Chương 23: Âm mưu lộ rõ
Một tiếng ‘kít’ dài vang lên, chiếc Audi RS4 ngừng lại trước cửa chính của Lưu trạch đã thu hút không ít sự chú ý của bảo an đang đứng bên ngoài. Đến lúc biển số đặc biệt của nó đập vào mắt, bọn họ mới biết được người đến là ai.
AA 6688…
Đó chẳng phải là xe riêng của chủ nhân Lưu gia - Lưu lão gia sao? Nhưng chẳng phải bà chủ nói lão gia đang ốm nặng à.
Cửa xe mở ra, Lưu Phàn Thanh được Thiển Hi cùng Kha Nguyệt dìu xuống xe thì suy nghĩ của họ mới được chứng thực.
Lưu Phàn Thanh cảm thán nhìn ngôi nhà đã lâu chưa quay về, đôi mắt của ông cũng trĩu nặng một chút tâm sự.
Bước chân vào phòng khách, vẫn là lối trang trí cổ điển dùng gỗ làm chủ đạo, bàn ghế hay kệ trang trí đều làm từ những loại gỗ đắt tiền. Điển hình như ở trung tâm phòng là bộ bàn ghế bằng gỗ Agar, bên trên được khắc hình rồng vô cùng tinh xảo.
Lưu Phàn Thanh vừa bước vào đã nghe thấy giọng nói lảnh lót đầy vẻ ngạo mạn của Hứa Phân.
"Về rồi à? Tôi cứ tưởng ông không cần cái nhà này nữa rồi đó chứ!"
Lưu Phàn Thanh không muốn gây sự với bà nên ông chọn cách im lặng, chỉ liếc nhìn bà bằng ánh mắt không có cảm xúc gì khác ngoài cảnh cáo rồi cùng Thiển Hi và Kha Nguyệt quay về phòng.
Nhìn thấy ánh mắt của ông, Hứa Phân siết chặt tách trà trong tay, ánh mắt tức tối nhìn ba người rời đi ngay trước mặt mình mà không thể làm gì được. Trong lòng bà thầm mắng ba người hàng trăm lần, cũng tự nhủ rằng bọn họ cứ chờ xem, mọi chuyện chỉ mới bắt đầu thôi!
Lưu Phàn Thanh đưa bọn họ đến phòng đọc sách của riêng ông trên tầng hai. Ba người ngồi vây quanh chiếc bàn nhỏ trong phòng, giọng nói vang lên cũng nhỏ nhẹ hơn bình thường mấy lần.
“Đã về đến đây thì chắc chắn thời gian tới sẽ không yên bình như trước nữa. Bản di chúc tuy là ta lập nên nhưng cũng chỉ giữ bản sao. Còn về bản chính, nó được hệ thống luật sư của công ty quản lý, dù dễ hay khó cũng phải mang nó về đây.”
Thiển Hi gật đầu chấp nhận cách nói của ông nhưng trong lòng cô cũng nổi lên một sự lo lắng cho cả ông và Kha Nguyệt.
"Người quản lý là ai thì nên tìm người đó. Ông cũng phải chú ý những thứ xung quanh mình."
Kha Nguyệt từ đầu vẫn không hề nói bất cứ điều gì, lúc này mới lên tiếng. Tuy cô 'mất trí nhớ' nhưng khả năng phán đoán vẫn không thay đổi.
Lưu Phàn Thanh nghe Kha Nguyệt lo lắng cho mình liền nở một nụ cười, nhỏ giọng an ủi cô: "Không sao. Ám tiễn giặc ngoài không độc bằng mưu kế giặc trong, ta hiểu đạo lý này. Con yên tâm."
Sáng hôm sau, mùi thơm của thức ăn bay vào mũi đánh thức cơn đói của tất cả mọi người.
Sức khỏe Lưu Phàn Thanh dù đã tốt hơn nhiều nhưng tuổi không còn trẻ nên ông cũng cần nhiều thời gian để nghỉ ngơi hơn những người trẻ như Kha Nguyệt và Thiển Hi.
