Chương 3
"Tiếp tục cái mông ấy."
Liễu Hà xoay người xuống giường, mặc quần áo rồi đi ra ngoài, vừa đi vừa gọi điện thoại, trước khi đi đến cửa cậu ném một cái thẻ lên giường nói.
"Muốn mua cái gì thì mua." Liễu Hà nói.
Nói xong cậu tiếp tục đi về phía trước, phấn chấn nói chuyện với đầu dây bên kia: "Alo, anh Trương sao? Anh tìm tôi có việc gì, đúng, tôi có hơi bận..."
Tiêu Cảnh há hốc mồm nhìn Liễu Hà biến mất, nhặt tấm thẻ lên, nhìn tên phiên âm trên đó, nhướng mày nở một nụ cười.
Liễu Hà đem theo những người cao to lực lưỡng, hùng hổ đi đến công ty.
Cậu tính tình thẳng thắng, lúc thích Khương Hạo cậu hận mình không thể lấy hết ruột gan của mình ra cho gã, đến Thất Tịch thì bị gã làm cho một cú đau, sau khi nhớ lại, cậu quyết định làm rùm ben một phen, ai cũng đừng hòng thoát.
Cậu đẩy cửa đi vào phát hiện cô gái ở quầy lễ tân không có ở đây, nghi ngờ do đêm qua ả quá vất vả nên Khương Hạo cho ả nghỉ ngơi, cậu tức giận đến hai mắt đỏ lên, đưa tay ném con mèo chiêu tài trên bàn xuống đất, khiến cô bé thay ca sợ tới mức thét chói tai một tiếng. Mấy người cao to cậu mang theo bắt đầu xô đẩy, la hét, quát tháo, không đợi cậu ra hiệu, liền đập vỡ hai cái bình sứ trưng bày ở cửa rồi tiếp tục la hét, quát tháo.
"Khương Hạo đâu! Gọi thằng nhóc họ Khương ra cho tao! "
Liễu Hà ôm ngực chờ, cậu tưởng tượng cảnh mình túm lấy cà vạt của Khương Hạo, tra hỏi Khương Hạo, tát vào mặt Khương Hạo, Khương Hạo quỳ gối trước mặt cậu khóc lóc, còn cậu thì dùng gót giày giẫm lên tay Khương Hạo.
Nghĩ như vậy, cậu không nhịn được mà nhoẻn miệng cười. Liền nghe thấy phía sau phát ra một tiếng nói giận dữ.
"Các người đang làm gì vậy!"
Cậu theo phản xạ rụt cổ lại, quay đầu nhìn sang.
Đó là cha cậu. Liễu Đạt Quốc. Eo to, chân ngắn, đầu trọc bóng loáng, khuôn mặt đen đen, chống nạng ra ngoài cùng mấy nhân viên, trừng mắt nhìn cậu như nhìn kim cương. Khương Hạo đi phía sau ba cậu, bị ba cậu làm nổi bật lên ngoại hình vai rộng chân dài, gương mặt đẹp trai đến long trời lở đất, chỉ là biểu cảm giống như đi ra ngoài đòi nợ. Liễu Hà tâm trạng phức tạp nhìn Khương Hạo, nghĩ thầm, bộ đẹp trai là có thể tùy tiện phạm luật hay sao, mình là người có lỗi nhưng sao lại bày ra vẻ mặt như người khác có lỗi với gã thế.
"Đây là công ty! Không phải nơi con phá phách! "Liễu Đạt Quốc nhìn đống đổ nát của chiếc bình bị vỡ, khuôn mặt tức giận đến đỏ bừng.
"Ba, sao ba lại ở đây?" Liễu Hà nhìn ánh mắt ba mình, theo bản năng có hơi sợ hãi.
