Chương 64
Thấy Lý Y Nhiên không nói gì cả. Nhan Lục Tần bắt đầu mất kiềm chế. Anh dứt khoát cắn lên xương quai xanh của cô, từ từ di chuyển xuống phía dưới. Cơn đau ập đến làm cho Lý Y Nhiên không nhịn được mà kêu lên:
"Á... đau, anh... không được vượt quá giới hạn."
Những lời này của cô chẳng thấm được vào đầu của Nhan Lục Tần một chút nào. Bàn tay anh lại đưa xuống dưới, bóp chặt lấy cặp đùi của cô. Lý Y Nhiên dùng hết sức lực cuối cùng hất cánh tay của anh ra khỏi người cô. Mặc dù những chỗ mà anh chạm tay vào đều rất dễ chịu và mát lạnh đến lạ thường, nhưng cô không thể dễ dàng để cho anh chiếm tiện nghi như thế được. Kiếm Hiệp Hay
"Tôi đã nói là không được rồi mà! Anh muốn phát dục thì tìm người khác đi."
Nghe câu nói này của cô, đột nhiên tất cả hành động mà anh đang làm liền dừng lại chỗ. Trái tim anh giống như có cái gì đó xuyên qua vậy, đau cực kì. Nhan Lục Tần đưa mắt liếc nhìn cô gái trước mắt mình. Đôi môi đã hơi sưng lên vì mấy nụ hôn vừa rồi. Khuôn mặt đỏ ửng có chút đượm buồn làm cho anh không thể xuống tay với cô được nữa.
Nhan Lục Tần cố gắng kiềm chế cơn đói của mình. Anh đứng dậy rời khỏi người cô đi nhanh vào phòng tắm. Tiếng nước xả xuống vô cùng dữ dội, đến nỗi đứng ở bên ngoài cũng vẫn có thể nghe rõ ràng được.
Lý Y Nhiên ngồi dậy, hít thở thật sâu, điều chỉnh lại cảm xúc của mình. Cô dần dầm bình tĩnh trở lại. Bất giác đưa tay lên chạm nhẹ vào môi của bản thân. Sự ấm áp cùng với cảm giác ngọt đến tận xương của Nhan Lục Tần làm cho cô rơi vào trạng thái thẫn thờ. Cảm xúc này chẳng lẽ là yêu? Cô đắm đuối suy nghĩ thật kĩ về từng chi tiết của bản thân. Phải nói rằng, mỗi lần tiếp xúc thân mật với Nhan Lục Tần là lòng cô lại dậy lên những cơn sóng lạ thường. Đôi mắt không thể bình tĩnh mà nhìn anh như hôm đầu mới gặp được nữa. Cô đưa tay đặt lên trái tim của mình mà tự hỏi:
"Mình yêu anh ta rồi sao? Mình đã động lòng với một tên máu lạnh rồi à?"
Chưa kịp để cô xác định được câu trả lời thì căn phòng tắm lại phát ra âm thanh kì lạ, giống như có cái gì đó rơi xuống ấy. Lý Y Nhiên không suy nghĩ nhiều, liền nhanh chân chạy đến, mở tung cửa phòng tắm. Trước mắt cô là một cơ thể ướt át, cái áo sơ mi quá mỏng để che đi cơ bụng tám múi siêu đỉnh của Nhan Lục Tần. Cả người anh ướt đẫm, nước ngập hết thân dưới của anh. Tuy nhiên, ngọn lửa nóng trong lòng anh vẫn cháy dữ dội, không thể dập tắt được. Khuôn mặt Nhan Lục Tần trở nên vô cùng khó chịu, nhắm chặt hai mắt lại với nhau.
Lý Y Nhiên nhìn thấy cảnh tượng này mà đau lòng không thôi. Cô đi đến nhặt cái vòi hoa sen nằm lăn lóc ở dưới sàn lên. Có vẻ tiếng động kì lạ vừa nãy là do anh đã vô ý làm rới cái này chăng?
"Anh... vẫn ổn chứ?" Cô lên tiếng hỏi.
Nhan Lục Tần vẫn không hề đáp lại. Anh đang phải đấu tranh với dục vọng khốn kiếp của mình. Anh cắn chặt miệng mình lại, máu từ từ chảy xuồng khóe miệng của anh. Lý Y Nhiên hoảng hồn, định chạy đến lau vết máu cho anh thì lại trượt chân ngã vào bồn tắm mà anh đang ngồi.
