Chương 37
Thấy sắc mặt của hai người khá kì lạ, Lý Y Nhiên lại nói tiếp: “Hai người sốc lắm đúng không? Lúc đầu tôi cũng sốc lắm á!”
Cô càng nói, sắc mặt của hai người họ càng tệ hơn. Lý Y Nhiên không thể hiểu nổi sao sắc mặt của họ lại xấu đến như thế. Cô vẫn hồn nhiên nhìn hai người họ một cách khó hiểu. Y Nhiên vẫn chưa phác giác được có một ác ma đáng sợ đang đứng ngay sau lưng cô.
“Cô nói hay quá ha? Nói không biết ngại luôn.”
Giọng nói đằng đằng sát khí cùng với sự tức giận tràn trề nhiều đến nỗi có thể dìm chết cô ngay lập tức. Lúc này, Lý Y Nhiên mới phát giác ra được sự xuất hiện của một vị khách không mời mà đến. Cô quay lưng lại nhìn, trước mắt cô là một Nhan Lục Tần đang vô cùng khác lạ. Khuôn mặt thì tối sầm lại, đặc biệt là đôi mắt hồng ngọc của anh ta sáng lên như một con quỷ dữ muốn đến bóp chết cô vậy.
Lý Y Nhiên bây giờ mới biết sợ mà lùi lại về sau vài bước, cô vội vàng giải thích: “Không...không như anh nghĩ đâu, chỉ là hiểu nhầm thôi.”
Sắc mặt anh cũng chẳng khá lên được bao nhiêu, “Hiểu nhầm à? Cô nghĩ tôi tin sao?”
Hôm nay coi như cô đen rồi, đã nói xấu lại còn bị thân chủ bị nói xấu nghe hết từ đầu đến cuối nữa chứ. Cô chợt nhớ đến thanh mai trúc mã từ nhỏ của Nhan Lục Tần, liền nhanh tay đẩy Hàn Y Tuyết ra làm lá chắn.
“Anh đừng có giận nữa, hôm nay chúng ta còn có khách nữa nè.”
Cô khấn trời khấn đất, mong rằng sự xuất hiện của Y Tuyết có thể cứu vớt tình hình trước mắt. Tuy nhiên, cô đã xem thường Nhan Lục Tần khi đang bùng nổ rồi. Anh ta chớp chớp đôi mắt đỏ rực của mình thẳng thừng từ mặt.
“Ai đây? Tôi có quen cô à?
Câu nói vô tình này của anh khiến Hàn Y Tuyết sốc đến tận não, hoá đá chỉ trong chốc lát. Lý Y Nhiên cũng phải giật bắn mình, vội vàng giải thích:
“Không phải chứ, đây là thanh mai trúc mã từ nhỏ của anh đấy, sao lại quên được?”
Mặc dù trong lòng của Hàn Y Tuyết rất đau, giống như bị vạn tiễn xuyên tâm vậy, nhưng cô vẫn cố gắng tỏ ra thân thiết với anh. Lấy hộp cơm mà mình đã chuẩn bị sẵn đưa cho Nhan Lục Tần bằng hai tay, mặt cũng đã ửng hồng lên từ lúc nào không hay.
“Em biết là mỗi tối anh đều sẽ nhịn ăn, nên hôm nay em đích thân xuống bếp làm vài món ngon, anh ăn thử xem có hợp khẩu vị không?”
Nhan Lục Tần thở dài, “Đưa cho bác quản gia ăn đi, tôi không ăn đâu.”
Mặc dù cơn giận dữ trong người anh vẫn đang cháy hừng hựng, không tài nào dập tắt được, nhưng cũng phải giữ ít thể diện cho Hàn Y Tuyết một chút, dù sao cô ấy cũng là đối tác với công ty của anh. Anh tạm thời nén cơn giận xuống rồi nói tiếp:
“Bác quản gia, tiễn khách đi.”
Bị từ chối cơm hộp, còn bị Nhan Lục Tần đuổi về một cách nhanh chóng làm cho Hàn Y Tuyết không tài nào chấp nhận nổi hiện thực. Cô tức giận đặt hộp cơm xuống bàn, rồi trách móc anh:
“Tại sao lại đuổi em? Sao anh lại không đuổi cô gái này đi, cô ấy xúc phạm anh đến như vậy cơ mà? Tại sao?”