"Hôm nay là cuộc họp tổng kết hàng quý của công ty!" Liễu Đạt Quốc quả nhiên giơ nạng lên muốn quất cậu, "Nếu ông đây không đến, công ty của ông đây nhất định sẽ bị con phá nát! "
Liễu Hà giơ cánh tay lên đỡ. Vài người cao to hơi bất ngờ, thấy Liễu Đạt Quốc quất Liễu Hà như quất gà, họ không biết có nên đến can hay không. Cậu ôm đầu ngồi xổm xuống, cậu hiện đang rất đau khổ, đang định cho Khương Hạo nhìn một chút oai phong của mình, ai ngờ lại bị ba mình cho một trận thế này, tất cả khí thế của cậu khi nãy đều đã bị bay sạch.
"Ba!" Liễu Hà đứng lên, không quan tâm hét lớn, "Khương Hạo khốn kiếp! Con đến để dạy dỗ hắn! Bố muốn đánh thì phải đánh hắn! "
Liễu Đạt Quốc dừng tay, xoay người nhìn Khương Hạo. Mọi người xung quanh đều đồng loạt nhìn qua, nhưng Khương Hạo chỉ hơi bất ngờ, giống như phản ứng không kịp.
"Con nói gì?"
Liễu Hà nhìn gã không chút lúng túng, tức giận đến rơi nước mắt.
"Tối hôm qua anh và người đàn bà ở quầy lễ tân đã làm gì? Anh mau nói cho tôi biết! "
Khương Hạo nhíu mày, giống như nghe được chuyện cười lớn: "Tôi và tổ dự án ở lại tăng ca, có ông Ngô, ông Lý, tăng ca đến ba giờ sáng. "
Nước mắt Liễu Hà đột nhiên bị chặn lại: "Anh... Anh nói dối. "
Khương Hạo không kiên nhẫn ôm ngực: "Có camera. "
Vì vậy, bọn họ cùng nhau đi đến phòng quan sát. Chỉ có một số nhân vật được vào phòng quan sát, còn lại phải chen chút bên ngoài, bảo vệ lo lắng đến mức đến tay cầm chuột run rẩy.
Camera cũng không có gì bất thường, Khương Hạo từ 9 giờ tối đến 3 giờ sáng đều ở trong phòng làm việc tăng ca với hai nhân viên cũ, trong màn hình chỉ có tiếng bàn phím "lạch cạch", ngay cả những câu nói chuyện cũng ít, tài liệu trên bàn của Khương Hạo chất thành đống, nửa lon cà phê ở bên cạnh đến lúc tắt máy mới nhớ phải uống hết.
Liễu Hà không thể tin được, tự tay xem camera ở bãi đậu xe, lối đi và văn phòng. Không có bất kỳ điểm bất thường nào, thậm chí bên trong camera còn không có bóng dáng của cậu.
"Tôi rõ ràng... Nhìn thấy anh và người ở quầy lễ tân..." cậu lẩm bẩm.
"Quầy lễ tân?" Khương Hạo hỏi ngược lại, "Trương tiểu thư? "
Liễu Hà nhìn gã: "Cô ta bảo anh sâu hơn một chút..."
Nhân viên bên cạnh ông Ngô nói: "Cô Trương? Cô ấy không phải là beta sao? "
Nhân viên ông Lý trả lời: "Ba ngày trước nhà cô ấy có việc nên xin nghỉ phép để về nhà." Ngụ ý là lễ tân căn bản không có ở công ty.
Ba ngày trước...
Liễu Hà ngẩng đầu nhìn Khương Hạo.
Có lẽ ba ngày trước Khương Hạo đã bước vào kỳ phát tình
Khương Hạo hiểu được cậu đang suy nghĩ cái gì, đen mặt nói: "Khoảng thời gian này công ty rất bận rộn, tôi đã phải tiêm thuốc ức chế và tăng ca suốt đêm. Tôi biết tôi không thể ở bên em vào đêm Thất Tịch, do đó để em phải suy nghĩ lung tung. Có thể là do sức khỏe em không tốt nên em mới nằm mơ thấy ác mộng nhưng em nên nhớ giữa mơ và thực rất khác nhau. Nếu em nghi ngờ gì đó thì em nên nói với tôi trước. "
Khương Hạo nghiêm túc nói, Liễu Hà cũng bắt đầu bối rối về bản thân. Mấy năm trước cậu bị suy nhược thần kinh, chẳng lẽ thật sự chỉ là gặp ác mộng sao?
