Chương 46
“Tôi muốn gặp bà ngoại.” Nhan Lục Tần thẳng thắn nói ra đề nghị của mình.
Chỉ thấy ba của anh nhăn mày lại, hai tay nắm chặt lấy cây gậy vàng của mình, thở dài nói: “Bà con đang ở trên lầu ấy, lên mà gặp.”
Nhan Lục Tần nắm lấy tay của Y Nhiên, lướt qua người ông ấy. Khí lạnh toát ra từ người anh làm cho ông ta cũng phải lạnh đến run người. Bầu không khí trở nên yên ắng hẳn, khó thở đến nỗi làm cho Lý Y Nhiên nắm chặt lấy tay của Nhan Lục Tần.
“Khoan đã.” Mẹ kế của anh lên tiếng, “Hãy để con bé ở lại nói chuyện với ta một chút chứ nhỉ?”
Nhan Lục Tần khó chịu nhìn bà ta, ánh mắt sắc lạnh đến chết người, “Dựa vào cái gì?”
Mặc dù ánh mắt của anh đã đủ nói lên rằng đừng có đụng vào người của anh ấy, tuy nhiên mẹ kế của anh vẫn rất điềm tĩnh nắm lấy tay còn lại của Y Nhiên, nhìn cô với ánh mắt thân thiên nhất có thể, “Ta và con bé sẽ cùng nấu món tráng miệng cho lão phu nhân, như vậy bà ấy sẽ vui lắm đấy.”
Lý Y Nhiên cũng cảm thấy lời nói của bà ấy vô cùng có lý, bèn đồng ý: “Vậy anh cứ lên trước đi, em sẽ mang món tráng miệng lên sau nhé.”
Hai mày của anh chau lại với nhau, tỏ vẻ rất không đồng ý. Nhưng ánh mắt kiên quyết và nụ cười rạng rỡ của cô đã khiến anh miễn cưỡng cho phép: “Được rồi, tuỳ em.”
Nói xong, anh quay người rời đi. Cái bóng lưng cô độc ấy làm cho Lý Y Nhiên có chút đau lòng. Từ trước đến nay anh ấy vẫn luôn cứng rắn và mạnh mẽ sống trong một gia đình không có tình thương giống như cô vậy. Một mình bước lên cầu thang lại càng thể hiện được sự trống vắng trong tâm hồn của anh.
Cô nghĩ rằng nếu đã diễn là một cặp vợ chồng sắp cưới thì phải diễn cho chân thật một chút chứ nhỉ? Phát một chút cơm chó cho mấy người trong nhà này ăn chắc cũng chẳng có vấn đề gì đâu. Trong đầu cô nghĩ gì là liền thực hiện luôn.
“À...anh chờ một chút.”
Nghe tiếng gọi của cô, anh dừng bước chân của mình, quay mặt lại nhìn cô, “Chuyện gì...?”
Chưa để anh nói hết câu, Lý Y Nhiên đã kéo nhẹ cà vạt của anh xuống, nhón chân hôn lên má của Nhan Lục Tần. Hành động táo bạo này của cô làm cho những người ngồi đó chết lặng trong giây lát. Tuy nhiên người sốc và bối rối nhất vẫn là Nhan Lục Tần. Cả người anh cứng đờ lại không biết phải ứng xử như thế nào cả.
Lý Y nhiên thì lại mỉm cười vô cùng vui vẻ mà nhìn anh, “Được rồi, anh đi đi, một chút xíu nữa em sẽ quay lại gặp anh và bà nhé.”
Nhan Lục Tần như người mất hồn mà trả lời: “Ừ.”
Cuộc đối thoại giữa hai người kết thúc, vở màn vợ chồng ân ái lãng mạn cũng được hạ xuống. Nhan Lục Tần lại tiếp tục đi lên lầu thăm bà ngoại. Lý Y Nhiên cứ đứng đó nhìn anh đi cho đến khi bóng lưng anh biến mất sau bức tường lát gạch hoa đó. Bây giờ chỉ còn một mình cô đối mặt với cả đại gia đình của Nhan Lục Tần. Cô hít thở thật sâu rồi bật chế độ diễn đỉnh cao của mình, quay nói chuyện với mẹ kế của anh:
“Vậy chúng ta đi làm món tráng miệng thôi dì nhỉ?”
