Chương 25
Nhan Lục Tần chưa kịp phản ứng lại thì cánh cửa phòng đột ngột mở ra. Bác quản gia hăng hái đến gọi thiếu gia xuống ăn sáng, thế nhưng bác ấy đã đứng hình vài giây. Cảnh tượng trước mặt đã làm bác tái xanh hết cả mặt. Nhan tổng lạnh lùng, khát máu đâu rồi? Ai đang ở cùng thiếu gia thể này? Là nữ nhân, nữ nhân...Bác ấy không thể tin nổi vào mắt mình nữa, từ trước đến nay thiếu gia chưa bao giờ cho bất kì ai vào phòng mình, giờ lại có một người phụ nữ ở ngay trên giường đó. Lẽ nào thiếu gia đã nghĩ thông rồi, muốn có vợ rồi chăng? Bác đã hiểu được một phần của tình huống trước mắt, vội vàng đóng cửa lại.
“Xin lỗi đã làm phiền, hai người cứ tiếp tục đi.”
Lúc này khuôn mặt Lý Y Nhiên mới biến sắc hẳn, vội vàng hét lớn; “Á, không phải như bác nghĩ đâu.”
Cơ mà, giờ cô có giải thích cũng chẳng còn kịp nữa, bác quản gia đã chạy thẳng xuống lầu kể chuyện mà bản thân bác mới tận mắt nhìn thấy. Ai nấy trong nhà đều hưng phấn về câu chuyện mới này của thiếu gia, họ liền chuẩn bị thêm vài món ăn nữa cho khách không mời mà đến. Các cô hầu nữ còn cẩn thận ra vườn cắt hoa hồng đỏ cắm vào bình hoa đẹp nhất, đặt giữa bàn ăn. Bác quản gia thì thắp thêm vài ngọn nên thơm cho tăng thêm không khí lãng mạn.
Tại phòng của Nhan Lục Tần, anh đẩy Lý Y Nhiên ra khỏi người, di chuyển đến ghế ngồi của mình. Anh ngồi xuống ghế, vắt chéo hai chân như một quý ông rồi hỏi cô:
“Nói đi, mục đích cô tiếp cận tôi là gì?”
Lý Y Nhiên khá bất ngờ về câu hỏi của anh, thế nhưng cô vẫn điềm đạm đáp: “Mục đích đã được ghi sẵn ở trong hợp đồng rồi thi, anh hỏi lại làm gì?”
Nhan Lục Tần chống tay lên cầm, mặt hơi nghiêng sang một bên, “Vậy tại sao cô lại thả thính tôi?”
Cô ngơ ngác nhìn anh, “Tôi có sao?”
Nhan Lục Tần cũng phải chịu thua cái vẻ mặt cứ tỏ vẻ vô tội đó của cô, anh không thèm nói chuyện với cô nữa. Nhan Lục tần đứng dậy rời đi trong yên lặng. Lý y Nhiên cũng chẳng muốn trêu chọc anh làm gì, cơ mà nhìn phản ứng vừa nãy của anh ta làm cho cô cảm thấy có chút hứng thú với con người ngoài lạnh, trong nóng này của anh.
Anh rời đi được một lúc thì một cô hầu nữ mang đến một bộ đồ mới cho cô thay. Lý Y Nhiên vui vẻ nhận đồ và cũng không quên gửi lời cảm ơn: “Làm phiền cô quá.”
Ánh mắt cô hầu nữ nhìn Y nhiên vô cùng lạ, tưởng chừng như cô gái dó có ác ý với mình, Y Nhiên liền lùi lại vài bước. Thế nhưng, cô hầu nữ lại nắm chặt lấy hai tay của cô, hỏi dồn dập:
“Tiểu thư là người sắp kết hôn với thiếu gia nhà chúng tôi đúng không? Tiểu thư bao nhiêu tuổi rồi? Người có cần em giúp gì không?
Lý Y Nhiên vội vàng bịt miệng cô gái lại, “Dừng, em hỏi nhiều quá đấy. Như thế thì sao tôi trả lời được hết.”
Cô hầu gái thấy mình đã quá kích động, liền lùi lại phía sau cúi đầu xin lỗi cô, rồi lại hỏi tiếp: “Vậy người cứ từ từ trả lời đi, em có thể đợi.”