Lúc này ông Lý lên tiếng: "Liễu thiếu gia, sao trên người cậu lại mùi rượu thông vậy? "
Liễu Hà trong lòng lộp bộp một tiếng.
Ở đây ngoại trừ Khương Hạo, còn có rất nhiều Alpha khác, chắc chắn bọn họ đã ngửi được mùi pheromone của Tiêu Cảnh. Có lẽ việc Khương Hạo ngoại tình là giả nhưng việc cậu bị đánh dấu tạm thời là thật. Cậu ngước mắt lên nhìn Khương Hạo, Khương Hạo xoa xoa mũi, giống như mới ngửi được mùi này, sắc mặt trầm xuống, đi tới kéo cổ áo cậu xuống.
Một dấu đỏ tươi lộ ra trước mặt mọi người. Liễu Hà hoảng sợ, vội vàng kéo cổ áo lên.
Ngoại trừ Khương Hạo, mọi người lại đồng loạt nhìn về phía Liễu Đạt Quốc. Liễ Đạt Quốc tức giận đến mức run lên, giơ nạng lên muốn quất Liễu Hà.
"Thật không biết tốt xấu!"
Đúng lúc này, điện thoại di động của Liễu Hà vang lên. Liễu Hà vừa nhìn thấy tên trên màn hình là Tiêu Cảnh, đưa tay muốn tắt nhưng Khương Hạo lại nhanh chóng giật lấy điện thoại của cậu.
"Trả lại cho tôi!" Liễu Hà đưa tay muốn lấy lại.
Khương Hạo giơ điện thoại lên chỗ cậu không thể lấy được, gã ấn nút nhận.
"Liễu thiếu gia..." Trong điện thoại vang lên giọng nói của Tiêu Cảnh, giả vờ là omega nói, "Thư xin pheromone của anh bị thu hồi rồi, nhưng bên tôi đề nghị anh không được bỏ cuộc, có lẽ lần sau sẽ tốt hơn. "
Khương Hạo ngạc nhiên, nhìn về phía Liễu Hà. Liễu Hà không biết Tiêu Cảnh đang giở trò gì, cậu vẫn luôn giữ vẻ nghiêm túc, đang tính toán tình huống để ứng biến.
"Đưa điện thoại cho tôi." Liễu Đạt Quốc lấy điện thoại di động.
"Alo? Anh có nghe tôi nói không? "Tiêu Cảnh ở đầu dây bên kia tiếp tục diễn.
"Cậu nói thư xin pheromone là sao, đã xảy ra chuyện gì?" Liễu Đạt Quốc sốt ruột hỏi.
"A, ngài là?"
"Tôi là cha nó!"
Tiêu Cảnh ở đầu dây bên kia làm bộ dừng lại một chút, tiếp theo lại nói: "Là như vậy, bởi vì Liễu thiếu gia tới kỳ phát tình nhưng không có pheromone của Alpha an ủi, cơ thể xảy ra một chút vấn đề. Khi ngủ, pheromone phóng ra không kiểm soát được. Chúng tôi đang tiến hành bắn pheromone vào tuyến thể của Liễu thiếu gia, nhưng Liễu thiếu gia lại bị dị ứng trước pheromone này nên cơ thể có thể sẽ để lại vài dấu vết, sau vài ngày sẽ khỏi.*"
*khúc này mình chém, đoạn này nhiều từ khó + tác giả viết tắt quá nhiều nên khá khó hiểu
Hắn nói một cách chi tiết và khéo léo, giải thích tất cả các vấn đề trên cơ thể của Liễu Hà, còn để lại một số thông tin quan trọng.
