Chương 5
Nhan Lục Tần mệt mỏi ngồi xuống ghế sofa, "Cô tìm tôi có chuyện gì?"
Hàn Y Tuyết mỉm cười, "Nghe nói anh đang bị ép hôn đúng không?"
Anh không vội trả lời câu hỏi của cô mà chuyển dời ánh mắt về phía bác quản gia, ánh mắt vô cùng khó chịu như đang trách bác quản gia tại sao lại kể mấy chuyện này cho Hàn Y Tuyết biết chứ! Nhận thấy ánh mắt chết người của anh, bác quản gia - Nhuận Khả Đồng, lắc đầu lia lịa tỏ ý tôi không nói gì hết á!
Nhan Lục Tần thở dài, "Vậy thì đã sao? Chuyện này liên quan gì đến cô?"
Hàn Y Tuyết nhăn mày, tỏ vẻ buồn bã, "Sao anh có thể nói như thế? Em đến là để giúp anh mà."
Nhan Lục Tần lập tức từ chối: "Không cần, tôi tự giải quyết được rồi."
Quen biết anh từ nhỏ đến lớn, Hàn Y Tuyết biết anh là một người giỏi giang, mưu trí không ai bằng nhưng về phương diện vợ con thì lại vô cùng bế tắc. Chắc chắn chỉ có một cách để từ chối việc đính ước đó chính là kết hôn giả nên cô mới tìm đến nhà anh vào sáng sớm như thế này.
"Anh đừng nói dối! Em có thể giả làm vợ của anh."
Nhan Lục Tần đứng hẳn dậy, anh không muốn tốn thêm một phút nào chỉ để nói về chuyện kết hôn đến hai lần cả. Anh ra hiệu cho Phúc Hạo tự giải quyết chuyện này rồi đi lên lầu nghỉ ngơi, mặc kệ cho Hàn Y Tuyết ngồi đó một mình.
Phúc Hạo làm theo yêu cầu của giám đốc, đưa cho Hàn Y Tuyết một tờ giấy màu đỏ. Lúc đầu, cô cứ tưởng rằng Nhan Lục Tần đã chấp nhận thỉnh cầu của mình, nào ngờ khi mở ra xem thì lại là một tờ giấy đăng kí kết hôn của Nhan Lục Tần với một người phụ nữ khác mà không phải là cô.
"Sao... sao lại như vậy?"
Hàn Y Tuyết sửng sốt, run rẩy cầm tờ giấy đỏ trên tay. Phúc Hạo liền giải thích cho cô hiểu:
"Đêm qua, giám đốc đã đăng kí kết hôn với đại tiểu thư nhà họ Lý rồi. Vậy nên tiểu thư không cần phải nhọc lòng suy nghĩ vì ngài ấy nữa đâu. Mời cô về cho."
Hàn Y Tuyết kiềm chế lại sự thất vọng đang hiện rõ trên khuân mặt mình, đặt tờ giấy xuống chiếc bàn kính rồi đứng dậy rời đi. Trước khi đi, cô còn nhờ Phúc Hạo chuyển lời giúp mình đến Nhan Lục Tần:
"Nói với anh ấy... tôi sẽ chờ anh ấy, dù là một năm hay hai năm đi nữa... tôi vẫn sẽ chờ."
Nói xong, cô rời đi trong yên lặng. Bác quản gia cũng bất lực nhìn theo bóng người con gái ấy. Trông thật cô đơn và trống trải, thật đáng tiếc cho một tuổi thanh xuân của cô gái trẻ si tình. Biết rõ là sẽ không có kết quả gì nhưng vẫn cứ mê muội đâm đầu vào. Thật đáng tiếc!
[...]
Quay về với căn phòng của Lý Y Nhiên. Cô thong thả ngồi xuống giường, từ trong áo lấy ra một con ấn màu đỏ, đó chính là thứ mà mẹ kế của cô đã mất rất nhiều công sức để tìm.
Bà ta cười một cách khoái chí, "Ha! Cuối cùng mày cũng chịu lấy con dấu ra rồi nhỉ? Mau đưa cho tao."
Lý Y Nhiên để con ấn ngay cạnh con dao mà cô đang cầm, hai bọn chúng chỉ cách nhau tầm vài mi li mét nữa thôi là chạm nhau.
"Tôi sẽ phá hủy con dấu này, nếu bà muốn lấy con dấu thì đưa di chúc của ba tôi đây."
Nhiếp Thì Tú nắm chặt hai tay mình lại, vốn dĩ bà ta tìm con ấn cũng là để có thể đường đường chính chính nắm giữ được tài sản của nhà cô. Nhưng ông chồng quá gian xảo, lại đưa con ấn quan trọng như thế cho con gái cưng của ông ta. Suy tính lại thì con ấn này cũng rất quan trọng với Lý Y Nhiên, chắc chắn cô sẽ không dám hủy con ấn đâu.
