Chương 43
“Anh làm cái quái gì vậy hả?” Ánh mắt cô trông rất uất ức.
Nhan Lục Tần cứng đờ người lại, anh mệt mỏi gục xuống vai của cô, “Xin lỗi.”
Nghe hai từ này làm cho cô có cảm giác tuổi thọ của mình đang bị tụt xuống. Một bá đạo tổng tài mà cũng biết xin lỗi sao? Cái này có phải quá sốc đối với cô rồi không? Trong tích tắc, nhờ câu nói vừa nãy của anh mà đầu của cô bắt đầu đau dữ dội. Những kí ức đã mất dần dần hiện rõ trước mắt cô. Từng cử chỉ, lời nói mà cô đã làm hôm qua đang ùa về như một cơn gió.
Lúc này, cô mới nhớ đến hộp cơm hảo hạn mà Hàn Y Tuyết đã mang đến vào tối qua. Chắc chắn trong đó có gì đó rất đáng nghi. Y Nhiên biết rõ hành động bất đồng hôm qua của bản thân không phải là cô chủ động, mà là do thuốc kích thích gây nên. Tuy nhiên, chỉ cần ngâm nước lạnh thì cơ thể sẽ không còn khó chịu nữa. Tại sao phòng mà cô tìm đến đầu tiên không phải là phòng tằm mà lại là phòng của Nhan Lục Tần cơ chứ? Lẽ nào cô đã động tâm với anh ta sao? Không thể nào.
Cô khẳng định với trái tim của mình rằng sẽ không bao giờ thích một người vừa kiêu ngạo, vừa mắc bệnh sạch sẽ như anh ta đâu. Cô tự trấn an cảm xúc rối loạn của mình như thế đấy. Tuy vậy, trái tim nhỏ bé của cô vẫn cứ đập liên hồi không thôi. Là vì Nhan Lục Tần đang nằm đè lên người cô hay là do một tình cảm lạ lùng nào đó đang đẩy nhịp đập của cô lên cao?
Hơi thở của anh cứ quanh quẩn sát bên tai của cô. Nó cứ thở đều từng nhịp, thật ấm áp và cũng thật dịu dàng. Cô cảm thấy cứ nằm ở tư thế này có vẻ rất bất tiện, bèn lên tiếng đề nghị:
“Ờm...anh xuống trước đi đã, rồi có gì từ từ nói.”
Nhan Lục Tần vẫn cứ nằm im đó, anh nhỉ nhấc cái đầu của mình lên một chút rồi cắn nhẹ vào cổ cô tiếp.
“Cô đã nhớ ra chưa?” Giọng nói vô cùng nhỏ, phảng phất bên tai cô.
Bây giờ khó rồi đây, Nhan Lục Tần cứ như một con sói hoang ấy. Dục vọng của anh đối với cô không hề giảm đi một chút nào, ngược lại nó càng mãnh liệt và khó kiểm soát hơn. Anh ta còn dám cắn vào cổ của cô tới hai lần, làm cho cơ thể cô cũng có chút rung động, nóng bừng lên theo phản xạ.
Cảm giác thật lạ, nếu còn để như vầy nữa thì chắc hôm nay Y Nhiên sẽ không thể rời giường mất. Nếu như không thể khuyên anh buông tay bằng lời nói thì vẫn còn một cách nữa, chỉ là cô không biết nó có tác dụng không nhưng phải thử thì mới biết được.
Lý Y Nhiên nhẹ nhàng dùng hai tay của mình nâng đầu của anh lên, đặt một nụ hôn sâu lên bờ môi của anh. Nhan Lục Tần cũng không kháng cự, anh chìm đắm vào trong đó cùng với cô.
“Giờ bình tĩnh lại chưa? Xuống dùm đi.” Cô mỉm cười nhìn anh.
Nhan Lục Tần im lặng một cách lạ thường. Anh không những không xuống khỏi người cô mà ngược lại còn đòi làm thêm. Anh đột ngột hôn cô một lần nữa, bàn tay của anh cũng chẳng ngoan ngoan nằm yên một chỗ, nó lại tiếp tục quấy rầy cơ thể Y Nhiên theo bản năng.