Lý Y Nhiên cũng phải bất lực với cô gái trước mắt. Cô từ từ trả lời từng câu hỏi:
“Thứ nhất, tôi là vợ sắp cưới của Nhan tổng. Thứ hai, tôi chỉ mới 21 tuổi. Thứ ba, tôi chỉ cần cô ngưng hỏi là được rồi.” Cô thuận tay đẩy cô người hầu ra ngoài, “Thế nhé, tôi sẽ tự mặc quần áo, tạm biệt.”
Nói xong, Lý Y Nhiên liền đóng chặt cửa lại. Cô cảm thấy người ở đây cũng rất hiền lành và tốt bụng, nhưng mà cũng rất kì lạ. Cô cũng không quan tâm nhiều nữa, trước sau gì chả phải sống chung với họ, cứ từ từ thích ứng là được rồi.
Bác quản gia đi lên lầu để gọi phu nhân xuống ăn cơm theo yêu cầu của thiếu gia.
“Nhị tiểu thư, sao cô lại mặc đồ của hầu nữ vậy? Mà cô đến hồi vậy?”
Hoá ra người vừa nói chuyện với Lý Y Nhiên lại là nhị tiểu thư của nhà họ Nhan. Cô ấy tên là Nhan Giai Tuệ, năm nay vừa tròn 20 tuổi. Cô là một người cuồng anh trai, luôn mong muốn anh mình tìm được một cô vợ tốt. Và hôm nay, cuối cùng anh trai cô đã tìm được một chị gái vừa dễ thương lại vừa bá đạo nữa.
Cô xúc động ôm luôn bác quản gia, “Ha, ha, cuối cùng cháu cũng sắp được ăn đám cưới của anh rồi.”
[…]
Sau khi thay đồ xong, Lý Y Nhiên xuống lầu để ăn cơm theo lời mời của bác quản gia. Bây giờ cô mới để ý, trong nhà lại có nhiều người phục vụ đến như thế, vậy mà cô cứ tưởng Nhan Lục Tần không thích thuê người phục vụ cơ đấy. Cơ mà không khí trong nhà có vẻ hơi khác lạ một chút, có mùi thơm của hoa hồng và nhiều món ăn ngon thơm nức mũi.
Mùi hương ấy dẫn cô đến trước một bàn ăn thịnh soạn, ngồi đối diện chính là Nhan Lục Tần. Chiếc bàn được trải bằng vải trắng có nhiều hoa văn li ti. Trên bàn là những món ăn ngon vô cùng hấp dẫn, với một bình hoa hồng tươi mới.
“Xin lỗi đã làm phiền, hai người cứ tiếp tục đi.”
Lúc này khuôn mặt Lý Y Nhiên mới biến sắc hẳn, vội vàng hét lớn; “Á, không phải như bác nghĩ đâu.”
Cơ mà, giờ cô có giải thích cũng chẳng còn kịp nữa, bác quản gia đã chạy thẳng xuống lầu kể chuyện mà bản thân bác mới tận mắt nhìn thấy. Ai nấy trong nhà đều hưng phấn về câu chuyện mới này của thiếu gia, họ liền chuẩn bị thêm vài món ăn nữa cho khách không mời mà đến. Các cô hầu nữ còn cẩn thận ra vườn cắt hoa hồng đỏ cắm vào bình hoa đẹp nhất, đặt giữa bàn ăn. Bác quản gia thì thắp thêm vài ngọn nên thơm cho tăng thêm không khí lãng mạn.
Tại phòng của Nhan Lục Tần, anh đẩy Lý Y Nhiên ra khỏi người, di chuyển đến ghế ngồi của mình. Anh ngồi xuống ghế, vắt chéo hai chân như một quý ông rồi hỏi cô:
“Nói đi, mục đích cô tiếp cận tôi là gì?”
Lý Y Nhiên khá bất ngờ về câu hỏi của anh, thế nhưng cô vẫn điềm đạm đáp: “Mục đích đã được ghi sẵn ở trong hợp đồng rồi thi, anh hỏi lại làm gì?”
Nhan Lục Tần chống tay lên cầm, mặt hơi nghiêng sang một bên, “Vậy tại sao cô lại thả thính tôi?”