Hai người vừa bước xuống bếp đã nhìn thấy một bàn thức ăn thịnh soạn được dì Ngạn chuẩn bị sẵn. Thiển Hi mỉm cười nhìn bát cháo ngô nóng hổi đang bốc khói, giọng nói vang lên đầy thích thú.
“Dì Ngạn vẫn nhớ sở thích của con và Nguyệt Nguyệt ạ? Cháo này nấu cực lắm đó.”
Dì Ngạn nghe Thiển Hi nói thì cũng nhanh chóng xoay lưng, mỉm cười đáp lại một cách vui vẻ: “Hai đứa có sở thích giống y đúc lão gia, dì làm sao mà không nhớ cho được."
"Nhờ vậy mà dì mới không cực khổ, nấu một món là có ba người cùng ăn luôn rồi."
Thiển Hi vừa múc một chén cháo cho Kha Nguyệt, vừa thè lưỡi trêu chọc bà.
Dì Ngạn cũng đáp lại hai người một cách vui vẻ: "Nếu ngày xưa lão gia cưới cô Lâm thì con gái họ bây giờ cũng xấp xỉ tuổi hai cô đấy chứ.”
“Cô Lâm? Người đó lại là ai vậy dì?” - Thiển Hi nghe bà nhắc đến một người lạ thì lập tức nổi lên tò mò mà hỏi lại.
Kha Nguyệt nhìn dáng vẻ ‘nhiều chuyện’ của Thiển Hi, khóe môi liền nhếch thành một đường cong mềm mại. Nhưng nụ cười đó nhanh chóng tắt ngấm khi ánh mắt cô va phải bóng người phụ nữ đang chầm chậm tiến vào.
Giọng nói của người đó vang lên giống như than vãn nhưng cũng nhè nhẹ sự cảnh cáo: “Món ăn của dì nấu dạo này không được nêm nếm cẩn thận à? Sao cứ lúc này lúc kia như tâm trạng không ổn định vậy.”
Dì Ngạn nhìn thấy Hứa Phân xuất hiện, cả người lập tức rụt một cách đầy sợ hãi. Bà ta đây là đang nói bà tập trung vào việc nhiều chuyện với người khác, không lo chu đáo phần trách nhiệm của mình.
“Phu nhân yên tâm, để tôi điều chỉnh lại cách nêm nếm gia vị. Lần sau sẽ không ảnh hưởng đến khẩu vị của phu nhân nữa.”
Thiển Hi khó chịu nhìn dì Ngạn bị bà ta gây khó dễ, trong lòng nhảy lên mấy trăm câu chửi mắng nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ ra không có chuyện gì. Dù sao bọn họ về đây cũng không phải để gây chuyện.
Thiển Hi không nói, Kha Nguyệt lại càng không. Ba người dù ngồi chung một bàn nhưng suy nghĩ lại không hề giống nhau một chút nào.
Thiển Hi và Kha Nguyệt chỉ đơn giản là ăn cho xong bữa sáng, còn Hứa Phân lại nảy ra một suy nghĩ đầy sự toan tính.
Đại hội cổ đông ngày càng đến gần, âm mưu từ hai phía đối địch cũng ngày càng lộ rõ ra bên ngoài.
Không khí trong phòng chủ tịch hội đồng quản trị vô cùng căng thẳng, giống như một sợi dây đàn đang bị người khác kéo căng.
Lưu Phàn Thanh nghiêm túc ngồi trên ghế nhìn ba người đại diện của đoàn luật sư tập đoàn ngồi trước mặt, ánh mắt uy quyền của ông ném thẳng khiến bọn họ có chút sợ hãi.
Thấy không khí hơi ngột ngạt, người đàn ông trông có vẻ lớn tuổi hơn hai người còn lại nhanh chóng lên tiếng.
“Chủ tịch, ông còn khỏe mạnh ngồi đây, tại sao lại phải chọn ra người điều hành mới, như vậy chẳng phải là tốn công vô ích à?”
Lưu Phàn Thanh nâng ánh mắt nghiêm nghị nhìn về phía người đàn ông kia, đồng thời cũng giọng nói lạnh nhạt, ngoài sự dửng dưng thì không có bất kì cảm xúc nào khác
“Lão Trần, ông còn không hiểu câu ‘thế sự vô thường, đời người ngắn ngủi’ à? Hôm nay còn sống, ai biết được ngày mai lại thăng thiên về trời. Hơn nữa, chẳng phải người ta hay nói ‘phòng bệnh hơn chữa bệnh’, ông phải hiểu điều đó hơn tôi chứ.”