Lý Y Nhiên cố gắng kháng cự lại sức mạnh của anh, thế nhưng tâm trí của cô lúc này khá mơ hồ, cứ như bị cơ thể anh cuốn hút lấy. Chỉ vài giây sau, cơ thể cô chẳng thèm kháng cự nữa. Cô lại chủ động ôm anh làm cho lý trí của Nhan Lục Tần điên đảo, hôn cô tới tấp.
[…]
Hai tiếng đồng hồ trôi qua, cuối cùng Nhan Lục Tần cũng chịu buông tha cho Y Nhiên. Anh ta rời khỏi giường. Cô cứ tưởng mọi chuyện đến đây là kết thúc rồi, tuy nhiên nó lại trở nên phức tạp hơn so với cô tưởng tượng.
Anh dịu dàng bế cô lên như một nàng công chúa, “Đi tắm, người cô bẩn quá.”
Sau đó anh bế cô vào trong phòng tắm, hai người cùng nhau tắm chung một bồn tắm. Không khí trong phòng cũng trở nên ngại ngùng hơn. Y Nhiên rất muốn kháng cự, muốn rời khỏi vòng tay của anh ngay lập tức. Thế nhưng, cơ thể của cô đã kiệt sức hẳn, chỉ có thể ngồi yên trong bồn tắm với anh.
Nhan Lục Tần ôm cô từ đằng sau, tiện tay tắm rửa giúp cô luôn. Lý Y Nhiên cũng chẳng phản kháng gì, dù sao được một bá đạo tổng tài đích thân tắm rửa cho mình cũng là một chuyện hiếm có, cô cũng chẳng thiệt.
“Mấy vết thương nên cơ thể cô là do mẹ ké gây ra sao?” Nhan Lục Tần bất ngờ lên tiếng.
Lý Y Nhiên thẳng thừng đáp: “Đúng vậy, chứ anh nghĩ là ai hả?”
Anh ghé sát vào tai cô: “Để tôi giết bọn họ giúp cô nhé.”
Giọng nói của anh nghe vô cùng man rợ, làm cho cô rùng mình. Lý Y Nhiên tuy rất ghét hai người đó, nhưng cô không muốn bọn họ chết một cách dễ dàng như thế. Dù sao thì sự sợ hãi, đau khổ cô đã phải trải qua suốt nhiều năm như thế cơ mà, làm sao chỉ một hai cái mạng là có thể bù đắp được.
Nhan Lục Tần cứng đờ người lại, anh mệt mỏi gục xuống vai của cô, “Xin lỗi.”
Nghe hai từ này làm cho cô có cảm giác tuổi thọ của mình đang bị tụt xuống. Một bá đạo tổng tài mà cũng biết xin lỗi sao? Cái này có phải quá sốc đối với cô rồi không? Trong tích tắc, nhờ câu nói vừa nãy của anh mà đầu của cô bắt đầu đau dữ dội. Những kí ức đã mất dần dần hiện rõ trước mắt cô. Từng cử chỉ, lời nói mà cô đã làm hôm qua đang ùa về như một cơn gió.
Lúc này, cô mới nhớ đến hộp cơm hảo hạn mà Hàn Y Tuyết đã mang đến vào tối qua. Chắc chắn trong đó có gì đó rất đáng nghi. Y Nhiên biết rõ hành động bất đồng hôm qua của bản thân không phải là cô chủ động, mà là do thuốc kích thích gây nên. Tuy nhiên, chỉ cần ngâm nước lạnh thì cơ thể sẽ không còn khó chịu nữa. Tại sao phòng mà cô tìm đến đầu tiên không phải là phòng tằm mà lại là phòng của Nhan Lục Tần cơ chứ? Lẽ nào cô đã động tâm với anh ta sao? Không thể nào.
Cô khẳng định với trái tim của mình rằng sẽ không bao giờ thích một người vừa kiêu ngạo, vừa mắc bệnh sạch sẽ như anh ta đâu. Cô tự trấn an cảm xúc rối loạn của mình như thế đấy. Tuy vậy, trái tim nhỏ bé của cô vẫn cứ đập liên hồi không thôi. Là vì Nhan Lục Tần đang nằm đè lên người cô hay là do một tình cảm lạ lùng nào đó đang đẩy nhịp đập của cô lên cao?
Hơi thở của anh cứ quanh quẩn sát bên tai của cô. Nó cứ thở đều từng nhịp, thật ấm áp và cũng thật dịu dàng. Cô cảm thấy cứ nằm ở tư thế này có vẻ rất bất tiện, bèn lên tiếng đề nghị:
“Ờm...anh xuống trước đi đã, rồi có gì từ từ nói.”