"Cậu nói nó không có Alpha bên cạnh an ủi?" Liễu Đạt Quốc quả nhiên bắt được trọng điểm, đặt điện thoại xuống, quay đầu nhìn Khương Hạo, "Đã bao lâu rồi cậu không về nhà? "
Khí thế cả Khương Hạo yếu đi: "Khoảng một tháng rưỡi. "
Liễu Đạt Quốc nhìn Liễu Hà mắt đang đỏ bừng một cái, phẫn nộ: "Cậu xem Liễu Hà nhà chúng tôi là cái gì? Tôi gả con trai cho cậu, không phải là để cậu cho nó ở nhà chịu đựng một mình rồi đi xin pheromone! "
Khương Hạo cúi đầu, cắn răng: "Con sẽ coi lại bản thân. "
Vì thế, trò hề này được xem là một sự hiểu lầm, Khương Hạo hứa sẽ quan tâm đến gia đình hơn, cũng xin lỗi mọi người trong công ty.
Liễu Đạt Quốc ra lệnh cho Khương Hạo lập tức dẫn Liễu Hà về nhà, sau đó mắng Liễu Hà hai câu, tiếp theo phất tay áo rời đi. Mấy người cao to cũng không còn đất diễn nữa, Liễu Đạt Quốc vừa đi, bọn họ cũng dần dần tản đi.
Khương Hạo không nói nhiều, dẫn Liễu Hà đến bãi đỗ xe. Liễu Hà không nhìn thấy xe của mình thông qua camera, càng không rõ chuyện xảy ra đêm Thất Tịch có phải là ảo giác hay không. Cậu ngồi vào trong xe Khương Hạo. Khương Hạo đóng cửa xe rồi bắt đầu kéo lỏng cà vạt, hình như gã mấy đêm rồi ngủ không ngon, nắm chặt vô lăng, gã không lái xe, lông mày nhíu chặt lại.
Gã thật sự rất đẹp trai, rất ít người đàn ông có thể đẹp trai với cái biểu cảm như vậy. Liễu Hà nghiêng đầu nhìn trộm gã. Có thể là như vậy. Có lẽ là do mình lo được lo mất.
"...... Còn 3 ngày nữa". Khương Hạo bỗng nhiên mở miệng.
Liễu Hà lấy lại tinh thần, ừ một tiếng.
"Còn ba ngày nữa Hạng mục MU sẽ kết thúc, tôi sẽ xin nghỉ vài ngày, về nhà chăm sóc em." Khương Hạo thở dài, nhìn cậu, "Tôi không thích omega của mình có mùi của alpha khác. Dù là được bắn vào cũng không được. "
Liễu Hà đỏ mặt tim đập thình thịch, sau đó lại cảm thấy áy náy. Chuyện xảy ra với Tiêu Cảnh giống như một cái gai đâm thẳng vào trong lòng cậu. Cậu cuộn ngóc tay lại thọc vào những khe hở trong xe hơn.
Khương Hạo khởi động xe, xe chậm rãi chạy ra khỏi bãi đỗ xe.
Liễu Hà sờ được cái gì đó trong khe hở, trong lòng hoảng hốt, lén lút kẹp vào giữa hai ngón tay, sau đó thừa dịp Khương Hạo đang nhìn đường, cậu nghiêng đầu nhìn nó.
Đó là một cái khuyên tai ngọc trai.
Liễu Hà không bấm lỗ tai.
Lửa giận lập tức dâng lên, Liễu Hà nắm chặt bàn tay, để khuyên đâm vào tay mình.
Khương Hạo, tôi thật lòng với anh, anh dám coi tôi như một đứa ngốc.
Đôi mắt của cậu đỏ lên, cố gắng kiềm chế nước mắt sắp chảy ra. Khương Hạo liếc mắt nhìn cậu, còn tưởng rằng cậu đang cảm động, đưa tay đỡ đầu cậu dựa qua vai mình.
"Tôi sẽ làm cho Tiểu Hà càng ngày càng hạnh phúc."
Một lúc lâu sau, Liễu Hà trả lời gã: "Ừ..."
Anh muốn chơi đúng không? Được rồi, tôi sẽ chơi với anh. Chơi chết anh!