Trần Thắng Toàn là người đứng đầu trong hệ thống luật sư của MW, không chỉ tiếng nói hơn hẳn những người khác, đến suy nghĩ cũng nhạy hơn không ít.
Lưu Phàn Thanh thấy ông ta không phản bác lại lời nói của mình, khóe môi nâng thành một nụ cười đầy sự chế giễu mà nhỏ giọng.
“Lão Trần, ông còn không hiểu tính cách của tôi à? Tôi ghét nhất là kéo bè kéo cánh để hãm hại lẫn nhau. May mắn nhất cuộc đời làm ăn của tôi là được làm bạn với một người ngay thẳng, không bị khuất phục bởi quyền thế như ông đấy.”
Câu nói đầy thâm ý của Lưu Phàn Thanh khiến Trần Thắng Toàn có chút cứng người nhưng rất nhanh liền bình thường trở lại, dù sao mọi chuyện sai trái mà bọn họ đều vì an toàn của người khác mà ra.
Lưu Phàn Thanh nhìn sắc mặt của họ dù không có nhiều biểu cảm nhưng chỉ với một ánh mắt, ông cũng có thể nhìn ra được trong đó là sự ưng thuận hay phản đối. Nhưng muốn làm trái ý ông, phải xem bọn họ có khả năng không mới là vấn đề chính.
Trần Thắng Toàn rời khỏi MW thì cũng nhanh chóng về nhà, nhưng vừa đi đến cửa nhà thì bất ngờ bị một đám người lôi lôi kéo kéo lên xe khiến ông cũng chẳng thể gọi ai đến cứu ông cả.
Trong đầu truyền đến một cơn đau đớn, khóe mắt Trần Thắng Toàn dần mở ra, đập vào mắt ông là bóng dáng cùng giọng nói nhỏ nhẹ của một người phụ nữ trung niên.
“Luật sư Trần, đã lâu không gặp!”
Trần Thắng Nam nghe thấy giọng nói trầm bổng kia vang lên, cả người liền run rẩy mà lắp bắp trả lời lại.
“Phu nhân… phu nhân, đã lâu… không gặp.”
Hứa Phân cúi thấp người xuống, dí sát khuôn mặt xinh đẹp của bà vào sát mặt ông, chỉ cách chưa đến nửa gang tay liền ngừng lại.
“Luật sư Trần, ông là người thông minh. Chắc không cần tôi nói nhiều đâu, đúng không?”
Trần Thắng Nam ông vừa gặp chủ tịch Lưu xong thì lại bị bà đưa đến đây theo kiểu bạo lực như vậy, ông làm sao không hiểu cho được. Nhưng mà ông đâu có ảnh hưởng đến ai, sao lại bị cuốn vào cuộc chiến tranh giành quyền lực của nhà họ Lưu rồi.
Hứa Phân nhìn thấy ánh mắt trốn tránh của ông liền phá lên cười một cách đầy khinh thường, giọng nói mềm mại vang lên đầy quyến rũ nhưng cũng bén ngót như dao găm.
"Luật sư Trần, trốn tránh không phải là vấn đề đâu. Nếu tôi đoán không sai thì con trai của ông vừa tốt nghiệp cấp ba, đúng không?"
Nghe bà nhắc đến con trai, Trần Thắng Nam lập tức hốt hoảng lớn tiếng: "Bà định làm gì con trai tôi? Nó chỉ mới là một đứa bé!"
"Đứa bé thì sao? Chỉ cần đạt được mục đích, hy sinh một con tốt thì đã sao. Nếu ông ngoan ngoãn, thằng bé đậu một trường loại tốt cũng không thành vấn đề."
Trần Thắng Nam nuốt một ngụm nước bọt, giọng nói vang lên vì sợ hãi mà âm điệu nhỏ đi không ít.
"Còn nếu không…?"
