia lửa giận, bởi vì trong lúc hắn mồ hôi mồ kê nhễ nhại kiếm đồ ăn cho cả hai thì Mục Túc lại muốn bỏ trốn, lại muốn rời khỏi hắn.
Mục Túc nhìn bộ dạng hung thần ác sát của Quang, sững sờ ngay tại chỗ. Quang bước tới gần, không nói một tiếng nào, lôi từ trong túi ra một sợi dây đay.
“Mục Túc, ngươi rất không ngoan, ta phải trói ngươi lại mới được.”
“A! Ngươi muốn làm gì?”
Quang dùng sợi dây trói hai tay Mục Túc, kéo y đi sâu vào rừng. Mục Túc biết hiện tại bản thân đã không còn cơ hội trở về được nữa, phải biết rằng, chỉ cần rời khỏi bờ sông quá xa, y sẽ không thể tìm được đường về bộ lạc nữa.