Cả người Lý Y Nhiên lúc này đã ướt hết. Cái áo mỏng ở bên ngoài liền hóa trong suốt, để lộ cả áo ngực của cô trước mặt anh. Lý Y Nhiên ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Nhan Lục Tần. Ánh mắt của hai người vô tình chạm nhau, khung cảnh trở nên xấu hổ hơn bao giờ hết. Lý Y Nhiên cố gắng điều chỉnh tư thế sao cho phù hợp, nhưng cô càng cử động thì càng đánh thức dục vọng của anh trỗi dậy. Sau vài giây lúng túng, cô đã chọn được chỗ ngồi lí tưởng. Lý Y Nhiên ngồi thẳng lên đùi của Nhan Lục Tần, nhờ đó mà đầu của cô cao hơn anh khoảng năm mươi xăng ti mét. Vì thực sự cái bồn này rất trơn và cũng chỉ đủ cho một người mà thôi, nên cô muốn ra ngoài lại càng khó, muốn tránh tiếp xuc cơ thể với anh thì lại càng không thể tránh khỏi.
Cô lắp bắp mở lời: "Xin... xin lỗi... tôi đã cố gắng... nhưng mà không nhảy ra ngoài được... làm phiền anh rồi!"
Ánh mắt cô lảng đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào anh nữa. Tầm nhìn của Nhan Lục Tần đã bị thân trên của cô che hết, nó căng tròn và khiêu gợi vô cùng. Điều này chỉ có một mình anh biết, Lý Y Nhiên vẫn rất thản nhiên không hề biết gì.
Mặc dù một con thỏ ngon miệng đang phơi bày trước mắt mời sói hoang ăn. Thế nhưng nó lại không muốn tổn thương thỏ con, làm thỏ con buồn. Anh lại cắn răng chịu đựng, muốn nói cô mau rời khỏi đây nhưng miệng lại không thể mở lời được. Máu từ khóe miệng cứ chảy xuống, mùi tanh nồng lên thú hút ánh nhìn của Lý Y Nhiên. Cô vội vàng dùng hai tay của mình nâng khuôn mặt đau khổ của anh lên nhìn cô.
"Đừng cắn nữa, chảy máu nhiều lắm rồi đó!"
"Á... đau, anh... không được vượt quá giới hạn."
Những lời này của cô chẳng thấm được vào đầu của Nhan Lục Tần một chút nào. Bàn tay anh lại đưa xuống dưới, bóp chặt lấy cặp đùi của cô. Lý Y Nhiên dùng hết sức lực cuối cùng hất cánh tay của anh ra khỏi người cô. Mặc dù những chỗ mà anh chạm tay vào đều rất dễ chịu và mát lạnh đến lạ thường, nhưng cô không thể dễ dàng để cho anh chiếm tiện nghi như thế được. Kiếm Hiệp Hay
"Tôi đã nói là không được rồi mà! Anh muốn phát dục thì tìm người khác đi."
Nghe câu nói này của cô, đột nhiên tất cả hành động mà anh đang làm liền dừng lại chỗ. Trái tim anh giống như có cái gì đó xuyên qua vậy, đau cực kì. Nhan Lục Tần đưa mắt liếc nhìn cô gái trước mắt mình. Đôi môi đã hơi sưng lên vì mấy nụ hôn vừa rồi. Khuôn mặt đỏ ửng có chút đượm buồn làm cho anh không thể xuống tay với cô được nữa.
Nhan Lục Tần cố gắng kiềm chế cơn đói của mình. Anh đứng dậy rời khỏi người cô đi nhanh vào phòng tắm. Tiếng nước xả xuống vô cùng dữ dội, đến nỗi đứng ở bên ngoài cũng vẫn có thể nghe rõ ràng được.