Hứa Phân dùng ngón tay thon dài của mình vuốt nhẹ lên cần cổ của Trần Thắng Nam, nghiêm túc cảnh cáo.
"Thì sao? Không lẽ ông lại ngốc hơn một con chó dẫn đường?"
AA 6688…
Đó chẳng phải là xe riêng của chủ nhân Lưu gia - Lưu lão gia sao? Nhưng chẳng phải bà chủ nói lão gia đang ốm nặng à.
Cửa xe mở ra, Lưu Phàn Thanh được Thiển Hi cùng Kha Nguyệt dìu xuống xe thì suy nghĩ của họ mới được chứng thực.
Lưu Phàn Thanh cảm thán nhìn ngôi nhà đã lâu chưa quay về, đôi mắt của ông cũng trĩu nặng một chút tâm sự.
Bước chân vào phòng khách, vẫn là lối trang trí cổ điển dùng gỗ làm chủ đạo, bàn ghế hay kệ trang trí đều làm từ những loại gỗ đắt tiền. Điển hình như ở trung tâm phòng là bộ bàn ghế bằng gỗ Agar, bên trên được khắc hình rồng vô cùng tinh xảo.
Lưu Phàn Thanh vừa bước vào đã nghe thấy giọng nói lảnh lót đầy vẻ ngạo mạn của Hứa Phân.
"Về rồi à? Tôi cứ tưởng ông không cần cái nhà này nữa rồi đó chứ!"
Lưu Phàn Thanh không muốn gây sự với bà nên ông chọn cách im lặng, chỉ liếc nhìn bà bằng ánh mắt không có cảm xúc gì khác ngoài cảnh cáo rồi cùng Thiển Hi và Kha Nguyệt quay về phòng.
Nhìn thấy ánh mắt của ông, Hứa Phân siết chặt tách trà trong tay, ánh mắt tức tối nhìn ba người rời đi ngay trước mặt mình mà không thể làm gì được. Trong lòng bà thầm mắng ba người hàng trăm lần, cũng tự nhủ rằng bọn họ cứ chờ xem, mọi chuyện chỉ mới bắt đầu thôi!
Lưu Phàn Thanh đưa bọn họ đến phòng đọc sách của riêng ông trên tầng hai. Ba người ngồi vây quanh chiếc bàn nhỏ trong phòng, giọng nói vang lên cũng nhỏ nhẹ hơn bình thường mấy lần.
“Đã về đến đây thì chắc chắn thời gian tới sẽ không yên bình như trước nữa. Bản di chúc tuy là ta lập nên nhưng cũng chỉ giữ bản sao. Còn về bản chính, nó được hệ thống luật sư của công ty quản lý, dù dễ hay khó cũng phải mang nó về đây.”
Thiển Hi gật đầu chấp nhận cách nói của ông nhưng trong lòng cô cũng nổi lên một sự lo lắng cho cả ông và Kha Nguyệt.
"Người quản lý là ai thì nên tìm người đó. Ông cũng phải chú ý những thứ xung quanh mình."
Kha Nguyệt từ đầu vẫn không hề nói bất cứ điều gì, lúc này mới lên tiếng. Tuy cô 'mất trí nhớ' nhưng khả năng phán đoán vẫn không thay đổi.
Lưu Phàn Thanh nghe Kha Nguyệt lo lắng cho mình liền nở một nụ cười, nhỏ giọng an ủi cô: "Không sao. Ám tiễn giặc ngoài không độc bằng mưu kế giặc trong, ta hiểu đạo lý này. Con yên tâm."
Sáng hôm sau, mùi thơm của thức ăn bay vào mũi đánh thức cơn đói của tất cả mọi người.
Sức khỏe Lưu Phàn Thanh dù đã tốt hơn nhiều nhưng tuổi không còn trẻ nên ông cũng cần nhiều thời gian để nghỉ ngơi hơn những người trẻ như Kha Nguyệt và Thiển Hi.
Hai người vừa bước xuống bếp đã nhìn thấy một bàn thức ăn thịnh soạn được dì Ngạn chuẩn bị sẵn. Thiển Hi mỉm cười nhìn bát cháo ngô nóng hổi đang bốc khói, giọng nói vang lên đầy thích thú.