Liễu Hà xoay người xuống giường, mặc quần áo rồi đi ra ngoài, vừa đi vừa gọi điện thoại, trước khi đi đến cửa cậu ném một cái thẻ lên giường nói.
"Muốn mua cái gì thì mua." Liễu Hà nói.
Nói xong cậu tiếp tục đi về phía trước, phấn chấn nói chuyện với đầu dây bên kia: "Alo, anh Trương sao? Anh tìm tôi có việc gì, đúng, tôi có hơi bận..."
Tiêu Cảnh há hốc mồm nhìn Liễu Hà biến mất, nhặt tấm thẻ lên, nhìn tên phiên âm trên đó, nhướng mày nở một nụ cười.
Liễu Hà đem theo những người cao to lực lưỡng, hùng hổ đi đến công ty.
Cậu tính tình thẳng thắng, lúc thích Khương Hạo cậu hận mình không thể lấy hết ruột gan của mình ra cho gã, đến Thất Tịch thì bị gã làm cho một cú đau, sau khi nhớ lại, cậu quyết định làm rùm ben một phen, ai cũng đừng hòng thoát.
Cậu đẩy cửa đi vào phát hiện cô gái ở quầy lễ tân không có ở đây, nghi ngờ do đêm qua ả quá vất vả nên Khương Hạo cho ả nghỉ ngơi, cậu tức giận đến hai mắt đỏ lên, đưa tay ném con mèo chiêu tài trên bàn xuống đất, khiến cô bé thay ca sợ tới mức thét chói tai một tiếng. Mấy người cao to cậu mang theo bắt đầu xô đẩy, la hét, quát tháo, không đợi cậu ra hiệu, liền đập vỡ hai cái bình sứ trưng bày ở cửa rồi tiếp tục la hét, quát tháo.
"Khương Hạo đâu! Gọi thằng nhóc họ Khương ra cho tao! "
Liễu Hà ôm ngực chờ, cậu tưởng tượng cảnh mình túm lấy cà vạt của Khương Hạo, tra hỏi Khương Hạo, tát vào mặt Khương Hạo, Khương Hạo quỳ gối trước mặt cậu khóc lóc, còn cậu thì dùng gót giày giẫm lên tay Khương Hạo.
Nghĩ như vậy, cậu không nhịn được mà nhoẻn miệng cười. Liền nghe thấy phía sau phát ra một tiếng nói giận dữ.
"Các người đang làm gì vậy!"
Cậu theo phản xạ rụt cổ lại, quay đầu nhìn sang.
Đó là cha cậu. Liễu Đạt Quốc. Eo to, chân ngắn, đầu trọc bóng loáng, khuôn mặt đen đen, chống nạng ra ngoài cùng mấy nhân viên, trừng mắt nhìn cậu như nhìn kim cương. Khương Hạo đi phía sau ba cậu, bị ba cậu làm nổi bật lên ngoại hình vai rộng chân dài, gương mặt đẹp trai đến long trời lở đất, chỉ là biểu cảm giống như đi ra ngoài đòi nợ. Liễu Hà tâm trạng phức tạp nhìn Khương Hạo, nghĩ thầm, bộ đẹp trai là có thể tùy tiện phạm luật hay sao, mình là người có lỗi nhưng sao lại bày ra vẻ mặt như người khác có lỗi với gã thế.
"Đây là công ty! Không phải nơi con phá phách! "Liễu Đạt Quốc nhìn đống đổ nát của chiếc bình bị vỡ, khuôn mặt tức giận đến đỏ bừng.
"Ba, sao ba lại ở đây?" Liễu Hà nhìn ánh mắt ba mình, theo bản năng có hơi sợ hãi.