Với suy nghĩ đơn giản như thế nên bà ta vẫn rất thảnh thơi mà thách thức cô, "Mày có ngon thì đập nát luôn tao xem nào? Tao không tin là mày dám."
Lý Y Nhiên biết trước bà ta sẽ nói như vậy, cô không thương tiếc gì mà dùng dao rạch một đường lớn trên nền của con ấn. Nhìn thấy thế, Nhiếp Thi Tú không thể bình tĩnh được nữa, bà ta tức giận lao đến để cướp lại con ấn. Nhưng hành động ngu xuẩn của bà ta lại tự đẩy mình vào chỗ chết. Lý Y Nhiên nhanh tay giữ bà ta lại rồi kề con dao lên cổ cái cổ nhăn nhua, xấu xí ấy một cách nhanh chóng.
"Tôi cho bà một cơ hội nữa, một là đưa di chúc của ba tôi hoặc là tôi xin nhẹ mấy bát máu tươi của bà cũng được."
Hai người hầu sợ hãi không dám đụng đậy. Nhiếp Thi Tú thấy bản thân đang trong tình thế thất thủ nhưng vẫn kiêu ngạo thách đấu với sự kiên nhẫn của cô.
"Mày... giết tao thì mày cũng phải vô tù thôi! Cuộc đời mày sẽ chẳng còn gì nữa..."
Chưa kịp để bà ta nói hết, Lý Y Nhiên liền ngắt lời, "Chà! Vậy chưa chắc đâu! Tôi vô tù thì cũng có thể ra được và làm lại cuộc đời mà." Giọng cô nghe có chút man rợn, "Còn bà, thì mãi mãi nằm ở dưới mồ mà thôi! Suy nghĩ cho kĩ vào rồi hẵng quyết định."
Nhiếp Thi Tú cả người run lẩy bẩy. Quả thật những lời mà cô nói hoàn toàn hợp lý. Chỉ vì một cái di chúc mà mất mạng thì thật không đáng. Dù sao Lý Y Nhiên vẫn chưa kết hôn nên cho dù có đưa di chúc cho cô thì cũng chẳng có tác dụng gì.
Bà ta thở dài, chấp nhận điều kiện của cô, "Được rồi, tao đưa là được chứ gì?"
Hàn Y Tuyết mỉm cười, "Nghe nói anh đang bị ép hôn đúng không?"
Anh không vội trả lời câu hỏi của cô mà chuyển dời ánh mắt về phía bác quản gia, ánh mắt vô cùng khó chịu như đang trách bác quản gia tại sao lại kể mấy chuyện này cho Hàn Y Tuyết biết chứ! Nhận thấy ánh mắt chết người của anh, bác quản gia - Nhuận Khả Đồng, lắc đầu lia lịa tỏ ý tôi không nói gì hết á!
Nhan Lục Tần thở dài, "Vậy thì đã sao? Chuyện này liên quan gì đến cô?"
Hàn Y Tuyết nhăn mày, tỏ vẻ buồn bã, "Sao anh có thể nói như thế? Em đến là để giúp anh mà."
Nhan Lục Tần lập tức từ chối: "Không cần, tôi tự giải quyết được rồi."
Quen biết anh từ nhỏ đến lớn, Hàn Y Tuyết biết anh là một người giỏi giang, mưu trí không ai bằng nhưng về phương diện vợ con thì lại vô cùng bế tắc. Chắc chắn chỉ có một cách để từ chối việc đính ước đó chính là kết hôn giả nên cô mới tìm đến nhà anh vào sáng sớm như thế này.
"Anh đừng nói dối! Em có thể giả làm vợ của anh."
Nhan Lục Tần đứng hẳn dậy, anh không muốn tốn thêm một phút nào chỉ để nói về chuyện kết hôn đến hai lần cả. Anh ra hiệu cho Phúc Hạo tự giải quyết chuyện này rồi đi lên lầu nghỉ ngơi, mặc kệ cho Hàn Y Tuyết ngồi đó một mình.
Phúc Hạo làm theo yêu cầu của giám đốc, đưa cho Hàn Y Tuyết một tờ giấy màu đỏ. Lúc đầu, cô cứ tưởng rằng Nhan Lục Tần đã chấp nhận thỉnh cầu của mình, nào ngờ khi mở ra xem thì lại là một tờ giấy đăng kí kết hôn của Nhan Lục Tần với một người phụ nữ khác mà không phải là cô.
"Sao... sao lại như vậy?"