Khi cô quay mặt lại, cảnh tượng trước mắt khá là...hỗn loạn. Ba của Nhan Lục Tần tự nhiên lên cơn hen suyễn liền phải đưa đi cấp cứu, mấy người hầu trong nhà thì mắt chữ o mồm chữ a nhìn cô một cách kì lạ. Có vẻ họ vẫn đang rất sốc vì một vị thiếu gia lạnh lùng bao năm qua lại có bộ mặt lạ lùng như thế. Chỉ có cậu em trai ngồi ở ghế là vẫn mải mê chơi game, không quan tâm đến mọi chuyện xảy ra vừa rồi, đến cả người bố nhập viện thì mặt của cậu ta vẫn không biến sắc. Hai mắt cứ cắm chặt vào cái điện thoại.
Mẹ kế lau mồ hôi trên trán rồi ngượng ngùng nói: “À, giờ cháu cứ vô bếp nấu đi nhé, có gì không hiểu cứ hỏi thằng nhóc kia nhen, không thì hỏi đầu bếp cũng được. Bây giờ dì phải lên bệnh viện chăm sóc lão gia cái đã. Bữa tối gặp lại.”
Chưa kịp để cô nói gì, bà ấy đã xách một cái túi màu đỏ, leo lên xe chạy đi trong nháy mắt, làm Lý Y Nhiên cũng phải đứng hình trong tích tắc. Cô cứ tưởng sẽ phải đấu võ mồm với người nhà của Nhan Lục tần cơ, thế mà chưa kịp nói gì họ đã ra khỏi nhà rồi. Cơ mà, điều này cũng chẳng còn quan trọng đối với cô nữa, mục tiêu bây giờ là đi làm vài món tráng miệng cho bà của Nhan Lục Tần đã.
Cô đi vào bếp tìm vài nguyên liệu để nấu. Cái bếp to cực kì, có đầy đủ các đồ dùng cho một đầu bếp nổi tiếng, tủ lạnh cũng phải là loại thương hiệu đắt tiền, đồ ăn trong tủ thì chất một đống, đầy đủ rau củ quả và thịt tươi ngon.
“Nhìn tươi như thế này thì chắc người hầu mới đi chợ về đây mà. Nên nấu món gì đây ta.”
Cô đảo mắt nhìn các nguyên liệu trong tủ mà đăm chiu suy nghĩ món ăn.
Chỉ thấy ba của anh nhăn mày lại, hai tay nắm chặt lấy cây gậy vàng của mình, thở dài nói: “Bà con đang ở trên lầu ấy, lên mà gặp.”
Nhan Lục Tần nắm lấy tay của Y Nhiên, lướt qua người ông ấy. Khí lạnh toát ra từ người anh làm cho ông ta cũng phải lạnh đến run người. Bầu không khí trở nên yên ắng hẳn, khó thở đến nỗi làm cho Lý Y Nhiên nắm chặt lấy tay của Nhan Lục Tần.
“Khoan đã.” Mẹ kế của anh lên tiếng, “Hãy để con bé ở lại nói chuyện với ta một chút chứ nhỉ?”
Nhan Lục Tần khó chịu nhìn bà ta, ánh mắt sắc lạnh đến chết người, “Dựa vào cái gì?”
Mặc dù ánh mắt của anh đã đủ nói lên rằng đừng có đụng vào người của anh ấy, tuy nhiên mẹ kế của anh vẫn rất điềm tĩnh nắm lấy tay còn lại của Y Nhiên, nhìn cô với ánh mắt thân thiên nhất có thể, “Ta và con bé sẽ cùng nấu món tráng miệng cho lão phu nhân, như vậy bà ấy sẽ vui lắm đấy.”
Lý Y Nhiên cũng cảm thấy lời nói của bà ấy vô cùng có lý, bèn đồng ý: “Vậy anh cứ lên trước đi, em sẽ mang món tráng miệng lên sau nhé.”
Hai mày của anh chau lại với nhau, tỏ vẻ rất không đồng ý. Nhưng ánh mắt kiên quyết và nụ cười rạng rỡ của cô đã khiến anh miễn cưỡng cho phép: “Được rồi, tuỳ em.”
Nói xong, anh quay người rời đi. Cái bóng lưng cô độc ấy làm cho Lý Y Nhiên có chút đau lòng. Từ trước đến nay anh ấy vẫn luôn cứng rắn và mạnh mẽ sống trong một gia đình không có tình thương giống như cô vậy. Một mình bước lên cầu thang lại càng thể hiện được sự trống vắng trong tâm hồn của anh.