Nhan Lục Tần vẫn cứ nằm im đó, anh nhỉ nhấc cái đầu của mình lên một chút rồi cắn nhẹ vào cổ cô tiếp.
“Cô đã nhớ ra chưa?” Giọng nói vô cùng nhỏ, phảng phất bên tai cô.
Bây giờ khó rồi đây, Nhan Lục Tần cứ như một con sói hoang ấy. Dục vọng của anh đối với cô không hề giảm đi một chút nào, ngược lại nó càng mãnh liệt và khó kiểm soát hơn. Anh ta còn dám cắn vào cổ của cô tới hai lần, làm cho cơ thể cô cũng có chút rung động, nóng bừng lên theo phản xạ.
Cảm giác thật lạ, nếu còn để như vầy nữa thì chắc hôm nay Y Nhiên sẽ không thể rời giường mất. Nếu như không thể khuyên anh buông tay bằng lời nói thì vẫn còn một cách nữa, chỉ là cô không biết nó có tác dụng không nhưng phải thử thì mới biết được.
Lý Y Nhiên nhẹ nhàng dùng hai tay của mình nâng đầu của anh lên, đặt một nụ hôn sâu lên bờ môi của anh. Nhan Lục Tần cũng không kháng cự, anh chìm đắm vào trong đó cùng với cô.
“Giờ bình tĩnh lại chưa? Xuống dùm đi.” Cô mỉm cười nhìn anh.
Nhan Lục Tần im lặng một cách lạ thường. Anh không những không xuống khỏi người cô mà ngược lại còn đòi làm thêm. Anh đột ngột hôn cô một lần nữa, bàn tay của anh cũng chẳng ngoan ngoan nằm yên một chỗ, nó lại tiếp tục quấy rầy cơ thể Y Nhiên theo bản năng.
Lý Y Nhiên cố gắng kháng cự lại sức mạnh của anh, thế nhưng tâm trí của cô lúc này khá mơ hồ, cứ như bị cơ thể anh cuốn hút lấy. Chỉ vài giây sau, cơ thể cô chẳng thèm kháng cự nữa. Cô lại chủ động ôm anh làm cho lý trí của Nhan Lục Tần điên đảo, hôn cô tới tấp.
[…]
Hai tiếng đồng hồ trôi qua, cuối cùng Nhan Lục Tần cũng chịu buông tha cho Y Nhiên. Anh ta rời khỏi giường. Cô cứ tưởng mọi chuyện đến đây là kết thúc rồi, tuy nhiên nó lại trở nên phức tạp hơn so với cô tưởng tượng.
Anh dịu dàng bế cô lên như một nàng công chúa, “Đi tắm, người cô bẩn quá.”
Sau đó anh bế cô vào trong phòng tắm, hai người cùng nhau tắm chung một bồn tắm. Không khí trong phòng cũng trở nên ngại ngùng hơn. Y Nhiên rất muốn kháng cự, muốn rời khỏi vòng tay của anh ngay lập tức. Thế nhưng, cơ thể của cô đã kiệt sức hẳn, chỉ có thể ngồi yên trong bồn tắm với anh.
Nhan Lục Tần ôm cô từ đằng sau, tiện tay tắm rửa giúp cô luôn. Lý Y Nhiên cũng chẳng phản kháng gì, dù sao được một bá đạo tổng tài đích thân tắm rửa cho mình cũng là một chuyện hiếm có, cô cũng chẳng thiệt.
“Mấy vết thương nên cơ thể cô là do mẹ ké gây ra sao?” Nhan Lục Tần bất ngờ lên tiếng.
Lý Y Nhiên thẳng thừng đáp: “Đúng vậy, chứ anh nghĩ là ai hả?”
Anh ghé sát vào tai cô: “Để tôi giết bọn họ giúp cô nhé.”
Giọng nói của anh nghe vô cùng man rợ, làm cho cô rùng mình. Lý Y Nhiên tuy rất ghét hai người đó, nhưng cô không muốn bọn họ chết một cách dễ dàng như thế. Dù sao thì sự sợ hãi, đau khổ cô đã phải trải qua suốt nhiều năm như thế cơ mà, làm sao chỉ một hai cái mạng là có thể bù đắp được.