Cô ngơ ngác nhìn anh, “Tôi có sao?”
Nhan Lục Tần cũng phải chịu thua cái vẻ mặt cứ tỏ vẻ vô tội đó của cô, anh không thèm nói chuyện với cô nữa. Nhan Lục tần đứng dậy rời đi trong yên lặng. Lý y Nhiên cũng chẳng muốn trêu chọc anh làm gì, cơ mà nhìn phản ứng vừa nãy của anh ta làm cho cô cảm thấy có chút hứng thú với con người ngoài lạnh, trong nóng này của anh.
Anh rời đi được một lúc thì một cô hầu nữ mang đến một bộ đồ mới cho cô thay. Lý Y Nhiên vui vẻ nhận đồ và cũng không quên gửi lời cảm ơn: “Làm phiền cô quá.”
Ánh mắt cô hầu nữ nhìn Y nhiên vô cùng lạ, tưởng chừng như cô gái dó có ác ý với mình, Y Nhiên liền lùi lại vài bước. Thế nhưng, cô hầu nữ lại nắm chặt lấy hai tay của cô, hỏi dồn dập:
“Tiểu thư là người sắp kết hôn với thiếu gia nhà chúng tôi đúng không? Tiểu thư bao nhiêu tuổi rồi? Người có cần em giúp gì không?
Lý Y Nhiên vội vàng bịt miệng cô gái lại, “Dừng, em hỏi nhiều quá đấy. Như thế thì sao tôi trả lời được hết.”
Cô hầu gái thấy mình đã quá kích động, liền lùi lại phía sau cúi đầu xin lỗi cô, rồi lại hỏi tiếp: “Vậy người cứ từ từ trả lời đi, em có thể đợi.”
Lý Y Nhiên cũng phải bất lực với cô gái trước mắt. Cô từ từ trả lời từng câu hỏi:
“Thứ nhất, tôi là vợ sắp cưới của Nhan tổng. Thứ hai, tôi chỉ mới 21 tuổi. Thứ ba, tôi chỉ cần cô ngưng hỏi là được rồi.” Cô thuận tay đẩy cô người hầu ra ngoài, “Thế nhé, tôi sẽ tự mặc quần áo, tạm biệt.”
Nói xong, Lý Y Nhiên liền đóng chặt cửa lại. Cô cảm thấy người ở đây cũng rất hiền lành và tốt bụng, nhưng mà cũng rất kì lạ. Cô cũng không quan tâm nhiều nữa, trước sau gì chả phải sống chung với họ, cứ từ từ thích ứng là được rồi.
Bác quản gia đi lên lầu để gọi phu nhân xuống ăn cơm theo yêu cầu của thiếu gia.
“Nhị tiểu thư, sao cô lại mặc đồ của hầu nữ vậy? Mà cô đến hồi vậy?”
Hoá ra người vừa nói chuyện với Lý Y Nhiên lại là nhị tiểu thư của nhà họ Nhan. Cô ấy tên là Nhan Giai Tuệ, năm nay vừa tròn 20 tuổi. Cô là một người cuồng anh trai, luôn mong muốn anh mình tìm được một cô vợ tốt. Và hôm nay, cuối cùng anh trai cô đã tìm được một chị gái vừa dễ thương lại vừa bá đạo nữa.
Cô xúc động ôm luôn bác quản gia, “Ha, ha, cuối cùng cháu cũng sắp được ăn đám cưới của anh rồi.”
[…]
Sau khi thay đồ xong, Lý Y Nhiên xuống lầu để ăn cơm theo lời mời của bác quản gia. Bây giờ cô mới để ý, trong nhà lại có nhiều người phục vụ đến như thế, vậy mà cô cứ tưởng Nhan Lục Tần không thích thuê người phục vụ cơ đấy. Cơ mà không khí trong nhà có vẻ hơi khác lạ một chút, có mùi thơm của hoa hồng và nhiều món ăn ngon thơm nức mũi.
Mùi hương ấy dẫn cô đến trước một bàn ăn thịnh soạn, ngồi đối diện chính là Nhan Lục Tần. Chiếc bàn được trải bằng vải trắng có nhiều hoa văn li ti. Trên bàn là những món ăn ngon vô cùng hấp dẫn, với một bình hoa hồng tươi mới.