Chương 41
Lãnh An đưa tay ôm lấy cô thì bị cô đẩy ra, anh thâm trầm nhìn cô nói:
- " Giản Bình, em đừng như vậy mà. Anh nhất thời hồ đồ, anh xin em mà ".
Giản Bình đẩy anh ra nhưng Lãnh An lại ôm cô chặt hơn.
Cao phu nhân vừa vào tới không hiểu chuyện gì liền hỏi lớn:
- " Lãnh An, con làm gì vậy?".
Lãnh An liền buông cô ra rồi nhanh chóng đứng dậy khỏi giường:
- " Mẹ mới đến ạ!"
Cao phu nhân chỉ " Ừm " một tiếng rồi nhẹ nhàng đi lại phía giường bệnh, ân cần hỏi thăm cô:
- " Đồng Đồng, con cảm thấy trong người thế nào?"
Đồng Đồng lễ phép trả lời:
- " Con không sao mẹ ạ!"
Nhật Tâm liền đi lại, nhanh chóng múc canh gà ra chén.
Cô nói nhỏ vào tai Cao phu nhân:
- " Mẹ, mẹ qua sofa ngồi đi ".
Cao phu nhân nghe con gái mở lời liền đi sang sofa đối diện ngồi xuống.
Nhật Tâm ánh mắt sắc lạnh nhìn Lãnh An:
- " Anh mau đút cho chị hai ăn hết bát canh gà cho em ".
Lãnh An đường đường là tổng tài cao cao tại thượng nhưng ở nhà thì không bao giờ dám cãi mẹ và em gái.
Anh bưng bát canh gà ngồi cạnh giường thổi nguội đút cho cô.
Đồng Đồng đưa tay bưng lấy bát canh rồi lạnh lùng nói:
- " Cao tổng, tôi không bị tật nguyền. Tôi có thể tự ăn được ".
Lãnh An không biết nói thế nào chỉ biết nhìn cô, Đồng Đồng dù rất mệt nhưng vẫn tự mình ăn hết bát canh gà.
Cao phu nhân như nhớ ra điều gì đó liền hỏi cô:
- " Đồng Đồng khi nãy mẹ thấy hai đứa cứ xô đẩy nhau, lại cãi nhau à?"
Đồng Đồng lắc đầu nói:
- " Không mẹ ạ! Khi nãy anh ấy bảo luật sư chuẩn bị đơn ly hôn. Nhưng con ký rồi thì anh ấy lại xé đi ".
Cao phu nhân nghe ba từ đơn ly hôn bà không nhịn được liền tát anh:
- " Lãnh An tại sao con lại làm vậy?"
Lãnh An vội vàng giải thích:
- " Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi. Thật ra là lúc đó tụi con có một chút hiểu lầm. Là do con nhất thời hồ đồ, thiếu suy nghĩ. Mẹ, con xin lỗi ".
Nhật Tâm đứng dậy đỡ Cao phu nhân đi lại sofa:
- " Mẹ, thật ra chuyện này là ngoài ý muốn. Anh chị hai điều là nạn nhân. Anh hai cũng khổ tâm lắm, mẹ đừng trách anh hai ".
Cao phu nhân nhìn Nhật Tâm nhẹ giọng:
- " Tiểu Tâm, đơn ly hôn được luật sư đưa tận tay Đồng Đồng, vậy mà con còn bênh nó?"
Nhật Tâm liền trả lời:
- " Mẹ, anh Lãnh An là anh hai của con. Còn Đồng Đồng là bạn thân của con, cũng là chị dâu của con. Con có thể bênh vực cho riêng ai được chứ. Con chỉ đứng trên công bằng mà nói ".
Nhật Tâm nhìn sang Lãnh An:
- " Chuyện gì cần nói tối hôm qua em đã nói hết với anh rồi, còn anh quyết định thế nào là quyền của anh ".
Nhật Tâm đỡ Cao phu nhân đứng dậy ra về. Đồng Đồng nằm xoay mặt về hướng khác không nhìn anh.
Lãnh An vẫn ngồi ghế cạnh giường bệnh nhìn cô, không ai nói với ai tiếng nào.
Tối hôm qua đến nay anh không ngủ thấy cô ngủ nên anh cũng gục xuống giường ngủ một lúc.
Đến tối cô cảm giác có người mở cửa liền giật mình thức dậy. Cô thấy có một người đàn ông bịt mặt, cầm dao bước vào.
Cô không dám mở mắt hẳn, cô thấy hắn đi về phía giường bệnh của cô nhưng lại nhắm vào Lãnh An.
Hắn đưa dao lên, đâm thật mạnh nhưng chưa đến người Lãnh An thì đã bị Đồng Đồng chụp tay lại. Cô hét lên:
- " Anh ơi!"
Lãnh An đứng dậy đạp một cú vào bụng hắn rồi cho vệ sĩ đưa đến Cao Viên.
Anh nhẹ nhàng trấn an cô:
- " Không sao rồi, đừng sợ. Em đói không? Để anh ra ngoài mua cháo cho em ".