Lý Y Nhiên đứng một bên xem xét tình hình cũng thấy có gì đó sai sai ở quan hệ giữa Nhan Lục Tần và Hàn Y Tuyết. Theo kinh nghiệm nghe tiểu thuyết tình yêu mà Diệu Nhi hay kể thì khi gặp thanh mai trúc mã thì phải hết sức vui vẻ mới đúng, tại sao trong tình huống này lại giống như xua đuổi trà xanh vậy?
Chưa kịp để Y Nhiên phân tích tình hình trước mắt xong thì cô đã bị Nhan Lục Tần bất chợt kéo lại ngay bên cạnh. Tay anh nắm chặt lấy vai cô, làm cho cơ thể của Lý Y Nhiên bị ép sát vào người Nhan Lục Tần. Lúc này trông hai người họ vô cùng thân mật làm cho Hàn Y Tuyết nảy sinh nhiều nghi vấn khác nhau.
“Đây...sao anh lại ôm cô ta?”
Nhan Lục Tần gắng gượng diễn nốt vai trò của một người chồng cho Hàn Y Tuyết xem. Anh bất ngờ hôn lên đôi má đang ửng hồng của Lý Y Nhiên rồi tuyên bố:
“Đây là vợ sắp cưới của tôi, nên cô mau về đi, tôi còn rất nhiều chuyện với nói với vợ của tôi.”
Ánh mắt mà Nhan Lục Tần nhìn Lý Y Nhiên vẫn rất đáng sợ làm cho cô run rẩy không ngừng, vội vàng cầu cứu Hàn Y Tuyết:
“Ấy cô đừng có đi, anh ta sẽ thịt tôi mất.”
Lúc này Hàn Y Tuyết chẳng thèm để ý đến những lời mà Y Nhiên đang nói nữa. Khuôn mặt cô thoáng đượm buồn, cùi gằm mặt xuống sàn, nước mắt không ngừng chảy ra. Cô cố gắng không để cho Nhan Lục Tần nhìn thấy vẻ yếu đuối này của mình, kiềm chế cảm xúc rồi tức giận rời đi nhanh chóng. Cánh cửa căn nhà cũng bị cô đóng "rầm” một cái khiến cho bác quản gia cũng phải giật mình.
Bây giờ trong nhà chỉ còn lại bác quản gia, Lý Y Nhiên và Nhan Lục Tần đang tràn đầy sát khí. Anh đưa mắt liếc nhìn bác quản gia, “Cũng muộn rồi, bác về nghỉ đi.”
Cô càng nói, sắc mặt của hai người họ càng tệ hơn. Lý Y Nhiên không thể hiểu nổi sao sắc mặt của họ lại xấu đến như thế. Cô vẫn hồn nhiên nhìn hai người họ một cách khó hiểu. Y Nhiên vẫn chưa phác giác được có một ác ma đáng sợ đang đứng ngay sau lưng cô.
“Cô nói hay quá ha? Nói không biết ngại luôn.”
Giọng nói đằng đằng sát khí cùng với sự tức giận tràn trề nhiều đến nỗi có thể dìm chết cô ngay lập tức. Lúc này, Lý Y Nhiên mới phát giác ra được sự xuất hiện của một vị khách không mời mà đến. Cô quay lưng lại nhìn, trước mắt cô là một Nhan Lục Tần đang vô cùng khác lạ. Khuôn mặt thì tối sầm lại, đặc biệt là đôi mắt hồng ngọc của anh ta sáng lên như một con quỷ dữ muốn đến bóp chết cô vậy.
Lý Y Nhiên bây giờ mới biết sợ mà lùi lại về sau vài bước, cô vội vàng giải thích: “Không...không như anh nghĩ đâu, chỉ là hiểu nhầm thôi.”
Sắc mặt anh cũng chẳng khá lên được bao nhiêu, “Hiểu nhầm à? Cô nghĩ tôi tin sao?”
Hôm nay coi như cô đen rồi, đã nói xấu lại còn bị thân chủ bị nói xấu nghe hết từ đầu đến cuối nữa chứ. Cô chợt nhớ đến thanh mai trúc mã từ nhỏ của Nhan Lục Tần, liền nhanh tay đẩy Hàn Y Tuyết ra làm lá chắn.
“Anh đừng có giận nữa, hôm nay chúng ta còn có khách nữa nè.”
Cô khấn trời khấn đất, mong rằng sự xuất hiện của Y Tuyết có thể cứu vớt tình hình trước mắt. Tuy nhiên, cô đã xem thường Nhan Lục Tần khi đang bùng nổ rồi. Anh ta chớp chớp đôi mắt đỏ rực của mình thẳng thừng từ mặt.