Cô nghĩ rằng nếu đã diễn là một cặp vợ chồng sắp cưới thì phải diễn cho chân thật một chút chứ nhỉ? Phát một chút cơm chó cho mấy người trong nhà này ăn chắc cũng chẳng có vấn đề gì đâu. Trong đầu cô nghĩ gì là liền thực hiện luôn.
“À...anh chờ một chút.”
Nghe tiếng gọi của cô, anh dừng bước chân của mình, quay mặt lại nhìn cô, “Chuyện gì...?”
Chưa để anh nói hết câu, Lý Y Nhiên đã kéo nhẹ cà vạt của anh xuống, nhón chân hôn lên má của Nhan Lục Tần. Hành động táo bạo này của cô làm cho những người ngồi đó chết lặng trong giây lát. Tuy nhiên người sốc và bối rối nhất vẫn là Nhan Lục Tần. Cả người anh cứng đờ lại không biết phải ứng xử như thế nào cả.
Lý Y nhiên thì lại mỉm cười vô cùng vui vẻ mà nhìn anh, “Được rồi, anh đi đi, một chút xíu nữa em sẽ quay lại gặp anh và bà nhé.”
Nhan Lục Tần như người mất hồn mà trả lời: “Ừ.”
Cuộc đối thoại giữa hai người kết thúc, vở màn vợ chồng ân ái lãng mạn cũng được hạ xuống. Nhan Lục Tần lại tiếp tục đi lên lầu thăm bà ngoại. Lý Y Nhiên cứ đứng đó nhìn anh đi cho đến khi bóng lưng anh biến mất sau bức tường lát gạch hoa đó. Bây giờ chỉ còn một mình cô đối mặt với cả đại gia đình của Nhan Lục Tần. Cô hít thở thật sâu rồi bật chế độ diễn đỉnh cao của mình, quay nói chuyện với mẹ kế của anh:
“Vậy chúng ta đi làm món tráng miệng thôi dì nhỉ?”
Khi cô quay mặt lại, cảnh tượng trước mắt khá là...hỗn loạn. Ba của Nhan Lục Tần tự nhiên lên cơn hen suyễn liền phải đưa đi cấp cứu, mấy người hầu trong nhà thì mắt chữ o mồm chữ a nhìn cô một cách kì lạ. Có vẻ họ vẫn đang rất sốc vì một vị thiếu gia lạnh lùng bao năm qua lại có bộ mặt lạ lùng như thế. Chỉ có cậu em trai ngồi ở ghế là vẫn mải mê chơi game, không quan tâm đến mọi chuyện xảy ra vừa rồi, đến cả người bố nhập viện thì mặt của cậu ta vẫn không biến sắc. Hai mắt cứ cắm chặt vào cái điện thoại.
Mẹ kế lau mồ hôi trên trán rồi ngượng ngùng nói: “À, giờ cháu cứ vô bếp nấu đi nhé, có gì không hiểu cứ hỏi thằng nhóc kia nhen, không thì hỏi đầu bếp cũng được. Bây giờ dì phải lên bệnh viện chăm sóc lão gia cái đã. Bữa tối gặp lại.”
Chưa kịp để cô nói gì, bà ấy đã xách một cái túi màu đỏ, leo lên xe chạy đi trong nháy mắt, làm Lý Y Nhiên cũng phải đứng hình trong tích tắc. Cô cứ tưởng sẽ phải đấu võ mồm với người nhà của Nhan Lục tần cơ, thế mà chưa kịp nói gì họ đã ra khỏi nhà rồi. Cơ mà, điều này cũng chẳng còn quan trọng đối với cô nữa, mục tiêu bây giờ là đi làm vài món tráng miệng cho bà của Nhan Lục Tần đã.
Cô đi vào bếp tìm vài nguyên liệu để nấu. Cái bếp to cực kì, có đầy đủ các đồ dùng cho một đầu bếp nổi tiếng, tủ lạnh cũng phải là loại thương hiệu đắt tiền, đồ ăn trong tủ thì chất một đống, đầy đủ rau củ quả và thịt tươi ngon.
“Nhìn tươi như thế này thì chắc người hầu mới đi chợ về đây mà. Nên nấu món gì đây ta.”
Cô đảo mắt nhìn các nguyên liệu trong tủ mà đăm chiu suy nghĩ món ăn.