"Hôm nay là cuộc họp tổng kết hàng quý của công ty!" Liễu Đạt Quốc quả nhiên giơ nạng lên muốn quất cậu, "Nếu ông đây không đến, công ty của ông đây nhất định sẽ bị con phá nát! "
Liễu Hà giơ cánh tay lên đỡ. Vài người cao to hơi bất ngờ, thấy Liễu Đạt Quốc quất Liễu Hà như quất gà, họ không biết có nên đến can hay không. Cậu ôm đầu ngồi xổm xuống, cậu hiện đang rất đau khổ, đang định cho Khương Hạo nhìn một chút oai phong của mình, ai ngờ lại bị ba mình cho một trận thế này, tất cả khí thế của cậu khi nãy đều đã bị bay sạch.
"Ba!" Liễu Hà đứng lên, không quan tâm hét lớn, "Khương Hạo khốn kiếp! Con đến để dạy dỗ hắn! Bố muốn đánh thì phải đánh hắn! "
Liễu Đạt Quốc dừng tay, xoay người nhìn Khương Hạo. Mọi người xung quanh đều đồng loạt nhìn qua, nhưng Khương Hạo chỉ hơi bất ngờ, giống như phản ứng không kịp.
"Con nói gì?"
Liễu Hà nhìn gã không chút lúng túng, tức giận đến rơi nước mắt.
"Tối hôm qua anh và người đàn bà ở quầy lễ tân đã làm gì? Anh mau nói cho tôi biết! "
Khương Hạo nhíu mày, giống như nghe được chuyện cười lớn: "Tôi và tổ dự án ở lại tăng ca, có ông Ngô, ông Lý, tăng ca đến ba giờ sáng. "
Nước mắt Liễu Hà đột nhiên bị chặn lại: "Anh... Anh nói dối. "
Khương Hạo không kiên nhẫn ôm ngực: "Có camera. "
Vì vậy, bọn họ cùng nhau đi đến phòng quan sát. Chỉ có một số nhân vật được vào phòng quan sát, còn lại phải chen chút bên ngoài, bảo vệ lo lắng đến mức đến tay cầm chuột run rẩy.
Camera cũng không có gì bất thường, Khương Hạo từ 9 giờ tối đến 3 giờ sáng đều ở trong phòng làm việc tăng ca với hai nhân viên cũ, trong màn hình chỉ có tiếng bàn phím "lạch cạch", ngay cả những câu nói chuyện cũng ít, tài liệu trên bàn của Khương Hạo chất thành đống, nửa lon cà phê ở bên cạnh đến lúc tắt máy mới nhớ phải uống hết.
Liễu Hà không thể tin được, tự tay xem camera ở bãi đậu xe, lối đi và văn phòng. Không có bất kỳ điểm bất thường nào, thậm chí bên trong camera còn không có bóng dáng của cậu.
"Tôi rõ ràng... Nhìn thấy anh và người ở quầy lễ tân..." cậu lẩm bẩm.
"Quầy lễ tân?" Khương Hạo hỏi ngược lại, "Trương tiểu thư? "
Liễu Hà nhìn gã: "Cô ta bảo anh sâu hơn một chút..."
Nhân viên bên cạnh ông Ngô nói: "Cô Trương? Cô ấy không phải là beta sao? "
Nhân viên ông Lý trả lời: "Ba ngày trước nhà cô ấy có việc nên xin nghỉ phép để về nhà." Ngụ ý là lễ tân căn bản không có ở công ty.
Ba ngày trước...
Liễu Hà ngẩng đầu nhìn Khương Hạo.
Có lẽ ba ngày trước Khương Hạo đã bước vào kỳ phát tình
Khương Hạo hiểu được cậu đang suy nghĩ cái gì, đen mặt nói: "Khoảng thời gian này công ty rất bận rộn, tôi đã phải tiêm thuốc ức chế và tăng ca suốt đêm. Tôi biết tôi không thể ở bên em vào đêm Thất Tịch, do đó để em phải suy nghĩ lung tung. Có thể là do sức khỏe em không tốt nên em mới nằm mơ thấy ác mộng nhưng em nên nhớ giữa mơ và thực rất khác nhau. Nếu em nghi ngờ gì đó thì em nên nói với tôi trước. "
Khương Hạo nghiêm túc nói, Liễu Hà cũng bắt đầu bối rối về bản thân. Mấy năm trước cậu bị suy nhược thần kinh, chẳng lẽ thật sự chỉ là gặp ác mộng sao?