Lý Y Nhiên ngồi dậy, hít thở thật sâu, điều chỉnh lại cảm xúc của mình. Cô dần dầm bình tĩnh trở lại. Bất giác đưa tay lên chạm nhẹ vào môi của bản thân. Sự ấm áp cùng với cảm giác ngọt đến tận xương của Nhan Lục Tần làm cho cô rơi vào trạng thái thẫn thờ. Cảm xúc này chẳng lẽ là yêu? Cô đắm đuối suy nghĩ thật kĩ về từng chi tiết của bản thân. Phải nói rằng, mỗi lần tiếp xúc thân mật với Nhan Lục Tần là lòng cô lại dậy lên những cơn sóng lạ thường. Đôi mắt không thể bình tĩnh mà nhìn anh như hôm đầu mới gặp được nữa. Cô đưa tay đặt lên trái tim của mình mà tự hỏi:
"Mình yêu anh ta rồi sao? Mình đã động lòng với một tên máu lạnh rồi à?"
Chưa kịp để cô xác định được câu trả lời thì căn phòng tắm lại phát ra âm thanh kì lạ, giống như có cái gì đó rơi xuống ấy. Lý Y Nhiên không suy nghĩ nhiều, liền nhanh chân chạy đến, mở tung cửa phòng tắm. Trước mắt cô là một cơ thể ướt át, cái áo sơ mi quá mỏng để che đi cơ bụng tám múi siêu đỉnh của Nhan Lục Tần. Cả người anh ướt đẫm, nước ngập hết thân dưới của anh. Tuy nhiên, ngọn lửa nóng trong lòng anh vẫn cháy dữ dội, không thể dập tắt được. Khuôn mặt Nhan Lục Tần trở nên vô cùng khó chịu, nhắm chặt hai mắt lại với nhau.
Lý Y Nhiên nhìn thấy cảnh tượng này mà đau lòng không thôi. Cô đi đến nhặt cái vòi hoa sen nằm lăn lóc ở dưới sàn lên. Có vẻ tiếng động kì lạ vừa nãy là do anh đã vô ý làm rới cái này chăng?
"Anh... vẫn ổn chứ?" Cô lên tiếng hỏi.
Nhan Lục Tần vẫn không hề đáp lại. Anh đang phải đấu tranh với dục vọng khốn kiếp của mình. Anh cắn chặt miệng mình lại, máu từ từ chảy xuồng khóe miệng của anh. Lý Y Nhiên hoảng hồn, định chạy đến lau vết máu cho anh thì lại trượt chân ngã vào bồn tắm mà anh đang ngồi.
Cả người Lý Y Nhiên lúc này đã ướt hết. Cái áo mỏng ở bên ngoài liền hóa trong suốt, để lộ cả áo ngực của cô trước mặt anh. Lý Y Nhiên ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Nhan Lục Tần. Ánh mắt của hai người vô tình chạm nhau, khung cảnh trở nên xấu hổ hơn bao giờ hết. Lý Y Nhiên cố gắng điều chỉnh tư thế sao cho phù hợp, nhưng cô càng cử động thì càng đánh thức dục vọng của anh trỗi dậy. Sau vài giây lúng túng, cô đã chọn được chỗ ngồi lí tưởng. Lý Y Nhiên ngồi thẳng lên đùi của Nhan Lục Tần, nhờ đó mà đầu của cô cao hơn anh khoảng năm mươi xăng ti mét. Vì thực sự cái bồn này rất trơn và cũng chỉ đủ cho một người mà thôi, nên cô muốn ra ngoài lại càng khó, muốn tránh tiếp xuc cơ thể với anh thì lại càng không thể tránh khỏi.
Cô lắp bắp mở lời: "Xin... xin lỗi... tôi đã cố gắng... nhưng mà không nhảy ra ngoài được... làm phiền anh rồi!"
Ánh mắt cô lảng đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào anh nữa. Tầm nhìn của Nhan Lục Tần đã bị thân trên của cô che hết, nó căng tròn và khiêu gợi vô cùng. Điều này chỉ có một mình anh biết, Lý Y Nhiên vẫn rất thản nhiên không hề biết gì.
Mặc dù một con thỏ ngon miệng đang phơi bày trước mắt mời sói hoang ăn. Thế nhưng nó lại không muốn tổn thương thỏ con, làm thỏ con buồn. Anh lại cắn răng chịu đựng, muốn nói cô mau rời khỏi đây nhưng miệng lại không thể mở lời được. Máu từ khóe miệng cứ chảy xuống, mùi tanh nồng lên thú hút ánh nhìn của Lý Y Nhiên. Cô vội vàng dùng hai tay của mình nâng khuôn mặt đau khổ của anh lên nhìn cô.
"Đừng cắn nữa, chảy máu nhiều lắm rồi đó!"