“Ai đây? Tôi có quen cô à?
Câu nói vô tình này của anh khiến Hàn Y Tuyết sốc đến tận não, hoá đá chỉ trong chốc lát. Lý Y Nhiên cũng phải giật bắn mình, vội vàng giải thích:
“Không phải chứ, đây là thanh mai trúc mã từ nhỏ của anh đấy, sao lại quên được?”
Mặc dù trong lòng của Hàn Y Tuyết rất đau, giống như bị vạn tiễn xuyên tâm vậy, nhưng cô vẫn cố gắng tỏ ra thân thiết với anh. Lấy hộp cơm mà mình đã chuẩn bị sẵn đưa cho Nhan Lục Tần bằng hai tay, mặt cũng đã ửng hồng lên từ lúc nào không hay.
“Em biết là mỗi tối anh đều sẽ nhịn ăn, nên hôm nay em đích thân xuống bếp làm vài món ngon, anh ăn thử xem có hợp khẩu vị không?”
Nhan Lục Tần thở dài, “Đưa cho bác quản gia ăn đi, tôi không ăn đâu.”
Mặc dù cơn giận dữ trong người anh vẫn đang cháy hừng hựng, không tài nào dập tắt được, nhưng cũng phải giữ ít thể diện cho Hàn Y Tuyết một chút, dù sao cô ấy cũng là đối tác với công ty của anh. Anh tạm thời nén cơn giận xuống rồi nói tiếp:
“Bác quản gia, tiễn khách đi.”
Bị từ chối cơm hộp, còn bị Nhan Lục Tần đuổi về một cách nhanh chóng làm cho Hàn Y Tuyết không tài nào chấp nhận nổi hiện thực. Cô tức giận đặt hộp cơm xuống bàn, rồi trách móc anh:
“Tại sao lại đuổi em? Sao anh lại không đuổi cô gái này đi, cô ấy xúc phạm anh đến như vậy cơ mà? Tại sao?”
Lý Y Nhiên đứng một bên xem xét tình hình cũng thấy có gì đó sai sai ở quan hệ giữa Nhan Lục Tần và Hàn Y Tuyết. Theo kinh nghiệm nghe tiểu thuyết tình yêu mà Diệu Nhi hay kể thì khi gặp thanh mai trúc mã thì phải hết sức vui vẻ mới đúng, tại sao trong tình huống này lại giống như xua đuổi trà xanh vậy?
Chưa kịp để Y Nhiên phân tích tình hình trước mắt xong thì cô đã bị Nhan Lục Tần bất chợt kéo lại ngay bên cạnh. Tay anh nắm chặt lấy vai cô, làm cho cơ thể của Lý Y Nhiên bị ép sát vào người Nhan Lục Tần. Lúc này trông hai người họ vô cùng thân mật làm cho Hàn Y Tuyết nảy sinh nhiều nghi vấn khác nhau.
“Đây...sao anh lại ôm cô ta?”
Nhan Lục Tần gắng gượng diễn nốt vai trò của một người chồng cho Hàn Y Tuyết xem. Anh bất ngờ hôn lên đôi má đang ửng hồng của Lý Y Nhiên rồi tuyên bố:
“Đây là vợ sắp cưới của tôi, nên cô mau về đi, tôi còn rất nhiều chuyện với nói với vợ của tôi.”
Ánh mắt mà Nhan Lục Tần nhìn Lý Y Nhiên vẫn rất đáng sợ làm cho cô run rẩy không ngừng, vội vàng cầu cứu Hàn Y Tuyết:
“Ấy cô đừng có đi, anh ta sẽ thịt tôi mất.”
Lúc này Hàn Y Tuyết chẳng thèm để ý đến những lời mà Y Nhiên đang nói nữa. Khuôn mặt cô thoáng đượm buồn, cùi gằm mặt xuống sàn, nước mắt không ngừng chảy ra. Cô cố gắng không để cho Nhan Lục Tần nhìn thấy vẻ yếu đuối này của mình, kiềm chế cảm xúc rồi tức giận rời đi nhanh chóng. Cánh cửa căn nhà cũng bị cô đóng "rầm” một cái khiến cho bác quản gia cũng phải giật mình.
Bây giờ trong nhà chỉ còn lại bác quản gia, Lý Y Nhiên và Nhan Lục Tần đang tràn đầy sát khí. Anh đưa mắt liếc nhìn bác quản gia, “Cũng muộn rồi, bác về nghỉ đi.”