Chương 14
- " Anh thật sự là muốn đi chơi cùng em?"
Đồng Đồng nghiêm túc hỏi lại, anh liền liên tục gật đầu.
- " Được "
Lãnh An trong lòng phấn khởi khi Đồng Đồng nhận lời đi chơi cùng anh.
Anh giao Nấm cho Nhật Tâm, anh đợi cô sửa soạn.
Hai người cùng nhau đi xuống nhà, anh đi ra lấy xe và cẩn thận mở cửa xe cho cô.
Anh chở cô đến bãi biển nơi mà cô cứu anh khỏi một cành cây ngã.
Bước đến nơi ngày xưa là cành cây ngã, anh quỳ xuống dưới chân cô khiến Đồng Đồng hốt hoảng:
- " Lãnh An, anh mau đứng dậy đi. Đừng làm vậy mà ".
Mặc cho những lời cô nói anh vẫn cứ quỳ ở đấy, giọng nói của anh có chút nghẹn ngào:
- " Đồng Đồng anh xin lỗi, anh nên nhận ra em là Giản Bình sớm hơn. Anh không nên bỏ em một mình trong những dịp quan trọng. Càng không nên làm tổn thương em và con. Đồng Đồng anh biết em còn đang rất giận anh vì anh mà con gái của mình mới yếu như vậy. Anh xin lỗi em ".
Lãnh An rơi nước mắt và cúi đầu trước cô khiến Đồng Đồng khó xử.
Cô ngước mặt lên trời cố ngăn dòng nước mắt:
- " Lãnh An, anh đứng dậy đi mọi chuyện cũng qua rồi ".
Lãnh An đứng dậy ôm lấy cô:
- " Đồng Đồng, anh có không thích em là thật. Nhưng anh cũng chưa bao giờ lén lút quá giới hạn sau lưng em. Anh cứ nghĩ Châu Nhiên Bình là Giản Bình nên vẫn chu cấp tiền cho cô ta. Anh không cho phép cô ta đến biệt thự và nhà chính vì anh có vợ rồi. Đồng Đồng, anh xin em cho anh một cơ hội có được không?"
Đồng Đồng nhìn anh suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.
Cái gật đầu của cô làm anh cảm thấy nhẹ nhõm, như mất đi hòn đá lớn đè nặng trong lòng.
Anh cùng cô đi dạo trên bãi biển, ăn những món ăn lề đường mà cô thích.
Đến khuya anh và cô mới về đến nhà nhìn Nhật Tâm và Nấm ngủ cô bất giác mỉm cười. Từ lúc lấy anh chưa bao giờ anh thấy cô cười.
Lãnh An vào toilet tắm rửa thay đồ rồi sang thư phòng làm việc. Cô cũng đi tắm và đi lại sofa ngủ.
Sáng anh đi làm rất sớm vì hôm nay có cuộc họp quan trọng.
Họp xong anh tranh thủ về nhà, dạo gần đây anh rất ít khi về biệt thự.
Anh mua cho cô và Nhật Tâm hai hộp bánh trứng.
...
Ba tháng sau cô và Nhật Tâm cũng tốt nghiệp ra trường. Nhật Tâm sang Mỹ du học.
Cả nhà đưa Nhật Tâm ra sân bay, trên đường đi Nhật Tâm luôn ôm Nấm cho đã.
Ra tới sân bay mọi người bịn rịn chia tay Nhật Tâm.
Nhật Tâm nhìn sang Lãnh An cao giọng:
- " Em mà biết anh ăn hiếp chị hai là anh biết tay với em ".
Lãnh An nghe em gái mình doạ liền cười lớn gật gật đầu.
Nấm thấy Nhật Tâm quay người đi vào trong liền khóc lớn, bình thường ở nhà đa phần là Nhật Tâm chăm Nấm.
Nhật Tâm nghe tiếng khóc của Nấm không nỡ đi nhưng không dám trở ra vì đã gần giờ bay.
...
Lãnh An mệt mỏi với cô con gái cưng, anh dỗ mãi từ sân bay về đến nhà.
Anh và cô dẫn Nấm vào trung tâm thương mại mua ít đồ chơi và thực phẩm để nấu buổi ăn chiều.
Anh thả Nấm ngồi vào trong xe, rồi đẩy đi phía sau lưng cô.
Toàn cảnh gia đình hạnh phúc đã làm cho ai đó không vừa mắt.
Cô ta là Lâm Linh Anh con gái của tập đoàn Lâm thị ra trường cùng khoá với anh nhưng học khác ngành.
Cô ta gọi lớn rồi tiến lại ôm phía sau anh:
- " Anh Lãnh An..."
Cái ôm của cô ta khiến Lãnh An giật mình xô cô ta ra.