Lúc này ông Lý lên tiếng: "Liễu thiếu gia, sao trên người cậu lại mùi rượu thông vậy? "
Liễu Hà trong lòng lộp bộp một tiếng.
Ở đây ngoại trừ Khương Hạo, còn có rất nhiều Alpha khác, chắc chắn bọn họ đã ngửi được mùi pheromone của Tiêu Cảnh. Có lẽ việc Khương Hạo ngoại tình là giả nhưng việc cậu bị đánh dấu tạm thời là thật. Cậu ngước mắt lên nhìn Khương Hạo, Khương Hạo xoa xoa mũi, giống như mới ngửi được mùi này, sắc mặt trầm xuống, đi tới kéo cổ áo cậu xuống.
Một dấu đỏ tươi lộ ra trước mặt mọi người. Liễu Hà hoảng sợ, vội vàng kéo cổ áo lên.
Ngoại trừ Khương Hạo, mọi người lại đồng loạt nhìn về phía Liễu Đạt Quốc. Liễ Đạt Quốc tức giận đến mức run lên, giơ nạng lên muốn quất Liễu Hà.
"Thật không biết tốt xấu!"
Đúng lúc này, điện thoại di động của Liễu Hà vang lên. Liễu Hà vừa nhìn thấy tên trên màn hình là Tiêu Cảnh, đưa tay muốn tắt nhưng Khương Hạo lại nhanh chóng giật lấy điện thoại của cậu.
"Trả lại cho tôi!" Liễu Hà đưa tay muốn lấy lại.
Khương Hạo giơ điện thoại lên chỗ cậu không thể lấy được, gã ấn nút nhận.
"Liễu thiếu gia..." Trong điện thoại vang lên giọng nói của Tiêu Cảnh, giả vờ là omega nói, "Thư xin pheromone của anh bị thu hồi rồi, nhưng bên tôi đề nghị anh không được bỏ cuộc, có lẽ lần sau sẽ tốt hơn. "
Khương Hạo ngạc nhiên, nhìn về phía Liễu Hà. Liễu Hà không biết Tiêu Cảnh đang giở trò gì, cậu vẫn luôn giữ vẻ nghiêm túc, đang tính toán tình huống để ứng biến.
"Đưa điện thoại cho tôi." Liễu Đạt Quốc lấy điện thoại di động.
"Alo? Anh có nghe tôi nói không? "Tiêu Cảnh ở đầu dây bên kia tiếp tục diễn.
"Cậu nói thư xin pheromone là sao, đã xảy ra chuyện gì?" Liễu Đạt Quốc sốt ruột hỏi.
"A, ngài là?"
"Tôi là cha nó!"
Tiêu Cảnh ở đầu dây bên kia làm bộ dừng lại một chút, tiếp theo lại nói: "Là như vậy, bởi vì Liễu thiếu gia tới kỳ phát tình nhưng không có pheromone của Alpha an ủi, cơ thể xảy ra một chút vấn đề. Khi ngủ, pheromone phóng ra không kiểm soát được. Chúng tôi đang tiến hành bắn pheromone vào tuyến thể của Liễu thiếu gia, nhưng Liễu thiếu gia lại bị dị ứng trước pheromone này nên cơ thể có thể sẽ để lại vài dấu vết, sau vài ngày sẽ khỏi.*"
*khúc này mình chém, đoạn này nhiều từ khó + tác giả viết tắt quá nhiều nên khá khó hiểu
Hắn nói một cách chi tiết và khéo léo, giải thích tất cả các vấn đề trên cơ thể của Liễu Hà, còn để lại một số thông tin quan trọng.