- " Giản Bình, em đừng như vậy mà. Anh nhất thời hồ đồ, anh xin em mà ".
Giản Bình đẩy anh ra nhưng Lãnh An lại ôm cô chặt hơn.
Cao phu nhân vừa vào tới không hiểu chuyện gì liền hỏi lớn:
- " Lãnh An, con làm gì vậy?".
Lãnh An liền buông cô ra rồi nhanh chóng đứng dậy khỏi giường:
- " Mẹ mới đến ạ!"
Cao phu nhân chỉ " Ừm " một tiếng rồi nhẹ nhàng đi lại phía giường bệnh, ân cần hỏi thăm cô:
- " Đồng Đồng, con cảm thấy trong người thế nào?"
Đồng Đồng lễ phép trả lời:
- " Con không sao mẹ ạ!"
Nhật Tâm liền đi lại, nhanh chóng múc canh gà ra chén.
Cô nói nhỏ vào tai Cao phu nhân:
- " Mẹ, mẹ qua sofa ngồi đi ".
Cao phu nhân nghe con gái mở lời liền đi sang sofa đối diện ngồi xuống.
Nhật Tâm ánh mắt sắc lạnh nhìn Lãnh An:
- " Anh mau đút cho chị hai ăn hết bát canh gà cho em ".
Lãnh An đường đường là tổng tài cao cao tại thượng nhưng ở nhà thì không bao giờ dám cãi mẹ và em gái.
Anh bưng bát canh gà ngồi cạnh giường thổi nguội đút cho cô.
Đồng Đồng đưa tay bưng lấy bát canh rồi lạnh lùng nói:
- " Cao tổng, tôi không bị tật nguyền. Tôi có thể tự ăn được ".
Lãnh An không biết nói thế nào chỉ biết nhìn cô, Đồng Đồng dù rất mệt nhưng vẫn tự mình ăn hết bát canh gà.
Cao phu nhân như nhớ ra điều gì đó liền hỏi cô:
- " Đồng Đồng khi nãy mẹ thấy hai đứa cứ xô đẩy nhau, lại cãi nhau à?"
Đồng Đồng lắc đầu nói:
- " Không mẹ ạ! Khi nãy anh ấy bảo luật sư chuẩn bị đơn ly hôn. Nhưng con ký rồi thì anh ấy lại xé đi ".
Cao phu nhân nghe ba từ đơn ly hôn bà không nhịn được liền tát anh:
- " Lãnh An tại sao con lại làm vậy?"
Lãnh An vội vàng giải thích:
- " Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi. Thật ra là lúc đó tụi con có một chút hiểu lầm. Là do con nhất thời hồ đồ, thiếu suy nghĩ. Mẹ, con xin lỗi ".
Nhật Tâm đứng dậy đỡ Cao phu nhân đi lại sofa:
- " Mẹ, thật ra chuyện này là ngoài ý muốn. Anh chị hai điều là nạn nhân. Anh hai cũng khổ tâm lắm, mẹ đừng trách anh hai ".
Cao phu nhân nhìn Nhật Tâm nhẹ giọng:
- " Tiểu Tâm, đơn ly hôn được luật sư đưa tận tay Đồng Đồng, vậy mà con còn bênh nó?"
Nhật Tâm liền trả lời:
- " Mẹ, anh Lãnh An là anh hai của con. Còn Đồng Đồng là bạn thân của con, cũng là chị dâu của con. Con có thể bênh vực cho riêng ai được chứ. Con chỉ đứng trên công bằng mà nói ".
Nhật Tâm nhìn sang Lãnh An:
- " Chuyện gì cần nói tối hôm qua em đã nói hết với anh rồi, còn anh quyết định thế nào là quyền của anh ".
Nhật Tâm đỡ Cao phu nhân đứng dậy ra về. Đồng Đồng nằm xoay mặt về hướng khác không nhìn anh.
Lãnh An vẫn ngồi ghế cạnh giường bệnh nhìn cô, không ai nói với ai tiếng nào.
Tối hôm qua đến nay anh không ngủ thấy cô ngủ nên anh cũng gục xuống giường ngủ một lúc.
Đến tối cô cảm giác có người mở cửa liền giật mình thức dậy. Cô thấy có một người đàn ông bịt mặt, cầm dao bước vào.
Cô không dám mở mắt hẳn, cô thấy hắn đi về phía giường bệnh của cô nhưng lại nhắm vào Lãnh An.
Hắn đưa dao lên, đâm thật mạnh nhưng chưa đến người Lãnh An thì đã bị Đồng Đồng chụp tay lại. Cô hét lên:
- " Anh ơi!"
Lãnh An đứng dậy đạp một cú vào bụng hắn rồi cho vệ sĩ đưa đến Cao Viên.
Anh nhẹ nhàng trấn an cô:
- " Không sao rồi, đừng sợ. Em đói không? Để anh ra ngoài mua cháo cho em ".