Hàn Y Tuyết sửng sốt, run rẩy cầm tờ giấy đỏ trên tay. Phúc Hạo liền giải thích cho cô hiểu:
"Đêm qua, giám đốc đã đăng kí kết hôn với đại tiểu thư nhà họ Lý rồi. Vậy nên tiểu thư không cần phải nhọc lòng suy nghĩ vì ngài ấy nữa đâu. Mời cô về cho."
Hàn Y Tuyết kiềm chế lại sự thất vọng đang hiện rõ trên khuân mặt mình, đặt tờ giấy xuống chiếc bàn kính rồi đứng dậy rời đi. Trước khi đi, cô còn nhờ Phúc Hạo chuyển lời giúp mình đến Nhan Lục Tần:
"Nói với anh ấy... tôi sẽ chờ anh ấy, dù là một năm hay hai năm đi nữa... tôi vẫn sẽ chờ."
Nói xong, cô rời đi trong yên lặng. Bác quản gia cũng bất lực nhìn theo bóng người con gái ấy. Trông thật cô đơn và trống trải, thật đáng tiếc cho một tuổi thanh xuân của cô gái trẻ si tình. Biết rõ là sẽ không có kết quả gì nhưng vẫn cứ mê muội đâm đầu vào. Thật đáng tiếc!
[...]
Quay về với căn phòng của Lý Y Nhiên. Cô thong thả ngồi xuống giường, từ trong áo lấy ra một con ấn màu đỏ, đó chính là thứ mà mẹ kế của cô đã mất rất nhiều công sức để tìm.
Bà ta cười một cách khoái chí, "Ha! Cuối cùng mày cũng chịu lấy con dấu ra rồi nhỉ? Mau đưa cho tao."
Lý Y Nhiên để con ấn ngay cạnh con dao mà cô đang cầm, hai bọn chúng chỉ cách nhau tầm vài mi li mét nữa thôi là chạm nhau.
"Tôi sẽ phá hủy con dấu này, nếu bà muốn lấy con dấu thì đưa di chúc của ba tôi đây."
Nhiếp Thì Tú nắm chặt hai tay mình lại, vốn dĩ bà ta tìm con ấn cũng là để có thể đường đường chính chính nắm giữ được tài sản của nhà cô. Nhưng ông chồng quá gian xảo, lại đưa con ấn quan trọng như thế cho con gái cưng của ông ta. Suy tính lại thì con ấn này cũng rất quan trọng với Lý Y Nhiên, chắc chắn cô sẽ không dám hủy con ấn đâu.
Với suy nghĩ đơn giản như thế nên bà ta vẫn rất thảnh thơi mà thách thức cô, "Mày có ngon thì đập nát luôn tao xem nào? Tao không tin là mày dám."
Lý Y Nhiên biết trước bà ta sẽ nói như vậy, cô không thương tiếc gì mà dùng dao rạch một đường lớn trên nền của con ấn. Nhìn thấy thế, Nhiếp Thi Tú không thể bình tĩnh được nữa, bà ta tức giận lao đến để cướp lại con ấn. Nhưng hành động ngu xuẩn của bà ta lại tự đẩy mình vào chỗ chết. Lý Y Nhiên nhanh tay giữ bà ta lại rồi kề con dao lên cổ cái cổ nhăn nhua, xấu xí ấy một cách nhanh chóng.
"Tôi cho bà một cơ hội nữa, một là đưa di chúc của ba tôi hoặc là tôi xin nhẹ mấy bát máu tươi của bà cũng được."
Hai người hầu sợ hãi không dám đụng đậy. Nhiếp Thi Tú thấy bản thân đang trong tình thế thất thủ nhưng vẫn kiêu ngạo thách đấu với sự kiên nhẫn của cô.
"Mày... giết tao thì mày cũng phải vô tù thôi! Cuộc đời mày sẽ chẳng còn gì nữa..."
Chưa kịp để bà ta nói hết, Lý Y Nhiên liền ngắt lời, "Chà! Vậy chưa chắc đâu! Tôi vô tù thì cũng có thể ra được và làm lại cuộc đời mà." Giọng cô nghe có chút man rợn, "Còn bà, thì mãi mãi nằm ở dưới mồ mà thôi! Suy nghĩ cho kĩ vào rồi hẵng quyết định."
Nhiếp Thi Tú cả người run lẩy bẩy. Quả thật những lời mà cô nói hoàn toàn hợp lý. Chỉ vì một cái di chúc mà mất mạng thì thật không đáng. Dù sao Lý Y Nhiên vẫn chưa kết hôn nên cho dù có đưa di chúc cho cô thì cũng chẳng có tác dụng gì.
Bà ta thở dài, chấp nhận điều kiện của cô, "Được rồi, tao đưa là được chứ gì?"