"Cậu nói nó không có Alpha bên cạnh an ủi?" Liễu Đạt Quốc quả nhiên bắt được trọng điểm, đặt điện thoại xuống, quay đầu nhìn Khương Hạo, "Đã bao lâu rồi cậu không về nhà? "
Khí thế cả Khương Hạo yếu đi: "Khoảng một tháng rưỡi. "
Liễu Đạt Quốc nhìn Liễu Hà mắt đang đỏ bừng một cái, phẫn nộ: "Cậu xem Liễu Hà nhà chúng tôi là cái gì? Tôi gả con trai cho cậu, không phải là để cậu cho nó ở nhà chịu đựng một mình rồi đi xin pheromone! "
Khương Hạo cúi đầu, cắn răng: "Con sẽ coi lại bản thân. "
Vì thế, trò hề này được xem là một sự hiểu lầm, Khương Hạo hứa sẽ quan tâm đến gia đình hơn, cũng xin lỗi mọi người trong công ty.
Liễu Đạt Quốc ra lệnh cho Khương Hạo lập tức dẫn Liễu Hà về nhà, sau đó mắng Liễu Hà hai câu, tiếp theo phất tay áo rời đi. Mấy người cao to cũng không còn đất diễn nữa, Liễu Đạt Quốc vừa đi, bọn họ cũng dần dần tản đi.
Khương Hạo không nói nhiều, dẫn Liễu Hà đến bãi đỗ xe. Liễu Hà không nhìn thấy xe của mình thông qua camera, càng không rõ chuyện xảy ra đêm Thất Tịch có phải là ảo giác hay không. Cậu ngồi vào trong xe Khương Hạo. Khương Hạo đóng cửa xe rồi bắt đầu kéo lỏng cà vạt, hình như gã mấy đêm rồi ngủ không ngon, nắm chặt vô lăng, gã không lái xe, lông mày nhíu chặt lại.
Gã thật sự rất đẹp trai, rất ít người đàn ông có thể đẹp trai với cái biểu cảm như vậy. Liễu Hà nghiêng đầu nhìn trộm gã. Có thể là như vậy. Có lẽ là do mình lo được lo mất.
"...... Còn 3 ngày nữa". Khương Hạo bỗng nhiên mở miệng.
Liễu Hà lấy lại tinh thần, ừ một tiếng.
"Còn ba ngày nữa Hạng mục MU sẽ kết thúc, tôi sẽ xin nghỉ vài ngày, về nhà chăm sóc em." Khương Hạo thở dài, nhìn cậu, "Tôi không thích omega của mình có mùi của alpha khác. Dù là được bắn vào cũng không được. "
Liễu Hà đỏ mặt tim đập thình thịch, sau đó lại cảm thấy áy náy. Chuyện xảy ra với Tiêu Cảnh giống như một cái gai đâm thẳng vào trong lòng cậu. Cậu cuộn ngóc tay lại thọc vào những khe hở trong xe hơn.
Khương Hạo khởi động xe, xe chậm rãi chạy ra khỏi bãi đỗ xe.
Liễu Hà sờ được cái gì đó trong khe hở, trong lòng hoảng hốt, lén lút kẹp vào giữa hai ngón tay, sau đó thừa dịp Khương Hạo đang nhìn đường, cậu nghiêng đầu nhìn nó.
Đó là một cái khuyên tai ngọc trai.
Liễu Hà không bấm lỗ tai.
Lửa giận lập tức dâng lên, Liễu Hà nắm chặt bàn tay, để khuyên đâm vào tay mình.
Khương Hạo, tôi thật lòng với anh, anh dám coi tôi như một đứa ngốc.
Đôi mắt của cậu đỏ lên, cố gắng kiềm chế nước mắt sắp chảy ra. Khương Hạo liếc mắt nhìn cậu, còn tưởng rằng cậu đang cảm động, đưa tay đỡ đầu cậu dựa qua vai mình.
"Tôi sẽ làm cho Tiểu Hà càng ngày càng hạnh phúc."
Một lúc lâu sau, Liễu Hà trả lời gã: "Ừ..."
Anh muốn chơi đúng không? Được rồi, tôi sẽ chơi với anh. Chơi chết anh!