“Dì Ngạn vẫn nhớ sở thích của con và Nguyệt Nguyệt ạ? Cháo này nấu cực lắm đó.”
Dì Ngạn nghe Thiển Hi nói thì cũng nhanh chóng xoay lưng, mỉm cười đáp lại một cách vui vẻ: “Hai đứa có sở thích giống y đúc lão gia, dì làm sao mà không nhớ cho được."
"Nhờ vậy mà dì mới không cực khổ, nấu một món là có ba người cùng ăn luôn rồi."
Thiển Hi vừa múc một chén cháo cho Kha Nguyệt, vừa thè lưỡi trêu chọc bà.
Dì Ngạn cũng đáp lại hai người một cách vui vẻ: "Nếu ngày xưa lão gia cưới cô Lâm thì con gái họ bây giờ cũng xấp xỉ tuổi hai cô đấy chứ.”
“Cô Lâm? Người đó lại là ai vậy dì?” - Thiển Hi nghe bà nhắc đến một người lạ thì lập tức nổi lên tò mò mà hỏi lại.
Kha Nguyệt nhìn dáng vẻ ‘nhiều chuyện’ của Thiển Hi, khóe môi liền nhếch thành một đường cong mềm mại. Nhưng nụ cười đó nhanh chóng tắt ngấm khi ánh mắt cô va phải bóng người phụ nữ đang chầm chậm tiến vào.
Giọng nói của người đó vang lên giống như than vãn nhưng cũng nhè nhẹ sự cảnh cáo: “Món ăn của dì nấu dạo này không được nêm nếm cẩn thận à? Sao cứ lúc này lúc kia như tâm trạng không ổn định vậy.”
Dì Ngạn nhìn thấy Hứa Phân xuất hiện, cả người lập tức rụt một cách đầy sợ hãi. Bà ta đây là đang nói bà tập trung vào việc nhiều chuyện với người khác, không lo chu đáo phần trách nhiệm của mình.
“Phu nhân yên tâm, để tôi điều chỉnh lại cách nêm nếm gia vị. Lần sau sẽ không ảnh hưởng đến khẩu vị của phu nhân nữa.”
Thiển Hi khó chịu nhìn dì Ngạn bị bà ta gây khó dễ, trong lòng nhảy lên mấy trăm câu chửi mắng nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ ra không có chuyện gì. Dù sao bọn họ về đây cũng không phải để gây chuyện.
Thiển Hi không nói, Kha Nguyệt lại càng không. Ba người dù ngồi chung một bàn nhưng suy nghĩ lại không hề giống nhau một chút nào.
Thiển Hi và Kha Nguyệt chỉ đơn giản là ăn cho xong bữa sáng, còn Hứa Phân lại nảy ra một suy nghĩ đầy sự toan tính.
Đại hội cổ đông ngày càng đến gần, âm mưu từ hai phía đối địch cũng ngày càng lộ rõ ra bên ngoài.
Không khí trong phòng chủ tịch hội đồng quản trị vô cùng căng thẳng, giống như một sợi dây đàn đang bị người khác kéo căng.
Lưu Phàn Thanh nghiêm túc ngồi trên ghế nhìn ba người đại diện của đoàn luật sư tập đoàn ngồi trước mặt, ánh mắt uy quyền của ông ném thẳng khiến bọn họ có chút sợ hãi.
Thấy không khí hơi ngột ngạt, người đàn ông trông có vẻ lớn tuổi hơn hai người còn lại nhanh chóng lên tiếng.
“Chủ tịch, ông còn khỏe mạnh ngồi đây, tại sao lại phải chọn ra người điều hành mới, như vậy chẳng phải là tốn công vô ích à?”
Lưu Phàn Thanh nâng ánh mắt nghiêm nghị nhìn về phía người đàn ông kia, đồng thời cũng giọng nói lạnh nhạt, ngoài sự dửng dưng thì không có bất kì cảm xúc nào khác
“Lão Trần, ông còn không hiểu câu ‘thế sự vô thường, đời người ngắn ngủi’ à? Hôm nay còn sống, ai biết được ngày mai lại thăng thiên về trời. Hơn nữa, chẳng phải người ta hay nói ‘phòng bệnh hơn chữa bệnh’, ông phải hiểu điều đó hơn tôi chứ.”