- " Cô là ai vậy?"
Đồng Đồng nghiêm túc hỏi lại, anh liền liên tục gật đầu.
- " Được "
Lãnh An trong lòng phấn khởi khi Đồng Đồng nhận lời đi chơi cùng anh.
Anh giao Nấm cho Nhật Tâm, anh đợi cô sửa soạn.
Hai người cùng nhau đi xuống nhà, anh đi ra lấy xe và cẩn thận mở cửa xe cho cô.
Anh chở cô đến bãi biển nơi mà cô cứu anh khỏi một cành cây ngã.
Bước đến nơi ngày xưa là cành cây ngã, anh quỳ xuống dưới chân cô khiến Đồng Đồng hốt hoảng:
- " Lãnh An, anh mau đứng dậy đi. Đừng làm vậy mà ".
Mặc cho những lời cô nói anh vẫn cứ quỳ ở đấy, giọng nói của anh có chút nghẹn ngào:
- " Đồng Đồng anh xin lỗi, anh nên nhận ra em là Giản Bình sớm hơn. Anh không nên bỏ em một mình trong những dịp quan trọng. Càng không nên làm tổn thương em và con. Đồng Đồng anh biết em còn đang rất giận anh vì anh mà con gái của mình mới yếu như vậy. Anh xin lỗi em ".
Lãnh An rơi nước mắt và cúi đầu trước cô khiến Đồng Đồng khó xử.
Cô ngước mặt lên trời cố ngăn dòng nước mắt:
- " Lãnh An, anh đứng dậy đi mọi chuyện cũng qua rồi ".
Lãnh An đứng dậy ôm lấy cô:
- " Đồng Đồng, anh có không thích em là thật. Nhưng anh cũng chưa bao giờ lén lút quá giới hạn sau lưng em. Anh cứ nghĩ Châu Nhiên Bình là Giản Bình nên vẫn chu cấp tiền cho cô ta. Anh không cho phép cô ta đến biệt thự và nhà chính vì anh có vợ rồi. Đồng Đồng, anh xin em cho anh một cơ hội có được không?"
Đồng Đồng nhìn anh suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.
Cái gật đầu của cô làm anh cảm thấy nhẹ nhõm, như mất đi hòn đá lớn đè nặng trong lòng.
Anh cùng cô đi dạo trên bãi biển, ăn những món ăn lề đường mà cô thích.
Đến khuya anh và cô mới về đến nhà nhìn Nhật Tâm và Nấm ngủ cô bất giác mỉm cười. Từ lúc lấy anh chưa bao giờ anh thấy cô cười.
Lãnh An vào toilet tắm rửa thay đồ rồi sang thư phòng làm việc. Cô cũng đi tắm và đi lại sofa ngủ.
Sáng anh đi làm rất sớm vì hôm nay có cuộc họp quan trọng.
Họp xong anh tranh thủ về nhà, dạo gần đây anh rất ít khi về biệt thự.
Anh mua cho cô và Nhật Tâm hai hộp bánh trứng.
...
Ba tháng sau cô và Nhật Tâm cũng tốt nghiệp ra trường. Nhật Tâm sang Mỹ du học.
Cả nhà đưa Nhật Tâm ra sân bay, trên đường đi Nhật Tâm luôn ôm Nấm cho đã.
Ra tới sân bay mọi người bịn rịn chia tay Nhật Tâm.
Nhật Tâm nhìn sang Lãnh An cao giọng:
- " Em mà biết anh ăn hiếp chị hai là anh biết tay với em ".
Lãnh An nghe em gái mình doạ liền cười lớn gật gật đầu.
Nấm thấy Nhật Tâm quay người đi vào trong liền khóc lớn, bình thường ở nhà đa phần là Nhật Tâm chăm Nấm.
Nhật Tâm nghe tiếng khóc của Nấm không nỡ đi nhưng không dám trở ra vì đã gần giờ bay.
...
Lãnh An mệt mỏi với cô con gái cưng, anh dỗ mãi từ sân bay về đến nhà.
Anh và cô dẫn Nấm vào trung tâm thương mại mua ít đồ chơi và thực phẩm để nấu buổi ăn chiều.
Anh thả Nấm ngồi vào trong xe, rồi đẩy đi phía sau lưng cô.
Toàn cảnh gia đình hạnh phúc đã làm cho ai đó không vừa mắt.
Cô ta là Lâm Linh Anh con gái của tập đoàn Lâm thị ra trường cùng khoá với anh nhưng học khác ngành.
Cô ta gọi lớn rồi tiến lại ôm phía sau anh:
- " Anh Lãnh An..."
Cái ôm của cô ta khiến Lãnh An giật mình xô cô ta ra.
- " Cô là ai vậy?"