Trần Thắng Toàn là người đứng đầu trong hệ thống luật sư của MW, không chỉ tiếng nói hơn hẳn những người khác, đến suy nghĩ cũng nhạy hơn không ít.
Lưu Phàn Thanh thấy ông ta không phản bác lại lời nói của mình, khóe môi nâng thành một nụ cười đầy sự chế giễu mà nhỏ giọng.
“Lão Trần, ông còn không hiểu tính cách của tôi à? Tôi ghét nhất là kéo bè kéo cánh để hãm hại lẫn nhau. May mắn nhất cuộc đời làm ăn của tôi là được làm bạn với một người ngay thẳng, không bị khuất phục bởi quyền thế như ông đấy.”
Câu nói đầy thâm ý của Lưu Phàn Thanh khiến Trần Thắng Toàn có chút cứng người nhưng rất nhanh liền bình thường trở lại, dù sao mọi chuyện sai trái mà bọn họ đều vì an toàn của người khác mà ra.
Lưu Phàn Thanh nhìn sắc mặt của họ dù không có nhiều biểu cảm nhưng chỉ với một ánh mắt, ông cũng có thể nhìn ra được trong đó là sự ưng thuận hay phản đối. Nhưng muốn làm trái ý ông, phải xem bọn họ có khả năng không mới là vấn đề chính.
Trần Thắng Toàn rời khỏi MW thì cũng nhanh chóng về nhà, nhưng vừa đi đến cửa nhà thì bất ngờ bị một đám người lôi lôi kéo kéo lên xe khiến ông cũng chẳng thể gọi ai đến cứu ông cả.
Trong đầu truyền đến một cơn đau đớn, khóe mắt Trần Thắng Toàn dần mở ra, đập vào mắt ông là bóng dáng cùng giọng nói nhỏ nhẹ của một người phụ nữ trung niên.
“Luật sư Trần, đã lâu không gặp!”
Trần Thắng Nam nghe thấy giọng nói trầm bổng kia vang lên, cả người liền run rẩy mà lắp bắp trả lời lại.
“Phu nhân… phu nhân, đã lâu… không gặp.”
Hứa Phân cúi thấp người xuống, dí sát khuôn mặt xinh đẹp của bà vào sát mặt ông, chỉ cách chưa đến nửa gang tay liền ngừng lại.
“Luật sư Trần, ông là người thông minh. Chắc không cần tôi nói nhiều đâu, đúng không?”
Trần Thắng Nam ông vừa gặp chủ tịch Lưu xong thì lại bị bà đưa đến đây theo kiểu bạo lực như vậy, ông làm sao không hiểu cho được. Nhưng mà ông đâu có ảnh hưởng đến ai, sao lại bị cuốn vào cuộc chiến tranh giành quyền lực của nhà họ Lưu rồi.
Hứa Phân nhìn thấy ánh mắt trốn tránh của ông liền phá lên cười một cách đầy khinh thường, giọng nói mềm mại vang lên đầy quyến rũ nhưng cũng bén ngót như dao găm.
"Luật sư Trần, trốn tránh không phải là vấn đề đâu. Nếu tôi đoán không sai thì con trai của ông vừa tốt nghiệp cấp ba, đúng không?"
Nghe bà nhắc đến con trai, Trần Thắng Nam lập tức hốt hoảng lớn tiếng: "Bà định làm gì con trai tôi? Nó chỉ mới là một đứa bé!"
"Đứa bé thì sao? Chỉ cần đạt được mục đích, hy sinh một con tốt thì đã sao. Nếu ông ngoan ngoãn, thằng bé đậu một trường loại tốt cũng không thành vấn đề."
Trần Thắng Nam nuốt một ngụm nước bọt, giọng nói vang lên vì sợ hãi mà âm điệu nhỏ đi không ít.
"Còn nếu không…?"
Hứa Phân dùng ngón tay thon dài của mình vuốt nhẹ lên cần cổ của Trần Thắng Nam, nghiêm túc cảnh cáo.
"Thì sao? Không lẽ ông lại ngốc hơn một con chó dẫn đường?"